-Sao lại thế?
Vân My tròn to mắt ngạc nhiên khi nhìn thấy chiếc xe phân khối của cậu ta trước mặt mình.
-Sao lại ko?
Cậu ta nhún vai nhìn đáp lại vẻ thản nhiên vô cùng. Vân My bực mình.
-Đừng có bày trò ngớ ngẩn đó đi.
-Có gì ngớ ngẩn đâu, tôi muốn đi xe phân khối thay vì ôtô mà ngớ ngẩn sao?
-Vậy thì cậu cứ đi một mình đi, gọi tôi chi, tôi phải đi kẻo bác tài xế đợi.
Vân My bỏ đi thì cậu ta kéo tay giữ lại.
-Cậu có biết là…
Cậu ta đang tính gắt lên gì đó nhưng rồi lại thôi.
-Nói chung là cậu phải đi với tôi!
-Tất nhiên là có thể đi với cậu nhưng ko phải là xe này.
-Xe này thì có gì?
-Ko thích.
-Thôi khỏi lằng nhằng, lên xe mau đi!
Rồi cậu ta kéo Vân My về phía chiếc xe, nhưng cổ vẫn kiên quyết phản kháng lại.
-Tôi đã nói là ko rồi mà.
-Sao ko?
-Cậu muốn mọi người biết mối quan hệ của chúng ta sao?
-Dù sao cũng phải biết.
-Cậu ko lo lắng là mình sẽ bị mất mặt à?
-Tất nhiên là lo, nhưng tôi ko thích cái kiểu giấu giếm ai đó điều gì. Nếu như tôi lo cái đó hơn thì thà tôi chẳng nói ra là mình thích cậu mà cứ coi như mình ko có biết mình đang bị sao còn hơn.
-Nhưng tôi lo.
-Cậu lo cái gì?
-Mọi người sẽ nghĩ tôi bị điên mới chọn cậu.
-Gì???
Cậu ta đỏ mắt lên. Vân My hơi cười láu cá.
-Cậu dám nói thế hả?
-Thôi thì lên xe vậy.
Vân My than vãn như thể mình đang đi con đường mà mọi người đều cho rằng sai trái càng khiến cho cậu ta thấy lòng tự trọng bị chà đạp hơn.
Ông lão nhìn hai người cháu của mình từ xa và chỉ cười.
“Thằng nhóc đó thay đổi thật rồi!”
Một sự thay đổi tuyệt vời.
…
Cách trường một đoạn, Vân My đã buông ngay tay ra khỏi eo của cậu ta (cậu ta ép cổ làm thế đấy).
-Gì thế?
Cậu ta cáu kỉnh hỏi.
-Gần tới trườg rồi, như thế lố quá chớn.
-Cậu…
-Nói trước là dù cậu có nói hay làm gì thì tôi cũng ko làm cái việc đó trước mọi người đâu.
Đành nhượng bộ tiếp.
Nơi cậu ta dựng xe là…lán xe giáo viên. -____- Ko phải là điểm đó thu hút sự chú ý của hàng trăm học sinh mà chính là việc người ngồi trên chiếc xe trong lán giáo viên đó là ai. Mọi thứ lại bùng nổ tung lung phèng cả lên, ầm ĩ vô cùng. Biết trước điều này nhưng Vân My vẫn thấy shock. Còn cậu ta trong lúc này mới thấy bộ mặt cậu ta dày đến như thế nào.
Bước ra khỏi lán xe, Hà Gia Bảo đã đứng chặn ngay trước mặt hai người. Cậu ta cười đểu và cúi xuống thì thầm với Vân My.
-Cậu giải quyết hay là tôi đây?
-Đã nói đừng xen vô chuyện của tôi và cậu ta rồi.
-Nhưng nếu là tôi thì mọi chuyện sẽ được giải quyết nhanh hơn đấy. J
-No!
Cậu ta nhăn mặt rồi bỏ đi, cũng ko thèm cười chọc tức Gia Bảo nữa. Gia Bảo lại gần Vân My, vẻ mặt thực sự ko thể bình thường được.
-Chị…thích anh ta rồi sao?
-Ừ.
Một câu trả lời vô tình đến vô cảm. Gia Bảo cười trong đau khổ.
-Chị trả lời dễ dàng thật.
-…
-Có thể ko là em, có thể là bất kì một người con trai nào khác, nhưng…sao lại là Hoàng Nam Nam. Chị đã nói sẽ ko bao giờ đến ý người đó cơ mà.
-Những lời nói thì đâu có giá trị lâu, cũng giống như bây giờ em nói thích chị nhưng đến một lúc nào đó lời nói đó lại trở nên thật ngớ ngẩn và em thấy hối hận khi đã nói ra câu đó với chị mà ko phải với người em thích hơn sau này.
-Chị đừng nói như thể hiểu em sẽ như thế nào, nếu chị nói lời nói ko có giá trị lâu thì đến một lúc nào đó những lời chị nói là chị đã thích Hoàng Nam Nam cũng sẽ làm chị hối hận thôi.
-Sẽ ko hối hận nếu mình ko phải đơn phương.
“Ý chị là vì em là người đơn phương, vì em ngốc nghếch cố chạy theo những thứ ko thể đuổi theo được nên mới là người phải hối hận? Ý chị là như thế phải ko?”
Ánh mắt buồn vô hạn của một người con trai luôn làm người ta cảm thấy tâm trạng thật nặng nề và xót xa. Và sẽ càng xót xa hơn khi đó là một người con trai có trái tim đang bị tổn thương bởi chính tình cảm đơn phương của mình. Trước khi bỏ đi, Vân My còn nói một câu khiến Hà Gia Bảo càng đau lòng hơn.
-Đâu phải chỉ có một lựa chọn.
Mọi người lại có chuyện để bàn tán ác liệt hơn.
-Bị đá rồi!
-Đáng thương quá chừng!
-Thật bất công!
-Tại sao lại chọn cái tên Hoàng Nam Nam đó mà ko phải là Hà Gia Bảo?
-Có khỏi bị gì ko vậy?
-Hoàng Nam Nam thực sự ko có xứng.
Kết quả sẽ coi thường cậu ta là rất khả quan đấy. Bộ ba phát tài của trường Chuyên * thật đáng chú ý thì phải.
Tại B1 thì có nhiều thứ để nhắc đến hơn, mọi sự chú ý đều dồn về phía hai nhân vật chính của chúng ta. Ko cần nghe cũng biết là cậu ta thể nào cũng bị nói kháy cho coi.
-Ai đã từng nói là nhất định ko để ý đến Vân My của chúng ta chứ?
“Đến nước này rồi mình phải giữ lại dù chỉ là một chút danh dự.”
-Tất nhiên là tôi đã nói thế.
Cậu ta thản nhiên đáp làm mọi người ngạc nhiên vô cùng.
-Nhưng chỉ vì Vân My của mọi người để ý tôi trước nên tôi cũng ko thể ko thương hoa tiếc ngọc được, tôi cũng là con trai mà.
Ăn nói khó nghe quá điiiiiiiiiiii!!! >”<
Vân My thì giật mình quay sang nhìn cậu ta, như ko tin mình vừa nghe thấy gì. Vân My còn như thế thì mọi người con sửng sốt đến cỡ nào chứ.
-Thiệt hả, Vân My?
-Cậu mà lại thế sao?
-Ko tin đâu nha.
-Cậu ấy có vấn đề mới thế.
Mọi người vẫn cố gắng bênh vực và minh oan cho cô ấy. Nhưng Vân My lại đành cúi đầu nhận tội.
-Đúng là tớ có vấn đề thật đấy.
-Sao???
Còn sững sờ hơn ấy chứ. Cậu bạn nói cổ có vấn đề mới thế thì cắn móng tay ăn năn.
-Tớ xin lỗi. ^_^
-Ừ, thì đúng là tớ có vấn đề nên mới thế thật mà. ^_^
Cậu ta sừng sộ. Rồi lấy uy của một lớp trưởng cậu ta ra lệnh.
-Giải tán hết đi, sắp đến kì thi học sinh giỏi rồi nên tập trung học hành hơn là tám chuyện linh tinh đấy.
-Nghe cậu ta nói kìa.
Mọi người nhăn mặt với vẻ ko tin cậu ta lại có suy nghĩ tốt đẹp đó. Sau khi mọi người đã giải tán hết cậu ta ngồi xuống nhưng ko quên bắn một viên đạn vế phía Vân My. Cô ấy cười tươi đáp lại.
…
Các giáo viên cũng đang túi bụi với việc mọi người đang đồn đại ngày hôm nay, đồng thời họ cũng tin chuyện đó là có thật khi tận mắt thấy xe cậu ta đậu trong lán của mình.
Buổi họp hội đồng biến thành buổi bàn tán về vấn đề tin đồn. +_+
-Vân My và Nam Nam như thế với nhau thật sao ngài chủ tịch.
-Tôi mới biết hôm nay thôi nên mọi người cũng đừng lo mình là người đi chậm thời đại.
-Là thật???
Tin này với ai cũng có vẻ shock nhỉ?
-Các người đang có ý coi thường cháu trai tôi ko xứng với con bé Vân My hả? >_<
Ông lão nổi cáu khi nhận ra ý nghĩ đó của mọi người.
-Đâu có, ngài chủ tịch. ^_^
-Cứ nói thật, tôi có mắng hay trừ lương đâu, vì tôi cũng giống mọi người cả mà.
-Chủ tịch!!!
Lại bày trò lừa mọi người một vố lo lắng.
-Ko phải ngài đang chuẩn bị làm thủ tục đổi họ cho Vân My sao?
-Đúng thế.
-Nhưng mà cùng họ mà lấy nhau…
-Có gì chứ, cùng họ chứ có cùng cha mẹ đâu.
Một người phản bác lại.
-Nhưng ko phải chủ tịch rất quý Vân My và muốn cô bé làm cháu gái của mình sao? Vả lại để cô bé đến với Nam Nam ko phải là thiệt thòi cho nó à?
Một người khác lại lên tiếng. Mấy cái người này thiệt tình, chuyện người ta mà trong giờ hành chính cứ bàn hoài. =_=
-Tất nhiên là tôi muốn có một cô cháu gái đáng yêu và lễ phép như Vân My rồi, nhưng dù nó làm cháu dâu hay cháu gái ta đều có lợi cả mà.
-Sao???
-Ta đã nêu điều kiện cho hai đứa nó là nếu muốn đến với nhau thì phải học hành hẳn hoi và đậu ĐH phù hợp, ko phải lợi cả đôi đường à? ^-^
Mọi người ồ lên với cái trí óc của ông lão lắm trò này. Bái phục ông lão, té ra chỉ là bày trò lừa phỉnh cậu ta mà thôi. = =”
Cậu ta mà biết thì thật thú vị.
Buổi họp hôm nay bỗng nhiên nhờ có hai người mà trở nên vui vẻ nhộn nhịp hơn rất nhiều.
^_^
…
Hà Gia Bảo tiếp tục chặn Vân My và cậu ta.
-Cậu nhóc lại muốn gì đây?
Cậu ấy ko để ý mà chỉ nhìn Vân My.
“Cái thằng cha này… >””<
Cậu ấy nói đúng rồi còn gì. ^0^ Vân My quay sang nhìn cậu ta.
-Cậu cứ về trước đi, tôi sẽ về sớm thôi.
-Ko!
Đến lượt cậu ta cứng đầu cứng cổ.
-Nếu mà muốn nói gì thì cứ nói luôn tại đây đi.
-Anh ko biết thế nào là sĩ diện à?
-Sao?
-Có những cái ko phải lúc nào cũng nói trước mặt người khác được.
-Nếu muốn sĩ diện thì cố mà nói những gì có thể nói được trước mặt người khác ấy.
-Trước mặt ai cũng được chứ trước mặt anh thì khó chịu lắm, nhìn cái mặt anh thấy bực mình à.
-Cái thằng ranh này, muốn ăn đấm chứ gì? >”<
Cậu ta đang định xông lại chỗ Gia Bảo thì Vân My cản lại và nhìn cậu ta nghiêm mặt với ý “cậu cứ về đi!”. Và kết quả cuối cùng là…cậu ta dắt theo xe đứg từ xa ko ngớt chú ý về phía Vân My và Gia Bảo đang đứng nói chuyện. ^.^
-Chị nói đâu chỉ có một lựa chọn, em đã nghĩ rất nhiều, và em sẽ trả lời cho chị hiểu…
-…
-Với em chỉ có một lựa chọn mà thôi.
-Đồ ngốc, em quên chị đã nói đồ ngốc như em sẽ như thế nào…
-Em tất nhiên vẫn nhớ, chẳng có lời nói nào của chị là em ko nhớ cả. Chị nói em đừng cố làm những việc ko có kết quả, cũng nói là những kẻ ngốc như em thì chỉ gặp thiệt thòi mà thôi và em ko nên tin vô điều kiện vào chị như thế.
-Nhớ như thế thì sao ko làm theo.
-Chị nghĩ em mới chỉ thích chị thôi *? Em đã như thế này 5 năm rồi, vậy mà thời gian tên Hoàng Nam Nam đó thích chị được bao lâu mà chị lại đối xử với em như thế?
Vân My hơi ngỡ ngàng trước con số mà Gia Bảo mang đến. 5 năm cho tình cảm với cô ấy, trong khi mới chỉ hôm qua thôi cổ mới biết được tình cảm của cậu ta. Chênh lệch quá đáng rồi.
Nhưng Vân My lại nói một câu đau lòng khác.
-Thời gian là quan trọng sao?
-…???
-Dù em có thích chị 5 năm hay là cả thế kỉ mà chỉ là tình cảm đơn phương thì cũng ko thể đem ra so sánh được với tình cảm của cả hai người dù chỉ là trong một ngày ngắn ngủi.
Câu này đúng quá!
-Nếu thích chị nhiều như thế thì nghĩ cho chị đi!
-Em…
-Đừng vì ai mà làm tổn thương đến trái tim mình nữa.
-Em ko thể, nhất định sẽ có một ngày em giành lại chị từ tay Hoàng Nam Nam, chị hãy kêu anh ta chờ đến ngày đó đi.
Rồi cậu ấy bỏ đi.
Một lời thách thức ko ngọt ngào chút nào, nó khiến cho S.A của chúng ta ko thể kết thúc nổi rồi.
Khug cảnh hạnh phúc ko thể tồn tại lâu
Nếu ko phải là những thách thức hay sóng gió, sẽ ko phải là cuộc sống.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...