Giản thân ái:
Em vẫn khỏe chứ? Gần đây Tuyết Trì rất nhớ em, chúng tôi đã bàn bạc sẽ về San Francisco thăm em vào ngày giỗ.
Đây là năm thứ tư chúng tôi ở Thụy Sĩ và mọi thứ đang diễn ra tốt đẹp, cách dãy núi Alps chưa đầy hai giờ lái xe, không khí trong lành, ít người, đôi khi còn có nhiều chim bồ câu hơn cả người ở quảng trường.
Đôi khi chúng tôi ngắm hoàng hôn trước quảng trường Arinaya rồi ăn tối món thịt cừu luộc trong một quán ăn nhỏ.
Tuyết Trì đã quen với cuộc sống gần biển, thằng bé rất tò mò về cuộc sống ở núi, thỉnh thoảng chúng tôi đi ngắm dãy Alps vào cuối tuần.
Chúng tôi đã mua một cabin và dành những đêm cuối tuần ở đó.
Lửa than cháy rất mạnh và thật thú vị khi thưởng thức cảnh tuyết bên ngoài trong ngôi nhà ấm áp.
Tuyết Trì rất thích bia đen do người miền núi nấu - mấy năm nay thằng bé đã hình thành rất nhiều thói quen xấu, hút thuốc, uống rượu rất thành thạo - xin hãy tha thứ cho thằng bé, nửa trước cuộc đời của em ấy rất ít khi nuông chiều bản thân và tận hưởng cuộc sống như thế này.
Theo tôi, thỉnh thoảng hưởng thụ cũng không phải chuyện xấu, chỉ cần thằng bé có thể hài lòng là được.
Tuyết Trì vẫn quyết định muốn làm bác sĩ ngoại khoa, hiện thằng bé đang làm việc tại một phòng khám tư nhân ở Geneva.
Áp lực ở đây không lớn như ở Mỹ, cũng không phẫu thuật nhiều, có khi cả tuần số lần vào phòng mổ đếm trên đầu ngón tay.
Thằng bé phàn nàn với tôi rằng nếu các bác sĩ không làm việc chăm chỉ và không đủ áp lực thì tay nghề của họ sẽ bị mai một, bây giờ thằng bé thậm chí còn tự mình mổ xẻ cừu.
Nhắc đến cừu, chắc hẳn em sẽ muốn biết, con em khiến tôi dở khóc dở cười về chuyện này.
Một ngày nọ, thằng bé mang một con cừu về, thề son sắt bảo sẽ nuôi nó và đặt tên cho nó là Molly.
Tôi nghĩ thằng bé chỉ muốn nuôi thú cưng nên tôi đã đồng ý.
Chúng tôi mua cho Molly ngôi nhà gỗ dành riêng cho động vật và những nhu yếu phẩm hàng ngày.
Khi nó mới đến ngôi nhà này, nó chỉ nặng chưa đến 2,27kg, sau sáu tháng, nó đã trở thành một con cừu nặng 54kg.
Tuyết Trì tắm cho nó hàng tuần, tôi phải phàn nàn rằng tôi thực sự không thích mùi của con cừu đó, nếu không phải thằng bé thích, có lẽ tôi đã sớm xử lý nó rồi.
Vào ngày sinh nhật đầu tiên của Molly, Tuyết Trì bảo tôi giết nó và dùng để nấu ăn, tôi đã rất ngạc nhiên.
Con của em giải thích thế này –
"Tôi sợ khoảng thời gian này người không giết người sẽ thấy chán, giết tạm một con cừu giải buồn đi.
Người cũng nuôi nó lâu thế rồi, cũng có chút tình cảm nhỉ? Cứ xem nó như người để giết đi."
Tôi chưa từng nghĩ rằng sẽ giết một con cừu trong hoàn cảnh thế này.
Giản thân mến, có đôi khi tôi không chắc mình đã hiểu hết Tuyết Trì đang nghĩ gì, tại sao thằng bé lại nghĩ tôi có thể xem một con cừu thành người để tàn sát?
Tất nhiên cuối cùng tôi không giết Molly, nó được gửi đến một trang trại dưới dãy núi Alps.
Tuyết Trì rất thích trang trại đó, chủ nông trại thỉnh thoảng sẽ mời chúng tôi ăn tối, Tuyết Trì học cách giết cừu từ người này, bây giờ thằng bé có thể róc tất cả xương cừu ra ngoài mà không làm hỏng hình dạng tổng thể của nó, điều này làm những người bạn trang trại được mở rộng tầm mắt.
Kỹ năng nấu nướng của thằng bé cũng có tiến bộ, có lẽ đây là niềm an ủi duy nhất với tôi sau sự kiện giết cừu.
Một chuyện khác tôi nghĩ em nhất định phải biết, chúng tôi kết hôn rồi.
Đương nhiên, đây là một điều bất ngờ.
Chuyện là thế này, Tuyết Trì gặp một cô bé bỏ nhà đi trong bệnh viện, mười hai tuổi, một mình cô bé với cái bụng to đến bệnh viện nhờ Tuyết Trì lấy đứa trẻ ra giúp cô bé — Cô bé bị cha ruột cưỡng hiếp, sau đó mang thai con của gã quái vật kia, chạy đến bệnh viện với mình đầy vết thương — Sau này Tuyết Trì kể với tôi như thế.
Nhưng Tuyết Trì không thể giúp cô bé một cách công khai, bởi Thụy Sĩ có quy trình đăng ký và tiêu chuẩn rất nghiêm với hoạt động phá thai, họ cho rằng phá thai là vô nhân đạo, và cô bé cũng không thể chi trả cho ca phẫu thuật.
Vì vậy Tuyết Trì đã xin tôi giúp đỡ, tôi đồng ý, chúng tôi tiến hành phá thai cho cô bé tại nhà.
Tuyết Trì nghĩ rằng mình đã làm một việc tốt nhưng không ngờ lại dẫn phiền phức tới.
Cô bé ở nhà chúng tôi một thời gian và cha nó đến nhà muốn đưa cô bé về, cô bé đẩy hắn ta từ cửa sổ xuống, hắn ta chết.
Khi đối mặt với câu hỏi của tôi, cô bé nói điều đó như chuyện hiển nhiên, cô bé chưa từng cảm thấy sảng khoái như vậy trước đây.
Vì vậy Tuyết Trì và tôi đã xử lý thi thể, che đậy sự việc.
Nhưng cô bé vẫn còn vị thành niên, cô bé cần một người giám hộ để lo liệu các thủ tục cho nhiều hoạt động xã hội bao gồm cả việc đi học nhưng mẹ cô bé lại từ chối xuất hiện.
Cuối cùng, vì để trở thành người giám hộ hợp pháp của cô bé, chúng tôi kết hôn, sau đó nhận nuôi đứa bé này.
Con bé tên Sher, bây giờ họ Lâm, con bé rất thích Tuyết Trì nhưng không gọi thằng bé là bố.
Khi tôi viết bức thư này cho em, hai cha con đang ở trong phòng chơi giải phẫu ếch xanh, Tuyết Trì nói con bé là một đứa trẻ tài năng.
Hiện chúng tôi đang có dự định định cư tại Thụy Sĩ.
Hôm qua Tuyết Trì còn nói với tôi thằng bé rất thích cuộc sống ở đây, thằng bé hy vọng có thể sống ở đây lâu dài.
Tôi thấy việc này được thôi, ngoài việc có thêm một cô "con gái" về mặt pháp luật thì cuộc sống không có nhiều thay đổi.
Tôi nghĩ Tuyết Trì cần đứa bé này, nếu như tôi không cho, vậy cũng giống như tôi tước đi quyền làm anh của Tuyết Mi năm đó, đối với thằng bé mà nói thì quá tàn nhẫn.
Khi thời tiết trở nên ấm hơn, Sher được nghỉ hè, chúng tôi sẽ cùng về San Francisco thăm em, chúc mừng em đã lên chức bà ngoại.
Hi vọng em thích cháu gái của mình, cô bé là một cô gái đáng yêu.
Chúc mọi việc tốt lành.
Mãi nhớ em.
Dụ Giang.
18 tháng 04, 2012..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...