Cậu ta ngồi lì ở ghế một lúc khá lâu.
Bỗng nhiên nghe thấy tiếng cười của mấy lũ nhóc.
Bảo Ngọc nhìn cậu ta với ánh mắt tròn vo.
Nhận ra cô bé lần trước, cậu ta la lên.
-Ah, bé con!
Cô nhóc lập tức quay đi.
-Ê…bé con, lại đây anh hỏi cái coi!
Biết cô bé ko thích bị gọi là bé con còn cố tình.
Bảo Ngọc nhìn cậu ta hơi gườm gườm, khiến cậu ta cũng hơi thấp thỏm.
Rồi quyết định ko nói nữa mà dùng hành động cho an toàn.
Vẫy vẫy tay ra hiệu cho Bảo Ngọc lại chỗ mình.
Cô bé cũng ko phải quá cứng đầu đến nỗi ko nghe lời, vì ít nhất cô bé cũng biết cậu ta là bạn của chị Vân My.
Bảo Ngọc bước lại gần, nhưng điệu bộ ko mấy dễ chịu.
“Con bé này nhìn ko khác gì con mèo kia cả.”
-Em có chơi thân với chị Vân My ko?
Cố gắng cho giọng ngọt ngào nhất có thể.
-Có ạ, chị Vân My là một người rất là…
-Thôi được rồi, anh biết chị Vân My là một người như thế nào. Anh muốn hỏi…
-…
-Em…biết son môi chứ? Son mà tụi con gái bọn em hay dùng để môi…
-Em biết, anh đừng nghĩ em là trẻ con ko biết gì.
“Thì liên quan đến vấn đề của tụi con gái chả biết chứ sao? Trẻ – con??? Nghe câu này bình thường mà sao khó lọt tai thế chứ lại.”
-Chị Vân My của em ấy…
-Chị sao?
-Chị ấy…có dùng cái đó ko?
Im lặng một hồi.
Cậu ta tò mò chảy cả mồ hôi để nghe câu trả lời.
Câu trả lời này sẽ làm thay đổi toàn bộ thế cục hiện nay cũng như làm thay đổi hoàn toàn cuộc sống sau này của cậu ta.
Nhưng kết quả sau một hồi hồi hộp chờ đợi lại là một câu hỏi ngược đầy mất hứng.
-Anh hỏi làm gì?
Làm cậu ta suýt té xuống đất.
-Muốn biết thì mới hỏi chứ? Rút cuộc là có xài cái thứ đó ko?
-Câu trả lời như thế nào thì khiến anh cảm thấy thoải mái nhất?
“Con nhỏ này!!! >__<
-Vậy thì tốt hết là ko nên nghe câu trả lời.
-Gì???
Cậu ta nổi khùng.
-Dám giỡn với anh mày hả?
-Cha bảo là ko nên làm hay nói những điều khiến người khác cảm thấy mất thoải mái hoặc khó chịu.
-Ai quan tâm mấy điều đó chứ?
Bắt đầu lòi cái đuôi khó ưa của mình ra rồi. Với trẻ con thì phải nhẹ nhàng dịu dàng hiền hoà. Nhưng cậu ta ko biết và cũng ko quan tâm. =_=
-Nói mau đi, chị Vân My có xài son môi ko?
-Em…
Lại ngập ngừng khiến cậu ta tò mò chờ đợi rồi.
-Làm sao mà em biết được.
#___________#
Cô bé tính bỏ đi thì bị cậu ta giữ lại.
-Tính chọc phá người khác rồi xù hả?
Cơn thịnh nộ nổi lên thật rồi, với trẻ con cũng thế được nữa. = =”
Bảo Ngọc có vẻ hơi sợ hãi.
-Có nói ko thì bảo hả?
-Em ko biết, anh nhìn mà ko thấy sao?
-Nhìn môi cậu ta đỏ như thế thì ai mà biết được có xài hay ko chứ? >”<
Trông cậu ta lúc này lại thật dễ thương, thế mới lạ chứ.
Cuối cùng bị bức ép quá, Bảo Ngọc bèn thú tội.
-Chị Vân My của em mà phải dùng mấy thứ đó sao? Môi chị ấy đỏ vì chị hay ăn nhiều bơm đó. Có cái đó mà cũng hỏi, anh thật là ngốc!
Rồi cô bé giật mạnh tay mình ra khỏi tay cậu ta và chạy mất.
Nếu Bảo Ngọc ko làm thế thì cậu ta cũng buông cô bé ra mà chẳng mất tẹo sức nào của cổ cả.
Câu trả lời này với cậu ta là tốt hay xấu?
Cậu ta ngồi thừ người ra ghế, đôi mắt bỗng chốc trở nên vô hồn như bức tranh cứ dần phai màu qua thời gian.
Một dòng kí ức hiện ra trước mắt.
Sinh nhật cậu ta, một tuần trước. Một ngày như thể có lớp sương mù dày đặc bao phủ về đêm…
Một buổi tiệc sinh nhật buổi tối ko một người bạn nào. Chỉ có ông nội, chị giúp việc và Vân My – em gái.
Quà sinh nhật của chị giúp việc là một chiếc bánh kem bự chảng, rất may bánh kem thì ko có ớt.
Vân My hơi ngỡ ngàng khi nhìn chiếc bánh.
-Là chị làm sao?
-Vâng, cô chủ.
-Ngạc nhiên quá!
Giúp việc chứ có phải đầu bếp đâu mà làm được như thế, đáng kinh ngạc thiệt.
Cậu ta thì chẳng có vẻ gì cả.
-Chỉ là một chiếc bánh kém thôi mà.
“Nhưng kể ra trông nó cũng ngon và đẹp hơn năm ngoái.”
Nhưng nhìn kĩ lên mặt bánh cậu ta phát hiện ra…
-Cái gì đây hả??? >”<
Vân My và ông nội nhìn thấy cũng tỏ vẻ thích thú.
-Tôi quàng khăn chứ có phải làm gì với nó đâu mà vẽ cả hình cái khăn ra đây như thể hình tượng của tôi vậy hả? Mà khăn gì mà như cái giẻ lau thế này???
Thì đúng nó giống cái giẻ lau mà. =_=
Tuy thế chiếc bánh kem lại rất là ngon, đồng thời cùng với món quà của ông nội nên cậu ta cũng bớt khó chịu hơn.
Một hộp quà bự chảng.
-Con ko thích gấu bông đâu nha.
-Nhìn thế thôi chứ nó cũng ko phức tạp lắm đâu.
Ông lão cười trừ, và giục cậu ta mở quà mau ọi người khỏi tò mò.
Và sau một đống các lớp hộp, một con chuột vi tính bằng gỗ hiện ra trước mắt cậu ta.
Chuột vi tính gỗ??? ^0^
-Ông đùa con à? >”<
Một nụ cười thiên thần đáp lại.
-Cậu tuổi chuột, mà món quà này thì phù hợp quá còn gì, mà ta nói à nghe nhé, loại chuột này mới được đưa ra thị trường để thử nghiệm, hiếm lắm đấy.
-Thử nghiệm?
-Đúng thế.
Cái bộ mặt của ông lão ngây thơ quá tội. =_=
-Thử nghiệm là gì vậy ông nội?
-Là sản phẩm chưa chắc chắn về chất lượng và tính năng sử dụng.
-Chưa chắc chắn mà ông cho con làm quà sinh nhật sao?
-Thì thế nó mới quý!
-Con ko biết đâu, quý thì ông đi mà xài, con đòi quyền lợi với một món quà khác, ông phải đáp ứng, ko biết.
Cậu ta tỏ vẻ giận dỗi.
Giận cá chém thớt, và Vân My bỗng nhiên trở thành cái thớt cho cậu ta chém.
-Quà tôi đâu?
-Hôm nay cậu mới nói là sinh nhật mình, gấp thế nên tôi chưa có.
-Cái gì?
Cậu ta lại càng nổi điên hơn.
-Dẹp, dẹp hết, sinh nhật cái nỗi gì? Chưa năm nào lại có cái sinh nhật vô vị và bực mình như thế này. >”<
Và rồi cậu ta bỏ lên phòng.
Ông lão cũng ko mấy để ý mà kêu mọi người dọn dẹp chuẩn bị đi nghỉ.
Bánh kem còn kha khá vì cậu ta bực bội ko có ăn. Chị giúp việc biết cậu ta khá thích bánh kem nên tính mang một dĩa nên cho cậu ta.
Thấy thế, Vân My nói luôn.
-Chị để em mang lên cho. Chị dọn dẹp mau còn đi nghỉ ngơi chứ.
-Ko được, sao tôi lại…
-Chị cứ lo việc ở đây đi.
Vẻ mặt Vân My hơi kiên quyết khiến chị giúp đành rút lui.
Vân My bước vô phòng cậu ta vì thấy cửa lại hé mở.
-Sao cậu cứ tự tiện vô đây thế hả? >”<
Cậu ta vừa định lột chiếc T-shirt của mình ra thì thấy Vân My bước vô nên lại nổi cáu gắt.
Vân My cũng thấy hơi khó xử với hành động của cậu ta khi đó.
-Tôi đưa bánh kem lên cho cậu thôi, thấy cửa mở…
-OK, là lỗi của tôi khi để cửa mở, đáng lẽ khi cửa mở tôi ko nên làm những việc đáng lẽ phải làm khi kín cửa cao tường.
-Kín cổng cao tường. = =”
Cậu ta thiệt là… +_+
-Kín gì thì kín. >”<
Vân My đặt chiếc dĩa bánh lên bàn trog phòng cho cậu ta rồi tính ra ngoài luôn.
-Cậu có biết vì sự xuất hiện của cậu mà tôi đã trở nên khốn khổ thế nào ko hả?
“Chứ ko phải chính cậu xuất hiện làm tôi biến thành một kẻ ngu ngốc và dại dột sao? Ai mới là người khốn khổ hơn hả?”
-Tôi đã làm gì cậu?
Vân My quay lại nhìn cậu ta.
-Vì cậu mà ngày sinh nhật của tôi trở nên tồi tệ đến thế này đây.
-Chỉ thế thôi sao?
-Chỉ thế thôi?
-Còn vì cậu mà tôi mất chức vị lớp trưởng, phải giở thủ đoạn, mánh khoé ra để giành được những thứ vốn dĩ là của mình, cũg vì 1 tên khốn như cậu mà tôi trở nên xúi quẩy đến mức biến thành con rối làm trò trog tay cậu. Những cái đó cậu mang lại cho tôi có đủ khốn khổ bằng của cậu chưa hả?
Núi lửa phun trào thì phải.
Cậu ta thì càng khó chịu hơn.
-A, giờ cậu lại đang trách ngược lại tôi đây hả? Đã ko có quà cho tôi lại còn tặg tôi món quà sinh nhật khó nghe thế này đấy hả?
-Cậu muốn có quà của tôi đến vậy à?
-Thôi khỏi, ai thèm.
-Thực ra cũng ko phải là tôi ko có quà.
-Thiệt hả?
Coi cậu ta kìa, vừa nói cái gì mà đã ko nhớ rồi sao? =_=
Biết thế nên cậu ta hạ giọng và vẻ mặt hào hứng xuống.
-Mà thôi, quà của cậu thì có thể là cái gì nên hồn chứ?
-Với tôi món quà này rất quý giá.
-Quý giá? Lại như ông nội hả? Lần này là gì đây? Chuột làm bằng giấy à? Hay than hoạt tính?
Cái cậu này, sao phải coi thường trong khi mình muốn có quà như thế chứ?
Thấy Vân My tỏ vẻ ko mấy dễ chịu, cậu ta đành thử suy nghĩ coi cái quý giá mà Vân My nói đến là gì?
Nhìn kĩ cũng ko thấy Vân My có mang theo cái gì đó có thể gọi là quà.
Bỗng nhiên cậu ta hô lên.
-Cái quý giá nhất của con gái là gì nhỉ?
Và ánh mắt thì mở to sững sờ.
Cậu ta điên rồi.
Ánh mắt của Vân My càng căng hơn, buộc cậu ta phải thở dài.
-Xem ra lại ko đúng rồi.
Nhưng sao lại thở dài?
-Dẫu sao thì cũng tiếc mà, con trai với con gái dù có thế nào thì cũng ko thể làm ngược lại với bản tính.
Biến thái hạng nặng rồiiiiiiiiiiiii!!!
-Vậy rút cuộc là cái gì hả?
-Cậu nhắm mắt vô đi.
-Gì? Sao phải nhắm mắt?Cậu muốn làm gì tôi?
-Tôi ko cướp mất trinh tiết của cậu đâu mà lo.
-Tôi ko có cái thứ đó. >”<
-Thì thế nên tôi đâu thể làm gì.
-OK, nhắm mắt thì nhắm mắt, nghĩ tôi sợ chắc.
Và cậu ta nhắm mắt thiệt.
Nhưng khi nhắm mắt rồi cậu ta mới phát hiện ra một vấn đề.
“Liệu con mèo đó có đấm mình như lần trước ko? Vì mình vốn hay làm khổ cậu ta mà, nhân cớ tặng quà sinh nhật lại tẩn ình ngủ tới sáng luôn thì sao? Lỡ đâu mặt mũi mình lại thâm tím nữa thì sao? Lỡ đâu…? Thật tai hại! Ko thể để cậu ta làm như thế được, phải ngăn chặn cậu ta lại ngay lập tức.”
Và rồi cậu ta mở ngay mắt ra. Cũng đúng là lúc da mặt cậu ta có cảm giác.
Cậu ta trợn tròn mắt, da mặt ko còn cảm giác gì nữa rồi.
Khó khăn lắm mới phát ra được thành tiếng.
-Sao cậu…dám tát tôi hả?
-Thế là tát sao?
-Ko tát thế là gì?
-Có người hôn mình mà cậu lại coi như bị tát là sao?
-Cái đó là hôn ư? Một đứa con gái như cậu mà dám làm thế với tôi sao? Tát có nhiều kiểu, và cậu lại dùng cái kiểu xấu xa nhất để tát tôi rồi đấy, con mèo xấu xí kia.
Vân My bực bội quay đi, thì cậu ta kéo cô ấy lại.
-Quà sinh nhật của cậu? Cái mà cậu nói là quý giá nhất của mình đây sao?
-Đúng thế.
-Quý giá nhất? Bộ cậu tưởng tôi ko biết…
Đang nói lại nín thinh.
-Biết gì.
Nhìn cậu ta với ánh mắt “Đồ điên!”, rồi lại quay đi.
Cậu ta lại lần nữa kéo lại (níu kéo).
-Mà cậu…
-…
-Tôi hỏi lần nữa là…
-… >_<
-Cậu…
-… >”<
-Cậu có dùng son môi ko đấy?
-Nó làm dơ mặt cậu hả?
-Nói đi!
Lại gắt lên như lần trước.
-Tự cậu mà tìm câu trả lời.
Rồi Vân My bỏ đi luôn mà ko để cậu ta có dịp kéo cô ấy trở lại thêm lần nào nữa.
Cậu ta bắt đầu thừ người ra như cái xác ko hồn bị ướp muối đã lâu.
-Có phải cá đâu mà ướp muối hả? >_<
Nói thế.
-Vừa phải thôi nghen! >”<
Đưa tay lên mặt, nơi mà đôi môi Vân My vừa chạm tới rất nhanh nhưng dư chấn như còn nguyên vẹn.
Lần này cậu ta cũng đưa tay lên mặt, cũng nơi mà khi đó Vân My đã hôn lên đó, vẫn tiếp tục là vẻ mặt thẫn thờ, một cảm giác kì lạ chạy dọc sống lưng.
Câu trả lời đã có, cũng đã được tự mình kiểm tra độ chính xác của câu trả lời.
Shock ko diễn tả nổi.
Đúng lúc đó thì Vân My xuất hiện.
-Khăn quàng cổ, chúng ta về thôi.
Cậu ta đứng bật ngay dậy khiến Vân My giật mình.
Cậu ta nhìn cô ấy với ánh mắt ko được ổn và cứ nhìn chằm chằm ko dứt vô đôi môi của cổ. Cô ấy cứ tưởng cậu ta nổi cáu vì bị nói là khăn quàng cổ nhưng ai dè lại…
-Đúng rồi, tôi phải về, cậu tự tìm cách về đi.
-Cái gì???
Và rồi cậu ta chạy ngay ra xe của mình.
Vân My hét theo chiếc xe của cậu ta mà ko kịp làm gì để giữ cậu ta lại.
-Hoàng Nam Nam, cậu bị sao thế hả? Dừng lại mau, tên khốn kia!!!
Mọi thứ đang ổn, tự nhiên cậu ta bị cái gì thế ko biết
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...