Mười năm trước.
San Francisco.
Đêm mưa.
Xe taxi vừa lên cầu vượt đã phải xếp một hàng dài, cảnh sát thông báo đằng trước có một vụ tai nạn xe cộ.
Lúc này muốn đổi hướng cũng đã muộn, trước sau đều kẹt cứng.
Cửa sổ xe bị mưa to đập vào lốp bốp, tầm nhìn kém, cách đó mười mét hoàn toàn bị bao phủ bởi mưa và sương mù.
Tài xế lắc đầu thở dài: "Chiều trời còn trong, vừa tối đã bắt đầu mưa, lâu lắm rồi mới thấy trận mưa lớn thế này, có vội không?"
Có hai người ngồi trong khoang sau tối om, người lớn tuổi hơn như cười khẽ: "Không, chúng tôi không vội."
Sau đó là một sự im lặng đến nghẹt thở, vị khách nhỏ tuổi vẫn im lặng, mắt dán vào màn sương dày đặc ngoài cửa sổ.
Dụ Giang nắm tay cậu, nhẹ giọng hỏi: "Tâm trạng không vui à?"
Lâm Tuyết Trì lắc đầu: "Không có."
Dụ Giang thở dài: "Từ hôm qua đã bắt đầu lười nói chuyện, nếu không muốn đến thì đừng đến, cũng không ai ép em."
Lâm Tuyết Trì quay lại nhìn gã: "Xin lỗi, vốn không liên quan gì đến người."
"Thật sự là không liên quan gì đến ta, chuyện này ta vốn không nên tới, nếu em thấy ta không có tư cách đi gặp người cha ruột hấp hối của em cũng là rất bình thường." Dụ Giang nói một cách lạnh lùng.
Lâm Tuyết Trì cười gượng: "Người biết tôi không có ý đó, tôi không muốn làm phiền người."
"Hôm qua chúng ta đã thảo luận vấn đề này ở nhà rồi, ta vẫn chưa thuyết phục được em ư?" Dụ Giang hỏi.
Lâm Tuyết Trì tựa đầu vào vai gã như thỏa hiệp, nhỏ giọng: "Người đừng giận, tôi cũng không thể tìm người khác giúp được, tôi không thể tự mình gặp ông ta cũng không thể nói với Tuyết Mi."
Dụ Giang vuốt ve vai cậu: "Tuyết Mi còn nhỏ, đừng nói chuyện này với con bé, không biết con bé ngốc đó sẽ nghĩ lung tung cái gì."
"Tôi biết." Lâm Tuyết Trì nói: "Nếu Oscar thật sự không thể vượt được ải này thì cũng không nên để tôi xử lý tang lễ."
"Dù sao em cũng là con trai duy nhất của gã, cũng nên gặp lần cuối."
"Tôi không muốn gặp." Lâm Tuyết Trì hít mũi: "Khi mẹ qua đời ông ta chẳng biết gì cả, mấy năm nay cũng không liên lạc với bà, dựa vào đâu bắt tôi giải quyết hậu quả cho ông ta, còn có thân thích của ông ta đấy."
Dụ Giang gãi gãi mặt cậu, dỗ dành: "Có phải trẻ con đâu mà nói năng bốc đồng thế."
Lâm Tuyết Trì dụi dụi vào tay gã, lòng bàn tay ấm áp của gã đàn ông xoa dịu thần kinh bồn chồn của cậu.
Sự việc xảy ra đột ngột, Lâm Tuyết Trì cũng không ngờ rằng tin tức về cha ruột sau nhiều năm lại là giấy báo bệnh tình nguy kịch từ bệnh viện.
Hai ngày trước bệnh viện gọi điện thoại trực tiếp đến nhà, thông báo Oscar ngộ độc rượu hôn mê, mạch đập yếu, bất cứ lúc nào cũng có thể xuất hiện dấu hiệu tử vong.
Bệnh viện yêu cầu người nhà bệnh nhân ký vào giấy thông báo nguy kịch và xác nhận kế hoạch điều trị tiếp theo.
Sắc mặt của Lâm Tuyết Trì rất tệ, cậu cúp điện thoại, bữa tối cũng không thèm ăn.
Vốn dĩ cậu không muốn quan tâm đến Oscar, không muốn về San Francisco.
Dụ Giang dỗ dành cả đêm cậu mới đồng ý cả hai cùng đi gặp lão già này.
Mưa to tắc đường khắp nơi, đường đến bệnh viện mất gần một tiếng rưỡi đồng hồ.
Sau khi xuống xe hai người đi thẳng đến phòng chăm sóc đặc biệt.
Một gã đàn ông tóc trắng phơ nằm trên giường, nhắm hai mắt, đeo mặt nạ thở còn đang hôn mê.
Bác sĩ phụ trách bắt tay với cậu: "Ngài Lâm đúng không?"
"Vâng, tình trạng của ông ta thế nào?"
"Bây giờ tình trạng của Oscar rất nguy hiểm, hôn mê hai ngày, thỉnh thoảng xuất huyết đường tiêu hóa, áp lực nội sọ không ổn định, hô hấp suy nhược, sáng nay còn xảy ra tình trạng tim ngừng đập."
"Xác định là ngộ độc cồn à?" Lâm Tuyết Trì liếc nhìn màn hình, quả thật tim đập rất yếu.
Cậu không thể tưởng tượng được trông Oscar già hơn hai mươi tuổi, má hóp xương xẩu trông như một tên nghiện.
Bác sĩ thở dài: "Đúng, nồng độ cồn trong máu gấp năm lần người bình thường, nồng độ đã vượt quá 0,4% và cơ thể ông ta còn có rất nhiều biến chứng khác, chúng tôi đã tiến hành kiểm tra tổng thể, sáng mai mới có kết quả nhưng có thể nhìn ra tim và dạ dày đã hư hỏng rất nghiêm trọng."
Lâm Tuyết Trì quay lại nhìn Dụ Giang.
Dụ Giang đưa danh thiếp của mình cho bác sĩ điều trị: "Xin chào, tôi là người giám hộ hiện tại của đứa trẻ này.
Bởi vì mẹ của thằng bé cũng đã qua đời và thằng bé vẫn chưa hoàn thành việc học nên có một số việc không tiện xử lý lắm.
Có gì cần hỗ trợ ngài có thể nói với tôi."
Bác sĩ gật đầu: "Là thế này, bây giờ cần ngài Lâm ký giấy báo nguy kịch trước, sau đó chúng tôi sẽ thảo luận với ngài nên dùng phương pháp trị liệu nào với cha ngài.
Vì phương án trị liệu cần người nhà đồng ý mới áp dụng được."
Lâm Tuyết Trì nhận thông báo và ký tên.
Bác sĩ đưa họ đến phòng họp để xem báo cáo khám chi tiết, Lâm Tuyết Trì lấy kết quả siêu âm Doppler tim màu ra và lắc đầu với Dụ Giang: "Động mạch vành có thể bị xơ cứng và tắc nghẽn, gây ra tim ngừng đập.
Người xem, đây là động mạch vành, có liên quan đến chức năng cung cấp máu cho tim, nếu động mạch vành bị tắc hoặc hẹp sẽ dễ dẫn đến tình trạng cung cấp máu cho tim không đủ, dẫn đến bệnh cơ tim thiếu máu cục bộ."
Dụ Giang: "Cần phải phẫu thuật không?"
"Có thể chụp động mạch vành để xem làm thế nào.
Siêu âm Doppler màu không rõ ràng lắm.
Nếu quá nghiêm trọng phải làm bắc cầu." Lâm Tuyết Trì nói: "Trước tiên dùng clopidogrel, có người bị ứng với chất tương phản, không biết có làm được không."
"Ừ, em thấy làm thế nào ổn thỏa thì làm."
Khi họ ra khỏi bệnh viện thì đã gần rạng sớm, khoa điều trị nội trú vẫn còn sáng đèn.
Bác sĩ đưa bọn họ tới cửa thang máy, cửa thang máy vừa mở ra, một viên cảnh sát vạm vỡ sầm sầm đi tới, hắn ta cầm dùi cui bước ra khỏi thang máy, khóa kéo trên đôi ủng da trên bắp chân dường như không kéo siết lắm, như thể chúng có thể bung ra bất cứ lúc nào.
Bác sĩ tiến lên chào hỏi: "Hey, Klum, anh lại tới đây để thăm con gái mình à?"
Viên cảnh sát dữ dằn chép miệng: "Đúng đấy." Hắn ta đi ngang qua cha con Dụ Giang, chỉ liếc một cái, sau đó bỗng nhiên dừng lại, nhíu mày, khịt khịt cái mũi như con heo rừng: "Tao biết mày, thằng xẩu."
Vẻ mặt Lâm Tuyết Trì cứng đờ, lạnh lùng nói: "Tôi không nhớ từng gặp anh."
Ánh mắt mỉa mai của viên cảnh sát lướt qua lại trên người hai người họ: "Tao không nhớ nhầm đâu, tên nhóc, mày là thằng gay con thích giả vờ đáng thương, trốn sau lưng phụ nữ khóc lóc, tố cáo cha mình bạo hành gia đình.
Đây là cha nuôi mới của mày à? Bị đâm mông có sướng không? Cái thân nhỏ này của mày cũng đừng chơi cháy quá đấy."
Sắc mặt Lâm Tuyết Trì xấu vô cùng, cậu sững người tại chỗ không biết nói tiếp thế nào.
Chợt Dụ Giang vòng tay ôm eo cậu, cười nói: "Ngài chửi bới thằng bé thế này cũng không ảnh hưởng gì đến tôi, anh cảnh sát, một người không có việc làm lại còn già như tôi có thể tìm được một cậu bác sĩ ngoại khoa đẹp trai làm bạn trai thật sự rất thỏa mãn đấy.
Tôi không quan tâm đến quá khứ của cậu ấy, chúng tôi yêu nhau và không cản trở bất kỳ ai.
Tôi xin phép được đi trước".
Nói xong, gã kéo Lâm Tuyết Trì đang bị sốc rời đi.
Dọc đường đi Lâm Tuyết Trì chỉ im lặng, khi đến cửa phòng khách sạn rồi cậu mới vung tay nổi giận: "Rõ ràng là lỗi của hắn ta! Tại sao tôi phải trốn!"
Tiếng hét này không nhỏ, ngay cả Dụ Giang cũng sửng sốt.
Hành lang khách sạn lúc nửa đêm rất yên tĩnh, tiếng vọng do tiếng hét khơi dậy quanh quẩn mãi không thôi, như thể lửa giận luân hồi cũng không thể nguôi ngoai.
Khuôn mặt tái nhợt của Lâm Tuyết Trì bị gã nhìn đến đỏ bừng cả mắt, cậu nhắm mắt nghẹn ngào: "Tôi chịu đủ rồi.
Tôi không nghĩ còn có việc thế này xảy ra, chúng ta về Seattle được không? Tôi không muốn ở lại đây nữa!"
Dụ Giang nhận ra sự nhạy cảm và căng thẳng của cậu nên không đáp lại ngay.
Quả nhiên Lâm Tuyết Trì không thể chịu thêm bất cứ sự im lặng nào: "Tôi đã nói từ trước là tôi không muốn tới, sống chết của ông ta có liên quan gì đến tôi? Ông ta có quan tâm gì đến sống chết của tôi đâu, tôi quan tâm ông ta làm gì? Người nhìn đi, vừa về đã không có chuyện gì tốt! Trời mưa kẹt xe cảnh sát, ở đây vốn chẳng có chuyện gì tốt cả!"
Dụ Giang kiên nhẫn: "Nhưng em không ở đây một mình, còn có ta đây."
Lâm Tuyết Trì lau mặt, lộ ra vẻ mệt mỏi vô cùng, giọng nói vì vừa hét nên hơi khàn: "Xin lỗi tôi không làm được, tôi thật sự không làm được, tôi chỉ cảm thấy rất khổ sở."
Dụ Giang im lặng dẫn cậu vào phòng, bật lò sưởi rồi đi vào phòng tắm làm ấm khăn lau mặt cho cậu: "Tắm đi rồi nghỉ ngơi.
Nếu em đã quyết tâm, vậy ta đặt vé máy bay, được không?"
Cuối cùng Lâm Tuyết Trì cũng gật đầu, uể oải lấy quần áo đi tắm.
Khi đi ra, người cậu phủ đầy hơi nước đỏ rực giống như một con thú bị ướt lông.
Dụ Giang lấy khăn lau tóc cho cậu, Lâm Tuyết Trì có vẻ không còn kích động nhưng vẻ mặt lại mệt mỏi, chỉ cúi đầu nghịch nước từ trên tóc nhỏ xuống.
Những giọt nước nhỏ xuống quần pyjama và tan thành những đốm đen, lúc đầu chỉ bằng ngón tay cái, cậu lại vò tóc, những giọt nước lần lượt rơi xuống, đốm đen mở rộng thành vòng tròn giống như khí đen thối rữa dần dần ăn mòn thân thể cậu.
Cậu xoa đôi mắt khô khốc, "Tôi biết tên cảnh sát đó."
Dụ Giang đáp: "Ta thấy được."
Lâm Tuyết Trì nắm quần ngủ, vải quần bị cậu nắm thành một cục: "Hắn ta giống Oscar.
Tôi cho rằng sẽ không gặp lại hắn nữa.
Hắn ta nói láo, đấy vốn là lỗi của hắn..."
Dụ Giang bắt được chút manh mối trong câu chữ lộn xộn của cậu: "Hắn ta có quan hệ gì với Oscar."
"Mối quan hệ thông đồng." Lâm Tuyết Trì chế nhạo: "Trước đây có lần nhân viên xã hội giải cứu tôi và Tuyết Mi ra khỏi nhà và đi báo cảnh sát.
Đồn cảnh sát đã giao vụ án cho hắn ta.
Kết quả, hắn ta bắt tôi và Tuyết Mi đến cùng Oscar, Oscar nói dối vết thương trên người tôi là do đánh nhau bên ngoài với nam sinh khác, hắn ta tin thật, hắn cho rằng Oscar là một người cha số khổ, nuôi hai chúng tôi ăn học đã rất gian nan rồi.
Tại sao trên đời lại còn loại người này? Nói láo! Vớ vẩn!"
Dụ Giang ôm cậu từ phía sau, luồn hai tay nắm lấy bàn tay đang bấu chặt đùi của cậu vào tay mình.
Giọng gã đàn ông êm ái lướt qua tai: "Ừm hửm, sau đó thì sao?"
"Còn sao nữa?" Lâm Tuyết Trì tức giận: "Hắn ta muốn đưa bọn tôi về, còn chửi bọn tôi là lũ khốn vô ơn ngay trong xe cảnh sát.
Tuyết Mi khóc xin hắn ta bảo không muốn về nhà, sợ bị đánh, người biết hắn ta trả lời thế nào không? Hắn ta lấy dùi cui đánh vào đầu Tuyết Mi, cười nói đó là vì bọn tôi quá yếu, yếu thì bị đánh thôi."
"Hai đứa bị ép gửi về?"
"Hắn ta cầm dùi cui đè đầu Tuyết Mi buộc con bé xuống xe.
Khi đó Tuyết Mi còn nhỏ, hắn ta chỉ dùng một tay đã ném được con bé ra ngoài."
"Sau khi về thì sao? Đã xảy ra chuyện gì à?"
Sau khi xả ra, khuôn mặt Lâm Tuyết Trì lộ vẻ tê liệt xám xịt giống như một xác chết bị rút cạn máu: "Oscar rất tức giận, ném xoong nồi bàn ủi khắp nơi trong nhà, gã cho rằng là do hai chúng tôi nói xàm nên mới rước lấy cảnh sát, vì vậy gã dùng băng keo dán miệng bọn tôi lại, khi ăn thì lấy kéo cắt ra, ăn xong lại bịt kín, Tuyết Mi bị gã lấy kéo cắt trúng miệng đổ đầy một miệng máu, gã không cho bôi thuốc nên tôi chỉ có thể nhìn con bé ăn với vết máu trên răng và cằm, may mắn không bị uốn ván.
Đây cũng là lý do tại sao Tuyết Mi không thích kéo, con bé không thể nhìn vào hai lưỡi kéo."
Dụ Giang phát hiện tay cậu run dữ dội, gã thở dài: "Trong ác mộng của em cũng có người cảnh sát này à?"
"Thỉnh thoảng."
"Trong mơ hắn ta làm gì?"
"Dùng dùi cui hoặc họng súng chĩa vào đầu ép tôi đi vào nhà." Lâm Tuyết Trì nhún vai: "Thật ra số lần hắn ta xuất hiện không nhiều lắm, tôi sắp quên cả rồi.
Có đôi khi tôi không thấy rõ mặt nhưng biết rằng là hắn, tôi có thể cảm nhận được, đồng phục cảnh sát của hắn ta rất rõ ràng."
Dụ Giang gật đầu, gã vừa xoa tay Lâm Tuyết Trì vừa nói: "Bản thân nghề cảnh sát đã đại diện cho một loại quyền lực, là quyền lực xã hội loài người trao cho hắn ta để thay mặt hành sự và đại diện cho 'công lý'.
Em đã nghe nói về thí nghiệm nhà tù Stanford chưa?"
Lâm Tuyết Trì lắc đầu: "Thí nghiệm gì?"
"Thí nghiệm nhà tù Stanford.
Nói đơn giản thì đó là một thí nghiệm, chia đối tượng thành hai nhóm, một nhóm cảnh sát và một nhóm tội phạm và để hai nhóm này tham gia vào một cảnh nhập vai thật sự.
Sau hai tuần, nhóm cảnh sát đã giết mấy người nhóm tội phạm và chúng cho rằng mình làm đúng, thậm chí những tên tội phạm còn cho rằng họ thật sự có tội.
Hiểu chưa?"
"Ừm." Lâm Tuyết Trì dụi dụi vào cằm gã: "Bọn chúng không phải là cảnh sát chân chính nhưng chúng lại cho rằng mình là người đại diện cho chính nghĩa."
Dụ Giang hôn lên vành tai anh: "Xưa nay chưa từng có công lý, Tuyết Trì, chính nghĩa và cái ác không phải từ ngữ thuộc về Chúa, chỉ có tinh thần chính nghĩa*.
Tên cảnh sát này...!tên là gì?" (Trên thế giới chưa từng có chính nghĩa, chỉ có tinh thần chính nghĩa, Mộc Tâm)
"K.K.
Họ gọi hắn ta như thế.
Tôi không biết tên chính xác của hắn ta là gì."
"Ừ, vậy chúng ta gọi hắn là K.K.
Chính nghĩa của hắn đã thuyết phục hắn rằng những gì hắn làm là đúng, tạm thời chúng ta cứ tin hắn là người theo thuyết Darwin.
Hắn không nghi ngờ gì về quy luật sinh tồn của kẻ yếu, cuộc sống sau này cũng sẽ thế, bất cứ chuyện gì cũng không thể thay đổi được hắn và em cũng không thể đánh thức hắn."
"Tại sao? Chẳng lẽ không có ai nói cho hắn biết hắn đã sai rồi sao?"
Dụ Giang mỉm cười: "Hắn đã sống gần như nửa đời dựa vào niềm tin này, đó là cơ sở tinh thần để hắn sinh tồn.
Con người không chỉ dựa vào lương thực để sống, giống như em cứ khăng khăng tin rằng cá nhân là độc lập, chúng ta có thể lựa chọn cuộc sống mà mình muốn; nếu đột nhiên có người nói với em, em sai rồi, em nên là nô lệ, không được có tự do của mình, em chỉ có thể tuân theo số phận an bài thì em sẽ phản kháng.
Ngược lại, một khi niềm tin này sụp đổ, em có biết sẽ xảy ra điều gì không?"
Lâm Tuyết Trì do dự lắc đầu: "Không biết."
"Hắn ta sẽ chết." Dụ Giang nghiêm túc: "Ngoài cái chết ra, không có thứ gì có thể thay đổi hắn.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...