Thoáng cái nhang đã tàn, đám người của Liên Vân Trại ai nấy đều thở dốc, ngã phịch xuống đất.
Cố Tích Triều khoan thai đi đến trước án, giũ giũ tay áo, ngồi xuống ghế, tư thế thong dong ưu nhã, thản nhiên nói: “Các ngươi thua rồi.”
Đám người đứng thẳng lên, sắc mặt đen như đít nồi.
Một người hưm một tiếng, nói: “Thứ người xảo quyệt như ngươi, dám bày kế để thắng chúng ta, chúng ta không giết nổi ngươi coi như xui xẻo. Nhưng muốn chúng ta nghe ngươi sai khiến? Tuyệt đối không thể!”
Đám đông ào ào hùa theo: “Đúng! Bảo chúng ta nghe ngươi chỉ huy, chẳng thà giết chết chúng ta!”
Sắc mặt Cố Tích Triều thâm trầm như nước, thân thể bất động.
Bất chợt, thân ảnh như phi ưng vụt phóng lên, dỡ lấy tấm biển ‘Tín Nghĩa’ treo giữa Sinh Sát đại trướng xuống, ném mạnh về phía đám người.
Chỉ nghe ‘Ầm’ một tiếng, biển đập xuống đất, vỡ làm đôi ngay giữa hai chữ ‘Tín Nghĩa’.
Mọi người tức điên lên, “Cố Tích Triều! Ngươi— “
Cố Tích Triều lạnh lùng nói: “Ta? Ta làm sao? Hai chữ ‘Tín Nghĩa’ của Liên Vân Trại các người, chẳng qua chỉ có vậy!”
Ai nấy đều bại trong tay của Cố Tích Triều, nhưng lại không chịu làm theo giao hẹn tuân theo sai khiến của y, quả thật đi ngược lại ‘tín nghĩa’.
Mọi người vừa kinh sợ vừa tức giận, nhưng lại không nói được gì.
Một người hướng qua Thích Thiếu Thương, “Đại đương gia—-”
Cố Tích Triều cắt ngang, “Cái gì mà Đại đương gia? Thích Thiếu Thương rời khỏi Liên Vân Trại đã ba năm, các ngươi không thể tuân thủ hai chữ ‘Tín Nghĩa’, đến khi có chuyện, lại muốn nhờ hắn ra mặt? Hưm! Các ngươi muốn thế nào? Muốn để Thích Thiếu Thương thay các ngươi vãn hồi bại cục, cứu lấy thể diện? Liên Vân Trại rốt cuộc là Liên Vân Trại của một mình Thích Thiếu Thương, hay là Liên Vân Trại của từng người các ngươi? Hiện tại đại binh của người Liêu sắp đến, các ngươi thứ nhất không thể dẹp bỏ tư thù, bảo gia vệ quốc, thứ hai không thể tuân tín thủ nghĩa, dám làm dám chịu. Quốc gia đại nghĩa cũng được, giang hồ đạo nghĩa cũng được, các ngươi làm tròn được bên nào? Không lẽ không có Thích Thiếu Thương, Liên Vân Trại không còn là Liên Vân Trại của ngày đó? Chí khí bảo gia vệ quốc, tín nghĩa một lời như núi của Liên Vân Trại đều giống như tấm biển dưới đất kia, không đáng một đồng?”
Mọi người bị y nói đến nhiệt huyết bừng bừng, nói: “Được! Chúng ta bại trong tay ngươi, không còn gì để nói, ngươi muốn chúng ta nghe theo sự chỉ huy của ngươi, kháng kích quân Liêu, chúng ta nhất định tuân thủ! Nhưng mà sau giờ Dậu ngày mai, ngươi vẫn là tử thù không đội trời chung của Liên Vân Trại chúng ta!”
Cố Tích Triều nhếch môi: “Đương nhiên rồi! Qua khỏi giờ Dậu, có thù báo thù, có oán báo oán, ta tuyệt không nuốt lời. Nhưng mà nếu các ngươi trong mấy canh giờ sau không tuân theo mệnh lệnh của ta, để lỡ quân cơ, thì phải thế nào?”
Ai nấy đồng thanh: “Chấp nhận chịu chết!”.
Cố Tích Triều lớn tiếng: “Được! Quân lính nghe đây!”
Y vén vạt áo ngồi xuống, lần lượt giao nhiệm vụ cho quân Tống và trại binh Liên Vân Trại.
Y thuộc nằm lòng địa hình địa thế của Liên Vân Trại, lại tinh thông binh pháp sách lược, mệnh lệnh ban ra đều khiến mọi người tâm phục khẩu phục, không còn gì để nói.
Ai nấy nhận lệnh xong đều nhanh chóng đi ra, trong trướng cuối cùng chỉ còn lại Cố Tích Triều và Thích Thiếu Thương.
Cố Tích Triều cúi người nhặt tấm biển vỡ trên đất lên, nói: “Ta đập vỡ biển của các ngươi, ngươi không giận ta sao?”
Thích Thiếu Thương nói “Tín nghĩa nằm trong lòng người, không phải nằm trên tấm biển.”
Hắn cầm lấy mảnh vỡ, cười lên, “Vết dao trên này, chính là do con dao nhỏ của ngươi năm xưa lưu lại. Hình như ngươi đối với hai chữ ‘tín nghĩa’ này có thâm thù đại hận.”
Cố Tích Triều lạnh nhạt nói: “Tín nghĩa trong mắt ta không đáng một đồng. Kẻ coi trọng tín nghĩa, khó tránh bị người khác dùng tín nghĩa để lợi dụng. Giống như những người lúc nãy, cũng có thể xem là hảo hán, nhưng bị mấy lời của ta khích đến bó tay nhận thua, quả thật nực cười.”
Thấy sắc mặt Thích Thiếu Thương xấu đi, y cũng mặc kệ, tiếp tục nói: “Ta biết ngươi định nói cái gì, chắc là đại loại như ta vì đạt mục đích mà bất chấp thủ đoạn. Hưm, ta vốn không đặt chí hướng ở giang hồ, những thứ giang hồ đạo lý đó không có tác dụng với ta.”
Thích Thiếu Thương nói: “Ta không biết thứ gì mới có tác dụng với ngươi, mà cũng không có hứng thú tìm hiểu. Nhưng mà ta phải nhắc ngươi một điều, người giang hồ bị quy luật giang hồ chi phối, ngươi cũng bị những thứ mà mình theo đuổi chi phối. Ngươi thấy người khác bị trói buộc bởi tín niệm của mình, khinh bỉ họ là chim trong ***g, nhưng người khác nhìn vào ngươi, chẳng phải cũng như vậy sao?”
Sắc mặt Cố Tích Triều chợt biến, nhìn về Thích Thiếu Thương, ánh mắt đen thẫm phẫn nộ, khóe môi mím chặt ẩn chứa một thoáng biểu tình đặc biệt, vừa như quật cường, vừa như ủy khuất.
Hai người nhất thời trầm mặc.
Thích Thiếu Thương cất tiếng phá tan sự yên tĩnh, “Ta ra ngoài chuẩn bị.”
Cố Tích Triều quay lưng lại, nói: “Ngươi phụ trách dải núi phía tây, là phòng tuyến chủ yếu chống lại đòn tấn công của người Liêu, lỡ như thất thủ…”
Thích Thiếu Thương nói: “Ta sẽ không thất thủ. Ngược lại là ngươi, một lát nữa việc chỉ huy trong trướng hoàn toàn trông cậy vào một mình ngươi.”
Cố Tích Triều nói: “Chỉ cần quân lính làm đúng theo lệnh, người Liêu dù có đông gấp đôi cũng không thể đánh lên được, nếu không thì Cố Tích Triều ta cũng sống uổng đời này. Ngươi đi đi.”
Y không quay đầu, Thích Thiếu Thương nhìn thân ảnh của y, nhấc kiếm ra khỏi trướng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...