Tỉnh dậy thấy bản thân đang nằm trên giường, chiếc giường quen thuộc nhưng theo trí nhớ của Trác Nhiên thì cô chưa từng năm ở đây bao giờ.
Bụng có một cách tay rắn chắc đặt lên, Trác Nhiên xoay người, lại thấy khuôn mặt vừa quen thuộc, vừa xa lạ. Anh nói anh là chồng của thân thế này, cũng là người mà cô cứu, có lẽ tình hình của cô đã được bác sĩ báo cáo nên anh nhận ra cô là phải thôi.
''Mạc Quân Thần?'' Cái tên càng nhắc lại càng thấy quen thuộc. À chẳng phải là CEO Mạc Thị sao? Cô gái này cũng may mắn quá đi, được anh để ý.
Nhưng hiện tại cô phải làm gì? Anh cũng biết cô không phải vợ mình, tất nhiên sẽ không giữ cô bên cạnh, việc nảy sinh vừa rồi có lẽ là anh nhìn thấy hình ảnh vợ mình nên không kiềm được thôi. Người bên cạnh xoay người, Trác Nhiên vội nhắm mắt, lại nghe thấy tiếng anh cười.
''Tỉnh rồi hả? Trác Nhiên.''
Cô nhất định không mở mắt.
''Em không nhớ gì về chuyện ân ái của chúng ta sáu tháng qua sao?''
''Vợ anh tên Trác Nhiên, không phải Hiểu Linh Hy.''
''Em định giả vờ ngủ đến bao giờ? Nhiên Nhiên?''
''Không mở mắt, anh làm tiếp cho em mệt chết.''
Mạc Tổng ngàn năm băng lãnh đây sao? Lời đồn sao lại chẳng có tính xác thực gì cả, quảng cáo trên ti vi ít ra còn có chút giống. Lừa người quá đi. Trác Nhiên miễn cưỡng mở mắt ra nhìn anh.
Mạc Quân Thần cười, cô chẳng nói được câu gì.
''Có phải anh quá đẹp nên em ngại ngùng?''
Mạc Quân Thần mắc bệnh tự phụ?
''Trác Nhiên, anh chỉ thế này với người anh yêu.''
Mạc Quân Thần anh đang nói cái gì? Cô không hiểu lắm.
''Trác Nhiên anh đang tỏ tình đấy, em có thể bày tỏ cảm xúc vui mừng một chút không?'' Mạc Quân Thần mặt đầy ba vạch đen, anh tỏ tình mà cô mặt mày ngơ ngác như thế kia ư?
Mạc Quân Thần chán nản nói tiếp:'' Nếu em không tin, anh sẽ đưa em đến một nơi.''
Nói xong anh mới chợt nhận ra căn nhà gỗ đã bị mình đốt.
Trác Nhiên vẫn còn mơ hồ với những lời anh nói, anh nói anh yêu cô? Thậm chí cô còn chưa biết rõ con người anh. Hơn nữa, Nghiêm Triết vừa mang đâm cô một nhát đau như vậy. Cô sợ bản thân khó chấp nhận tình cảm của người khác.
Trác Nhiên do dự:'' Tôi...tôi chỉ...''
''Em không đồng ý?'' Cô dám từ chối anh, anh nhất quyết không tha.
''Tôi đâu có yêu anh.''
Đùng, năm chữ như năm nhát dao đâm vào tim anh, anh kiềm chế, chẳng qua là cô chưa nhớ ra anh, anh nhất định phải bình tĩnh, bình tĩnh dụ dỗ cô vào tròng.
''Vậy, em ăn anh xong không định chịu trách nhiệm à? Bằng chứng là vết cào này'', anh chỉ vào vết xước trên cổ mình, nói tiếp:'' Em đừng có ăn xong bỏ chạy.''
Trác Nhiên nhìn Mạc Quân Thần với anh mắt khác, anh lại phát điên cái gì thế này? Bắt cô chịu trách nhiệm với một người to xác như anh sao?
''Mạc Quân Thần, anh bỉ ổi vừa thôi, tôi còn chưa bắt anh chịu trách nhiệm, anh còn nói như vậy?''
Mạc Quân Thần nhìn cô với ánh mắt nguy hiểm:'' Bây giờ em không chịu trách nhiệm cũng được, để anh chịu trách nhiêm với em. Ok?''
''Không cần....'' Trác Nhiên cố đẩy người Mạc Quân Thần đang dựa sát vào người mình, cả người anh không một mảnh vài cứ cọ tới cọ lui vào người cô. Anh nhất định cố tình quyến rũ cô.
Mạc Quân Thần cắt ngang lời nói của Trác Nhiên, anh nhất định phải dụ dỗ thành công:'' Em chê tôi không đủ thỏa mãn em?Hửm?''
''Đâu...đâu có.''
''Vậy, em yêu, tháng sau chúng ta kết hôn.''
Mạc Quân Thần cười cười, không mặc gì đứng dậy đi vào phòng tắm. Mạc Quân Thần, để lại một chút sĩ diện đi.
p/s: Theo yêu cầu của các bạn, mình sẽ không viết H ạ.:) mình trong sáng vỡi
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...