-Cậu muốn gì?
Nghe đến câu này cậu ta cười đen tối.
-Cũng ko nhiều lắm đâu.
Câu này chứng tỏ sẽ làm khó cô ấy rất nhiều. =_=
-Thứ nhất…
Có thứ nhất thì nhất định sẽ có thứ hai, thứ ba…thật tội lỗi.
-Đừng ngắt lời người ta nữa. >”<
Biết rồi, chỉ là phân tích tình hình.
-Thứ nhất, ko được lên mặt hay đấu đá gì với tôi nữa.
-Ko phải cái đó là của cậu sao?
-Im lặng đi, thứ hai, phải tỏ ra biết điều trước mặt mọi người và cả ông nội tôi nữa.
-Tiếp!
-Thứ ba…
Biết ngay mà, cũng – ko – nhiều – lắm – đâu.
-Thứ ba, phải ngoan ngoãn làm theo những gì tôi yêu cầu.
-Tôi có phải người hầu hay oshin gì của cậu đâu mà phải làm theo những gì cậu yêu cầu?
-Thích tôi thì như thế đấy, ai kêu thích tôi chi?
-Chỉ vì thích cậu mà tôi phải chịu bị hành hạ như vậy sao?
-Ko thì có giỏi đừng thích tôi nữa.
-Ko phải thách tôi cũng ko muốn tiếp tục nữa.
-Ko phả cậu đang rất khó xử sao?
-Gì???
-Rất muốn chấm dứt nhưng lại ko thể làm được vì tôi lúc nào cũng xuất hiện trước mặt cậu.
Sao bỗng nhiên cậu ta lại trở nên nguy hiểm đến thế nhỉ? Đúng trúng phóc tâm trạng hiện giờ của cô ấy.
-Sao? Tôi nói trúng tim rồi chứ gì?
-…
“Ôi trời, mình nói tàn mà cũng đúng ấy hả?”
+_+
Cậu ta mới là mèo, hơn nữa còn là mèo mù vớ cá rán ấy chứ.
-Có ba điều đó thôi mà cũng ko làm được à?
Ngẫm thấy nếu chuyện mình thích Hoàng Nam Nam bị mọi người biết được, mà cậu ta lại có vẻ chẳng có chút gì đó với mình như thế…tốt hết là nên im lặng làm theo yêu cầu quá quắt của cậu ta. Ai kêu cô ấy lại lỡ hồ đồ thích cậu ta cơ chứ?
-Mà…cậu thực sự ko biết lí do tại sao lại thích tôi?
Cô ấy ko trả lời mà bỏ đi.
-Nè, đừng có giở trò kiêu căng trước mặt tôi nghen, hỏi mà ko trả lời thì liệu hồn.
Bực mình với hành động tiểu nhân, chọc phá trên tình cảm của người khác của cậu ta, Vân My quay lại trừng mắt lên.
-Vì tôi tưởng cậu thích tôi nên tôi mới bị như thế này đây!!!
-Cái gì???
Cậu ta vẫn còn thản nhiên hỏi lại được.
-Tưởng tôi thích cậu, lấy đâu ra cái giả thuyết đó đấy, con mèo này?
Nói thế ý là gì? Như thể là cái giả thuyết đó vô lí quá chừng ko bằng? Chẳng lẽ ko thể xảy ra.
-Giả thuyết đó mà cũng nghĩ là có thể à? Ko nhớ tôi từng nói là ko bao giờ có chuyện tôi và cậu thành một đôi sao?
Rồi cậu ta chợt nhớ ra một vài chi tiết.
-Ko phải vì bài hát? Cả vì tụi lưu manh kia nữa?
Cô ấy quay mặt đi.
Cậu ta thì phá lên cười.
-Tụi con gái chỉ được đến thế này thôi sao? Ngay cả với cậu cũng thế. Lúc nào cũng tưởng bở này nọ rồi để mình ngộ nhận.
-Tôi ngu, được chưa? Bộ cậu thích thú đến vậy à? Thích hàh hạ tôi đến độ đó cơ à?
-Đúng, rất là thích thú.
Nhìn thấy nụ cười khoái chí của cậu ta, Vân My thấy mình thực sự đã phạm một sai lầm quá lớn khi để mình suy nghĩ linh tinh về những việc liên quan đến cậu ta.
Giá mà cứ cho qua chuyện bài hát, giá mà đừng để ý việc cậu ta đến giúp mình trước bọn lưu manh, giá mà phủ định lòng tốt của cậu ta khi mình bệnh.
Tụi con gái là chúa ngộ nhận. Nhưng sao đến Vân My đây cũng như thế được?
Cuộc đời yên bình của cô ấy chấm dứt thực sự rồi, cậu ta sẽ mặc sức hành hạ cô ấy, sẽ càng tự kiêu hơn với khả năng của mình. Và vì thế mà mối thù với bọn con gái sẽ càng được thể tồn tại trong đầu óc cậu ta.
Cách duy nhất để chấm dứt mọi chuyện là hoặc cô ấy ko thích cậu ta nữa, hoặc… khiến cậu ta thích cô ấy.
Trường hợp nào cũng bất khả thi nhỉ?
Từ bỏ việc thích một ai ko hề dễ đâu, nhất là với một Vân My chẳng có chút kinh nghiệm gì cả.
Cũng chẳng biết tại sao cô ấy lại biết là mình đã thích Hoàng Nam Nam?
-Về thôi!
Sao cậu ta lại bỗng nhiên trở nên lạc quan vui vẻ đến thế này? Tất cả là nhờ tình cảm của Vân My đấy.
Các thói xấu của cậu ta sẽ lại quay trở về ghê gớm hơn thôi.
Vân My giờ đã mất đi vị thế của mình.
Có thể nói trong tất cả các truyện của tôi, cậu ta – Hoàng Nam Nam – là nhân vật nam chính xấu tính nhất từng có.
Nhìn chiếc khăn trên cổ cậu ta thấy thật là ngứa mắt. Tiêu chí của tôi là bảo vệ các cô gái xinh đẹp đáng yêu, vì thế rất là bức xúc với kiểu thái độ thiếu lịch sự của cậu ta.
Dám đảm bảo cậu ta mà hành hạ Vân My bao nhiêu thì sau này báo ứng mà cậu ta nhận lại sẽ cay đắng bấy nhiêu. Chắc chắn là thế!☻
-Hết chịu nổi, giờ còn có kiểu tác giả khủng bố nhân vật của mình nữa sao?
Trên đường ra xe, cậu ta lại bắt gặp cô nhóc Bảo Ngọc láu cá mà cứng đầu khi nãy.
-Chị Vân My sao lại đi với cái anh xấu tính này chứ?
-Cái gì?
Cậu ta trợn mắt lên nhìn cô bé.
-Sao Bảo Ngọc lại nói thế?
-Anh ta xấu tính thiệt mà, gọi Bảo Ngọc là bé con.
Vân My quay sang nhìn cậu ta.
-Nhìn gì? Ko gọi là bé con bộ chẳng lẽ gọi là bự con?
Vân My nhìn cậu ta hơi bực bội rồi sau đó cúi xuống phía Bảo Ngọc nhẹ nhàng cười
-Tính anh ấy khó chịu như thế đấy, Bảo Ngọc đừng để ý làm gì sẽ làm cái đầu bé nhỏ của em phải mệt mỏi đấy.
-Nè, ý cậu là gì đấy? >_<
-Chị phải về rồi, lần sau chị lại đến chơi với Bảo Ngọc nhé!
-Vâng, nhưng chị đừng có cho anh này đến nữa nha!
-Ừ.
-Hai cái người này… >”<
Lúc ra xe, cậu ta ko ngớt lời cằn nhằn.
-Đừng cố tỏ ra mình khó chịu với tôi, như thế chỉ khiến tôi thấy cậu là một người giả dối từ đầu tới chân thôi.
-Tôi có khó chịu gì với cậu chứ?
-Cái đó ko là khó chịu chứ là gì?
-Thế cậu nghĩ khó chịu là thế à?
-Lằng nhằng nhỉ? Thế rút cuộc như thế ko là khó chịu với tôi thì là gì?
-Tôi chỉ nói là nghĩ đến cậu chỉ khiến cho bản thân cảm thấy mệt mỏi thôi, có khó chịu chỗ nào?
-Mệt mỏi, thì mệt mỏi sẽ cảm thấy khó chịu.
Vân My chỉ cười.
Cậu ta cũng chẳng xét nét mất câu nói vô nghĩa của cô ấy nữa mà cầm lấy chiếc mũ bảo hiểm ném về phía cổ.
Chỉ với cậu ta những câu nói đó mới trở nên vô nghĩa thôi. Thế mới nói cậu ta chỉ là đồ ngốc.
Ngồi lên xe mới thấy cái bất tiện của nó. Khoảng cách gần quá là gần.
-Sao bác tài xế ko đến?
-Tắc đường, và vì tôi là một anh Hai tốt bụng luôn lo lắng cho em gái của mình nên đã phải lặn lội tới tận đây đón cậu.
Ôi, nghe cậu ta nói kìa.
-Nhưng khổ nỗi đến đây tôi lại phát hiện ra em gái đã đem lòng yêu anh Hai.
Cậu ta thở dài với ý chọc tức Vân My.
Cố nín nhịn nỗi nhục nhã.
“Chúa ơi, Người thật biết cách hành hạ người khác.”
Có lẽ phải cảm thấy bức bối đến thế nào mới nói như thế với đấng tối cao.
Khổ thân Vân My của chúng ta. T___T
-Ngồi xe thế này với người mình thích ko phải rất lãng mạn sao?
Cái gã này mới thật biết cách hành hạ người khác.
-Đúng thế, rất lãng mạn.
Vân My đáp lại trong cay đắng.
-Có muốn tôi dành cho cậu một cơ hội ko?
-Cơ hội gì?
-Ko từng có một người con gái nào được ngồi trên xe của tôi như cậu đâu.
-Thì sao?
-Ko thấy hãnh diện sao?
-Ko.
Đáp cụt lủn làm cậu ta cụt cả hứng.
Lúc đầu muốn đến đón Vân My ý định của cậu ta là làm như thế này…
-Ko ôm lấy tôi, ngã giữa đường đừng kêu.
+_+
Khéo bày trò nhỉ? Vì biết cô ấy chúa ghét mấy thứ như thế mà.
Nhưg ai mà ngờ đến đây còn câu được một thứ lớn hơn cả ý định xấu xa của mình.
-Đấy là việc của tôi.
-Từ hôm nay nó đã thành chuyện của tôi mất rồi.
-Muốn lo chuyện của tôi hả?
-Tôi ko rỗi hơi đến thế. Chỉ là những chuyện gì thú vị có liên quan đến cậu tôi cũng muốn quan tâm chút thôi.
-Với cậu việc này thú vị sao?
-Đúng thế, vì thế làm như những gì tôi nói đi.
-Chắc ko phải ko người con gái nào được ngồi trên xe của cậu mà là ko ai thèm ngồi đấy chứ?
-Cái gì?
Lại bị chọc tức rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...