Bùi Lệ hừ lạnh rồi tìm sâu vào phía trong của lô đỉnh.
Cố Tinh Phùng nhìn chằm chằm động tác của hắn.
Chỉ thấy trong ngọn lửa Bùi Lệ vớt hồn phách kia lên xong liền đi.
Hồn phách kia không có động tĩnh gì, tựa hồ đã ngủ thiếp đi.
Bùi Lệ nhíu mày chà chà hồ phách thêm mấy lần.
Thứ trong tay rất nhẹ giống như đang sờ một đám mây, bị xoa nắn mạnh bạo như thế nhưng hồn phách vẫn không có phản ứng.
Hắn ra cửa lô đỉnh, trực tiếp vuốt lên hỏa diễm nhiễm trên thân thể hồn phách, miệng nói:"Cho dù là hồn phách cũng không nên vô tri vô giác, ta thấy hồn phách của thần tiên này, một không có hình dạng hai không có gương mặt, ba không có cảm giác, hơn phân nữa đã bị luyện chết từ lâu rồi."
Quỷ Yên Chi thì không cho là vậy: "Không đâu, theo tác phong làm việc của phụ vương ta, nếu đã chết ông ấy tuyệt đối sẽ không giữ lại.
Cao nhân không phải từng nói trên thân người này còn có một hồn phách khác quấn lấy sao, nói không chừng chính bởi vì nguyên nhân này đó."
Bùi Lệ hỏi Cố Tinh Phùng: "Ngươi thấy thế nào?"
Cố Tinh Phùng chỉ nhíu mày nhìn tay hắn: "Động tác nhẹ chút."
Bùi Lệ nhìn nhìn hồn phách bị mình vo thành cục trong tay, cười lạnh đáp:"Lúc này ta bóp nát nó luôn thì đã sao? Ngay cả một hồn phách tép riu mà ngươi cũng muốn đồng tình?"
Quỷ Yên Chi vội vàng nói: "Không được không được, phụ vương ta còn trong Thiên Điện.
Nếu ngươi bóp nát, chờ khi phụ vương ta vượt qua kiếp nạn này, đương nhiên ông ấy sẽ không tha cho ta."
Tuy hồn phách của thần tiên này không đến nỗi như Bùi Lệ nói là tép riu, nhưng suy cho cùng vẫn là không quen biết.
Giờ phút này hoàn toàn thay đổi, hồn phách này không nói không động đúng là quá bi thảm, Cố Tinh Phùng có hơi đồng tình với hồn phách đó, trong lòng cũng không hiểu sao sinh ra một chút cảm thương và đau đớn.
Cố Tinh Phùng vươn tay ra, "Ta cầm cho."
Nào có thể đoán được Bùi Lệ khăng khăng muốn đối nghịch với y, đổi hồn phách qua tay khác, bóp càng thêm chặt.
"Tại sao phải nghe lời ngươi? Đây là ta vất vả lấy ra, đi đường nào do ta quyết định."
"Đã là lúc nào rồi mà ngươi còn ấu trĩ như thế chứ." Quỷ Yên Chi thở dài thường thượt, hết các nói,"Chơi thì chơi, tuyệt đối đừng bóp nát, coi như là tội nghiệp cho cái mạng nhỏ này của ta đi."
Cố Tinh Phùng thấy hồn phách kia bị Bùi Lệ bóp trong tay đến biến dạng, vừa nãy khi lơ lững trong ngọn lữa hồn phách vẫn còn là bộ dáng tiên nhân phiêu nhân, thậm chí y còn nghĩ đó là Lộc Thời Thanh.
Nhưng lúc này đừng nói là bóng của Lộc Thời Thanh ngay cả dáng người cũng nhìn không ra nữa rồi.
Chẳng biết tại sao y cảm thấy hơi phát cáu bỗng tiến lên trên một bước đoạt hồn phách trên tay Bùi Lệ.
"Ngươi nổi điên gì đó!" Bùi Lệ vừa trừng mắt, vừa cấp tốc né tránh không cho Cố Tinh Phùng đạt được mục đích.
Quỷ Yên Chi không thể nhịn được nữa: "Ngừng!"
Ả lách mình tiến tới, ngăn giữa hai người, trách mắng: "Xin hai vị xem hoàn cảnh hiện giờ đi, bên ngoài đầy thủ vệ, hai người đến giúp đưa hồn phách đi chứ không phải đến đánh nhau!"
Bùi Lệ trực tiếp đổ hết mọi chuyện cho Cố Tinh Phùng, "Là y làm ẩu trước."
Cố Tinh Phùng lạnh lùng nói: "Nếu ngươi cư xử bình thương thì sao ta phải làm thế?"
Quỷ Yên Chi dở khóc dở cười.
Rõ ràng hai người này lúc bên ngoài thì có chung mối thù nhưng bên trong lại bí mật đấu đá lẫn nhay, khi trước ả còn thất sư đồ bọn họ sống chung rất hòa hợp, hiện tại xem ra chắc do lúc đó mắt mình có vấn đề.
"Được nếu các ngươi đều không thỏa mãn, chi bằng giao hồn phách cho ta." Cuối cùng Quỷ Yên Chi cũng chỉ nghĩ ra một ý kiến như thế, "Đưa ta giữ rất công bằng, thế nào?"
Hai người trừng mắt nhìn đối phương, sau một lát tự mình lùi lại một bước.
Quỷ Yên Chi thấy thế vội rút hồn phách ra khỏi tay Bùi Lệ, lần tranh chấp này mới xem như dừng lại.
Bên trong mật thất này dược thảo và Nhược Mộc còn rất nhiều, mấy cái hòm lớn bằng nhau được xếp ngay ngắn để trên bàn.
Cố Tinh Phùng mở nắp hòm, lấy ra mấy cây rồi cấp tốc ném vào trong lô đỉnh sau đó đóng cửa lò lại.
Nếu không có dị trạng gì, đợi hừng đông mấy canh giờ sau mở lò, trong này cũng chỉ có thể trông thấy tro tàn của dược thảo, sẽ có thể xóa bỏ hiềm nghi của Tây Sơn Vương.
Theo Cố Tinh Phùng, mặc dù dã tâm của Tây Sơn Vương rất lớn, nhưng cũng không liên quan đến y, y không cần thiết phải ép người đến đường cùng.
Huống chi có kẻ thù Thánh Chủ tồn tại, Tây Sơn Vương bị đối xử như thế tất nhiên sẽ sinh lòng oán hận Thánh Chủ.
Giữ Tây Sơn Vương lại nói không chừng ngày sau ông ta sẽ là một trợ lực tiềm ẩn.
Về phần hồn phách của thần tiên này, Cố Tinh Phùng không nghĩ sẽ giao lại cho Tây Sơn Vương.
Mặc dù y cũng không hiểu cái cảm xúc khó nói này từ đâu mà tới.
Nhưng vô luận như thế nào, việc quan trọng trước mắt là đưa hồn phách này ra ngoài an toàn đồng thời không để bị phát hiện.
Cố Tinh Phùng vốn định dùng yêu thuật hóa hình hồn phách này, biế thành vật khác mang ra ngoài.
Nhưng thử mấy lần hồn phách này cũng không có chút biến hóa nào, Y mới nhớ tới hồn phách này lúc ở trong lò đã bị luyện trở về nguyên hình mới lấy ra ngoài chưa lâu nên thuật Hóa Hình tạm thời vô dụng.
Bùi Lệ châm chọc nói: "Ta nói bóp nát là tốt nhất, ngươi lại cương quyết vẽ vời thêm chuyện đưa nó ra ngoài."
Quỷ Yên Chi nguýt hắn một cái, lấy một lá bùa tàn hình ra khỏi tay áo, hỏi thử Cố Tinh Phùng: "Cao nhân không cần phải lo lắng, ta có thể mang theo hồn phách ẩn hình."
Cố Tinh Phùng trầm ngâm một lát, gật đầu: "Bây giờ chỉ có thể như thế, động tác của ngươi phải nhanh đó."
Binh sĩ trước cửa không phòng bị tí gì, nhưng chỉ cần có nhân vật lợ hại cầm phù hiện hình đứng đó tra xét thì Quỷ Yên Chi sẽ không chỗ che thân.
Quỷ Yên Chi cũng hiểu rõ điều đó, đợi Cố Tinh Phùng vừa mở cửa mật thất ra ả liền cấp tốc mang theo hồn phách chạy vội ra ngoài.
Cố Tinh Phùng cùng Bùi Lệ cũng chậm rãi ra theo, còn bắt chuyện với binh sĩ thủ vệ lúc đang định rời đi.
Chợt nghe phía cổng có tiếng nói chuyện, "Cửu Khê Vương, Thánh Chủ cùng Tây Sơn Vương đã nói ban ngày mới mở lô đỉnh, lúc này chúng ta đến đây sợ là không ổn lắm."
Ăn nói nhẹ nhàng đến thế vừa nghe đã biết là Vân Kinh Vương mặt trắng môi đỏ kia.
"Có gì không ổn, chỉ sang đây xem thử mà thôi." Cửu Khê Vương không để ý lắm nói, sải bước đi qua bậc cửa, quét mắt về phía bình phong trắng thuần rồi nhướng mày, "Thanh Tiêu Quỷ, đã thêm qua củi?"
Cố Tinh Phùng cùng Bùi Lệ liếc nhau, Bùi Lệ cúi đầu, Cố Tinh Phùng thì chắp tay nói: "Bái kiến ba vị." Sau đó không đợi người khác hỏi thêm y đã chủ động giới thiệu Bùi Lệ, "Đây là tùy tùng của ta, đến đây để hổ trợ."
Cửu Khê Vương nhìn chằm chằm Bùi Lệ một lát, "Tên Hoạt thi này tu vi được đấy, nơi này của Thanh Tiêu Quỷ ngươi quả nhiên là ngọa hổ tàng long."
Cố Tinh Phùng nói: "Đâu bằng một phần vạn thuộc hạ của Cửu Khê Vương chứ."
"Quá khen." Cửu Khê Vương thản nhiên nói: "Có điều cho dù năng lực của ngươi có mạnh hơn, cũng chỉ đến thế...Ngươi có muốn thắng Tây Sơn Vương không?"
Cố Tinh Phùng khom người: "Mong Cửu Khê Vương chỉ rõ."
"Ngươi thông minh như vậy, còn cần bản vương chỉ rõ?" nửa mặt lành lặn của Cửu Khê Vương gợi lên một nụ cười mỉm, "Trở về suy nghĩ thật kỹ, bản vương đây đang cho ngươi cơ hội đó."
Vân Kinh Vương và Hán Bình Vương đứng phía sau không dám thở mạnh, thế lực hôm nay họ có được hơn phân nửa là dựa hơi Cửu Khê Vương.
Tây Sơn Vương xương cốt cứng rắn không chịu đầu hàng cuối cùng cũng rơi vào kết cục bị đánh nát thể xác, thế lực suy giảm.
Nếu lầm nàyThanh Tiêu Quỷ đầu quân Cửu Khê Vương, giúp người khác hãm hại phụ thân mình chắc hắn mấy canh giờ sau Tây Sơn Vương khó thoát kiếp này.
Cố Tinh Phùng liên tục gật đầu: "Đa tạ Cửu Khê Vương, ta sẽ thận trọng cân nhắc."
Cửu Khê Vương vỗ vỗ vai của y, nghiêng thân thể nhường đường, "Đi thôi."
Thế là Cố Tinh Phùng cùng Bùi Lệ một trước một sau đi tới cửa, lúc vượt qua cửa bỗng nhiên một binh sĩ thủ vệ nhìn bóng lưng họ chằm chằm, hồi lâu sau thì nói: "Quái thật vừa rồi rõ ràng đến ba người lận mà."
Những người khác cũng lập tức phát hiện ra chỗ không đúng, "Còn có một người mặc đồ đỏ! Sao bây giờ không thấy nữa?"
"Đồ đỏ?"Cửu Khê Vương sững sờ, cấp tốc cho ra một phỏng đoán từ trong dăm ba câu nói này, "Quỷ Yên Chi? Hẳn là ả dùng bùa tàn hình mang theo thứ gì đó ra ngoài rồi?"
Cố Tinh Phùng cùng Bùi Lệ chạy tới ngoài cửa, nghe thấy những câu này, lập tức trao đổi một ánh mắt.
Bùi Lệ thấp giọng nói: "Ngươi cản bọn họ lại, ta trước..."
Một câu chưa tất, chỉ thấy thân hình Cố Tinh Phùng lóe lên, sớm đã xông ra cửa sân, động tác nhanh chóng, thậm chí lúc biến mất còn có tàn ảnh.
"Đồ khốn!" Bùi Lệ giận điên người nhưng không thể làm gì.
Đành phải xoay người treo nụ cười lên mặt.
Ba người Cửu Khê Vương khí thế hùng hổ xông ra đại điện, muốn đuổi theo Cố Tinh Phùng nhưng bị Bùi Lệ giơ hai tay ngăng lại."Ba vị đại nhân đi đâu?"
"Làm càn, tránh ra!" Cửu Khê Vương vung tay áo đánh tới.
Vì đề phòng bị bại lộ, Bùi Lệ không cứng đối cứng với hắn mà né qua bên cạnh.
Chờ lúc bọn Cửu Khê Vương muốn tiến lên hắn lại ngăn thêm lần nữa.
Đến lúc này, hai vị vương khác cũng lộ vẻ mặt không kiên nhẫn.
Hán Bình Vương nói: "Ba người vào hai người ra, hiện tại bị phát hiện chủ tử nhà người đã cấp tốc chạy thoát.
Đừng trách chúng ta gây chuyện là các ngươi thực sự quá khả nghi."
Bùi Lệ luôn miệng nói: "Không dám không dám, chủ tử nhà ta chỉ đi...xử lý chút chuyện gấp mà thôi, không phải chạy trốn đâu."
Vân Kinh Vương hỏi:"Vậy ngươi nói xem rốt cuộc hắn có chuyện quan trọng gì?"
"Cái này..." Nhất thời Bùi Lệ nghĩ không ra, miễn cưỡng đáp, "Thì là chuyện vô cùng gấp đó, không...không thể nói ra."
"Nhiều lời vô dụng làm gì!" Cửu Khê Vương thấy khí tức của Thanh Tiêu Quỷ đã nhạt dần, giây lát sau sẽ không còn dấu vết để tìm kiếm, thế là trực tiếp tóm Vân Kinh Vương ném vào người Bùi Lệ.
Bùi Lệ vội vàng không kịp né bị Vân Kinh Vương đè bẹp dưới đất, chờ lúc đứng lên nào còn bóng dáng của Cửu Khê Vương?
Nhưng mà Bùi Lệ cũng không lo lắng lắm, vô luận hồn phách kia hay là Tây Sơn Vương với hắn mà nói đều không đáng để tâm.
Nể chút tình mọn của Quỷ Yên Chi hắn mới hết lòng giúp đỡ, phần còn lại để hắn xem Cố Tinh Phùng xử lý thế nào.
......
"Nên làm thế nào mới tốt đây? Nếu Cửu Khê Vương biết lúc này ta tàn hình, tất nhiên sẽ mang theo hiện hình phù đi tìm ta đó."
Trong bụi hoa hồng bên dòng Tam Hà, Quỷ Yên Chi bị Cố Tinh Phùng ngăn lại, biết được Cửu Khê Vương đang đuổi theo sát nút, ả lập tức hoang mang lo sợ."Bây giờ chỉ có hai biện pháp, thứ nhất, là hủy hồn phách này đi, nhưng sau khi phụ vương ta thoát được sẽ không bỏ qua cho chúng ta, thứ hai chính là giao nó ra, như thế tuy phụ vương ta sẽ gặp chuyện lớn nhưng ít nhất ta có thể tự vệ.
Nếu không...cứ giao cho họ đi."
"Không đến mức như thế." Cố Tinh Phùng trở lại quan sát, y cố ý thả khí tức của Thanh Tiêu Quỷ ra, cái chính là muốn dẫn Tây Sơn Vương đến đây, "Ngươi đưa váy áo cho ta, sao đó tìm nơi khác đổi một bộ váy đỏ mới."
Quỷ Yên Chi có hơi hồ đồ: "...!Để làm gì?"
"Thời gian cấp bách, ngươi cứ theo đó mà làm."
Bị Cố Tinh Phùng thúc giục, Quỷ Yên Chi cũng không đoái hoài tới xấu hổ, để hồn phách xuống đất, hai ba cái cởi hết đồ trên người chỉ chừa lại áo trong.
Lại giương mắt, ả lập tức kinh hãi trong thời gian ngắn như thế mà Cố Tinh Phùng đã lấy hồn phách kia biến thành hình người.
Còn rất tỉ mị ngón tay ngón chân có đủ, trên mặt cũng xuất hiện hình dạng ngũ quan mơ hồ.
...!Nhìn có chút quen mắt,trong phút chốc Quỷ Yên Chi không nhớ nổi đã gặp ở đâu.
Lúc ả còn đang ngây người Cố Tinh Phùng đã lấy quần áo ả cởi ra mặc cho hồn phách kia.
Quỷ Yên Chi hỏi: "Cao nhân, ngươi đây là..."
Cố Tinh Phùng không có thời gian giải thích với ả, không ngẩng đầu lên mà nói"Thay xong quần áo lập tức trở về, khiến Cửu Khê Vương thấy ngươi."
Giây lát về sau, Cửu Khê Vương lần theo khí tức của Thanh Tiêu Quỷ tìm được bụi hoa hồng, liếc mắt liền nhìn thấy Cố Tinh Phùng đang nằm sấp cạnh bờ sông.
Tuy bụi hoa cao hơn đầu người, Cố Tinh Phùng lại dùng bùa tàn hình, nhưng Cửu Khê Vương vốn có nhãn lực nhạy cảm, còn có phù hiện hình bởi vậy nhìn không sót thứ gì.
Chỉ thấy trong ngực Cố Tinh Phùng đang ôm một người mặt váy đỏ, ôm rất chăm chú.
Cửu Khê Vương tưởng đấy chính là Quỷ Yên Chi đã bỏ trốn trước đó nhưng rất nhanh hắn biết không phải ả.
Người trong ngực Cố Tinh Phùng hơi mờ ảo, toàn thân phát ra ánh sáng trắng nhàn nhạt, là một quỷ hồn tới từ Hồng Trần Giới.
Trong chợ đen U Minh Giới thi thoảng sẽ xuất hiện quỷ hồn của Hồng Trần Giới, được nơi đây xem như đồ ăn.
Nhưng Cửu Khê Vương nhìn dáng vẻ của Cố Tinh Phùng, không giống như đang ăn hồn phách đó.
Y chôn mặt trong hỏm cổ hồn phách, bàn tay vỗ về và ánh mắt đều rất nhẹ nhàng, đúng là cảnh giữa những đôi tình nhân đang khanh khanh ta ta.
Cửu Khê Vương không đánh cỏ động rắn, lặng yên không một tiếng động đi lên phía trước hai bước, liền dừng lại.
Cách bụi hoa hắn nhìn thấy, hồn phách kia tuy mặc váy đỏ nhưng chỉ khoác hờ ở trên người, thậm chí ngay cả đai lưng cũng không cài.
Đôi chân thon dài cũng lộ ra ngoài tuy bị ống tay áo rộng lớn của Cố Tinh Phùng che hết một nửa, nhưng còn hương diễm hơn so với hoàn toàn lõa thể.
Lúc này sắc trời tảng sáng, quanh mình rơi xuống bóng hoa màu đỏ sậm, tựa như Cô Tinh Phùng đang cùng bùng cháy với hồn phách kia.
Vốn Cửu Khê Vương đã chuẩn bị xong công tác hỏi tội, nào có thể đoán được lại gặp phải cảnh như thế.
Việc đã đến nước này ở lại thì thấy mình dung tục quá nhưng nếu lập tức rời đi thì lại lộ ra sự yếu thế.
Ngay tại hoàn cảnh lúng túng thì Bùi Lệ Hán Bình Vương và Vân Kinh Vương cũng đuổi tới, cũng bị cảnh tượng trước mắt làm chấn động đến nói không ra lời.
Vân Kinh Vương há to miệng dường như muốn nói gì đó, Cửu Khê Vương liếc mắt cảnh cáo.
Sau đó Cửu Khê Vương giơ tay tạo một kết giới xung quanh bốn người rồi mới nói: "Nói đi."
"Cửu Khê Vương quan tâm như thế, còn sợ quấy rầy bọn hắn." Ánh mắt Vân Kinh Vương mập mờ, Ta cũng không có gì muốn nói, chỉ là sợ hãi và thán phục khẩu vị đặc biệt của Thanh Tiêu Quỷ thôi, người khác đều xem hồn phách của phàm nhân như mỹ thực, mà hắn..."
Hán Bình Vương thì xách Bùi Lệ lên hỏi, "Đây là việc quan trọng mà ngươi nói?"
Vốn Bùi Lệ đang ngây người ngoác mồm nhìn lom lom Cố Tinh Phùng, nghe thế thì lấy lại tinh thần đáp, "Ờ...!Đúng vậy đúng vậy, đại nhân nhà ta có ham mê đặc thù, hôm trước hắn còn ngủ với một lão phụ khô lâu nữa kìa."
Vân Kinh Vương lấy tay áo che miệng: "Úi chà chà, khẩu vị thiệt là nặng."
Bùi Lệ luôn miệng nói: "Cho nên, mấy vị đại nhân vẫn nên về phủ nghĩ ngơi đi, cảnh này khó nuốt trôi lắm."
Cửu Khê Vương phất ống tay áo một cái, đang định rời đi, lại nhạy cảm chý ý," Mối nghi ngờ của bổn vương còn chưa được giải mà nghĩ cái gì, Quỷ Yên Chi ở đâu?"
Bùi Lệ sững sờ: "Chuyện này thì liên quan gì đến Quỷ Yên Chi đại nhân?"
Hán Bình Vương đứng cạnh nói: "Ta cũng có hơi nghi ngờ, nếu đã là hồn phách của phàm nhân thì đến mật thất cùng các ngươi làm gì?"
Ánh mắt Cửu Khê Vương rét lạnh, "Bản vương vô cùng hoài nghi, hồn phách áo đỏ này là do Quỷ Yên Chi ngụy trang."
Bùi Lệ bắt đầu nói xàm: "Sao Quỷ Yên Chi đại nhân có thể ngụy trang giống thế được.
Ta nói thật vậy, gần đây đại nhân nhà ta yêu thích không rời hồn phách này, đi tới đâu cũng muốn xách theo.
Huốn chi hôm nay vì nghênh đón Thánh Chủ, đã nửa ngày rồi y đâu có được đụng chạ hồn phách đó đâu.
Mấy vị không biết đó chứ lúc nãy trong mật thất, cái cảnh kia...Ta ước gì lúc đó ta mù cho rồi."
Cửu Khê Vương cười lạnh một tiếng, "Thật sao, vậy bản vương đứng đây xem thử."
Bùi Lệ: "...Xem?"
Vân Kinh Vương thâm sâu gật đầu: "Không tệ, sờ sờ ôm ôm ai mà không biết, lỡ huynh muội bọn họ diễn trò thì sao.
Nếu Thanh Tiêu Quỷ có thể tiến thêm một bước với hồn phách trong ngực y thì ta sẽ tin.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...