Dụ Giang vừa tan lớp đã nhận được một cuộc gọi từ nhà —
"Cảnh sát tìm được ông rồi." Lâm Tuyết Trì nói thế: "Về nhà đi, tôi đi cùng ông."
Dụ Giang cúp máy, từ chối câu hỏi của sinh viên, vội vàng rời đi.
Khi gã về nhà những người giúp việc đã tan làm, có tiếng nhạc phát ra từ phòng làm việc.
Giá sách căn phòng được mở, bàn trong phòng tối trải đầy vải vô trùng, bác sĩ trẻ tuổi mặc đồ vô khuẩn mang găng tay đang phẫu thuật, bên cạnh khay y tế còn có một ly rượu vang.
"Về rồi à?" Lâm Tuyết Trì ngước mắt nhìn gã, cầm ly rượu nhấp một hớp: "Sắp xong rồi."
Dưới tay anh, một tấm vải vô trùng màu xanh đậm phủ lên cơ thể Briden Gore.
Hộp sọ và màng cứng được nâng lên, màu máu lấp lánh và màu đỏ rượu như hỗ trợ lẫn nhau.
Đôi môi hơi tái của anh cũng bị rượu đỏ nhuộm màu, khóe môi còn dính giọt rượu, anh đưa lưỡi liếm đi, động tác này vừa ngả ngớn vừa ngây thơ mập mờ.
"Khúc an hồn," Dụ Giang ôm anh từ đằng sau: "Chỉ đùa thôi còn làm thật?"
Lúc mở sọ cho K.K Dụ Giang đã từng trêu anh có thể mở khúc an hồn và rượu đỏ để anh giảm bớt căng thẳng, không ngờ Lâm Tuyết Trì vẫn còn nhớ chuyện này.
"Một lần cuối cùng, hưởng thụ cũng không quá." Lâm Tuyết Trì quay đầu hôn lên môi gã: "Người có muốn thử không?"
"Thử cái gì?"
"Phẫu thuật." Bác sĩ cười khẽ, cầm dao mổ đặt vào tay gã.
Dụ Giang để mặc anh: "Ta chưa từng cầm dao mổ."
Lâm Tuyết Trì nắm tay gã về cái đầu đã mở: "Không sao, tôi dạy người, có rất nhiều cách để cầm dao mổ...!nào...!ngón cái để đây sẽ dễ hơn...! ừm...!bình thường chúng tôi hay dùng thế này, để ngón trỏ ở sống dao, đúng...!thế này có thể điều khiển độ mạnh yếu, một số mô của cơ thể người rất cứng, khó cắt..."
Mặt dao trong suốt phản chiếu khuôn mặt chồng lên nhau của hai cha con, Lâm Tuyết Trì thì thầm như rải những nốt nhạc của Mozart.
Khúc dạo đầu của bài thánh ca nhẹ nhàng trầm bổng, giọng của Jennie Tourel du dương, phù hợp với sự êm dịu độc đáo của kèn bassoon.
Fugue ở phần giữa nghiêm ngặt, chuyển sang giọng nam trầm thấp, phần cuối mang phong cách baroque được thể hiện đầy đủ, tăng thêm cảm giác kịch tính và hình thức, hiệu ứng càng thêm trang trọng hơn.
Trong không khí còn có mùi thơm ngào ngạt của rượu đỏ và máu người, Dụ Giang đưa cằm dụi nhẹ vào bên tai anh, hoàn toàn không chú ý vào não người, ngược lại vành tai của Lâm Tuyết Trì lại càng được vị giáo sư này ưu ái hơn, gã vươn lưỡi liếm láp phần thịt tinh tế kia một cách cẩn thận.
Trong đoạn hợp xướng cao vút tráng lệ, vị bác sĩ thở gấp, sẵng giọng: "Đang dạy người đấy, nghiêm túc đi!"
Tiếng cười khàn của gã đàn ông vang lên: "Được thầy tận tay dạy dỗ là vinh hạnh với ta."
Vết rạch chạm đến vị trí tiểu não, phần não mềm mại như linh thú chìm sâu trong dịch não trong suốt.
Lâm Tuyết Trì cầm tay gã cố ý run run, trêu chọc: "Cẩn thận, cắt sai là ông ta khỏi gặp được Chúa."
"Chúa nhân từ, nhất là với những tín đồ trung thành." Dụ Giang trả lời.
"Nhân từ đến mức bắt người ta giết con trai ruột à?*" (Jesus yêu cầu Abraham giết con ruột để hiến tế bày lòng trung thành.)
"Không phải cuối cùng cũng không giết được đấy sao, chỉ thử thôi."
Lâm Tuyết Trì hừ khẽ: "Vờ vịt, con ruột còn giết thì làm gì có trái tim nhân từ."
"Thần đòi hỏi các tín đồ trung thành của mình phải từ bỏ mọi ham muốn, nghe có vẻ vô nhân đạo nhưng nếu em đã hạ quyết tâm bước vào cánh cổng hẹp* đó thì đương nhiên phải dứt bỏ thân tình." Dụ Giang vuốt ve tóc mai của anh: "Briden từ bỏ tất cả trái tim phàm nhân, trông rất tàn nhẫn độc ác nhưng có lẽ đây là điềm báo Thần đang giáng xuống anh ta." (Tân ước Matthew 7:14.)
Lâm Tuyết Trì nhướng mày: "Nếu như cái người nói là tiến hóa, vậy tôi từ bỏ."
"Tiến hóa là ngẫu nhiên, giống như đầu tư, tài chính được phân tán thành nhiều chỗ khác nhau, một trăm chỗ nhưng có thể chỉ có một chỗ kiếm được tiền, nhưng chỉ cần một chỗ này thôi đã thành công rồi, doanh nghiệp có thể phát triển.
Tất nhiên, các doanh nhân sẽ nói cho em biết họ có bao nhiêu chiến thuật chiến lược, nhưng thực tế thì sao? Đâu có chuyện đặt đâu trúng đó?" Dụ Giang hôn giọt rượu bên khóe môi anh: "Sinh vật cũng vậy, loài có thể để lại giống tất nhiên là có tài năng, nhưng nếu đã là tài năng thì ai dám chắc chứ?"
Lâm Tuyết Trì thấy cũng có lý: "Người muốn cắt hết hay cắt một nửa, hửm?"
Dụ Giang như suy nghĩ: "Em thích không, có thể giữ tiểu não của anh ta lại để em làm kỷ niệm nhé?"
Lâm Tuyết Trì liếc mắt: "Là ông muốn giữ làm kỷ niệm chứ gì? Giữ đầu người cũ cho ông nhìn vật nhớ người?"
Dụ Giang thích dáng vẻ anh ghen tuông: "Ta giữ đầu anh ta làm gì, được rồi, em không muốn thì cứ để anh ta giữ lại là được."
"Xùy." Lâm Tuyết Trì nắm tay gã, dùng sống dao chạm vào não: "Mềm lắm đúng không?"
"Ừm."
Lâm Tuyết Trì hướng dẫn gã tìm kiếm tiểu não: "Đi xuống một chút...!đúng, là chỗ này...!vị trí hơi khó tìm, bởi vì tiểu não ẩn ở dưới nên khó căn đúng...!đi vào từ đây...!cẩn thận! Đúng...!từ từ đến...!thử cắt xuống, dùng sức chút cũng không sao...!rất tốt..."
Lưỡi dao rạch não, vết cắt dày có cảm giác rất chắc, Dụ Giang đưa mắt nhìn dịch não đang trôi nổi, các mạch máu và dây thần lắc lư rất động lòng người, vị giáo sư không khỏi thán phục: "Đẹp lắm."
Lưỡi dao rút ra khỏi não, phần não bị cắt yếu ớt rũ xuống một bên.
Lâm Tuyết Trì đặt dao mổ xuống: "Được rồi, ổn rồi, tôi sẽ đóng hộp sọ và khâu lại."
Dụ Giang tháo băng gạc cầm máu giúp anh, thu dọn hiện trường: "Chờ chúng ta rời đi, nơi này sẽ nhanh chóng bị phát hiện."
Lâm Tuyết Trì nghe thấy câu này ngẩng đầu lên: "Người sẽ tiếc ư?"
"Ta sống ở đây gần hai mươi năm, cũng xem như trải qua khoảng thời gian quan trọng tươi đẹp trong cuộc đời.
Rất ít người lưu lại trong ký ức ta một khoảng thời gian dài như thế, cha mẹ ta cũng vậy.
Tuyết Trì, với ta mà nói em rất quý giá." Ánh mắt Dụ Giang rơi trên người anh đầy yêu thương và bình thản.
Lâm Tuyết Trì hơi đỏ mặt: "Người rất ít khi nói về cha mẹ mình."
"Ta là gia đình đơn thân, cha ta nuôi nấng ta trưởng thành nhưng ta hiếm khi gặp ông ấy, có lẽ mỗi năm một lần.
Ông ấy là một người có chủ nghĩa nam quyền rất nặng, nói một không hai, là một kẻ rất độc tài.
Nói chính xác thì ta được hết nhóm gia sư này đến nhóm gia sư khác nuôi lớn.
Quá trình trưởng thành của ta rất nhàm chán, dùng từ quy củ cứng nhắc để khái quát cũng được."
"Vì tuổi thơ bị kiềm chế quá độ nên sau khi trưởng thành mới bạo phát cá tính bạo ngược này ư?" Lâm Tuyết Trì trêu chọc: "Cha người biết bây giờ người đang làm gì không? Hai người còn liên lạc không?"
"Ông ấy mất rồi." Dụ Giang thở dài: "Đột ngột qua đời do lao lực, ta đã dự tang lễ của ông ấy nhiều năm trước."
Lâm Tuyết Trì gật đầu: "Mẹ tôi có thể chia sẻ kinh nghiệm làm việc với ông ấy, nếu không phải ung thư, tôi nghĩ mẹ cũng sẽ mất vì lao lực."
Dụ Giang vuốt ve bức tường gạch ẩm ướt: "Những viên gạch này khi mới xây rất khít nhau, bây giờ đã bị ăn mòn nhiều."
Lâm Tuyết Trì vừa đóng đinh mảnh kết nối kim loại, xương sọ trắng hếu của Briden được ba miếng kim loại bạc giữ chặt: "Người xây một ngôi mộ trong chính ngôi nhà của mình, không lo ngày nào đó mình cũng chôn ở trong đây luôn sao?"
Dụ Giang vén tóc ra sau tai anh: "Đến ngày đó, em sẽ tự tay chôn cất ta ư?"
Hai người nhìn nhau, Lâm Tuyết Trì nhìn thấy tình cảm không đổi trong mắt Dụ Giang, anh xấu hổ quay đi chỗ khác tiếp tục công việc đóng sọ trong tay: "Tôi không mong có ngày đó."
Dụ Giang chỉ cười không nói.
Sau khi khâu xong, Lâm Tuyết Trì tháo găng tay ra: "Ném ông ta đi hay vẫn để đây?"
Dụ Giang nhìn một lúc: "Cứ để ở đây đi."
Lâm Tuyết Trì cầm ly vang đỏ đến gần, ôm eo gã: "Nghỉ ngơi chút nhé?"
Anh uống cạn ly rượu trong một hơi.
Dụ Giang ôm eo anh chuyển bước theo điệu nhạc, hôn lên má anh: "Vất vả rồi."
Lâm Tuyết Trì tựa đầu lên ngực gã, hiếm được khi yên lặng nhảy không nói lời nào.
Dụ Giang ngầm hiểu, ôm anh chậm rãi chuyển động theo tiếng nhạc trong phòng.
Tiếng vang của bức tường gạch rất rõ ràng, giai điệu xao động hát vang, Lâm Tuyết Trì nhắm mắt, ngoan ngoãn và im lặng.
"Chúng ta sẽ đi đâu?" Bác sĩ ngoại khoa trẻ tuổi hỏi.
Dụ Giang ôm eo anh đong đưa: "Em muốn đi đâu?"
"Tìm chỗ vắng người, sạch đẹp, bờ biển cũng được, tôi thích bờ biển."
"Ta nhớ em rất thích Thổ Nhĩ Kỳ, chúng ta đến đó trước."
Lâm Tuyết Trì suy nghĩ: "Nếu Tuyết Mi còn thì tốt rồi, gia đình chúng ta cùng đi, rời khỏi nơi này mãi mãi."
"Ta xin lỗi." Dụ Giang hôn đỉnh đầu anh: "Chúng ta có thể mang theo Tuyết Mi cùng đi."
Lâm Tuyết Trì nhìn gã chằm chằm: "Chuyển của Tuyết Mi tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho người, nên người phải luôn ở cạnh tôi."
Giọng điệu của anh như oán trách, Dụ Giang chiều chuộng vuốt ve lưng anh: "Được."
Họ hôn nhau một cách tự nhiên.
Dụ Giang đẩy Lâm Tuyết Trì vào tường, ép mông anh vào đũng quần mình.
Lâm Tuyết Trì vừa thở dốc vừa cười: "Tôi phát hiện ra chuyện giết người này khiến người ta muốn làm tình, người có cảm giác này không?"
Dụ Giang vừa cởi quần vừa nói: "Cái chết và tình dục luôn mang đến cho người ta cảm giác được sống thực."
Lâm Tuyết Trì bị gã vuốt ve dương v*t, thoải mái thở dài, hai chân quấn eo gã, ưỡn người để động tác của gã dễ dàng hơn: "Ư...!chậm...!chậm chút...! Ha a..."
Dụ Giang luôn luôn rất nhẹ nhàng trong tình dục và họ rất ít khi làm tình ngoài phòng ngủ.
Lúc này, trong ngôi mộ âm u, đối mặt với thi thể đẫm máu, tình dục khó tránh khỏi tăng thêm phần cấm kỵ và kích thích.
Thậm chí Lâm Tuyết Trì còn tưởng tượng rằng nếu Dụ Giang chết vào lúc này đây thì phải mất một lúc để bộ phận sinh dục của gã mềm xuống, anh sẽ ngồi lên người gã đàn ông này, dùng lỗ sau để mút mát nó và để nó xuất tinh trong cơ thể mình, cho dù là thi thể của Dụ Giang anh cũng không muốn bỏ qua.
Loại tưởng tượng này càng làm tăng khoái cảm trong cơ thể Lâm Tuyết Trì, anh cắn mạnh lên vai Dụ Giang, nói bằng giọng nũng nịu: "Người mà chết, tôi sẽ cắt cái thứ này đi, tiêm chất bảo quản vào, sau đó cấy một bộ phận giả vào đó, loại có thể cương cứng mọi lúc mọi nơi, đổi thành dụng cụ thủ dâm nhân tạo mang theo bên mình hàng ngày, được không?"
Vật đó của Dụ Giang lẳng lặng đâm thẳng vào khiến cho trực tràng co thắt một lúc, Lâm Tuyết Trì thấp giọng kêu: "A!"
Lúc này, bên tai anh truyền đến tiếng cười trầm của Dụ Giang: "Tốt nhất là nhét thẳng vào, ngày nào cũng mang theo một cái đuôi nhỏ."
Gã rất ít khi nói những lời tục tĩu thế này, Lâm Tuyết Trì đỏ bừng mặt, bên dưới bị thúc đẩy mạnh mẽ làm anh không làm gì được, chỉ có thể đong đưa mông nghênh đón: "Đừng...!Daddy...!A!"
Dụ Giang ôm mông anh dập vào.
Đầu dương v*t cứng ngắt nghiến vào thịt mềm bên trong, phá dần phá mòn, chuẩn xác đâm vào điểm mẫn cảm, lần này Lâm Tuyết Trì kích thích đến mức thở dồn dập, thoải mái kêu lên: "Daddy...!mạnh lên...!A!"
Dụ Giang đỡ hai đùi anh, trực tràng bị dịch nhờn làm ướt, vừa ấm vừa trơn, rất dễ vào, vách thịt mút chặt lấy gã, đói khát cắn nuốt vang lên tiếng lép nhép.
Cả dương v*t của gã đi vào, túi tinh dập vào mông Lâm Tuyết Trì, đi vào chỗ sâu nhất, mỗi một tấc thịt bị đâm ngang trở nên rất nhạy cảm, chạm vào là run, gã đâm vào điểm tuyến tiền liệt nghiền ấn, Lâm Tuyết Trì khô miệng: "A...!đừng...!không chịu nổi nữa, a! Tuyệt quá!"
"Hay lắm, Tuyết Trì." Dụ Giang rên lên, phần hông di chuyển nhanh hơn: "Jennie Tourel cũng phải mặc cảm."
Lâm Tuyết Trì nâng mông cao hơn, khoái cảm mãnh liệt khi quan hệ tình dục qua đường hậu làm anh choáng vàng, gần như sinh ra ảo giác, anh biết Dụ Giang đang làm tình với anh, mỗi khi vật đó chạm vào điểm nhạy cảm anh lại có khoái cảm muốn được tiểu, cảm giác này đánh thẳng vào não làm anh không khống chế được run rẩy cả người, sướng đến không nói nên lời, chỉ muốn để Dụ Giang nện anh đến cùng.
Chỗ giao hợp giữa hai người đã ướt đẫm một mảng, dầu bôi trơn chảy ra dính đầy trên mông, Dụ Giang bôi được cả một tay óng ánh nước, gã duỗi ngón tay cho Lâm Tuyết Trì liếm, anh cong đầu lưỡi quấn quanh ngón tay gã, mút mát vô cùng khiêu gợi, dù cho Dụ Giang có tự chủ cực mạnh thấy anh thế này cũng hận không thể xuất tinh ngay lập tức.
Gã tập trung đâm rút liên tiếp mấy chục lần, cuối cùng đưa Lâm Tuyết Trì cùng đạt cực khoái, bắn thật sâu trong trực tràng mất hồn kia.
Một lúc lâu sau hai chân Lâm Tuyết Trì vẫn còn mềm nhũn, miệng khô khốc oán giận: "Người hơn 50 tuổi rồi, cũng không sợ trật eo."
Dụ Giang mặc quần cho anh, lau vết bẩn trên đùi: "Vâng vâng vâng, là lỗi của ta."
Lâm Tuyết Trì lau miệng chỉ vào chai rượu đỏ trên bàn: "Rót chút rượu qua đi, khô miệng muốn chết."
Ly rượu được đưa cho anh, anh nhấp một hợp rồi chợt ôm cổ Dụ Giang hôn lần nữa, rót rượu vào miệng Dụ Giang.
Lâm Tuyết Trì thừa cơ cắn lưỡi gã, Dụ Giang không phòng bị, suýt chút bị rượu làm sặc.
"Dạy cho ông một bài học, bằng không lần sau không nhớ." Vị bác sĩ trẻ tuổi ranh mãnh nháy mắt.
Anh trở lại thu dọn thi thể của Briden, bọc trong một túi đựng xác rồi mang xuống khỏi bàn.
Dụ Giang muốn qua giúp anh nhưng vừa cất bước đã thấy bước chân nhẹ bẫng, cơ thể loạng choạng ngã về phía trước!
Lâm Tuyết Trì vô cảm đứng tại chỗ nhìn gã ngã xuống cạnh bàn.
Dụ Giang nhíu mày, khó khăn nhấc mắt lên nhìn anh, nở nụ cười khổ.
Lâm Tuyết Trì nói lạnh lùng: "Tôi nói rồi, tôi sẽ không tha thứ cho ông.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...