Cố Tinh Phùng hơi sững người, sau đó rũ xuống mi mắt.
Lộc Thời Thanh đột nhiên đến tìm y chứng thực là hắn có ấn tượng với chuyện ngày hôm qua.Nếu lúc này trả lời là phải, đương nhiên Lộc Thời Thanh sẽ xấu hổ.
Nhưng nếu phủ nhận thì lại là nói láo.
Mà mới sáng nay thôi, y vừa bị Lộc Thời Thanh nhìn thấu lời nói dối thông qua quyển « Bí Thuật Song Tu »...
Cố Tinh Phùng lập lờ nước đôi trả lời: "Là do người say rượu."
Lộc Thời Thanh hãi hùng khiếp vía: "Cho nên ta thật sự đã làm như vậy."
Trong đầu hắn trống rỗng, quay người muốn chạy.
Thế nhưng là bóng người chớp động, Cố Tinh Phùng ngăn ở trước mặt hắn, "Đừng nghĩ đến nó nữa, ta không để ý đâu."
"Ta biết ngươi không để ý." Lộc Thời Thanh cúi đầu, ngay cả dũng khí nhìn thẳng vào mắt người ta cũng không có, "Nhưng ta là sư tổ ngươi mà."
Cố Tinh Phùng trầm mặc một lát, nói: "Hôm qua người đã nói, không muốn làm sư tổ của ta."
Lộc Thời Thanh đột nhiên ngẩng đầu, "Ta nói vậy thật à?"
"...!Thật."
Con ngươi Lộc Thời Thanh co lại, lẩm bẩm nói: "Vậy chắc do ta bị điên rồi."
Cố Tinh Phùng muốn hỏi tiếp vấn đề tối qua Lộc Thời Thanh chưa trả lời, "Người..."
Nhưng Lộc Thời Thanh che cái trán, "Đừng hỏi ta vì sao, ta cũng không biết, ta...!Ta muốn yên tĩnh chút."
Hắn co cẳng bỏ chạy, lúc này Cố Tinh Phùng không đuổi theo nữa.
Chỉ đứng yên tại chỗ, lẵng lặng nhìn bóng lưng của hắn.
Giữa đôi mày Cố Tinh Phùng hiện lên nét xót xa.
Căn nguyên của Băng Tố Hoa, y không thể nói.
Song Tu Bí Thuật, cất giấu để làm gì y càng không thể nói.
Thân là dị tộc, sinh ra đã là tai họa.
Có lẽ tìm thấy hồn phách của Lộc Thời Thanh, trả chức chưởng môn này lại cho hắn đó mới là ngày giải thoát của Cố Tinh Phùng.
Lộc Thời Thanh chạy một mạch ra sau núi, nhào lên giường lấy chăn che kín đầu, tựa như chỉ như thế, mới có thể tạm thời ngăn cách với thế giới bên ngoài, cho hắn quên đi phiền não này.
Nhưng hệ thống không chịu buông tha hắn, cười lớn mở miệng: "Thế nào Thanh Nhai,cứ coi như ta có thể lừa ngươi, nhưng Tinh Tinh của ngươi cũng sẽ không lừa ngươi đúng không."
Lộc Thời Thanh cắn chặt hàm răng, nửa ngày sau mới nhả ra một câu: "Đó là vì...!Vì ta uống say."
"Nếu ngươi không có ý nghĩ đó, cho dù ngươi uống hết rượu trên thế gian này ngươi cũng sẽ không hôn y." Hệ thống như người chiến thắng, đắc ý nói, "Bởi vì trong lòng ngươi có quỷ cho nên mới mượn rượu phát tiết.
"Ta không có..."
"Không nên nói dối." Hệ thống khẽ nói, "Sao ta không thấy ngươi thân cận với kẻ khác như thế? Tống Dương Diệp Tử Minh, còn có Liễu Khê Liễu Tuyền, tuy bộ dáng bọn hắn thua kém Cố Tinh Phùng, thế nhưng đều là những người anh tuấn, thời gian bên ngươi còn nhiều hơn Cố Tinh Phùng, sao ngươi chỉ khen một mình Cố Tinh Phùng? Còn khen không ngớt miệng."
Lộc Thời Thanh nhắm mắt lại: "Ta sẽ sửa đổi."
"Ôi vậy thì phải cảm ơn trời đất, ngày cố lên nhe."
Đối mặt với sự khiêu khích chăm chọc của hệ thống, Lộc Thời Thanh quyết định, không thể đi tìm Cố Tinh Phùng nữa.
Cho dù hắn có hảo cảm với Cố Tinh Phùng, thậm chí có sinh ra thứ tình cảm cấm ký với y cũng được, hắn sẽ đoạn tuyệt hết thảy từ đây.
Hắn đã chiếm thân thể của nguyên chủ, không thể trêu chọc thêm đồ tôn duy nhất của người ta.
Hống chi, hắn còn muốn giúp nguyên chủ rửa sạch ô danh, trước mắt còn chưa có tí đầu mối nào, lỡ đâu mọi chuyện phức tạp, không phải sẽ càng thêm phiền sao?
Từ hôm đó trở đi, Lộc Thời Thanh liên tục đến chính điện ở Thiên Kính Phong, đầu tiên là muốn quan sát Bùi Lệ có biến hóa gì không, hai là qua chơi với Tống Dương.
Tống Dương đã trông quan tài ở chính điện được mấy ngày, hắn hoàn toàn không hay biết gì đến chuyện của Lộc Thời Thanh, sau này được bọn Diệp Tử Minh kể lại hắn mới biết sương sương mọi chuyện.
Nhưng từ đầu đến cuối hắn không tin, cũng giống như Lộc Thời Thanh không tin mình trong lúc say xỉn sẽ phi lễ Cố Tinh Phùng.
Bởi vậy Lộc Thời Thanh và hắn cùng chung chí hướng, cảm thấy có lẽ thật sự sẽ có một số ngươi sau khi rượu vào thì tinh thần phân liệt, làm ra những hành động khác với người thường.
Nhưng hắn nói ý nghĩ này với hệ thống, hệ thống không tin mà còn giải vây thay Tống Dương.
Nói bởi vì Tống Dương quá rãnh rỗi nhàm chán nên mới hùa theo hắn, người ta rất là thuần khiết sao có thể so với người đã ôm hôn kẻ khác như hắn chứ.
Hắn lại đi tìm bọn Diệp Tử Minh chứng thực, kết quả y như hệ thống nói,cả người Lộc Thời Thanh ỉu xìu như cọng bún thiu.
Cũng mai là Tống Dương không uống rượu không làm xằng làm bậy nữa, ngoại trờ hơi u buồn lặng im so với dĩ vãng, thì mọi mặt còn lại vẫn bình thường đến không thể bình thường hơn.
Lộc Thời Thanh cũng thoáng an tâm ở lại chính điện với hắn, hai người trò truyện trong lúc rãnh rỗi, dựa vào đó giết thơi gian.
Nhưng Lộc Thời Thanh cảm thấy thời gian trôi qua càng ngày càng chậm.
Sinh hoạt nhạt nhẽo như nước,trước kìa thời điểm hắn ở cơ sở, có thể giúp thôn dân làm việc nhà nông, có thể viết báo cáo viết phương án.
Lúc trước còn có thể trò truyện cùng Tống Dương, nhưng hiện giời phải chú ý đến tâm tình của Tống Dương, hắn phải cố hết sức tránh nhắt đến Mai Hoa Châu và Bách Lý Ổ, cho nên đề tài nói chuyện giảm đi rất nhiều.
Dần dà hai người cũng không biết nên nói gì với nhau.
Lộc Thời Thanh tựa ở cổng, nhìn Nhật Nguyệt Đồng Sinh Trụ ngẩn người.
Có một hai lần hắn nhìn thấy một bộ trường bào màu xanh lơ từ trên trời giáng xuống, tiến vào phòng nghị sự trong chính điện, Hắn vội vàng trốn đi, đợi đến khi bọn họ đi qua, hắn lại trở về nơi cũ, nhìn chằm chằm vào cửa lớn không một bóng người giống như bị trúng tà vậy.
Không lâu sau, hắn lại nằm mơ nữa.
Lần này mơ thấy vẫn là góc nhìn thứ ba quỷ dị kia.
Nhưng thời điểm mở màng không thấy Thanh Nhai Quân.
Chỉ có thiếu niên Cố Tinh Phùng, không, còn trẻ hơn thiếu niên vài tuổi.
Cố Tinh Phùng đang quỳ trên một mãnh sân rộng, nơi này Lộc Thời Thanh đã từng theo các đệ tử đến, đây là sân tập võ ở Ngọc Quan Phong.
Khi đó mặt Cố Tinh Phùng vẫn khá bầu bỉnh vẫn chưa mất đi vẽ ngây thơ, hẳn chỉ mới mười hai mười ba tuổi.
Tuy đôi mắt vẫn trong trẻo lạnh nhạt như hiện giờ, nhưng thân thể gầy yếu, tân thần cũng có vẻ hơi uể oải.
Y cúi đầu, hình như là phạm lỗi, cách đó không xa có đốt nhang tính thời gian.
Qua một lát quang ảnh lắc lư, đại môn bị đẩy ra, Bùi Lệ và Tư Mã Lan của năm đó cùng nhau bước đến.
Mặt Tư Mã Lan lộ vẻ không đành lòng: "Bùi sư huynh, đứa nhỏ này chỉ chưa hoàn thành bài tập hôm nay mà thôi sao phải trách móc nặng nề như thế."
Bùi Lệ thờ ơ, nhướng mày nhìn qua: "Nó là đệ tử duy nhất của ta, cũng là đệ tử duy nhất ở Thiên Kính Phong, yếu đuối như thế, ta nên bàn giao với sư tôn thế nào?"
"Thế nhưng mà..."
Bùi Lệ đưa tay: "Vô Thù, không cần khuyên ta.
Đây cũng là kỳ vọng của sư tôn ta."
"Chưởng môn sư thúc?" Tư Mã Lan hơi sững sờ, "Người chấp nhất với việc này như thế cơ à?"
Bùi Lệ thản nhiên nói: "Ai làm trưởng bối mà không trông ngóng đệ tử của mình được giỏi gian? Ngươi không phải đồ đệ của sư tôn, nên người mới khoan dung với ngươi thôi."
Tư Mã Lan biểu lộ không tin, Bùi Lệ lạnh lùng nói với Cố Tinh Phùng: "Còn ba nén hương nữa, quỳ đủ mới có thể ăn cơm,nghe rõ chưa?"
Cố Tinh Phùng đáp: "Dạ." Lưng quỳ thẳng tắp không nhúc nhích tí nào.
Bùi Lệ còn muốn nói thêm gì nữa, bỗng trước cổng thoáng qua một bóng người, sắc mặt hắn cấp tốc ấm lại, bước nhanh ra ngoài: "Sao Sư tôn lại tới đây?"
Một giọng nói trong trẻo trả lời: "Sắc trời cũng đã tối, nhưng vẫn chưa thấy ngươi về Thiên Kính Phong, ta không yên lòng nên đến xem chút."
Lúc này Cố Tinh Phùng tuổi còn nhỏ, vẫn chưa được thấy Thanh Nhai Quân.
Biết sư tổ trong truyền thuyết tới đây, trên mặt chỉ hiện một xíu dao động, vẫn không ngẩng đầu.
Ngoài cửa, Bùi Lệ cười nói: "Sư tôn cẩn thận quá đi, ta đâu phải đứa bé ba tuổi đâu."
Thanh Nhai Quân nói như thật: "Mười hai năm trước, ngươi cũng đâu phải trẻ nhỏ nhưng vẫn suýt chút thì làm mồi cho cá đó thôi?"
Tư Mã Lan mỉm cười đi ra ngoài,thi lễ với Thanh Nhai Quân, nói: "Cũng nhờ vào sự kiện kia mới nhặt được Cố sư điệt, coi như là trong họa có phúc."
"Phúc gì mà phúc." Bùi Lệ khinh thường nói, "Tai họa đến dồn dập thì còn nghe được."
Xem ra, sự chán ghét Cố Tinh Phùng trong giọng nói của Bùi Lệ đã không thèm che giấu nữa.
Lộc Thời Thanh vô cùng lo lắn.
Cố Tinh Phùng cao ngạo lạnh nhạt, chắc chắc không chịu được loại lời nói như thế này.
Nhưng ngoài dự đoán Cố Tinh Phùng không hề bận tâm, tựa như đã nghe lời này vô số lần.
Từ trong lời nói của Tư Ma Lan nghe ra được, lúc này Cố Tinh Phùng chỉ mới mười hai tuổi.
Tuy là gầy yếu nhưng gương mặt vẫn còn chút thịt, biển hiện còn lão thành hơn Thẩm Kiêu hiện giờ.
Lộc Thời Thanh rất muốn sờ đầu y, nựng mặt y, nhưng đáng tiếc giờ hắn không có tay.
Cố Tinh Phùng không phản ứng chút nào, Thanh Nhai Quân thì quát khẽ: "Không được nói như thế, Tinh Tinh là một đứa trẻ ngoan."
Bùi Lệ xem thường, "Sư tôn người còn chưa thấy nó sao người chắc được nó là bé ngoan? Nó là đứa không giống đệ tử nhất ở Biển Cả Một Cảnh này, vẫn nên trục xuất nó khỏi sư môn mới tốt."
Thanh Nhai Quân thở dài: "Ngươi và Đinh sư bá của ngươi đều không cho ta gặp nó, ta cũng không thể từ đôi câu vài lời của người khác mà kết luận phẩm hạnh của nó phải không?"
Tư Mã Lan bỗng nhiên nói: "Trùng hợp thật, đứa nhỏ đó hiện đang ở..."
Bùi Lệ hắng giọng: "Sư tôn, ta đói, về Thiên Kính Phong đi, ta bảo thực đường làm Hà Hoa Tô cho người."
Thanh Nhai Quân còn đang nghi hoặc, "Vô Thù, đứa bé kia ở đâu?"
Bùi Lệ chậc một tiếng, "Đi thôi sư tôn."
Đợi hai thanh âm kia đi xa, Tư Mã Lan đẩy cửa tiến vào, "Cố sư điệt, giờ sư tôn ngươi đi rồi, ngươi...Có sao không?"
Cố Tinh Phùng lắc đầu, không hề động.
Tư Mã Lan khe khẽ thở dài, đi ra.
Lộc Thời Thanh nghĩ thầm, Thanh Nhai Quân này nhẹ dạ quá, đã không thích Bùi Lệ rồi thì cần gì phải răm rắp nghe theo lời hắn? Cố Tinh Phùng không bị Bùi Lệ hành hạ chết, đúng là vạn hạnh.
Không biết sau này đứa nhỏ này về Thiên Kính Phong bằng cách nào.
Sắc mặt Cố Tinh Phùng tái nhợt, khó khăn chịu đựng được đến ném nhang cuối cùng, thân thể nho nhỏ lung lay, suýt chút thì ngã quỵ.
Chợt có người đỡ lấy y, "Tinh Tinh?"
Cố Tinh Phùng mở mắt ra, trước mắt là người mang chiếc mặt nạ kỳ dị, mặt trường bào màu xanh lơ Thanh Nhai Quân.
Thanh Nhai Quân lộ ra đôi mắt cong cong, "Con là Tinh Tinh phải không?"
Hình như Cố Tinh Phùng chưa được người khác gọi vậy bao giờ, mặt lạnh đáp lời: "Ta tên Cố Tinh Phùng."
"Vậy con đúng là Tinh Tinh rồi." Thanh Nhai Quân đánh giá y, ân cần nói, "con à sao con tiều tụy thế?"
Cố Tinh Phùng tránh thoát khỏi ngực hắn, đổi nơi khác quỳ.
"Con ơi, chắc con chưa thấy ta phải không?" Thanh Nhai Quân cũng không tức giận, đuổi theo, muốn để tay lên đỉnh đầu của y, "Ta là sư tổ con nè."
Cố Tinh Phùng nghiêng đầu né tránh.
Thanh Nhai Quân ngẩn người, lấy từ trong tay áo ra miếng lụa đang bao lấy hai cái bánh Hà Hoa Tô, đưa đến trước mặt y, "Sư tôn con nói con phạm lỗi lớn lắm, phạt con quỳ.
Còn dặn mọi người không được giúp con nữa, ta thân là chưởng môn không thể phá bỏ quy củ này, cũng không thệt vượt qua sư tôn con đến bao che cho con.
Lại đây nào, sư tôn có mao theo Hà Hoa Tô cho con nè, sau này đừng phạm lỗi nữa nhé."
Cố Tinh Phùng đón lấy Hà Hoa Tô, đặt trong tay nhìn chăm chú.
Thanh Nhai Quân giống như đang hiến vật quý nói: " ngon lắm luôn, con mau ăn thử đi."
Sau một khắc, Hà Hoa Tô lượn một vòng trên không rồi va vào vách tường vỡ nát.
Thanh Nhai Quân sửng sốt: "Tinh Tinh,con..."
"Ta không có sư tổ." Cố Tinh Phùng gằng từng câu từng chữ, trong mắt tựa như chôn một lớp băng thật dày..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...