Lời này dường như có tác dụng xuyên thấu thời gian.
Vài thập niên trước,lúc Cố Tinh Phùng còn được nuôi thả tại Hải Lâu Phong, từng bị Bùi Lệ đá gãy một cái xương sườn trước mặt mọi người.
Khi đó có người từ trên trời giáng xuống, cũng dùng chính giọng điệu này quát bảo Bùi Lệ dừng lại.
Lúc này người đó đang ở trước mắt, nhưng hiện giờ người đó không có thể xác chỉ có thấy lấy trạng thái hồn phách hiện thân.
Bóng Hoa Bỉ Ngạn tựa như thua thớt nhưng lại như dày đặc, cao thấp không đều, ánh vào màu tóc nhạt nhẽo, cái bóng toàn thân tuyết trắng hư ảo như một giấc mộng đẹp đẽ.
Nhưng không thể nghi ngờ, đây chính là người đã chết ba năm, còn không biết hồn phách ở nơi đâu Lộc Thời Thanh.
Bùi Lệ xoa mắt rồi lại xoa mắt, cuối cùng nhìn Cố Tinh Phùng, có chút không dám tin tưởng, "Thật hay giả?"
Cố Tinh Phùng nhìn không chớp mắt, chỉ gật đầu, rồi đi đến bên cạnh Lộc Thời Thanh.
Hai người đứng sóng vai, in lên bụi hoa hai cái bóng một đậm một nhạt.
Bùi Lệ lẩm bẩm nói: "Cho nên Cố Tinh Phùng, vừa rồi ngươi hôn chính là..."
Quỷ Yên Chi đỡ trán, "Lúc nãy ta nhắc ngươi rồi, mà ngươi nào có thèm để ý tới ta.
Ngươi còn nói hai người họ xứng đôi, còn nói cao nhân cứ vĩnh viễn giữ lại hồn phách này bên người...Đây đều do ngươi nói, hây da..."
"Đó là bởi vì ta không biết ấy là sư tôn!" Bùi Lệ phủ nhận toàn bộ, nói rồi muốn tiến lên trước chạm vào Lộc Thời Thanh, muốn xác nhận rốt cuộc có phải hắn đang nằm mơ hay không.
Lộc Thời Thanh bị luyện hồn rất lâu, tuy được một tàn hồn khác che chở bản thân không chân chính bị hao tổn.
Nhưng dù sao cũng vừa mới khôi phục, hành động không khỏi chậm chạp.
Vừa rồi chạy đến ngăn Bùi Lệ đã là tốc độ nhanh nhất của hắn.
Lúc này không kịp trốn tránh, mắt thấy Bùi Lệ sắp đụng vào hắn thì có một cánh tay thon dài hữu lực nắm ngay hông của hắn, nhẹ nhàng đẩy hắn ra sau lưng.
Lộc Thời Thanh giương mắt, vừa lúc Cố Tinh Phùng cũng đang hơi quay đầu, lông mi run run trên mắt cũng ánh vào đáy mắt hắn.
Thế gian tựa như an tĩnh lại.
Cố Tinh Phùng vốn cũng không phải là người dịu dàng, lúc này ngay cả một câu cũng không nói nên lời.
Bản năng duy nhất là bảo hộ Lộc Thời Thanh sau lưng mình.
Bùi Lệ đầy cõi lòng mong đợi lại vồ hụt, giận tím mặt quát.
"Cố Tinh Phùng, vừa rồi ngươi lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn, làm ra những chuyện như thế với sư tôn, ta còn chưa tìm ngươi tính sổ thế mà ngươi còn được voi đòi tiên!"
Quỷ Yên Chi đứng cạnh xen vào nói: "Ta nói này Bùi Lệ, lúc đầu cao nhân cũng đâu biết hồn phách này là sư tôn ngươi đâu, còn nghĩ muốn từ bỏ.
Là chính ngươi nhét người vào ngực người ta mà, còn chăm chọc khiêu khích, nhất định phải bắc cao nhân và hồn phách tiến thêm một bước.
Bây giờ thì sao ngươi tính vừa ăn cắp vừa la làng à?"
Đối với sự lên án không chút quá phận này, Bùi Lệ chỉ cười lạnh nói, "Đó là do ta không rõ tình trạng, nếu y đã từng nghĩ muốn từ bỏ nhưng tại sao sau đó lại làm ra những hành động kia? Rõ rành rành là do phát hiện hồn phách này là sư tôn mới làm ra những chuyện xấu xa đó."
Đang khi nói chuyện, Bùi Lệ phát hiện Cố Tinh Phùng lại có một số động tác nhỏ khác.
Y cụp mắt xuống, trên mắt không có biểu tình gì, nhưng lại nắm tay Lộc Thời Thanh cực kỳ chặt.
làm cho hắn bị kích thích mạnh nhất là chuyện Lộc Thời Thanh nhếch miệng cho Cố Tinh Phùng một nụ cười mỉm.
Sau đó hình như Cố Tinh Phùng cảm nhận được cũng nhìn Lộc Thời Thanh khóe miệng từ trước đến nay vẫn luôn mím chặt rốc cuộc cũng giương lên một độ cong nho nhỏ.
Một màng hài hòa này, khiến Bùi Lệ không dám tin vào mắt mình, trong tay thì là thanh âm bác bỏ đầy mạnh mẽ của Quỷ Yên Chi: "Thế mà đã gọi là xấu xa rồi? Lời ngươi vừa nói còn khó nghe hơn gập bội phần, mà cao nhân có so đo với ngươi đâu.
Lúc trước ta thấy ngươi còn tàm tạm, hiện giờ xem ra lòng dạ thì hẹp hòi hung hăng càn quấy, một tí thể thống của sư tôn đều không có!"
"Khó nghe?" Cơn giận của Bùi Lệ nghẹn ngay ngực, đúng là giận quá hóa cười:"Ta chỉ nói hai câu thôi, nhưng Cố Tinh Phùng lại làm thật! Tại sao ngươi không nói y nhục nhã? Còn nói thể thống với ta, ngươi xem Cố Tinh Phùng cợt nhả sư tổ y đi, thì ra cái thể thống gì!"
Hai chữ "Cợt nhã" truyền vào trong tai Cố Tinh Phùng, khiến Cố Tinh Phùng biến sắc.
Y biết Bùi Lệ là mặt hàng nào, xưa này cũng lười tức giận.
Nhưng hôm này Bùi Lệ lái nói hai từ "Cợt nhã" này, là xem Lộc Thời Thành thành gì rồi?
Cố Tinh Phùng đang định mở miệng, lại cảm thấy Lộc Thời Thanh vỗ vỗ tay của y, bên thân truyền ra một giọng nói trầm tĩnh,,"Hoài Hư, đừng nói như thế."
Bùi Lệ tức giận bất bình, căn bản không nghe lọt tai: "Sư tôn! Người vừa tỉnh lại, đừng bị y lừa gạt, y vừa..."
Lộc Thời Thanh lắc đầu, "Những chuyện Tinh Tinh làm, ta đều biết."
Toàn thân Bùi Lệ chấn động, thật lâu sau mới nói: "...!Người biết hết?"
"Bạch Đoàn Đoàn dùng hết toàn bộ tu vi, hóa hồn mình thành phong ấn, bảo vệ hồn phách của ta.
Bởi vậy khi trong lô đỉnh khi ta trải quan muốn ngàn thử thách,ta mới có thể nguyên vẹn hoàn hảo không chút tổn hại nào." Lộc Thời Thanh thở dài, trên mặt hiện lên mấy phần thương cảm, "Chỉ có đụng chạm của Tinh Tinh mới có thể mở phong ấn này, hiện giờ tàn hồn đó đã tan thành tro bụi."
Đối với dụng ý của Bạch Đoàn Đoàn Bùi Lệ không thể nào hiểu được cũng không có các nào tiếp nhận, hắn cắn răng nghiến lợi nói: "Súc sinh này chết không có gì đáng tiếc! Thế mà lại nghĩ ra chiêu số âm hiểm này, hủy trong sạch của sư tôn!"
Quỷ Yên Chi đứng cạnh lúc nghe được hai chữ "Trong sạch", bỗng nhiên nhớ tới lần đầu gặp Lộc Thời Thanh ở Bách Lý Ổ, cảm thấy hình như có chỗ nào đó hơi là lạ...
"Tuy Đoàn Đoàn làm rất nhiều chuyện sai nhưng nó vì ta mà dốc hết sức lực, ta không cho phép ngươi vũ nhục nó trước mặt ta." Lộc Thời Thanh rất không hài lòng cách Bùi Lệ đối đãi với ân nhân cứu mạng của mình, dừng một chút mới hòa hoãn lại nói, "Sở dĩ nó như thế là vì biết rõ Tinh Tinh là người có thể trông cậy nhất.
Chỉ có Tinh Tinh tìm được ta, ta mới có thể biến nguy thành an.
Huống chi..."
Bùi Lệ đã hiểu, tất cả đều là bởi vì một kiếm của năm đó!
Bạch Đoàn Đoàn con súc sinh kia thấy năm đó là do hắn gây ra mọi chuyện, nên không tín nhiệm hắn.
Nhưng súc sinh chung quy vẫn là súc sinh, sao có thể biết được lòng người sẽ thay đổi, sau khi hắn biết hắn trách oan Lộc Thời Thanh, hắn đã hối hận vô cùng.
Hiện giờ hắn chỉ muốn bù đắp tất cả các khuyết điểm của năm đó, sao dám lại gây thêm bất lợi cho Lộc Thời Thanh chứ?
Bùi Lệ vốn cũng không cam tâm, thấy Lộc Thời Thanh bỗng nhiên dừng lại không nói thì hắn mừng thầm nói: "Sư tôn huống chi cái gì? Huống chi người không thích Cố Tinh Phùng?"
"Hoàn toàn tương phản, ta muốn nói là..." Lộc Thời Thanh có chút chần chờ, nhưng vẫn kiên định nói tiếp, " huống chi ta thích Tinh Tinh."
Toàn thân Cố Tinh Phùng chấn động, sau một khắc, Lộc Thời Thanh cùng y bốn mắt nhìn nhau, dùng ngữ khí càng thêm kiên định nói, "Được Tinh Tinh đỗi xử như thế, ta rất vui vẻ."
Bởi vì hắn là hồn phách, nên lúc này âm thanh nói chuyện cũng mềm mại hơn xưa rất nhiều.
Nhưng câu nói này còn chấn động hơn so với những ngôn từ khi xưa hắn từng nói.
Quỷ Yên Chi che miệng ánh mắt lấp lóe cũng không biết đang nghĩ đến cái gì.
Bùi Lệ tựa như bị thiên lôi bổ một búa vô hình vào đầu, liên tiếp lui lại mấy bước, suýt nữa thì ngã vào trong dòng Tam Đồ đang gợn sóng trùng điệp.
Tuy Cố Tinh Phùng lù lù bất động, nhưng dùng mắt thường cũng có thể thấy được mặt y đang đỏ lên.
Trong cặp mắt đạm mạc kia cũng cấp tốc bịt kín một tầng sương mù, sau đó sương mù tăng thêm rồi hiện lên ánh nước.
Đây là lần đầu tiên Lộc Thời Thanh thấy Cố Tinh Phùng như thế, có hơi luống cuống, hắn duỗi đôi tay hơi mờ ra, xoa lên mí mắt Cố Tinh Phùng, "Xin lỗi Tinh Tinh, vừa rồi do ta quá gấp...Trong khoảng thời gian này, ngươi hẳn là đã trải qua rất nhiều chuyện, gặp phải rất nhiều người phải không.
Nhưng ta vừa mở mắt, người đầu tiên thấy chính là ngươi, trong lúc kích động nên mới nói không lựa lời, cũng không xem xét mặt mũi của ngươi..."
Hắn nói năng hơi lộn xộn.
Khi còn bé Cố Tinh Phung luôn tránh mặt hắn, hắn đều có thể ung dung đuổi đánh tới cùng.
Hiện tại Cố Tinh Phùng đã trưởng thành, uy chấn một phương, chỉ là rơi một giọt nước mắt lại khiến hắn không biết nên làm thế nào mới tốt.
Lúc đầu hắn có muôn vàn lời nói muốn nói với Cố Tinh Phùng, nhưng lúc này không biết nên mở miệng thế nào.
Lộc Thời Thanh thử dò xét hỏi: "Tinh Tinh, ngươi cùng Hoài Hư đi vào U Minh giới nhất định đã trải qua ngàn khó vạn hiểm, hay là tìm một chỗ, chờ ta ổn định rồi ta...."
Lời còn chưa dứt, đột nhiên Cố Tinh Phùng quỳ một chân xuống.
Lộc Thời Thanh ngớ người ngừng lại: "Tinh Tinh, ngươi làm gì vậy? Mau dậy đi, dưới đó nhiều bùn đất lắm."
"Ta đồng ý." Tròng mắt Cố Tinh Phùng sáng rực, chiếu ra mặt trời trong vắt nơi phía chân trời sau lưng Lộc Thời Thanh.
Lộc Thời Thanh không nói, lẳng lặng nhìn qua y.
Bùi Lệ nghi ngờ hỏi: "Đồng ý cái gì? Sư tôn vừa mới tỉnh lại, sao có thể đưa ra yêu cầu với người?"
Quỷ Yên Chi "Xuỵt" một tiếng.
Có điều không cần Quỷ Yên Chi phải ngăn cản, câu nói của Bùi Lệ cũng không thể quấy rầy đến hai người đang nói chuyện không coi ai ra gì kia.
Cố Tinh Phùng nói với Lộc Thời Thanh: "Ba năm trước khi người trở về Biển Cả Một Cảnh, ta đã hiếm khi gọi người là sư tổ."
"Ừ." Lộc Thời Thanh nhớ lại, hình như là thế.
"Ta thích người." Cố Tinh Phùng trịnh trọng nói,"Cho dù trước đó ta không chịu nói ra, nhưng chuyện này là sự thật."
"...!Ừ." Âm điệu của Lộc Thời Thanh khẽ run, không cách nào khống chế.
" ta không muốn người làm sư tổ của ta, ta muốn cùng người hợp tịch." Cố Tinh Phùng lặng yên nhìn hắn: "Đời đời kiếp kiếp dùng tính mạng này bảo vệ người."
"Tinh Tinh..." Nếu hồn phác có thể rơi lệ, chắc hẳn Lộc Thời Thanh đã đỏ hết vành mắt, hắn lấy lại bình tĩnh, cũng trịnh trọng gật đầu, "Ta biết!"
Bùi Lệ sắp điên rồi, hắn tiến về phía trước khoa tay múa chân, "Cố Tinh Phùng ngươi xem ta là gì! Ta đã hợp tịch với sư tôn rồi, ngươi đây là danh bất chính ngôn bất thuận!"
Hắn bị Quỷ Yên Chi túm lại nói, "Bùi Lệ ngươi im miệng cho ta, ta có lời muốn nói!"
"Ngươi thì có gì để nói" Bùi Lệ giãy giụa kịch liệt, "Ngươi là một nữ quỷ không có liên hệ gì với chuyện này, chỉ dựa vào sự hổ trợ của y thôi, đừng làm bộ cái gì mình cũng hiểu hết ráo!"
Quỷ Yên Chi vốn định cho đám người này mặt mũi, uyển chuyển kể lại sự tình ngọn nguồn.
Nào đâu đoán được Bùi Lệ nói chuyện quá vô duyên, chọc cho cái tính của ả cũng bộc phát.
"Bùi Lệ ngươi cũng chỉ là một lão xử nam đã hơn sáu mươi tuổi thôi! Ngươi dựa vào đâu tranh giành với cao nhân?"
Một gáo nước lạnh tưới lên đầu khiến Bùi Lệ mặt đỏ tới mang tai, "Ngươi...!Ngươi câm miệng cho ta!"
Đương nhiên Quỷ Yên Chi không nghe theo hắn, hất cằm nói: "Ngươi mới là người nên ngậm miệng.
Lúc trước khi ta còn là Sinh Sôi Nương Nương, từng dùng Bảo Kính Âm Dương tính toán cho sư tôn ngươi, tính ra được hắn không phải đồng tử nữa.
Hiện giờ xem ra tuy hắn và cao nhân chưa hợp tịch nhưng đã động phòng rồi.
Khanh khanh ta ta, da thịt cận kề, ngươi tên gà tơ ngàn năm này, vẫn nên lũi đi chỗ khác đi."
Bùi Lệ: "..."
Cố Tinh Phùng: "..."
Lộc Thời Thanh: "..."
Cái chuyện trong khổ có ngọt này, còn là một tiết mục mập mờ không rõ.
Vốn ban đầu định đợi sau khi kết thúc hết thảy mới từ từ đề cập với Tinh Tinh.
Khi đó mây trôi nước chảy, năm tháng êm đềm, dư vị đương nhiên sẽ gây nên rất nhiều cảm khái.
Xem ra, không thể nào thực hiện được rồi....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...