Chương 15: Lối vào
Edit: Thanh Phong Ngân Nguyệt
Beta: Phong Thanh Dương
Đương nhiên không phải cả ngọn núi đều là giả, tuy nhiên sơn thể có một bộ phận đã bị nâng cao lên.
Tình hình sụt lún của mặt đất nơi đây chứng minh toàn bộ khe núi bị nâng thêm một nửa độ cao, sau đó bị cỏ dại và đất đá bao trùm. Cũng vì sụt lún mà tôi không thấy rõ kết cấu dưới khe núi, tuy nhiên tôi tin rằng kết cấu này được gia cố thêm tấm cố định để chống đỡ, điều này rất quen thuộc trong kiến trúc.
Bởi vậy mới dẫn đến ở đây không có cây lớn, tầng đất thiếu độ dày, tầng đất được nâng lên này hẳn chỉ như một cái vỏ mà thôi.
Loại công trình này nếu để cho bộ đội công binh thi công thì quả thực là chỉ cần một ngày đêm là hoàn thành. Tuy nhiên tôi tin rằng ít có khả năng, bởi mục tiêu quá nhiều lại quá lớn, tôi tin rằng công trình này được thực thi trong hoàn cảnh tuỵệt đối bí mật, thi công dần dần từng chút một. Loại công trình bí mật như vậy thường có liên quan đến quân đội.
Công trình như thế này không chỉ bí mật, hơn nữa còn cực kỳ kiên cố, tôi đoán chừng phải dùng đại bác bắn mới có thể làm cho sơn thể bị chấn động. Chân đạp lên và đào móc đều không thể tìm ra đầu mối, chỉ đào xuống một ít bề mặt thì chỉ thấy đá tảng.
Hơn nữa tôi biết lối vào ở chỗ nào, hẳn là ở nơi có gốc cây lớn nhất, cái cây đó là một cột mốc, nó có thể cao lớn như vậy hẳn là bộ rễ đam thẳng xuống đất. Nơi tôi châm lửa đốt chắc chắn là vùng xung quanh lối vào, phía dưới có lẽ là khoảng trống.
Trong tình cảnh tối lửa tắt đèn hiện tại đương nhiên không thể, nhưng nghĩ đến lúc nãy tôi dùng khói xông xuống dưới tảng đá, lại đốt lửa thông xuống như vậy, không biết có thể xảy ra chuyện gì hay không. Nơi này bị sụt lún không biết có phải là do hoả hoạn trên sườn núi gây ra hay không nữa.
Tôi cẩn thận chạy khỏi bụi cỏ, tới sát biên lòng chảo, nơi này chính là đoạn đứt gãy khi sụt lún.
Tôi nhìn thấy tầng nguỵ trang dày bằng độ dài cánh tay tôi, dưới cùng là một tầng bê tông cốt thép, ở giữa là tầng nham thạch rất lớn, được đổ chết trong xi măng, nhìn qua không khác gì đá núi, lớp trên là vô số đá trung tính, phủ lên trên mặt là bùn đất, đá vụn và cỏ dại.
Nếu đào xuống chỗ này, đào đến tầng nham thạch chắc chắn không đào nổi nữa, không thể phát hiện ra sự bất thường bên dưới.
Bởi hai bên địa tầng sai khác nên tạo ra nứt gãy ở bề mặt. Tôi thấy được vô số lỗ hổng, ở mặt vỡ toàn là rễ cỏ, gạt ra liền thấy phía dưới quả nhiên là trống không.
Tôi đi vào trong quan sát, cứ tưởng rằng không gian bên trong sẽ rất chật hẹp, tầng này bị nâng lên thêm một nửa độ cao của đáy khe núi thực sự, tuy nhiên khi tôi bò vào được nửa người, liền phát hiện không sờ được thấy đáy, đốt cỏ khô ném vào trong, tôi thấy cỏ khô cháy rơi xuống như sao băng.
Phía dưới sâu kinh người, tôi cảm giác một chút, phát hiện bên trong không chỉ lạnh, nhiệt độ cực thấp, mà hơn nữa còn có một luồng khí rất kỳ quái.
Hét to một tiếng, vọng âm tan vào khoảng không, tôi đổ mồ hôi lạnh, ý thức được dưới chân là một không gian rất lớn. Tôi sờ xuống biên nơi tôi đang bò, lần xuống mặt sườn liền sờ thấy một mặt tường xi măng thô ráp.
Dưới vực sâu xây một kiến trúc xi măng rất lớn, tôi không biết kiến trúc này là một toà nhà hay là một cái tháp xi măng khổng lồ.
Thung lũng dưới núi này sâu đến mức nào? Tôi hít sâu một hơi, từ khi cái bằng cử nhân kiến trúc của tôi đã nhiều lần cứu mạng tôi, thời gian rảnh rỗi tôi thường học lại toàn bộ chương trình đại học một lần nữa, hiện giờ tôi cảm thấy thi nghiên cứu sinh cũng chẳng là vấn đề gì lớn. Dùng con mắt trong kiến trúc học để nhìn khe núi này một lần nữa, nhớ lại tình hình lúc trước, tôi liền hiểu ra ở đây đã xảy ra chuyện gì.
"Mặt đất" nơi này không phải là được thi công ở nơi cách đáy khe một nửa độ cao, mà là bị gác giữa khoảng không của toàn bộ khe núi. Theo suy đoán của tôi, "mặt đất" này cách mặt đất thực sự tối thiểu 100 mét, phía dưới là một khoảng trống rất lớn.
Ở khoảng trống của "mặt đất" phủ lên khe núi, được xây dựng một kiến trúc cao tầng bằng xi măng, đỉnh chóp của kiến trúc này ở ngay dưới chân tôi, cách một nửa chiều cao so với nơi tôi cho là "mặt đất" lúc trước. Chum nước và bàn đá đều ở trên đỉnh chóp của kiến trúc xi măng này.
Đây là một công trình bí mật rất lớn, trong trí nhớ của tôi, chỉ có một loại công trình có thể so sánh với nó, chính là miệng hầm để phóng ra tên lửa xuyên lục địa. Tuy nhiên phán đoán từ những gì tôi đã trải qua, chuyện này là không thể.
Tôi không dám đi vào, bởi không có dụng cụ chiếu sáng, chỉ có thể đợi đến sáng sớm ngày mai, mặt trời lên mới có thể nhìn. Kiến trúc như vậy nhất định có lối vào từ đỉnh chóp, bằng không sẽ không thiết kế như vậy, vì thế tầng nguỵ trang không bao trùm lên đỉnh kiến trúc. (về sau sự thực là cách nghĩ của tôi đã sai lầm)
Thế nhưng sự khiếp sợ trong lòng khiến tôi không bình tĩnh được, nếu tôi đoán không sai, không chừng mặt đất này còn chứa thanh trượt. Sườn núi biến mất dưới mặt đất, toàn bộ "mặt đất" phát triển xuống theo hướng thanh trượt, nghiêng xuống dưới sẽ lộ ra lớp đất, hướng lên trên sẽ che phủ toàn bộ lớp đất.
Khe núi không rộng, thiết kế cơ khí kiểu này cũng chẳng phức tạp bằng thiết kế trần của một nhà thi đấu bóng rổ.
Đây là nơi như thế nào? Mỏ than đá, xe tải Gỉai Phóng, quái vật. Tôi có rất nhiều suy nghĩ, những mỏ than này có phải họ đào lên khi thi công công trình chứ không phải là mỏ than tự nhiên hay không, chính vì thế Lâm Kỳ Trung mới không thể tìm ra bất kỳ vết tích nào của mỏ than đá. Tuy nhiên phải để ngày mai xem hết những dấu vết còn lại mới có thể lý giải.
Đêm hôm đó tôi cơ bản là không ngủ nổi, vừa sợ gặp phải con gì như lúc trước, vừa suy nghĩ chuyện này, tuy nhiên tôi ép buộc mình phải nghỉ ngơi, ở đây ngủ không an toàn, hơn nữa nếu tôi ngủ như chết, có lẽ còn ngáy ngủ. Tôi dứt khoát không ngủ, vừa dùng cỏ khô và cành cây đốt lửa, vừa chờ trời sáng.
Khi trời tờ mờ sáng, cảnh sắc xung quanh càng lúc càng rõ ràng, tôi tìm một nơi bằng phẳng làm giường, ở xung quanh làm vài cái bẫy nối liền với ngón tay, sau đó chợp mắt một lúc.
Tôi mệt mỏi rã rời, nhưng nói thật là cơ thể tôi đã khá hơn rất nhiều so với trước đây, đặc biệt trong khoảng thời gian đến Ngân Xuyên, mỗi ngày đều ngủ rất ngon, vì thế vừa chợp mắt một lúc tinh thần đã gần như khôi phục hoàn toàn.
Không có bất kỳ vật gì đến hại tôi, chẳng lẽ đều bị tôi giết chết? Dần nhớ ra, tôi đi tới vết nứt gãy lần nữa mà vẫn không tìm được cầu thang đi xuống.
Xem ra lối vào hẳn là ở trên đỉnh tháp
Ừm.
Con ngươi tôi chuyển một vòng, nhìn từ trùng bàn sang chum nước.
Bản thân chúng ở nơi này cũng rất đột ngột, nhưng nếu đây là một vùng đất hoang, lại xuất hiện những thứ này, tối đa cũng không thể ngờ nơi này có một tảng đá kỳ quái và một bãi chum cổ mốc.
Những thứ này, có thể ẩn giấu lối vào hay không?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...