Sa Điêu Sư Tổ


Nơi đây ngoại trừ tiếng vang của sóng gió, nhất thời không còn động tĩnh gì khác nữa.
Quỷ Yên Chi cũng tự biết mình lỡ lời, che miệng thối lui ra sau bụi hoa.
Thật lâu sau mới vang lên thanh âm hít thở của Bùi Lệ, " Cho dù sư tôn đã...cũng không có nghĩa là do chính Cố Tinh Phùng làm!"
Cố Tinh Phùng nói: "Đích thật là ta làm."
Y không đợi Lộc Thời Thanh cho y câu trả lời, đã rũ mi mắt đứng dậy.
Vốn trên mặt là tràn đầy mong đợi từ cõi lòng nay chỉ còn lại sự chán nản.
Bùi Lệ cười lạnh: "Phải không, hay chỉ dựa vào cái miệng của ngươi." Ánh mắt của hắn đảo qua Cố Tinh Phùng và Quỷ Yên Chi, "Lời các ngươi nói, một chữ ta cũng không tin."
Lộc Thời Thanh thở dài, "Hoài Hư, dù ngươi không tin nhưng đó là sự thật."
"Sư tôn..." Bùi Lệ không còn dũng khí nói không tin nữa, trong lúc nhất thời chỉ có thể giương mắt nhìn.
Lộc Thời Thanh cũng nhìn Cố Tinh Phùng, ánh mắt Cố Tinh Phùng chớp lóe nhưng không đối mặt cùng y.

Hắn biết rõ tại sao Cố Tinh Phùng lại như thế, vì lúc Cố Tinh Phùng nhìn thấy hắn trong biển hắn đã mất đi ý thức, những chuyện xảy ra sau đó hắn hoàn toàn không biết gì cả.
Nhưng những giấc mơ quỷ dị đua nhau mà tới, khiến hắn hiểu rõ những chuyện xưa không muốn người khác biết kia.
Rốt cuộc hắn cũng tìm được cơ hội, nói câu đó với Cố Tinh Phùng.
"Tinh Tinh, chuyện xảy ra trong biển đêm đó ta đều biết cả."
Nghe vậy, trong mắt Cố Tinh Phùng lóe lên một tia kinh ngạc, nhưng rất nhanh y lại cúi đầu, "...Dạ."
Nhìn dáng vẻ của y tựa hồ cũng không phải ngạc nhiên lắm.
Lộc Thời Thanh vừa tỉnh dậy sau giấc ngủ dài, chút nghi hoặc ấy lập tức đã bị thiên ngôn vạn ngữ trong đầu che lấp.
"Đêm đó..." Bùi Lệ thì thào lên tiếng, "Quả nhiên sau khi ta giết sư tôn, tiên tiểu tử ngươi đã thừ diệp mà chen vào!"
Dưới cơn phẫn nộ, hắn lao về phía Cố Tinh Phùng lần nữa, "Ngươi nói đi sư tôn mất tích có phải cũng có liên quan tới ngươi đúng không?"
Đây vốn là bí mật giữa Cố Tinh Phùng cùng Lộc Thời Thanh, không có liên quan tới người khác cũng không cần phải nói cho bất lận kẽ nào biết.

Gương mặt Cố Tinh Phùng lạnh ngắc không nhường nhịn Bùi Lệ nữa, lách mình tiến lên đón chiêu hai người triền đấu trong bụi hoa.
Quỷ Yên Chi cuống lên: "Hai vị đại ca, đã là lúc nào rồi, mà các ngươi còn đánh nhau, không tính làm chuyện lớn nữa hay gì!"
Linh lực cùng quang hoa tới tới đi đi, truyền ra một tiếng quát chói tai của Bùi Lệ: "Đây chính là chuyện lớn!"
Cố Tinh Phùng cũng không nói gì.

Y không giống Bùi Lệ bị sự tức giận và mất không chế làm choáng váng đầu óc.


Nhưng y nói muốn hợp tịch với Lộc Thời Thanh, và lời hứa dùng mạng mình bảo vệ hắn đích xác là quyết định có một không hai của y, nhưng lại bị Bùi Lệ đến náo loạn.
Y không muốn bỏ qua cho Bùi Lệ dễ dàng như thế nữa.
Hồn phách của Lộc Thời Thanh bay qua bay lại, cũng muốn ngăn cản hai người, nhưng hai người đó đánh quá hăng máu, hắn không có cách tiếp cận.

Tròng mắt Quỷ Yên Chi chuyển động, chạy tới giữ chặt hắn, "Ta có cách khiến họ dừng lại, ngươi có muốn nghe không."
Lộc Thời Thanh vội nói: "Đa tạ, cô nương cứ nói."
Quỷ Yên Chi thì thầm với hắn hai câu, sau một lát phía bờ sông liền vang lên tiếng thét thất thanh của ả, "Đừng đánh nữa! Cao nhân mau nhìn đạo lữ của ngươi! Bùi Lệ mau nhìn sư tôn của ngươi đi! Hắn xỉu rồi!"
Trong nháy mắt, hai ngọn gió thổi đến bờ sông, trong đó có một ngọn nhanh hơn, trực tiếp cướp Lộc Thời Thanh đã xỉu khỏi tay Quỷ Yên Chi, ôm vào trong ngực rồi vững vàng rơi xuống đất.
Bùi Lệ chộp phải khoảng không đang tính đi giành lại.

Nhưng hắn phát hiện Lộc Thời Thanh nhắm mắt dựa vào khuỷu tay của Cố Tinh Phùng vẫn không quên vòng hay tay ngang hông Cố Tinh Phùng.
Trong nháy mắt đó Bùi Lệ mới đột nhiên cảm giác được, hình như thế gian này đâu đâu cũng viên mãn, chỉ thừa thãi duy nhất mình hắn.
...
"Cao nhân, ngươi đã tìm được hồn phách đạo lữ của ngươi, vậy phía phụ vương ta, nên xử lý thế nào đây?"
Mấy người họ trở về phủ của Thanh Tiêu Quỷ, Bùi Lệ chọn một gian phòng trống rồi chui vào đó không ra ngoài nữa.

Quỷ Yên Chi theo Cố Tinh Phùng trở lại phòng ngủ, chờ sau khi Cố Tinh Phùng nhẹ nhàng đặt Lộc Thời Thanh lên giường xong, thì Quỷ Yên Chi mới tựa như là hỏi nói.
Cố Tinh Phùng nhìn dung nhan say ngủ của Lộc Thời Thanh, "Ta vốn không định đối phó hắn, nhưng ta...Tình trạng đạo lữ của ta, như ngươi thấy đó."
"Đạo lữ" hai chữ này vốn từng là hy vọng xa vời của Cố Tinh Phùng.
Hôm nay đề cập đến chuyện hợp tịch.
Mới ý thức được sau khi hợp tích, Lộc Thời Thanh chính là đạo lữ của y.

Nhưng mà hai chữ này, vẫn thốt ra từ miệng của Quỷ Yên Chi trước.

Hiện tại đến phiên Cố Tinh Phùng nói, ngoại trừ không quá lưu loát, thì trong lòng y như có thứ nặng trịch nào đó vừa rơi xuống làm y nhẹ lòng.
Từ đây y sống tiếp không riêng vì báo thù, vì sinh tồn, mà còn vì Lộc Thời Thanh.
Nổi khổ mà Lộc Thời Thanh phải chịu, cũng nên để Cố Tinh Phùng y đòi lại công đạo.
Quỷ Yên Chi trầm ngâm, "Nói như vậy, cao nhân sẽ không bỏ qua cho phụ vương ta?"
Cố Tinh Phùng nói: "Nếu ngươi không đành lòng, cứ đoạn tuyệt quan hệ từ đây thôi."

Quỷ Yên Chi cười cười, "Ta không đành lòng? Ta còn ước ngươi đường tha cho ổng nữa kia."
Trên mặt Cố Tinh Phùng lộ ra nghi hoặc.
Quỷ Yên Chi đứng dậy, vỗ vỗ cái đầu lâu đan chặn giấy trên bàn, "Từ nhỏ ta luôn được yêu thương, tự cho là mình đã có được hết thảy.

Nhưng nào đoán được Thanh Tiêu Quỷ tính kế ta, hại ta bị phụ vương ghét bỏ, còn ghán tiếng xấu cho ta.

Sau khi ta cự tuyệt gả vào Vạn Yêu Giới, phụ vương càn thêm ghét ta cùng cực.

Ngươi biết tư vị rơi từ trên mây xuống đất không?"
Cố Tinh Phùng lắc đầu, đời này của y là bò từ dưới thung lũng lên.
Quỷ Yên Chi nói: "Được rồi, ta tự biết là được.

Dù người khác đối xử tốt với ngươi thì đó cũng là do người khác cho, lúc nào cũng có thể lấy lại.

Mạng của mình vẫn dựa vào mình mới tốt, vì đạt thành tâm nguyện ta có thể hy sinh tất cả."
Cố Tinh Phùng hểu rõ, "Ngươi muốn soán vị?"
Quỷ Yên Chi gật đầu thật mạnh, "Cao nhân muốn đối phó phụ vương ta thế nào cứ việc nói ra.

Ta phải tự mình làm chủ nhân U Minh Giới, loại chuyện như gả cho Vận Yêu Vương ai thích thì người đó đi mà gả."
"Nhưng bây giờ, Thánh Chủ tự mình đón ngươi ngươi không thể không đi." Cố Tinh Phùng một câu nói trúng trọng tâm, "Dù Tây Sơn Vương chết rồi ngươi cũng không cải biến được cục diện hiện tại."
Quỷ Yên Chi cắn môi.
Cố Tinh Phùng cũng đứng lên, nhưng bàn tay đang nắm tay Lộc Thời Thân vẫn chưa buông ra.

Y hỏi Quỷ Yên chi: "Ta muốn bài một ván cờ, ngươi có đồng ý làm con cờ không?"
Quỷ Yên Chi nghiêm mặt, chắp tay nói: "Chỉ cần hữu dụng, xin lắng tai nghe."
...
Trời sáng choang, phủ Tây Sơn Vương.

Thời khắc kiểm tra lô đỉnh sắp tới, binh sĩ trấn giữ trận địa đã sẵn sàng đó địch.

Bỗng nhiên có cái bóng trắng đi vào trong điện, binh sĩ thấy được cuống quýt thi lễ: "Tham kiến Thánh Chủ." Thánh Chủ là một người tự cao tự đại, tấc cả mọi việc đều chưa từng thấy hắn hiện thân sớm như thế.
Nhất là lúc Vạn Yêu Vương mở tiệc chiêu đãi, hắn cũng là người khoan thai tới chậm nhất.
Hôm nay thái độ lại khác thường như thế.
Nếu không phải dung mạo Thánh Chủ không đổi, yêu khí mát lạnh của Tuyết yêu vờn quanh thân thể là có một không hai, thì suýt chút nữa bọn họ đã tưởng là người khác.
Thánh Chủ mặt không thay đổi hỏi: "Có dị thường gì không?"
Binh sĩ đáp: "Bẩm Thánh Chủ, theo ngài phân phó, chỉ cho Thanh Tiêu Quỷ vào."
"Rất tốt." Thánh Chủ gật đầu, "Phù chú ở U Minh Giới đông đảo, ta muốn xem xem nơi đây có bị ngươi khác động tay động chân hay không, các ngươi bước ra theo thứ tự, mặt hướng vào tường."
Bọn họ hai mặt nhìn nhau, làm theo.
Bọn họ không biết, tại một khắc xoay người này.

Thánh Chủ niệm thầm trong miệng vài câu, bài ra kết giới quanh người bọn họ, trước mắt họ đen kịt một màu bên tai cũng im lặng như chết.
Cửa mật thất im ắng mở ra.
Một bóng đỏ luồn lách đi vào, giây lát sau lại cấp tốc rời đi, cửa cũng từ từ khép lại.
Thánh Chủ mới triệt hồi kết giới, nói với binh sĩ: "Quả nhiên không có dị dạng, tiếp tục phát huy cho đến khi kết thúc việc mở lò."
Dứt lời, phối hợp rời đi, thanh âm cung tiễn của binh sĩ vang vọng sau lưng.
Vừa ra khỏi cửa của đình viện, Thánh Chủ thu hồi huyễn thuật biến trở về bộ dáng của Cố Tinh Phùng.

Lúc này hồn phách Thanh Tiêu Quỷ trên người y đã biến mất, lấy bùa Tàn hình ra rồi vội vàng rời đi, thẳng đến phủ của Thanh Tiêu Quỷ.
Hai nén nhan sau khi kết thúc mở lò, y và Bùi Lệ đã mang theo hồn phách của Lộc Thời Thanh rời khỏi địa giới của Tây Sơn Vương, đi đến biên cảnh của U Minh Giới.
Tây Sơn Vương không sợ hãi, tự nhận đã an bài tốt hết thảy, thản nhiên đi vào đại điện.
Lúc này, Thánh Chủ cùng ba vị U Minh Vương khác đã đến đông đủ, đang chờ hắn.

Trong điện không thấy Thanh Tiêu Quỷ, Tây Sơn Vương hơi nghi hoặc, nhìn Quỷ Yên Chi: "Thanh Tiêu Quỷ ở đâu?"
Quỷ Yên Chi hạ thấp người: "Một canh giờ trước ta có gặp huynh trưởng, sau đó đi nơi nào ta cũng không rõ lắm."
Thánh Chủ thản nhiên nói: "Gã có ở đây hay không cũng không quan trọng, vẫn mong Tây Sơn Vương lập tức mở mật thất ra."
Thanh Tiêu Quỷ có ở đây hay không đôi với Tây Sơn Vương mà nói rất quan trọng.

Bởi vì hồn phách trong lò còn nằm trong tay Thanh Tiêu Quỷ, hắn muốn mau chóng đòi lại.
Chờ sau khi mật thất mở ra, một đoàn người tràn vào trong cửa.

Tây Sơn Vương trước mắt bao người mở lò ra, ánh lửa đỏ bừng nhô ra khỏi lò, ánh vào mặt từng người.
Cũng chiếu ra muôn dạng biểu lộ chấn động cùng kinh ngạc.

Toàn bộ mật thất im lặng như tờ, dưới sự chập chờn run rẩy của ngọn lửa vang lên tiếng thét chói tai của Quỷ Yên Chi.
"Huynh trưởng!"
Tây Sơn Vương lui lại mấy bước, một cái bóng đen có hình dáng của một người được chiếu rọi dưới ánh sáng vàng, tựa như một khúc thang bị cháy khét.
Cửu Khê Vương chộp lấy hắn chất vấn: "Chẳng phải ngươi nói, chỉ luyện đan dược ư? Tại sao hồn phách của Thanh Tiêu Quỷ lại ở trong này?"
Trong lò kia đang nổi lơ lửng một hồn phách tĩnh mịch, toàn thân u lục.

Nhưng diện mục lờ mờ vân nhận ra được đó là Thanh Tiêu Quỷ.

Gã là quỷ thân ở U Minh Giới, bị Nhược Mộc thiêu đốt đương nhiên không chịu nổi, đã không hề có động tĩnh gì nữa.
Ánh mắt Thánh Chủ rời khỏi lò nhìn vào Tây Sơn Vương: "Còn phải xin Tây Sơn Vương cho một lời giải thích."
Tây Sơn Vương vẫn chưa thoát khỏi sự kinh ngạc này.
Ân tình ở U Minh Giới rất cạn rất nhạt, thật sư hắn không có quá nhiều thống khổ khi mất con.

Nhưng hắn vẫn có nghi hoặc như những người khác, lặp đi lặp lại một suy nghĩ trong lòng rốt cuộc tại sao lại thành thế này.
Nếu trong lò rỗng tuếch, hắn còn có thể giải thích, nhưng hết lần này tới lần khác trong lò lại là thi thể của Thanh Tiêu Quỷ...
Bỗng Quỷ Yên Chi nói: "Thánh Chủ, Cửu Khê Vương, có phải do huynh trưởng ta đến châm củi thêm lửa không cẩn thận ngã vào trong lò rồi bị thiêu chết?"
Cửu Khê Vương từng gặp "Thanh Tiêu Quỷ" sau khi gã châm củi, cười lạnh nói: "Huynh trưởng ngươi ngu như thế, có thể được Tây Sơn Vương trọng dụng ư? Còn nữa, nếu như ngã vào gã cũng sẽ không bị thiêu chết nhanh như thế ngay cả thi thể cũng không còn."
Vân Kinh Vương xem xét hồn phách trong lò, "Nếu muốn luyện được thành thế này, trừ phi..."
Hán Bình Vương nói tiếp: "Trừ phi Thanh Tiêu Quỷ chết từ trước, chỉ có hồn phách nhập lô.

Nhưng rõ ràng tối hôm qua chúng ta mới thấy gã mà."
Vân Kinh Vương gật đầu: "Khả năng rất lớn, là có người giả mạo."
Quỷ Yên Chi thấp giọng nói: "Không thể nào, huynh trưởng ta gần đây không có gì khác lạ.

Dù giả mạo, thì ai lại giỏi đến độ biến thật đến vậy ngay cả một sợi tóc cũng không có sơ hở."
Cửu Khê Vương nheo mắt lại, "Theo ta được biết, yêu ở Đại Thừa Kỳ có thể tùy ý biến hóa thân hình."
Thần sắc Thánh Chủ bỗng nhiên biến hóa kịch liệt, sau một khắc, từ trên thân Tây Sơn Vương trồi lên ánh sáng màu trắng.

Quang hoa hóa thành dây thừng, quấn Tây Sơn Vương thành đòn bánh tét.
Tây Sơn Vương đau nhức không thể tả, ngã xuống đất trầm giọng nói: "Thánh Chủ có ý gì?"
Thánh Chủ bước từng bước về phía hắn, gương mặt từ trước đến nay vẫn luôn thanh cao trồi lên mấy phần âm hàn, giống hệt Tu La ma vật mặc áo trắng.
"Nói, ngươi cấu kết với cao thủ nào ở Vạn Yêu Giới?".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui