Từ khi Thời Nhung đến Trung Châu đại lục tới nay, đây là lần đầu tiên rời Phù Hoa Sơn lâu như vậy.
Lúc ở thì không cảm thấy gì, đến khi xa lại đột nhiên có chút tưởng niệm.
—— Tưởng niệm sự an tĩnh của Phù Hoa Sơn.
Trừ bỏ Việt Tử Du còn hơi trầm lặng, cả ngày ôm tư thế nam thần, an an tĩnh tĩnh ngồi ngửa mặt lên trời một góc 45 độ.
Số 3 Yến An quả thực là loa tinh chuyển thế, Thời Nhung ở cùng hắn dưới một mái hiên ba ngày, cơ hồ lúc nào cũng phải mệt bở hơi tai tiếp chuyện với hắn.
Đến giờ ngay cả quê quán, quản gia, hay chó nhà chưởng môn Vân Ẩn tiên phủ sinh mấy con cũng đều biết rõ ràng.
Yến An còn ngại nàng phản ứng chưa đủ, tìm tới diễn viên phụ chuyên nghiệp Trình Kim Kim to con, sinh động như thật kể lại chuyện cái chân của số 5 là như thế nào:
Lúc tổ đội mới vừa lập, Trình Kim Kim muốn tạo quan hệ tốt với đồng đội, mượn sức số 5, nói với hắn mình có thể một chân đá vỡ huyền thạch.
Số 5 không tin, Kim Kim bước lên chứng minh, đúng là chỉ cần đá một cái huyền thạch vỡ tan thật, vì thế số 5 cũng muốn làm thử.
Thử một lần, gãy luôn cả chân.......
Kim Kim rất ủy khuất: "Người Vân Ẩn chưa bao giờ khi dễ người Vân Ẩn, cái chân của hắn thật sự không phải ta làm gãy.
Bọn họ đều không tin, cảm thấy chúng ta cố tình bắt nạt, còn cô lập chúng ta......"
Thời Nhung nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng không nhịn được nữa đáp lời: "Có lẽ.......!Bọn họ cũng không phải là cảm thấy các ngươi đang bắt nạt mới cô lập các ngươi đâu?"
"Thế thì là vì cái gì?"
Thời Nhung uyển chuyển nói: "Bởi vì tuổi lớn rồi, lại muốn dựa vào cục đá để kết bạn?"
Kim Kim chấn động, hình như nhận ra chân lý: ".........."
Yến An lâm vào một thoáng trầm tư.
Ngay sau đó Thời Nhung chỉ ra trọng điểm: "Cho nên cục huyền thạch ngươi đá vỡ đâu rồi? Chưa vứt đi thì cho ta được không?"
Sau đó mỹ mãn thu hoạch được mười khối huyền thạch vứt đi.
......
Bên bờ Đông Hải.
Điểm bắt đầu của đường đua Thanh Vân Hội được đặt trên một bình nguyên trống trải.
Chờ đến khi mấy người Thời Nhung đến, nơi này đã chen chúc đầy người từ các tộc khác.
Người dự thi cùng với người đi cùng vây lại ở trung tâm, một vòng bên ngoài xung quanh đều là những kẻ đến xem náo nhiệt.
Thanh Vân Hội tuy rằng là cuộc so đấu của một thế hệ trẻ tuổi, nhưng quan trọng nhất vẫn là để so sánh thực lực giữa các tộc với nhau.
Vì vậy, đây không phải là tác chiến đơn lẻ, mà là cho phép các thí sinh cùng tộc tự do tạo thành một tổ đội bốn người, các tiểu đội có thể hợp tác và tạo thành liên minh trong lúc thi đấu, bất kể phương thức nào, nhưng không được cố ý đả thương người, giết người, cạnh tranh trong hòa bình.
Thi đấu áp dụng quy chế tích phân, mỗi người ban đầu đều có 100 điểm, nhưng thông qua việc thu thập, săn bắt con mồi để đổi lấy điểm, hoặc là trực tiếp cướp điểm trong tay người khác.
Lịch trình thi là từ bên bờ Đông Hải, một đường đi bộ qua núi cao, cồn cát, eo biển, đến nơi được xưng là quần đảo giao nhân ở chân trời góc bể.
Căn cứ vào thứ tự đến sẽ nhận được tích phân khen thưởng, đội về đích đầu tiên mỗi người được 500 điểm, đội thứ hai 300 điểm, cứ như vậy trừ dần.
Sau khi cuộc thi bắt đầu, toàn bộ hành trình không được sử dụng phép ngự không.
......
Thời Nhung nghịch vòng tích điểm vừa nhận trên tay, đi ở phía cuối đội ngũ.
Ngửa đầu nhìn, bầu trời nghìn nghịt điểu tộc đầy màu sắc, tiểu tinh linh khoác áo lông vũ xinh đẹp ngồi trên cây, tê tê rụt rè cong mình dưới đất, còn có nhím yêu xù lông ách giọng hỏi thăm cả nhà người vừa đụng vào hắn.
Muôn hình muôn vẻ, đa dạng giống loài.
Thời Nhung xem thế là đủ rồi, cảm giác nơi này so với vườn bách thú còn thú vị hơn.
Trái ngược với sự ầm ĩ của Yêu tộc và Tinh Linh tộc, nhân loại có vẻ an tĩnh hơn nhiều, vừa tới là tìm chỗ ngồi, bắt đầu kết thành từng nhóm.
Tiểu đội của Thời Nhung được kỳ vọng rất cao, từ khi bọn họ đến liền có không ít người ở môn phái khác lại đây chào hỏi, tỏ vẻ nếu gặp nhau trên sân thi đấu, hi vọng sẽ được đại lão giúp đỡ vài phần.
Đương nhiên, bọn họ đều là hướng về phía số 1 Việt Thiên Du.
Ngực Thời Nhung treo số 16, là sự tồn tại kém cỏi nhất trong đội, cơ bản cũng thu hoạch được một gương mặt tươi cười lễ phép của đối phương.
Thời Nhung không người để ý, rơi vào an tĩnh.
Tranh thủ chút thời gian cuối cùng của sinh mệnh, định đi nhiều chút, nhìn nhiều một chút, xem Trung Châu đại lục này rốt cuộc còn giống loài hiếm lạ nào.
Chỉ trong chớp mắt, chợt thấy chân trời phía tây một mảnh đỏ rực.
Sau đó là một tiếng phượng minh lảnh lót, vang vọng khắp chốn.
Sắc mặt điểu tộc đại biến, vội vàng thu cánh lại đậu thấp xuống, nhường ra không trung.
Bên trong lửa đỏ che trời, phượng hoàng từ cửu thiên mà đến.
Thiên hỏa tựa như bùng lên từ đôi cánh hắn, sóng nhiệt thiêu đốt khiến cho không gian trở nên hơi vặn vẹo.
Hơi nóng khiến cho người ta hít thở không thông.
Xích vũ sáng lạn phía chân trời đột nhiên thu liễm lại, một bóng người từ trong phượng hỏa bước ra, từng bước ngự không mà xuống.
Toàn bộ yên lặng.
Bị thanh thế to lớn này làm cho chấn động không nói nên lời.
Hưu ~ hưu ——
Trong không khí yên tĩnh có thể nghe được cả tiếng kim rơi, vang lên một tiếng huýt sáo reo hò.
Một cánh tay phải giương cao.
Ngón cái đột nhiên hiện ra trên đầu đám người còn kích động mà lắc lắc vài lần.
Thời Nhung vui sướng hô quát: "Trâu bò trâu bò!!"
Phượng Vu Bạch: "......"
Toàn thể điểu tộc: "......"
Thời Nhung thét xong cũng cảm giác được mình có chút không đúng.
Nhưng không nói được là sai ở chỗ nào.
Theo lý thuyết, hành vi hô to ngưu bức này bình thường nàng sẽ chỉ nghĩ trong đầu thôi, cũng không chưa bao giờ làm thật, hội chứng xã giao của nàng còn chưa nặng đến mức đấy.
Cái hiệu ứng phượng hoàng tắm lửa hiện ra này ở điện ảnh thực tế ảo trong thế giới tinh tế cũng chẳng phải hiếm lạ gì, có giống như thật đến mấy cũng không cần làm vậy.
......
Phượng Vu Bạch rũ mi, bễ nghễ quét mắt liếc nhìn Thời Nhung một cái.
Nhìn qua thẻ bài thân phận của nàng, lại nhìn một thân trang phục đệ tử Vân Ẩn tiên phủ.
Cong môi, cười như không cười, gằn từng chữ một: "Vân Ẩn tiên phủ."
Sau lại trào phúng: "Ngoài Bạch Diệc ra, Nhân tộc các ngươi tự cổ chí kim đều chẳng có một ai ra hồn.
Đứng đây lòe thiên hạ lại rất thuận buồm xuôi gió."
"Hừ......"
Lời này chính là thả một quả bom, nháy mắt khiến Nhân tộc ở đây bất mãn.
Việt Thiên Du thân là thủ lĩnh của đội ngũ Vân Ẩn tiên phủ lần này, không thể không ra mặt.
Chắn phía trước Thời Nhung không biết trời cao đất dày, lạnh giọng nói: "Trước lòe thiên hạ, sau hoa hòe lòe loẹt phô trương, không phải là Phượng tộc các ngươi sao?"
Hai bên chính diện giằng co, không khí chợt trở nên giương cung bạt kiếm......
......
Bên bờ Đông Hải là địa bàn của Nhân tộc, phía trước nổi lên xung đột, trong thính phòng đương nhiên là nghiêng về một phía, ủng hộ loài người.
"Việt Thiên Du không hổ là thủ lĩnh Vân Ẩn tiên phủ lần này! Khí chất đúng là không chê vào đâu được."
"Hì, trông hắn lớn lên cũng rất tuấn tú nha ~"
"Nghe nói hắn là con vợ cả của phong chủ tít tận chân mây, lại thường xuyên một mình lang bạt trong bí cảnh cầu cơ duyên.
Hành đại đạo giả, đương nhiên là quyết đoán!"
Đám đông xôn xao, trong những tiếng khen ngợi Việt Thiên Du, chỉ có một thanh âm phá lệ không thích hợp.
Đầu tiên là nhẹ nhàng cười, tràn đầy sủng nịch.
Sau đó lắc đầu, cảm khái thở dài: "Nhãi con thật đáng yêu ~"
Lý Ngọc đứng ngay cạnh bên người nọ.
Nghe câu này giống như đang cùng mọi người đánh giá Việt Thiên Du, nhưng lại là một giọng nam, sự nội hàm này bất giác khiến hắn hít ngược một ngụm khí lạnh, mặt nhăn tít lại.
Theo tiếng nhìn qua.
Thiêu niên áo bào trắng tuyết đứng trong đám người, như ngọc ngà châu báu, không gì sánh nổi.
Một chút ghê tởm vừa dâng lên trong lòng Lý Ngọc lại được mỹ mạo của người đứng trước mắt này gột rửa.
Sợ là hiểu lầm, gã lúng ta lúng túng dò hỏi: "Vị tiên hữu này, ngươi vừa......nói cái gì đáng yêu?"
Thiếu niên rũ mắt, rõ ràng chỉ là một thoáng lướt qua, lại vô cớ khiến người ta rùng mình, không dám nhìn thẳng.
Lý Ngọc tự nhiên hoảng loạn, cúi đầu.
"Người vừa mới vươn tay đó, ngươi có thấy không?"
Hắn mở miệng, ngữ khí lại vô cùng hòa hoãn, tựa hồ còn mang chút mong muốn tìm đối tượng để chung vui.
Lý Ngọc chần chờ một lát: "Ngươi đang nói......nữ đệ tử kia sao?"
Thiếu niên bước nửa bước về phía hắn: "Đúng rồi, lúc nàng giơ ngón tay lên, còn lắc lắc hai cái!" Mong đợi nhìn Lý Ngọc, cầu sự tán đồng, "Ngươi không cảm thấy động tác nhỏ kia cực kỳ đáng yêu sao?"
Hai hàng lông mày Lý Ngọc khẽ nhấc lên, biểu tình đơ lại trong chớp mắt: ".........?"
Đáng yêu chỗ nào?
Con mẹ nó quả nhiên là một tên biến thái.
Gã lại liếc mắt nhìn thiếu niên một cái.
Lớn lên đẹp đến biến thái.
Lý Ngọc bất động thanh sắc dịch sang bên cạnh hai bước, thấy đối phương còn đang cười trầm ngâm nhìn mình như chờ gã phụ họa, nháy mắt da đầu tê dại.
Cảm thấy không ở lại thính phòng được nữa, vội vã ra khỏi đám người, đi lên phía trước báo danh.
......
Lần này Lý Ngọc tới là muốn báo danh tham gia Thanh Vân Hội dưới danh nghĩa Tán Tiên.
Huynh đệ bọn họ có ba người, tùy tiện kéo thêm một người nữa là có thể gom đủ đội ngũ.
Chuyến này đi, không phải vì thành tích.
Bên trong nơi thi đấu của Thanh Vân Hội có không ít linh hoa tiên thảo, tùy ý để cho người dự thi hái.
Cho dù trên đường không được giết người nhưng vẫn sẽ có thủ vệ canh phòng sẵn, một khi xảy ra chuyện gì còn có thể kêu cứu, so với săn thú hái quả ở trong núi bình thường khác an toàn lại có lời hơn nhiều.
Chỉ là danh ngạch của Tán Tiên có hạn, tới trước thì được trước, ai mà không muốn tranh thủ chiếm chút tiện nghi chứ.
Lý Ngọc vội vàng chạy tới,
Người phụ trách đăng ký báo danh nhìn nhìn: "Đúng lúc đấy, vừa nãy có một Tán Tiên đơn độc báo danh, không tìm được tổ đội, không bằng các ngươi kết nhóm đi?"
Lý Ngọc vui mừng: "Vậy tốt quá rồi! Người kia đâu?"
Một thanh âm nhẹ nhàng có chút quen thuộc vang lên sau lưng gã: "Ồ, trùng hợp vậy?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...