Sa Chi Hoa

Một người vén màn trướng bước vào, cười nói: “Bất chợt cái gì?”

Chính là Nam Phụng Đồng.

Thích Thiếu Thương mời y ngồi, “Nam đại nhân xem ra khá hứng thú với phong cảnh Liên Vân.”

Nam Phụng Đồng đáp: “Chỗ Liên Vân này trời xanh trong vời vợi, gió cát thổi không ngừng, tuy khắp nơi đều là cát vàng nhưng cũng có phong vị riêng của nó. Ta thật muốn ở luôn lại nơi này.”

Cố Tích Triều cười: “Chỉ e Liên Vân Trại miếu nhỏ, không thờ nổi tượng phật lớn như Nam đại nhân.”

Nam Phụng Đồng “Ai da” một tiếng, nói: “Cố huynh nói vậy là sao? Ta chỉ e Liên Vân Trại không chịu thu nhận ta thôi. Đúng rồi, ta nghe Mục trại chủ nói Thích đại hiệp bị thương, không biết có sao không?”

Thích Thiếu Thương lắc đầu nói: “Chỉ là vết thương ngoài da, không hề gì.”


Hắn cầm đầu mũi tên lên, hợp răng sói lại, đưa cho Nam Phụng Đồng, “Nam đại nhân có nhận ra vật này không?”

Nam Phụng Đồng nhận lấy, khẽ thốt lên: “Lang Sỉ Đảo Câu Tiễn!”

Thích Thiếu Thương hỏi: “Nam đại nhân cũng nhận ra vật này?”

Trong mắt Nam Phụng Đồng hiện lên vẻ nghi hoặc pha lẫn kinh ngạc, lật tới lật lui ngắm nghía thật kỹ đầu mũi tên, nói: “Không sai, mũi tên này chính là do một thợ rèn họ Diệp ở Loan Thành vùng Chân Định làm ra. Nhà thợ rèn họ Diệp này nhiều đời chuyên chế tạo đao thương cung nỏ, phát minh được một bộ Thiên Lang Thất Tiễn, uy lực vô cùng, Lang Sỉ Đảo Câu Tiễn chính là một loại tiễn trong đó. Thợ rèn họ Diệp đã chép lại hình dạng và cách thức chế tạo của 7 loại tiễn, làm thành sơ đồ, rồi thông qua quan phủ địa phương trình lên cho Binh bộ, hy vọng Binh bộ có thể giao cho xưởng rèn binh khí ở các địa phương để chế tạo, dùng cho quân lính trên chiến trường. Binh bộ đem sơ đồ trình lên cho hoàng thượng xem xét quyết định— tấu chương trình lên lúc đó cũng là do ta viết, nhưng mãi mà không thấy hồi âm. Không ngờ lại được nhìn thấy vật thật ở chỗ này.”

Cố Tích Triều nói: “Thì ra tiễn này lại có nguồn gốc như vậy, khi ta ở phủ thừa tướng cũng từng nghe nói có loại tiễn này, nhưng đến hôm nay mới được tận mắt nhìn thấy.”

Nam Phụng Đồng nói: “Thích đại hiệp, không lẽ chính mũi tên này làm các hạ bị thương?”


Thích Thiếu Thương gật đầu, Nam Phụng Đồng nói: “Năm nay ở một vùng Chân Định Hà Gian có rất nhiều hộ thợ rèn bỏ trốn, tên thợ rèn họ Diệp đó chắc cũng nằm trong số này.”

Y lại thở dài, “Thiên Lang Thất Tiễn vốn dùng để đối phó với người Liêu, đến cuối cùng lại bị dùng để giết hại người Tống chúng ta. Bây giờ Lang Sỉ Đảo Câu Tiễn đã xuất hiện, 6 loại tiễn còn lại nếu cũng bị người Liêu chế tạo thành công, e rằng biên quan Đại Tống chúng ta không giữ nổi.”

Thích Thiếu Thương nói: “Thợ rèn họ Diệp đã đem bản sơ đồ trình lên cho triều đình, chắc cũng có tâm lo cho đất nước, sao lại có thể quay đầu trợ giúp người Liêu?”

Nam Phụng Đồng nhíu mày: “Cũng có thể là hắn bị ép buộc, tóm lại chỉ hy vọng hắn còn lương tâm, không đem cả 6 loại tiễn kia giao cho người Liêu.”

Cố Tích Triều cười nói: “Cục diện trong thiên hạ, tuy là do con người gây ra, nhưng cũng là thiên mệnh. Giữa Liêu, Tống, Kim, cuối cùng là bên nào tồn tại, đều có khí số của mình, sức của một người làm sao có thể nghịch chuyển được? Nam đại nhân không cần quá lo lắng.”

Nam Phụng Đồng cười nói: “Cố huynh nói phải! Giang sơn trăm đời, hưng vong vụt qua trong thoáng chốc, lại không bằng gió cát vạn dặm này, trường tồn vĩnh cửu.”

Y trao mũi tên lại cho Cố Tích Triều, đứng lên, “Ta đã cho người đến Nhạn Môn Quan thỉnh Hách Liên tướng quân phái người đến tiếp ứng. Cố huynh bị thương hàn chưa khỏi, Thích đại hiệp lại bị thương, vậy tối nay hãy chú ý nghỉ ngơi cho tốt. Ta không làm phiền nữa, xin cáo từ.”

Ba người vòng tay từ biệt, Nam Phụng Đồng đi ra khỏi trướng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui