Cùng lúc đó, sau lưng như có gió.
Cố Tinh Phùng ăn mặc chỉnh tề, mang theo một chồng chế phục màu xanh đậm tiến vào nhà Thủy Tạ, thấy thế cũng sững sờ.
Lộc Thời Thanh cười khan một tiếng, luống cuống tay chân vừa nhét sách vào hộp ngầm vừa nói: "Cái ngăn chứa lạ thiệt, tự mình bật nắp luôn."
Trong hộp ngầm chứa đầy đồ, có sách dạy làm bánh ngọt, có công phách điển tịch, còn có bộ hệ liệt không biết tên.
Lộc Thời Thanh đưa mắt đảo qua, vậy mà thấy được hai chữ hình như là "Sư tôn", ngờ ngợ là hai quyển mà hắn đã từng xem.
Cố Tinh Phùng lấy hai quyển sách từ tay hắn, lại giấu chúng ở chỗ này.
Còn bản « Song Tu Bí Thuật» này nữa...
Trong mộng, hắn nhìn thấy Thanh Nhai Quân ném đi nó, không ngờ là bị Cố Tinh Phùng nhặt được.
Mà những sách khác đều được chất chỉnh chỉnh tề tề, gáy sách hướng ra ngoài, chỉ có quyển « Song Tu Bí Thuật » này bị đặt lung tung ở bên ngoài, đụng cái là rơi.
Chắc không phải là...
Buổi sáng hôm đó thời điểm hắn tìm Cố Tinh Phùng, Cố Tinh Phùng đang xem quyển sách này phải không ta? Cố Tinh Phùng còn vội vã giải thích với hắn, mình xem chỉ là điển tịch bình thường.
Trí thông minh của Lộc Thời Thanh rốt cục cũng online được một lần, nhưng thứ trên tay lại không biết nên xử lí ra sao, cái quyển « Song Tu Bí Thuật » nhét thế nào cũng không lọt vào khe.
Cuối cùng vẫn là Cố Tinh Phùng yên lặng đi tới, nhẹ nhàng lấy sách từ trong tay hắn bỏ vào khe hở trong hộp ngầm, sau đó đóng kỹ.
Lộc Thời Thanh tranh thủ thời gian xoay người, đưa lưng về phía Cố Tinh Phùng.
Tựa như là người lớn bắt được đứa nhỏ đang trộm đồ trong lúc vô tình, bầu không khí vô cùng lúng túng.
Cố Tinh Phùng đặt quần áo lên trên bàn, thấp giọng nói: "Đến đưa quần áo cho người."
"Cảm ơn, chút nữa ta sẽ mặc." Lộc Thời Thanh hít sâu một hơi, nói "Thật ra..."
"Cái gì?" Cố Tinh Phùng cẩn thận hỏi.
"Thật ra thì ta không nhìn rõ đó là sách gì, ngươi vừa đến là ta cũng bỏ xuống luôn." Lộc Thời Thanh nhìn mũi chân của mình, "Nếu ngươi đã giấu vào đây nhất định nó là vật phẩm quý giá, cho nên...!Ta tuyệt đối không thể nhìn trộm."
Cố Tinh Phùng lặng im một lát, "Người không nhìn thấy gì hết?"
"Ừm, không nhìn thấy." Lộc Thời Thanh cường điệu.
Cố Tinh Phùng thở nhẹ ra một hơi khó mà nhận biết được, giũ giũ y phục, "Không sai, rất quý giá, đều là...!Tàn thư lúc trước của người."
Y muốn tiến lên khoác áo lên người Lộc Thời Thanh.
Nhưng Lộc Thời Thanh vẫn không quay đầu lại, chỉ nói:"Nếu nói như vậy, thì tức là hai mươi năm trước đã xem mấy quyển song tu gì đó, sư tôn gì đó à."
Toàn thân Cố Tinh Phùng chấn động.
"Xin lỗi ngươi Tinh Tinh." Lộc Thời Thanh xoay người, gương mặt đỏ bừng, trên trán mồ hôi chảy ròng ròng.
Vừa rồi là ta gạt ngươi..."
Cố Tinh Phùng: "..."
Cứ như vậy bầu không khí càng thêm lúng túng, Lộc Thời Thanh mặc quần áo xong.
Vừa lúc bên ngoài nhà Thủy Tạ có đệ tử đưa đồ ăn đến, Cố Tinh Phùng ra lấy rồi bày lên trên bàn trong nhà Thủy Tạ, Lộc Thời Thanh nâng cằm ngồi chờ bên cạnh, nghĩ đến những lời nói và việc làm của Bùi Lệ trong mơ đêm đó, bỗng hắn mở miệng nói: "Cám ơn ngươi."
Cố Tinh Phùng không rõ vì sao nên ngẩng đầu.
Lộc Thời Thanh đứng dậy: "Con người đều sẽ tò mò với những thứ mình không biết.
Mấy cuốn sách này, đừng nói là ngươi ngay cả chính ta cũng không muốn xem nữa kìa.
Có một số người xem xong sẽ làm chuyện xấu, nhưng cũng có một số ít người xem qua rồi thôi, sẽ không nảy sinh ra ý nghĩ không tốt nào, cũng sẽ không làm khó ép buộc người khác."
Cố Tinh Phùng tiếp tục bày chén đũa ra.
Lộc Thời Thanh nói: "Tinh Tinh, ngươi chính là loại người thứ hai, ngươi rất tốt."
Đây vốn là lời hữu ích, hắn nói ra nghĩ là có thể khiến Cố Tinh Phùng không còn xấu hổ như thế nữa.
Nhưng tầm mắt Cố Tinh Phùng rũ xuống, đẩy một chén cháo đến trước mặt hắn, "Nửa canh giờ sau, Thẩm Kiêu sẽ đưa người về hậu sơn."
Hẳn là y muốn rời khỏi đây.
Lộc Thời Thanh sững sờ: "Ngươi không ăn hả?"
"Sư bá tổ tới hỏi vài chuyện, ta đến tiền điện chờ người." Ném lại câu nói này, Cố Tinh Phùng phi thân lên trực tiếp rời đi.
Để lại một mình Lộc Thời Thanh ngây ra như phỗng.
Đây là đạo lí gì? Đinh Hải Yến còn chưa đến, cơm nước xong xuôi rồi đi cũng không muộn, tại sao muốn để bụng đói chờ người?
Lộc Thời Thanh khuấy cháo, trăm mối ngổn ngang vẫn chưa có cách giải quyết.
Hắn nói dối lừa gạt Cố Tinh Phùng, Cố Tinh Phùng không giận nhưng tại sao nghe hắn nói thật xong lại rời đi?
Tâm tư hắn có hạn, thực sự là không thể hiểu rõ sự tình rối rắm như thế.
Vốn còn muốn thừa dịp lúc ăn cơm, hỏi Cố Tinh Phùng kỷ càng, tối hôm qua hắn say rượu có làm ra chuyện gì quá phận không, vì sao y phục của Cố Tinh Phùng lại ở trên người hắn.
Hiện tại thì hay rồi ngâm nước nóng hết luôn.
Sau khi trở lại hậu sơn, Tống Dương đã đến trông coi quan tài trấn thi tìm không thấy người, hắn chỉ đành đi dạo không mục đích, cách bóng cây hắn nhìn thấy Dương Thiên Thiệu và mấy đệ tử trẻ tuổi tụm lại ở giả sơn châu đầu ghé tai, láng máng nghe thấy câu"Chưởng môn sư tôn".
Lộc Thời Thanh lặng lẽ quẹo qua một hướng khác, ngồi xổm trong bụi cỏ nghe lén.
"Các ngươi nói coi đây là chuyện gì, nếu không phải do khó khăn này chúng ta đã đi Lâu Hải Phong rồi." Một đệ tử khoanh tay nói.
Dương Thiên Thiệu xùy nói: "Theo ta thì không đi là tốt nhất, Đinh thái sư thúc tổ quy củ nhiều lắm, cũng rất hung dữ."
Lại có một đệ tử khác nói: "Cũng không biết là tên không có mắt nào để lộ ra, nói tối qua chưởng môn sư tôn lưu gã sai vặt tuấn tú kia lại Noãn Nguyệt đài, Đinh thái sư thúc tổ mặc kệ tất cả sáng sớm đã đi tìm sư tôn chất vấn, ngươi nói coi cái này có phải là ăn no rửng mở không?"
"Dù sao, cho dù sư tôn...Khụ có thật thì cũng không thể nhận." Dương Thiên Thiệu hạ giọng, "Thanh danh của Thanh Nhai Quân bị hủy như thế nào? Nguyên nhân cái chết của người, cho dù có tô son trát phấn nhiều đến đâu đi chăng nữa thì các loại tin đồn và ẩn tình đã truyền đi khắp chốn rồi, tẩy không sạch đâu."
Chủ đề lập tức bị lệch.
"Đúng đúng, ta nghe nói, là Hoài Hư Tử Bùi Lệ giết người để báo thù." Có đệ tử nói.
"Cũng không chừng là giết vì tình đó, đôi vợ chồng cãi nhau xúc động quá nên giết người." Dương Thiên Thiệu thở dài, rặt một dáng vẻ học rộng hiểu nhiều, "Ta từng đọc một bản, trong đó viết như thế đấy."
"Ở đâu ở đâu, ta cũng muốn đọc."
"Không đọc được đâu, từ sau khi xảy ra chuyện của Đinh Nghĩa Hải Lâu Phong, tất cả các đỉnh nói tự tra xét, cũng tịch thu của ta luôn rồi."
Các đệ tử than thở, Lộc Thời Thanh thì đứng lên, xoay người chạy.
Hắn muốn đến tiền điện nghe thử tột cùng đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng các tiền bối nghị sự ở tiền điện người không phận sự miễn vào.
Hắn bị ngăn ngoài cửa, đi vòng quanh Nhật Nguyệt Đồng Sinh trụ thật lâu.
Hệ thống bỗng hiện lên nói: "Thanh Nhai, ngươi đang làm gì đó?"
"Không có gì, ta đi dạo." Lộc Thời Thanh cười khan một tiếng, không đề cặp đến chuyện hắn tới đây gặp Cố Tinh Phùng.."Tiểu Bạch, ngươi tìm ta có chuyện gì à?"
"Bộ không có việc gì thì không thể tìm ngươi hả?"
Lộc Thời Thanh vội nói: "Đương nhiên có thể, chỉ là ta sợ trò chuyện lâu quá sẽ làm chậm trễ chính sự của ngươi nên mới hỏi câu đó."
"Ngươi tâm lý quá."." Hệ thống thản nhiên nói, "Thanh Nhai, chuyện đêm qua ta nhìn thấy tất cả."
"...!Hả?" Quyền hạn của hệ thống lớn như vậy, Lộc Thời Thanh cũng không ngoài ý muốn, chỉ là rất khẩn trương, "Vậy ngươi có thể nói cho ta biết không, ta có làm chuyện gì khác người không?"
Hệ thống gằn giọng, "Có làm, còn là chuyện rất quá đáng nữa."
Lộc Thời Thanh sững sờ: "Sao lại quá đáng?"
"Sau khi ngươi uống say, Cố Tinh Phùng bế ngươi về Noãn Nguyệt Đài chăm sóc.
Nhưng ngươi lại nhảy xuống nước, khiến cả người ướt nhẹp." Hệ thống càng nói càng tức, khá là uất ức, Thừa dịp lúc Cố Tinh Phùng giúp ngươi thay y phục, ngươi lại cưỡng hôn người ta, còn muốn Cố Tinh Phùng ôm ngươi ngủ!"
"...!Thật vậy luôn hả?" Lộc Thời Thanh đờ ra nữa ngày, cảm thấy hệ thống đang nói về một người xa lạ nào đó.
"Ngươi không tin?" Hệ thống hừ một tiếng, "Nếu không y phục của ngươi sao lại ướt? Ta lừa người làm gì?"
Lộc Thời Thanh cúi đầu không nói.
Hệ thống đổi giọng điệu khác, lời nói thấm thía: "Thanh Nhai, ngươi đi vào thế giới này, ngoại trừ ta, ngươi cũng khá thân thuộc với Cố Tinh Phùng.
Y tốt với ngươi,ngươi sinh lòng cảm kích y, đó cũng là chuyện bình thường.
Nhưng ngươi nên nhớ rõ, tất cả những việc y làm đều là vì y coi ngươi là sư tổ của y."
"Ta...!Ta hiểu mà." Lộc Thời Thanh lúng túng.
"Hiểu rõ mà ngươi còn..."Dường như Hệ thống muốn nổi bão nữa, nhưng nhịn xuống được, "Nếu ngươi đã hiểu rõ thì đừng nên nảy sinh ý nghĩ xấu xa với Cố Tinh Phùng nữa!"
Lộc Thời Thanh sửng sốt: "Ta không có..."
"Ngươi để ta nói hết đã!" Hệ thống cắt ngang lời hắn, "Cố Tinh Phùng chỉ là một người bình thường y sẽ không có ý nghĩ đó với sư tổ của mình.
Một khi y mà biết ngươi là một người ngoại lai xuyên việt, chiếm cứ thân thể sư tổ y, chắc chắn y sẽ hận chết ngươi luôn!"
Lúc đầu Lộc Thời Thanh muốn phản bác hệ thống nhưng lúc này lại chợt mất đi dũng khí.
Đúng vậy, nếu Cố Tinh Phùng biết hắn không phải Thanh Nhai Quân, chỉ là người xa lạ chiếm lấy thân thể Thanh Nhai Quân, chắc chắn sẽ chẳng chịu để yên.
Hiện giờ Cố Tinh Phùng càng tốt với hắn thì càng nói rõ y rất kính trọng Thanh Nhai Quân, ngày sau nếu bại lộ thân phận, Cố Tinh Phùng sẽ càng chán ghét hắn.
Hắn chỉ là người bình thường, tâm lý tố chất không mạnh như vậy.
Cho dù hắn không tồn tại ý nghĩ không nên có với Cố Tinh Phùng, cũng sẽ không có cách nào tiếp nhận loại chên lệch này.
Hệ thống thấy hắn im lặng không nói, âm thanh lạnh lùng:: "Bị ta nói trúng tim đen rồi? Chột dạ?"
"Ta không có!" Lộc Thời Thanh mặt đỏ lên.
"Mặt ngươi đỏ rần, đừng mạnh miệng." Hệ thống không lưu tình chút nào, "Nếu không phải thì ngươi đứng trước Nhật Nguyệt Đồng Sinh trụ làm gì? Có phải muốn tới tìm Cố Tinh Phùng không? Ngươi dám tìm hắn đối chứng chuyện tối qua không?"
"Ta..." Lộc Thời Thanh hít sâu một hơi, "Ta dám."
Hệ thống cười lạnh: " Tốt,vậy ngươi hỏi hôm qua ngươi có hôn y không đi, đi liền đi."
Sở dĩ Lộc Thời Thanh chắc chắn như thế là vì câu nói của hệ thống, thật không giống cách làm người của hắn, hắn ở "Thế giới hiện thực" cũng là một người độc thân, bận rộn không có thời gian yêu đương, toàn tâm toàn ý vì sự nghiệp giúp đỡ người nghèo của mình.
Thuần khiết như thế chính trực như thế, sao có thể làm ra chuyện to gan lớn mật vậy chứ?
Còn nguyên nhân thứ hai là vì hiện giờ lời thật của hệ thống ít lắm, nó nói dối rất nhiều.
Hăn tin Cố Tinh Phùng sẽ không lừa hắn.
Lại đợi một hồi, cuối cùng cũng thấy Đinh Hải Yến đen mặt đi ra từ chính điện, hình như cuộc nói chuyện của hắn và Cố Tinh Phùng không được như ý cho lắm.
Lần này Lộc Thời Thanh học khôn rồi, vội vàng trốn sau một góc mai Ngọc Điệp, phòng ngừa đụng trúng họng súng.
Lúc này trước của chính điện, chỉ có lưa thưa hai đệ tử trông coi,người khác cũng không dám đến rước lấy phiền phức.
Đinh Hải Yến nổi nóng thì miệng lưỡi rất là độc ác, lúc chuẩn bị lên đường còn phun lửa với người trông coi chính điện.
"Đúng là thầy nào thì trò mấy mà, cái khác thì không học hết lần này tới lần khác...Thanh Nhai như thế ngươi cũng như thế! Thiên Kính Phim coi như là bị hủy trong tay các ngươi rồi!"
Lộc Thời Thanh nhìn một đoàn người lướt qua bầu trời Thiên Kính Phong, năm ngón tay dưới tay áo siết chặt.
Vừa quay đầu lại, hắn nhìn thấy Cố Tinh Phùng chậm rãi đi ra chính điện, tuy trên mặt không có biểu tình gì, nhưng quanh thân lại bao bọc một lớp băng lạnh lẽo, tựa như cách mấy trượng cũng có thể đông chết người khác.
Y trông thấy Lộc Thời Thanh, hơi sững sờ.Vừa rồi y còn cho là đã làm Lộc Thời Thanh mất mặt,nào ngờ Lộc Thời Thanh lại đến tìm hắn nhanh như thế.
Sắc mặt hắn hòa hoãn lại, Cố Tinh Phùng lách mình đến dưới Nhật Nguyệt Đồng Sinh Trụ,ở giữa mái tóc trắng tựa thác nước hiện ra ngân quang.
Lộc Thời Thanh giật giật khóe miệng,hít sâu mấy cái.
Cố Tinh Phùng hỏi: "Người tìm ta?"
"Đúng thế."
"Có lời muốn hỏi?"
"Đúng." Lộc Thời Thanh lại hít sâu thêm mấy cái, cố lấy dũng khí nhìn thẳng đôi mắt Cố Tinh Phùng"Tinh Tinh, bộ tối hôm qua ta hôn ngươi hả?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...