Chương 18. Chuyện cũ Edit: Fang Qing, June Beta: June
-o0o-
Xa Tổng kể cho tôi nghe một câu chuyện xưa, kể rằng trước khi Quốc Dân đảng tháo chạy, đã chở đi rất nhiều văn vật từ Cố Cung Trung Quốc và viện bảo tàng. Hiện đều đang được lưu giữ trong cố cung ở Đài Bắc, những thứ này đều là những văn vật có thể mang đi, song cũng có những thứ không thể dời đi đâu được, trong lúc nước nhà vừa kháng chiến vừa nội chiến, các tổ chức nghiên cứu khảo cổ chuyên nghiệp trong dân gian gần như đình trệ, nhưng hệ thống khảo cổ trong quân đội lại cực kỳ sôi nổi, đó cũng là do phần lớn quân đoàn lén lút đào sâu vào núi, khiến vô số mộ táng quý tộc Tây Hạ ẩn nấp trong núi đều bị đào bới hết ra trong khoảng thời gian đó.
Lúc bấy giờ là thời kỳ công trình thi công gấp rút nhất, có một khoảng thời gian trước khi Ngân Xuyên được giải phóng, đảng Quốc Dân đã bố trí canh phòng ở đó vô cùng nghiêm ngặt, bầu không khí hỗn loạn tựa như cũng vì thế mà tự động xuất hiện. Cảm giác ấy rất khó hình dung, khi chiến tranh đến gần, quân sĩ luôn trong trạng thái áp lực, những cổ mộ nhỏ thường sẽ bị tranh mua, thậm chí còn có thể dẫn đến nội loạn.
Chỉ có những kiến trúc dạng như lăng mộ hoàng đế ngầm, bởi vì quá mức kiên cố nên những sĩ quan cấp thấp không có năng lực tiến vào, cũng chẳng có thời gian đâu mà thăm dò chỉ dẫn của cao nhân trong dân gian. Bởi áp lực cực lớn từ Bành Đức Hoài, lúc bấy giờ bên tư lệnh ở chiến khu hiển nhiên cũng không đủ tâm sức mà tiếp cận đại quân, vào thời gian đó chính họ cũng đang bị vây khốn, nào còn có tâm tư đi trộm mộ. Vậy nên, cho dù phát hiện được mộ táng lớn đến đâu cũng có khả năng bị bỏ qua.
Thế nhưng, cái mộ táng được phát hiện bên trong khe núi này đây lại có lai lịch cực kỳ đặc biệt. Điểm đặc biệt của nó chính là ở chỗ Mã Hồng Quỳ vào thời ấy đã lấy cớ phát hiện ra nơi này, trước khi nói rõ ràng với chiến khu, đã bỏ chạy về Trùng Khánh.
Ngay khi quân đội đóng giữ nơi ấy nhận được mệnh lệnh, lập tức tăng tốc thi công công trình bí mật này, sau đó lại đem ngôi mộ kia che dấu trong lòng đất bằng phương pháp nọ.
Bời vì mặt đất bị nâng cao lên mấy trăm mét, cho nên dù là người có tay nghề cao đi chăng nữa, cũng không thể dựa vào thủ đoạn bình thường mà phát hiện ra ngôi mộ này.
Chuyện cũ kia vô cùng đầy đủ, sau khi nghe xong tôi có tự hỏi mấy lần, cũng không phát hiện ra lỗ hổng logic nào, hơn nữa còn gần như lý giải tường tận tình trạng hiện tại luôn thể.
Tôi biết trên thế giới này, có một lực lượng rất lớn, nhưng nó lại là một bí mật ít người biết tới, sự lớn mạnh của nó tồn tại ở vô số những việc nhỏ nhặt, nó không thể vì mình mà xây dựng một thực thể khổng lồ như thế. Cho nên, tôi vẫn luôn nghi ngờ hiện trạng của nơi này, cảm thấy toàn bộ nơi này đều không có logic.
Nếu như khi đó là đội quân công của đảng Quốc Dân, thì cũng có thể lắm, trong những năm tháng chiến loạn, dù cho anh ở trong khe núi đào bới cái giống gì đi chăng nữa, thì đều được xét vào việc xây dựng mạng lưới che chắn cứ điểm quan trọng.
Như vậy, sau giải phóng thì hoạt động ở nơi này lại xảy ra việc gì?
Trước khi đảng Quốc Dân rút đến Đài Loan, vùi lấp toàn bộ chỗ này, nếu chỉ vì đợi sau khi đại lục phản công để có thể tiếp tục đào bời, tôi cảm thấy không thể như thế được. Đó là một vấn đề liên quan đến giác ngộ, trong những năm tháng trốn chạy khốn khổ dưới chiến loạn, không thể nào lại vì một đống văn vật như thế mà xây dựng một công trình khổng lồ cỡ này được, chủ yếu là, còn thật sự làm được chuyện đó.
Dựa trên những việc đó, chúng ta có thể đoán được, người nào lại có thể trong những năm tháng đó còn một lòng một dạ xây dựng một công trình như này. Nếu như là tôi, tôi đã sớm lo đến chết đi sống lại, mặc kệ cấp trên nói công trình này quan trọng đến thế nào đi nữa, tôi cũng sẽ làm qua loa cho có, bởi vì tôi biết nội trong 15 năm tới sẽ không có ai đến kiểm hàng.
Những người thi công công trình này, hẳn chẳng phải là người thường gì, năng lực chống lại áp lực cỡ này, ít ra cũng thuộc nhân tài ngành tình báo đặc thù.
Mọi việc đều rõ ràng, cái cổ mộ này có giá trị đặc thù đối với đảng Quốc Dân, giá trị đặc thù này không liên quan đến tiền bạc, cũng không liên quan đến khảo cổ, nhất định là có một loại quan hệ mà chúng ta không biết đó, một loại quan hệ đặc thù gì đó.
Cho nên, khi Đảng Quốc Dân vùi lấp những thứ này,cũng vừa đúng lúc sau khi Ngân Xuyên giải phóng, nên không bị địa phương phát hiện ra tình hình thực tế. Địa phương này hẳn đã giữ bí mật thành công, nếu đồ vật bên trong thực sự quan trọng đến thế, như vậy bọn họ nhất định không chờ tới khi Đại Lục phản công xong mới làm, mà nhất định sẽ áp dụng nhiệm vụ đặc biệt để mà hoàn thành luôn.
Năm đó Lâm Kỳ Trung phát hiện đoàn người trên xe rất kỳ quái, rất có thể bọn họ đang nhằm vào nhân viên công tác ở hạng mục đặc biệt này.
Xa Tổng thao thao bất tuyệt phân tích cho tôi hiểu, đầu óc tôi rất khó chịu, bởi vì tôi cực kỳ hoài nghi rằng, bên dướivốn chẳng phải cổ mộ gì cả.
Trực giác của tôi cho biết, Xa Tổng nói đúng, nhưng mà nếu như đảng Quốc Dân đã từng ở trong này đào đào xới xới, thì cũng rất có thể dưới này không phải là cổ mộ mà lại là thứ khác sâu xa hơn.
Chuyện này có một vấn đề mấu chốt, năm đó em gái của Lâm lái xe gây tai nạn, đảng Quốc Dân làm nhiệm vụ trong nước gần như biến mất hoàn toàn. Vào thời kỳ diễn ra chiến dịch đại thanh trừ cực kì kinh khủng ấy, tôi không tin lại xuất hiện nhiều đặc vụ có khả năng tiến hành những hành động phức tạp dưới sự giám sát gắt gao của bè lũ phản cách mạng như thế.
[đại thanh trừ: chỉ hành động quét sạch ngoại xâm và nội loạn trong nước của chính phủ; hoặc chỉ hành động loại trừ quân cách mạng của ngoại xâm hoặc nội phản, ở đây theo suy đoán thì có lẽ là ý thứ 2]
Hơn nữa, nếu lãnh đạo của Quốc Dân đảng muốn đem thứ gì từ trong núi này ra, cho dù chỉ là một phần tin tức cũng là một chuyện mạo hiểm cực kì.
Đến niên đại của Lâm Kỳ Trung hẳn là những phong ba kia đều đã lắng đọng, hoạt động của những đặc vụ kia ngay lúc đó hẳn vẫn còn đang tiếp tục, chỉ khác ở chỗ là việc ấy được tiến hành càng thêm bí mật.
Vậy nên tôi cảm thấy, người áo đen mở cửa xe tải năm đó cũng không thể coi là một đặc vụ đơn thuần mà lí giải được, có lẽ những người này cũng có chút quan hệ với những việc năm đó, nhưng chắc lại là một sự việc khác nữa.
Hơn nữa theo những lời Lâm Kỳ Trung miêu tả, bọn họ đã gần như thành công hoàn thành được nhiệm vụ.
"Dựa theo màu sắc và tính chất của xi-măng, thời gian thi công nền móng có thể đã rất lâu, nhưng mà chính quyền của chúng ta không thể vứt đi công trình này, cho nên chỉ có suy đoán của tôi mới có khả năng chính xác lớn nhất. Trong trí nhớ của tôi mà nói, Ngân Xuyên hình như từng bị người Nhật ném bom, nhưng không bị chiếm đóng thực sự, nếu không tôi cảm thấy người Nhật Bản cũng có thể lắm." Xa Tổng nói."Nhưng vẫn còn một cái bằng chứng khác, khiến xem qua cũng không thấy ăn khớp chút nào."
Gã chỉ cái bàn đá và cái ang kia: "Mấy thứ này đều là đồ cổ. Vì sao cũng bị đặt ở đây? Việc này không phù hợp với logic của người bình thường cho lắm."
Đúng vậy, khối đá và cái ang chứa mỡ người kia vì sao lại phải để ở chỗ này? Nếu tôi có thể nhìn thấy bộ phận ngầm đã bị che dấu bên dưới khe núi, vậy sẽ có vô số lời giải thích được đặt ra.
Nhưng nếu đây là một công trình bí mật, thì công việc bề ngoài nhất định là phải đơn giản nhất, bảo đảm an toàn nhất có thể. Những thứ kia đặt tại đây, dù cho là phần lớn thời gian sẽ không có chuyện gì nhưng vẫn là một tai họa ngầm dễ bị phát hiện.
"Cái ang nước và bàn đá kia, nhất định không thể cứ như thế mà đặt không không ở đây." Xa Tổng đốt điếu thuốc, vô cùng chắc chắn nói: "Đáng tiếc bây giờ chúng ta vẫn không đoán được việc gì, gã Long Sáo kia nói đây là Thạch Ma, nếu thật như thế, thì việc này đúng là có liên quan đến thịt người, trong cái ang nọ có lẽ là thứ gì đó giống như lớp mỡ trên người chảy ra. Mấy thứ này không thể không tồn tại, tôi có chút lo lắng, đi xuống dưới chỗ này sẽ không bình an được nữa."
Nói xong, sau lưng gã bất ngờ truyền tới một chuỗi âm thanh trầm đục, tiếng động không lớn, nhưng cảm giác chấn động cực kỳ mãnh liệt, vừa quay đầu lại, tôi đã thấy Long Sáo không ngờ lại đang bắt đầu tiền hành đặt kíp nổ.
Bàn đá bốc khói, nhưng không thấy nó bị nổ bể ra, song từ bên trên liên tục bay ra những mảnh vụn li ti, có thể hiểu được, bộ phận trung tâm nhất định đang bị nổ rất kịch liệt. Sau khi Long Sáo vứt kíp nổ đi, chúng tôi hỏi gã như thế nào rồi, lại thấy gã nhảy xuống khỏi bàn đá, sắc mặt tái nhợt, quay đầu bỏ chạy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...