Khi làm thủ tục khám bệnh:
-Tên sao?
Vân My bỗng cảm thấy khó xử.
Cậu ta thấy thế nên cười.
-Tên cậu ta là Hà…
Cô ấy khẽ kéo tay áo cậu ta.
-Sao?
-Đừng có tự tiện nói về vấn đề liên quan đến tôi như thế.
-OK, vậy cậu nói đi.
Vân My quay sang cô y tá vẻ khó xử.
-Là Hoàng…
Vừa nói vừa hơi liếc nhìn cậu ta. Nghe đến họ Hoàng cậu ta trợn mắt lên.
-Nè, con mèo…
-Là Hoàng Vân My ạ.
Cậu ta thấy lửa trong người lại bắt đầu ko yên.
Làm xong thủ tục đơn giản, cô y ta kêu Vân My ngồi đợi đến khi được gọi tên.
Lúc này cậu ta mới tỏ thái độ rõ rệt.
-Sao cậu dám nói thế? Cậu mang họ Hoàng từ khi nào vậy hả? Khi nào?
-Nơi công cộng đừng có quát lên như thế.
Vân My ôm mặt nói giọng khó chịu.
-Cậu nghĩ cậu đã là người nhà của tôi rồi sao mà nói mình là Hoàng Vân My?
Ko nói gì cả, quyết định cho cậu ta độc thoại cho biết mặt.
-Cậu nghĩ ai cũng có thể mang họ Hoàng của tôi sao?
-…
-Một người như cậu ko bao giờ tôi cho phép cùng họ với tôi, ko bao giờ!!!
-…
Mọi người xung quanh bắt đầu chú ý đến cậu ta với thái độ ko mấy thiện chí. Một vài người còn phàn nàn, cau có.
Thấy thế Vân My càng tỉnh bơ hơn khiến cậu ta bực bội vô cùg, nhìn vẻ mặt coi thường mình như thế đúng là có khó chịu.
Cô ấy nói nhỏ và khẽ mỉm cười.
-Ko phải cậu nói ko thích bộ dạng yếu đuối của tôi sao, dù ko thể như bình thường nhưng ít nhất cũng để cậu thấy tôi vẫn ko dễ bị bắt nạt khi đang bệnh.
Chỉ vì một câu nói nên cậu ta mới lâm cảnh khốn đốn và mất mặt thế này. ^-^
-Hoàng Vân My!
Nghe cái tên được xướng lên cậu ta càng thấy tức tối.
Vân My đi vô phòng khám, còn cậu ta thì ngồi ngoài chờ đợi.
“Con mèo đáng ghét, mong nhổ răng tê rần cho khỏi nói luôn.”
Cũng ko đến nỗi lâu lắm ột chiếc răng.
Khi nhổ xong cảm giác tốt hơn trước rất nhiều.
Trước khi ra về, cả hai có thoáng nghe thấy tiếng mấy cô y tá.
-Tụi nhỏ dạo này lạ thiệt.
-Đúng thế.
Ko hiểu gì hết, có phải là đang nói hai người họ ko nhỉ?
-Hết dẫn nhau đến khoa sản giờ lại dẫn đến khoa Răng – Hàm – Mặt.
-Cái gì???
Cậu ta nổi điên.
Đang tính lại ấy bà đó biết tay thì Vân My kéo tay cậu ta lại.
-Gì hả?
Cậu ta khó chịu nhìn cô ấy.
-Kệ bọn họ đi, đừng có gây thêm chuyện nữa.
-Cậu ko nghe thấy họ nói gì à? Nghĩ tôi và cậu là gì của nhau?
-Thế cậu quay lại đó định sẽ nói gì?
-Tất nhiên là nói…
-…
Muốn để ko hiểu lầm thì nói là hai anh em, nhưng cậu ta phản đối việc đó nãy giờ, đã là hai anh em phải mang cùng họ, ngẫm thấy ko ổn nên đành nín nhịn cho qua.
Cậu ta hất tay Vân My ra và bỏ đi trước.
…
Tuy đã nhổ răng rồi nhưng vẫn chưa thể ăn cơm được vì còn hơi nhưng nhức.
Thế nên chị giúp việc đã nấu cháo và mang lên tận phòng cho cô chủ mới.
Cháo rất là ngon, vả lại ko còn đau như hôm trước nên ăn cũng được nhiều hơn.
-Đã làm chị vất vả rồi.
-Sao cô chủ lại nói thế?
-Cô chủ?
-Giờ cô cũng là cháu gái ông chủ nên tất nhiên tôi phải gọi là cô chủ rồi.
Vân My cười gượng vẻ bối rối.
“Trước mặt người khác sao lúc nào cũng giả nai như thế nhỉ? Còn trước mặt mình thì có khác nào cậu ta là quỷ sứ.”
Xấu tính, đi coi lén người khác thế hả?
-Cháo chị nấu ngon lắm, em cảm ơn.
-Cô chủ làm tôi xấu hổ quá!
Cậu ta càng cau có hơn.
“Hai cái kẻ này…>”< ”
Còn tôi thì lại thấy khó chịu với nam chính. >”<
Ghen tỵ với cả giúp việc khi được đối xử tốt hơn cậu ta. Đó là điều đương nhiên. Hứ!
Cậu ta ngồi yên nghe nhạc. Tuy nhiên vẻ mặt chẳng có chút gì dễ chịu. Nghe nhạc mà thấy khó chịu đến thế sao?
Đơn giản vì nghe nhạc nhưng vẫn thấy thái độ, phản ứng của mọi người dành cho Vân My.
Lại giở chứng ghen ăn tức ở rồi.
Hết tiết mục hỏi thăm lại chuyển sang tiết mục tò mò. =_=
-Hôm qua…
-…
-Nam Nam ở nhà chăm sóc cậu phải ko, Vân My?
Đúng lúc bài hát trong headphone kết thúc nên cậu ta nghe rõ mồn một câu đó.
-Nè, sao mấy người…
-Chăm sóc gì chứ? Vì tớ mà ko phải đi học nên cậu ta có vẻ thích thú lắm, ngủ cả ngày trời cơ mà.
-Cái gì???
Cậu ta trừng mắt lên tức giận.
-Sao cậu dám ăn có nói ko thế hả?
-Thế cậu chăm sóc tôi được cái gì, đến thuốc tiêu chảy còn nghĩ là thuốc hạ sốt đem cho tôi cơ mà.
-Vậy hả?
Mọi người ồ lên rồi bàn tán về cậu ta. Thật là nhục nhã. ^-^
Cậu ta cố giấu cơn tức giận và nói xỏ lại.
-Cậu nghĩ là tôi ngu đến mức ko phân biệt nổi đâu là thuốc hạ sốt và đâu là thuốc tiêu chảy à? Là tôi cố tình muốn hại cậu đấy.
-Tôi thấy đúng là cậu giống thằng ngu thiệt, lí do như thế mà cũng nói ra được.
-Nói được chứ sao ko nói!
Cậu ta gắt, rồi quay đi để chấm dứt sự nhục nhã ngày một tăng lên.
Mọi người thì cứ cười nhạo cậu ta hoài.
Tôi cũng thấy mắc cười lắm, vì ai đời lấy thuốc tiêu chảy để hạ sốt. Chắc phải để cậu ta thử mới biết được tác dụng của nó.
-Tớ cũng thấy ko nên nhưng mà…
Một cô bạn cầm tập lại chỗ của Vân My và nói vẻ lúng túng.
-Sao thế?
-Sắp đến kì thi học sinh giỏi rồi nên thầy cho nhiều bài khó quá, có bài này… nhưng mà nếu cậu vẫn còn mệt thì thôi vậy.
-Ko sao, chỉ sợ tớ cũng ko biết làm.
-Vậy thì chúng ta cùng nhau làm. ^_^
-Ừ. ^_^
-Cho tụi tớ tham gia với.
Và thế là cả lũ ôm tập lao tới, choán hết cả tầm nhìn của cậu ta.
Ko khí học tập sôi nổi vô cùng.
-Vân My thông minh thật đấy.
Cả lũ tấm tắc khen, mọi người cười nói rất chi là thích thú, vui vẻ.
Cậu ta thấy tình hình thật mất mặt khi làm lớp trưởng mà lại học hành chẳng ra sao thế nên cũng moi tập ra và làm bài.
Dẫu sao thì vẫn thấy chẳng ưa cái kiểu bị thua kém Vân My một chút nào. Nhưng sự thật là cậu ta ko có điểm gì có thể vượt nổi cô ấy, ngoại trừ… sức khoẻ, nhưng ai kêu cậu ta là con trai chứ.
…
Hà Gia Bảo đã xuất hiện.
Hiện tại Vân My và cậu ta đang đi cùng nhau.
Nhìn thấy Gia Bảo, cậu ta cười.
-Ê, thằng nhóc, khám phá ra số điện thoại của con mèo chưa hả? Đầu óc cậu cũng đâu đến nỗi ko nghĩ ra nổi nhỉ?
Vân My quay sang nhìn cậu ta khó hiểu. Cậu ta cũng chỉ cười rồi ghé sát vô tai cô ấy thì thầm.
-Cậu ta cứ hỏi tôi hoài số phone của cậu, bí quá nên tôi đã gợi ý cho nhóc, với đầu óc thông minh của cậu ta chắc đoán ra mất rồi. Hế hế!!! Tha hồ mà tâm tình với bạn trai nhé!
-Sao cậu dám…
-Tôi nói với cậu ta là…0123 456 789, còn thứ tự thế nào tất nhiên là do cậu ta tự tìm hiểu rồi.
Ánh mắt Vân My có vẻ đã tốt hơn.
-Giờ thì là phần việc của cậu đấy, nhanh nhanh dùm.
Cậu ta nháy mắt cười rồi bỏ đi.
Đi qua Gia Bảo cũng ko quên vẫy tay cười bác ái.
Gia Bảo ko để ý mấy đến thái độ khó ưa của cậu ta mà vội chạy ngay lại chỗ Vân My.
-Chị ko sao chứ?
-Ko sao.
Mỗi lúc một lạnh lùng hơn với cậu ấy.
-Nghe nói chị mới có điện thoại, cho em số đi.
-Chị dùng cái đó ko phải để nói chuyện linh tinh.
-Linh tinh gì chứ? Để thỉnh thoảng em hỏi thăm chị sống thế nào thôi.
-Ngày nào cũng gặp nhau rồi còn bày đặt như thế làm gì.
Gia Bảo vẫn cứ đi theo Vân My ko rời.
-Sao chị lại ko cho chứ? Chị như thế khiến em rất buồn đấy.
-Thì chị đã bảo em đừng có làm những việc ko có kết quả tốt rồi mà.
-Chị…
Giọng hơi nài nỉ và hơi trách.
-Thôi được rồi.
-
-0123 456 789, thứ tự thế nào tuỳ em.
Nổ đom đóm mắt.
-Sao chị lại…
-Ko có gì dễ dàng cả, vận động đầu óc một chút cho điều em muốn đi.
Rồi Vân My tiến nhanh về phía chiếc xe đang đậu trước cổng.
-Chị định cứ thế này với em sao?
Dừng lại và nhìn Hà Gia Bảo.
Ánh mắt của cậu ấy bỗng nhiên trở nên sâu thẳm.
-Với người có tình cảm với mình chị ko thể đối xử tốt hơn một chút được sao?
-Tại sao chị phải làm thế?
-…???
-Nếu phải đối xử tốt với một ai đó ko phải là chị nên đối xử tốt với người mình có tình cảm sao? Sao lại phải như thế với người có tình cảm với mình?
-Tức là chị sẽ cứ vô tình như thế này?
-Đúng thế, sẽ cứ như thế cho đến chết.
-Đến chết cũng ko thể cho em cơ hội? Chỉ vì em mang họ Hà?
-Một phần là như thế.
Một phần là như thế tức là cô ấy ko có chút tình cảm yêu đươg gì cả với Hà Gia Bảo.
Nói rồi, Vân My lên xe và ko nói hay nghe thêm bất kì điều gì nữa.
Quyết định của người con gái này là quay đi rồi thì ko bao giờ ngoái lại.
Nhưng cậu ta lại ko suy nghĩ như thế nên khi xe đi rồi cậu ta vẫn cố ngoái lại nhìn Hà Gia Bảo với vẻ thích thú.
-Hay thật đấy, cách hành hạ người khác tốt nhất là để người đó thích mình còn mình thì ko có gì cả. Sau đó thì păng!
Păng của cậu ta ở đây chắc có nghĩa là đá. Đá cái păng đây mà. -____-
Mà nghe cậu ta nói thế thì ai còn dám có tình cảm với cậu ta nữa, như thế chỉ tổ bị hành hạ.
-Nhìn thấy Hà Gia Bảo như thế cậu thấy vui lắm sao, Hoàng Nam Nam?
-Tất nhiên, nhưng nếu thấy cậu như thế còn vui dã man nữa.
Đồ dã man y như câu nói của cậu vậy.
-Cậu còn nhớ giao kèo của tôi và cậu liên quan đến chủ tịch hội học sinh chứ?
“Ko ngờ con mèo đó vẫn còn nhớ, ko thấy nhắc tới tưởng quên luôn rồi chứ.”
-Nhớ thì sao? Đúng là tôi đã thua cuộc, giờ muốn làm gì tôi?
-Đừng xen vô chuyện của tôi và Hà Gia Bảo nữa.
-Tôi giúp cậu còn gì.
-Đừng ra vẻ cao thượng với trò mua vui đó của cậu.
-Ko xen vô thì ko xen vô, làm như hay ho lắm vậy.
-Còn nữa.
-Còn gì nữa? >_<
-Đừng giở trò làm khó cậu ấy nữa, rắc rối là giữa tôi và cậu, đừng có lôi người khác vô.
-Cái đó thì ko ổn rồi, vì tôi và cậu ta cũng có rắc rối riêng của nhau ở đội bóng. Việc đó ko liên quan đến cậu.
-Việc của các người tôi ko quan tâm, nhưng tôi chỉ nhắc là trong phạm vi có liên quan đến tôi thì đừng làm hại cậu ấy.
-Ôi chà, bảo vệ cậu ta trong khi chính mình làm tổn thương cậu ta. Mèo khóc chuột cũng giỏi đấy.
Vân My quay đi, lấy phone ra và cắm headphone nghe nhạc.
Cậu ta cười khó chịu.
-Xem kìa, còn làm trò đó trước mặt tôi nữa cơ đấy.
Rồi cậu ta cũng quay đi, lấy phone rồi cũng cắm headphone nghe nhạc.
Giờ là cuộc chiến của công nghệ điện tử chăng?
Hai người này luôn tạo ra những pha vô cùng hài hước, nhưng phải công nhận càng hài hước bao nhiêu thì lại càng đáng yêu và lãng mạn bấy nhiêu.
Câu chuyện tình giữa hai nhân vật chính giờ đã thực sự bắt đầu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...