Một ngày đặc biệt.
Ko phải ngày học nhưng toàn trường dường như đều có mặt đông đủ.
“Ko ngờ mọi người lại đến đông đủ như vậy, xem ra kế hoạch của mình bị huỷ bỏ cũng ko phải là xui xẻo gì.”
Giáo viên trẻ chủ nhiệm B1 lúc nào cũng như thế, đề cao bản thân là trước hết.
Một tấm băng rôn bự chảng cũng được đặt làm để dành riêng cho ngày có 102 này.
“TRẬN CHIẾN GIỮA ĐỈNH EVEREST VÀ ĐÁY MARIANNA.”
Ko hiểu kẻ vô duyên nào đã nghĩ ra cái băng rôn này.
-Dám ví tôi là đáy Marianna sao? >”<
-Có lẽ phải khen thưởng cho ai đó đã có ý tưởng này.
Đáng ngạc nhiên là người thân duy nhất của mình lại là người nói câu đó.
-Ông nội!
-Ko đúng sao?
-Để rồi ông coi con sẽ làm được gì.
-Ta vẫn chẳng có thiện cảm gì với việc con chiến đấu với một người con gái.
-Thế kỉ này bình đẳng nam nữ rồi, nam nữ như nhau cả thôi, nếu xét ra thì đáy Marianna chẳng khác gì đỉnh núi cao nhất
thế giới lộn ngược.
-Cứ tự tin như thế đi.
-Đến cả ông nội còn ko ủng hộ thì liệu chiến thắng rồi con có cảm thấy vui nổi ko đây.
-Thôi đi, đến khi nào thắng rồi thì hãy lên mặt.
Rồi ngài chủ tịch bỏ đi.
Mọi thứ nhộn nhịp đến nỗi người ta nghĩ rằng trường Chuyên đang có một buổi hoạt động ngoại khoá. Trong khi thực chất đây chỉ là một hoạt động cá nhân của riêng tập thể B1. =_=
Nhộn nhịp đến nỗi tất cả mọi người đều có trò ình. Nổi bật là…cá cược coi ai sẽ là lớp trưởng B1.
Hầu hết số phiếu nghiêng về phía Hà Vân My.
Ngay cả các thầy cô giáo cũng nhập cuộc.
-Chủ tịch, ngài nghĩ ai sẽ là người chiến thắng, nếu là cháu trai ngài thì hãy mua chiếc khăn hàng nhái này, còn nếu là Hà Vân My thì hãy mua chú mèo bông xinh xắn này.
-Mèo bông?
-Nghe nói biệt danh của lớp trưởng Vân My là mèo.
“Đó là biệt danh mình đặt cho cậu ta mà. Lại còn dám mang bán loại khăn nhái của mình nữa. =_= ”
-Bán cho ta một…
Tất cả mọi người đều dỏng tai nghe câu nói quyết định của ngài chủ tịch, đến ngay cả Nam Nam cũng thấy tò mò mà vểnh tai lên nghe. ^-^
-Một chú mèo bông đi, ko phải hàng nhái chứ?
-Tất nhiên ạ.
Rồi ngay sau đó thì…
-Chủ tịch đáng kính của chúng ta đã chọn mèo bông, ngay cả ông nội cũng ko có niềm tin vào khả năng của cháu trai mình thì tại sao các bạn và mọi người ko nhanh chân mua ngay ình một chú mèo bông nhỉ? Nhanh lên, số lượng có hạn, người nào chậm chân sẽ chỉ có thể mua khăn nhái mà thôi…
Một lời quảng cáo hết sức khủng bố.
-Tôi sẽ ọi người thua hết một lượt cho coi. >”<
Cậu ta tỏ ra cáu kỉnh.
-Phần thường dành cho những người chiến thắng trò đen đỏ này là cái mà họ đã mua cộng thêm một phần quà nữa, còn thua cuộc thì chỉ mất có một số tiền nhỏ bỏ ra để mua những thứ đó mà thôi. Chỉ là một trò chơi vui, ko hơn.
-Thế sao?
Rồi cậu ta giật mình vì ko biết mình vừa nói chuyện với ai.
Quay sang thì thấy My My đứng cạnh mình và cười đểu.
-Nhưng dẫu sao cũng phải để cho ông nội mất một chút tiền.
-Thôi chết, ta quên ko mang tiền rồi.
- +_+ (Vẻ mặt của người cháu).
Thật là đáng thương, có muốn trả đũa ông cũng ko có cơ hội.
-Thôi, miễn phí cho ngài chủ tịch chú mèo bông này, nhờ ngài mà sẽ có nhiều người đến mua mèo bông hơn.
-Lỡ cô bé đó thắng thì sao? Ko phải sẽ bị lỗ à?
Cái gã bày ra trò này nói nhỏ với ngài chủ tịch những gì gì đó mà Nam Nam ko sao nghe thấy được.
-Định bày trò gì đây chứ?
Phần thi thể thao cuối cùg cũg bắt đầu.
Giờ mới để ý My My mặc đồng phục thể thao trông rất năng động với mái tóc uốn mềm được cột lên gọn gàng nhưng vẫn ko làm mất đi nét cá tính mà có chút nhẹ nhàng thường ngày. Trông cô ấy như một tuyển thủ thực sự.
Còn Hoàng Nam Nam vẫn ko quên chiếc khăn yêu quý trên cổ, chính vì thế mới bán khăn nhái. ^-^
Trong trang phục thể thao kết hợp với chiếc khăn đúng là toát lên một phong cách khác lạ nhưng sự thật là hiệu ứng rất tốt với body ổn của cậu ta.
Thoáng nhìn qua sẽ nghĩ hai người ấy là một đôi.
Nhưng ai mà biết tình cảm mà họ dành cho nhau…“sâu sắc đến ghê gớm” như thế nào. Một thứ tình cảm khủng khiếp.
-Hoàng Nam Nam cố lên! Cố lên!!!
Thì ra cái cách của mấy người này là thế này sao?
“Nhờ ngài chủ tịch mọi người sẽ mua nhiều mèo bông hơn, vì thế mà để giữ danh dự ình cậu Nam Nam buộc phải cố gắng giành thắng lợi, còn tụi con sẽ làm nhiệm vụ cuối cùng là cổ vũ tinh thần cho cậu ấy. Chuẩn hen!”
Xì xà xì xầm là vì thế đấy. Thật hết nói nổi dân này. Ai nói dân Chuyên chỉ biết học chứ, riêng về khoản bày trò họ cũng tinh thông lắm đấy. -____-
Nhưng mà theo như cái cách đó thì… vẫn có vẻ như…mèo mù chắc cũng vẫn sẽ vớ được cá rán như tục ngữ đã nói.
Thử thách của Hà Vân My và Hoàng Nam Nam là chạy 500m.
Tất nhiên là ai về đích trước sẽ là người chiến thắng phần hai.
Và nếu như lần này My My chiến thắng thì cổ sẽ là lớp trưởng và kế hoạch của mấy người kinh doanh cá sẽ đổ bể và bị hố.
Còn nếu Nam Nam thắng thì tất nhiên mọi người sẽ được tiếp tục chứng kiến phần thi văn nghệ đặc sắc vào chiều nay.
Bày ra trò này chẳng ai mất gì cả ngoại trừ hai người tham gia. Xem ra mọi người lại được cơ hội giải trí hiếm có ấy chứ.
-Cả hai vào vị trí đi nào!
Những tiếng hò reo vẫn tích cực vang lên ko ngừng.
-1, 2, 3…xuất phát!
Ngay sau đó, cả hai bắt đầu chạy.
Đúng là với sức của một người con gái dù có khoẻ đến đâu cũng sẽ ko thể vượt được sức chạy của một người con trai.
Tạm thời Hoàng Nam Nam đang dẫn trước.
Những tiếng cổ vũ cho My My càng lớn hơn.
“Ko thể để như thế được, mình nhất định ko thể thua cậu ta.”
Còn hơn 100m nữa thì Nam Nam sẽ về đích, trong khi đó khoảng cách với My My mỗi lúc một xa hơn.
Vì nghĩ mình sắp thắng nên cậu ta chạy chậm hơn để tỏ ý chọc tức My My.
Bỗng nhiên, cô ấy khuỵu xuống. Tất cả đều lo ngại ồ ạt hô lên.
Nam Nam chợt dừng lại và quay về phía cô ấy.
Con đường tự nhiên biến thành hai thế giới. Một là chạy về phía vạch đỏ, bỏ mặc lại đối thủ đáng ghét của mình để giành
chiến thắng phần thi này cân bằng tỉ số. Hai là tạm thời bỏ qua những khúc mắc chạy về phía My My và giúp cô ấy để mọi người thấy mình ko phải là một kẻ nhỏ mọn.
Và cuối cùng thì cậu ta quyết định giúp đỡ đối thủ. Ít ra cậu ta cũng ko phải là một người thấy chết ko cứu.
Mọi người đều ngạc nhiên vô độ trước hành động cao thượng của cậu ta.
Tuy nhiên, ko đỡ My My dậy mà chỉ giơ tay về phía cô ấy.
-Đứng dậy đi.
My My nắm lấy tay cậu ta và kéo cậu ta xuốg, rồi rất nhanh bật dậy và chạy trước.
-Xin lỗi nhé, ko cố ý, tự đứng dậy đi.☻
-Cậu dám…
Trước khi thi ko ai nhắc về luật cả, và đây cũng ko phải là một cuộc thi chính thức nên chẳng ai có phản ứng gì trước hành độg ko được đẹp mấy của My My.
Còn Nam Nam thì bực bội bật dậy và chạy hộc tốc về phía trước.
Dẫu sao thì cuối cùng Hoàng Nam Nam cũng giành phần thắng. Tỉ số được cân bằng 1-1.
Mọi người cũng đều thấy phấn khích với kết quả vì trong quá trình đúng là Nam Nam đã bị thiệt một chút, và mọi người cũng
có vẻ có thiện cảm hơn với hành động cứu đối thủ của cậu ta.
Xem chừng My My tính toán ko được kĩ rồi, mà cũng một phần do cô ấy ko biết cách sử dụng triệt để cơ hội mà phải rất dằn
vặt mới dám quyết định dùng đến.
Kết quả của phần thì này đã khiến cho lượng người mua khăn nhái tăng lên kha khá và sắp cân bằng với lượng mua mèo bông.
Giờ chiến thắng, Nam Nam mới đến tính sổ việc khi nãy với My My.
-Sao cậu dám giở trò…
Chưa kịp nói hết câu và có những hành động trả đũa lại thì My My đã vòng tay lên cổ và ôm lấy cậu ta. 100% những người có mặt ở đây đều sững sờ đến lặng người trước hành độg của My My, và cả trước phản ứng bối rối ko biết xử lí thế nào của Nam Nam.
-Cảm ơn cậu…
Giọng My My thì thầm.
-Cậu…
Lắp bắp ko nói lên lời.
Rồi ngay cả đến khi My My dừng hành động lạ lùng khác thường và vô cùng gây shock của cổ lại, cậu ta vẫn ko thể giữ nổi trạng thái bình thường trước kia.
Nhưng rồi…
-Đừng hiểu lầm, cảm ơn về chiếc khăn thôi. ^_^
Vừa nói My My vừa lấy chiếc khăn của cậu ta và lau mồ hôi đang chảy trên trán mình rồi dúi lại vào tay cậu ta.
Trạng thái vẫn chưa ổn định, nhưng lần này là vì quá ngỡ ngàng trước hành động tháo chiếc khăn yêu quý của cậu ta và dùng nó để lau mồ hôi.
-Thế này là để nhắc nhở cậu đừng quá vui mừng trước chiến thắng lần này. Còn một phần thì nữa.
Nói rồi, My My bỏ đi.
Đúng là một con người đáo để.
Giờ thì đã lấy lại được tinh thần.
-Aaaaaaaaaaaaa!!!
Cậu ta hét lên khủng khiếp và ném chiếc khăn xuống đất. Có cảm giác như chấn động của cơn tức giận này đã lên đến đỉnh điểm.
Tất cả đều co rúm trước điệu bộ đó của cậu ta.
-CON MÈO XẤU XÍ ĐÁNG GHÉT KIA, ĐỨNG LẠI CHO TÔI!!! >”<
…
My My ko dám về nhà vì với tính cách của ông bà Hà nhất định sẽ nghĩ cô ấy rồi cũng sẽ thua.
Áp lực như thế khiến cho cổ làm những trò ko đẹp là phải.
Lúc nào họ cũng quan trọng vấn đề chức vị, thành tích, và mọi thứ chỉ có thể có ở trên đỉnh.
Họ ko bao giờ chấp nhận thất bại.
-Ko có cách gì để chiến thắng được đối thủ thì chỉ còn một cách là chơi xấu.
-Sao ạ?
-Gia đình này sẽ ko bao giờ chấp nhận thất bại, bằng mọi giá phải luôn luôn là người chiến thắng số 1.
-Con hiểu rồi ạ.
Giọng cô ấy trầm xuống.
Con người này thực chất ko mạnh mẽ như bề ngoài.
…
Phần thì thứ hai: Văn nghệ.
Trò cá cước tiếp tục được mở. Lần này mọi người có vẻ hứng thú hơn rất nhiều.
-Ngài chủ tịch hôm nay có mang tiền chứ?
-Lại miễn phí ko được sao?
-Ko được, lần này thì khác rồi.
-Mấy cậu thật, chỉ là một con mèo bông thôi mà…
Chủ tịch giở giọng mặc cả như mấy bà bán hàng ngoài chợ. +_+
-Ông vẫn quyết định mua mèo bông sao, ông biết rõ khả năng âm nhạc của con rồi mà.
Nam Nam nói nhỏ với ông nội. Nhưng ổng vẫn kiên quyết mua mèo bông. =_=
Buổi hôm nay sẽ là phần thi quyết định cho chức vị lớp trưởng B1.
Gia Bảo cảm thấy tò mò về tiết mục văn nghệ mà chị họ mình sẽ biểu diễn.
-Chị ko hát hò bao giờ mà.
-Ừ.
-Thế chị định làm gì?
-Sẽ có cách thôi mà.
-Hai bác…chắc…
-Ko phải vì họ mà chính là vì chị mà chị buộc phải chiến thắng.
-Nếu lỡ chị ko thắng?
-Sẽ ko có chuyện đó đâu, em ko tin vào khả năng của chị à?
-Ko ạ.
-Nếu như chị ko thắng…
Bỗng nhiên giọng của My My trở nên trầm hẳn như những lúc nói với ba mẹ mình.
-Thì chị sẽ bị ba mẹ xa lánh và có khi còn bị gửi trả về nhà thờ.
-Chị…
-Tất nhiên là ko thể có chuyện đó rồi, em đừng lo. ^_^
-Ừ.
“Vui vẻ gớm nhỉ? Để coi hết ngày hôm nay cậu sẽ trở thành cái gì? Dám hành hạ chiếc khăn của tôi sao??? Tôi nhất định ko nương tay với cậu một lần nào nữa, đồ mèo già hoá cáo!!!”
Tất cả đều vô cùng hồi hộp chờ đợi hai tiết mục văn nghệ từ hai ứng cử viên chức lớp trưởng B1. Mọi người đều chưa bao
giờ được coi hai người đó biểu diễn bao giờ. Trong tay các khán thính giả thì đều có ít nhất là một chiếc khăn hip hop hàng nhái hoặc một chú mèo bông chẳng biết hiệu hay nhái nữa. Vừa tò mò vừa lo sợ vì mình đã lỡ rớt vô trò đỏ đen của mấy tên học sinh láu cá. Đúng là nhất quỷ nhì ma thứ ba học trò.
“Mình thì vẫn tin tưởng vào Hà Vân My, tuy nhiên ai mà biết được thằng nhóc gây chuyện kia có bày ra trò gì ko. Tốt hết là cứ mua cả mèo và khăn, dù ai trúng cử thì cũng ko thua. Hehe!”
Trên đây là dòng suy nghĩ của giáo viên chủ nhiệm. Cái này người ta gọi là… Ngư bà đắc lợi đây.
-Tôi còn chưa lấy chồng, bà cái gì mà bà, mấy người thật chẳng có phép lịch sự chi cả. Bực mình à? >”<
Đây là một cuộc thi đấu cá nhân của 1 tập thể lớp chứ có phải là gì đâu mà có cả đến MC. Thật hết biết, tận dụng mọi cách, mọi phương hướng và mọi khả năng có thể. Theo đà này thì chắc lớp nào cũng tổ chức tranh cử chức vị gì đó trong lớp từ lớp trưởg cho tới tổ phó mất thôi. = =”
Vì là con trai gallant nên Nam Nam quyết định sẽ biểu diễn trước.
Cậu ta bước ra với một cây đàn ghita mộc, ngồi trên một chiếc ghế gỗ, trên cổ vẫn quàng chiếc khăn hip hop quen thuộc.
Nhìn tổng quan chúng như bị mâu thuẫn với nhau nhưng lại tạo lên một hiệu ứng đặc biệt. Một sự kết hợp giữa mộc mạc của dân gian và chút phá cách của hiện đại. Một sự kết hợp đẹp và lạ. Nói ngắn gọn là đẹp lạ.
Mọi người như nín thở để nghe giọng hát sẽ cất lên từ con người ngổ ngáo, háo thắng này.
Ko chỉ là một giọng hát ấm và hay như tiếng hát của những thiên thần, ko đơn giản là thiên thần Việt mà còn đẳng cấp hơn… thiên thần ngoại quốc. Hát tiếng Anh.
Mọi người như điêu đứng trước người đang hát tên Hoàng Nam Nam.
-Tôi ko nghĩ giờ nó lại hát hay đến như thế, mà hình như nó biết mỗi bài này.
-Sao?
+___+
Mất hết cả cảm hứng.
*Just like a star…in my heart
You are like that all day long
Both you and I want freedom
Just like a star in the sky
The light that you brought in my life, made me feel vague, oh no!
Oh… I cuz love you
~Still I wonder why it is
I don’t argue like this
With anyone but you
We do all ourselves
Blowing out my mind…
Just like a song…in my mind
You are like that long time
Both you and I want safe and sound
Just like melodies in the song
The sound that you brought in my soul made me feel I am alive
Oh…my love
~Still I wonder why it is
I don’t argue like this
With anyone but you
We do all ourselves
Blowing out my mind…
Yeah~ yeah~ lalala…
~Our love is like a star, twinkling at any time
We can get lost then go back like stars can set then rise…set then rise~*
Lời bài hát thật nhẹ nhàng và trog sáng. Nó khiến cho tất cả mọi người đang lắng nghe đều như trôi đến một thế giới khác.
Sự kết hợp giữa con người, lời hát cùng điệu nhạc của ghita khiến cho ca khúc như hấp dẫn hơn rất nhiều.
Bỗng nhiên một làn gió thổi qua khiến mái tóc của Nam Nam khẽ lất phất, đúng lúc cậu ta vừa ngẩng lên nhìn mọi người và mỉm cười.
-Oh my god!!!
-Đúng là một thiên thần
~Cứ như là khung cảnh đang sáng bừng lên. Và cậu ta giờ có khác nào thần Apolo đang gảy chiếc đàn thần kì của mình trong
vườn táo vàng lấp lánh.
Nhưng rồi…một âm thanh ko mong muốn vang lên.
Một sợi dây đàn bị đứt.
Tất cả hô lên đầy tiếc nuối.
Cậu ta thì bối rối ko biết phải làm gì.
My My chỉ khẽ mỉm cười.
Còn Gia Bảo thì nhìn theo cổ.
Tuy phần biểu diễn có bị hỏng một chút nhưng cũng nhờ đó mà mọi người thấy được Hoàng Nam Nam có những điểm mạnh
rất đặc biệt.
Lát sau mọi người hồi hộp chờ đợi phần biểu diễn tiếp theo của lớp trưởng đương nhiệm Hà Vân My.
Cổ bước ra ngoài sân khấu và cầm trong tay chiếc mic.
Háo hức trước tiết mục của Hoàg Nam Nam bao nhiêu thì mọi người lại càng háo hức với tiết mục của Hà Vân My bấy nhiêu.
Ko biết con người hoàn hảo về mọi mặt đó sẽ ra sao khi biểu diễn văn nghệ.
Tiếng nhạc vang lên rất linh động.
“We gonna sing like, dance like
So just watch us
We never give it up
We never give it up
So sing with us
So be with us
Cuz… we’re mighty stars~”
Mọi người nín lặng nghe tiếp nhưng rồi tiếng nhạc dứt và…My My ko hát nữa.
Cô ấy cúi chào và rời khỏi sân khấu.
Mọi người ô lên.
-Hơ…
-Hết rồi ấy à?
-Bao nhiêu giây vậy?
-Mà bài hát gì kì vậy?
-Chán thế!
Sự thật là có ko ít bài để hát thế mà lại chọn một bài ngắn tủn mà ý nghĩa lại rất chi là mắc cười.
Một vài người còn chê My My hát dở ẹc. Thì có lẽ biết là mình ko có năng khiếu đó nên mới phải chọn một bài ngắn như thế
để hát.
Trước phản ứng thế này của mọi người cô ấy bắt đầu thấy bối rối như sự cố mà Nam Nam vừa gặp phải.
Nhưng ko khí bất ổn của mọi người nhanh chóng biến mất dần vì giờ mọi người lại quay sang hồi hộp chờ đợi kết quả.
Tỉ sổ đang là 1 đều, trong phần thi văn nghệ Nam Nam tham gia với một bài thi ko hoàn chỉnh, My My hoàn chỉnh nhưng lại
quá ngắn và bị mọi người đả kích khá gay gắt. Kết quả sẽ thế nào?
Người quyết định kết quả là giáo viên chủ nhiệm và ngài chủ tịch.
-Kết quả sẽ được thông báo vào ngày mai.
-Ơ…
Rất nhiều tiếng phản đối vang lên. Đơn giản vì bọn họ đang rất muốn biết kết quả để còn biết mình thắng hay thua cái trò
đỏ đen kia nữa. = =”
-Vì chúng ta đã ko may nhúng vô cái trò đỏ đen của mấy đứa nhóc đó rồi nên phải suy xét thật kĩ càng. Ko lẽ lại để thua tụi
nhóc đó ngay trong cái trò đơn giản này?
Ngài chủ tịch thì thầm với giáo viên trẻ. Cô ta cũng gật gù.
-Tôi đã mua mèo bông rồi.
-Tôi cũng thế chứ bộ.
“Cũng may mình còn mua thêm khăn nữa.”
-Vả lại phải nói thật là nếu cháu trai ngài làm lớp trưởng lớp tôi thì danh dự lớp tôi sẽ bị hạ thấp.
-Hơi quá rồi!
-Tôi xin lỗi nhưng mà…
-Ta cũng nghĩ thế.
-Sao?
+_+
-Nhưng mà thực sự tiết mục của nó rất tốt đấy chứ, nếu ko phải là có sự cố thì chắc nó thắng một cách vinh quang rồi.
-Chính vì thế mới phải suy xét kĩ, tiết mục hỏng có khác nào ko tham gia đâu.
Hai người một là chủ tịch một là giáo viên thế mà chúi đầu vào nhau bàn bạc như mấy đứa nhóc. Thật là hết sức buồn lòng.
Đã thế lại còn bị ảnh hưởng bởi mấy trò cá cược nữa chứ.
Ko biết rồi kết quả mà họ sẽ đưa ra là gì đây?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...