S. A
Hôm nay lớp học nhốn nháo lên hỏi thăm tình hình sức khoẻ của Vân My dù cô ấy…ko có mặt ở lớp học.
Điều đó có nghĩa là cậu ta chính là trung tâm cho những thắc mắc và sự quan tâm thậm chí là tò mò.
-Hôm nay cậu đi học?
Một người lên tiếng hỏi.
-Thì sao?
Cậu ta thản nhiên hỏi lại.
-Tức là hôm qua cậu ko bệnh?
-Sao nữa?
Cậu ta vẫn kiên nhẫn hỏi lại một lần nữa mặc dù những câu hỏi của người này khiến cậu ta ko được dễ chịu lắm.
-Vậy là hôm qua ở nhà chăm sóc cho Vân My!
Cậu ta la ố lên bằng một kết luận.
Cả lớp hú một đống.
Cậu ta trúng kế của tụi bạn rồi.
-Chăm sóc cái gì? Đừng có ăn nói linh tinh!
-Âyyy, còn chối!☻
-Tôi đã nói là ko có phải, tại sao tôi phải chối? >_<
-Vì có ai muốn công nhận tình cảm của mình đâu chứ.☻
-Ko nghe rõ lời tôi nói lần trước à? Ko bao giờ có chuyện Hoàng Nam Nam tôi thích con mèo Vân My đó.
Cậu ta nhấn mạnh câu nói thứ hai của mình đồng thời trừng mắt lên nhìn cậu bạn kia khiến cậu ấy xoa xoa tóc cười trừ rồi bỏ đi. Sợ rồi!
-Mà nè, Vân My cậu ấy bị sao vậy?
Một bạn gái ngồi gần Vân My cũng tỏ ra quan tâm.
-Ai biết, bị đau răng khôn mà cứ ôm bụng rên rỉ hoài, điếc cả tai.
-Ôm bụng?
-Đúng thế.
Cô bạn kia hơi cười, nụ cười rất chi là khó hiểu khiến cậu ta cũng phải tò mò.
-Sao cười kiểu đó.
-Ko có chi.
Rồi cổ quay đi ko hỏi hay nói gì nữa.
“Tụi con gái kiêu căng, tưởng làm thế tôi sẽ để ý sao?”
Ko có những cuộc tranh luận cãi cọ giữa cậu ta và Vân My lớp học cũng trở nên yên ổn hơn chút.
…
Ra đến cổng thì bắt gặp Hà Gia Bảo.
-Gì thế cậu nhóc?
-…
Chưa kịp để cậu ấy nói gì, cậu ta đã cướp lời luôn.
-À…hỏi thăm tình hình người yêu đúng ko?☻
-Chị Vân My sao rồi?
-Chẳng sao cả.
-O_o?
-Tại sao tôi phải nói với cậu?
Cậu ta tình giở trò với Gia Bảo sao?
Gia Bảo bắt đầu thấy bức bối rồi.
-Anh muốn gây chuyện hả?
-Tôi ko rảnh đến mức đó đâu. Nhưng mà nếu cậu muốn tôi có thể cho cậu số của con mèo đó đấy. ^_^
-Số?
-Cậu ta mới có điện thoại.
-Số bao nhiêu?
-Cậu thông minh nên tôi sẽ cho gợi ý.
-…
-0123 456 789, thứ tự thế nào thì tự cậu sắp xếp. ^_^
- >”<
Rồi cậu ta vẫy tay Gia Bảo và lên xe.
Chỉ biết giở trò trêu ngươi người khác, sao cậu ta lại xấu tính đến thế được nhỉ?
…
Đi về phòng thì đúng lúc thấy chị giúp việc bước từ phòng Vân My ra.
-Con mèo đó sao rồi?
-Con mèo?
-Là con nhỏ Vân My đó đấy! >_<
-À…cô ấy đã khỏi sốt rồi, nhưng xem chừng vẫn còn khá là đau, vừa chợp mắt được một lúc rồi ạ.
Cậu ta gật gật đầu rồi tính bước về phòng, nhưng được chút lại chợt nhớ ra một việc nên quay ngay lại hỏi.
-Mà nè…
-Dạ.
-Tại sao…mọc răng khôn…đáng lẽ phải đau răng ghê lắm đúng ko?
-Đúng thế, rất là đau và buốt.
-Thế thì tại sao…cậu ta cứ…ôm bụng suốt vậy?
Nhìn bộ dạng khó hiểu của cậu ta, chị giúp việc hơi bật cười.
-Cười cái gì? >”<
-Ko ạ. ^-^
-Ko biết tôi mới hỏi, bộ nực cười đến thế à? Rút cuộc là đau răng mà cũng đau cả bụng luôn ấy hả?
-Ko phải thế đâu ạ.
Chị giúp việc vẫn cười ngon lành.
-Cái này cậu chủ ko nên quan tâm làm gì. ^_^
-Ai quan tâm?
Cậu ta bực mình quay đi, đụng ngay vô lòng tự ái của cậu ta.
-Ko phải là quan tâm, là tò mò, tò mò đó, hiểu ko?
Tự nhiên lại quay trở lại gắt khiến chị giúp việc giật bắn.
-Có cái gì mà tôi ko thể biết hả?
-Là vấn đề của con gái, tất nhiên là cậu chủ ko thể biết.
-Cái gì???
Cậu ta tròn to con mắt nhìn.
“Ôi má ơi, bí mật cuộc sống là thế này sao?”
Cậu ta có vẻ đã hiểu.
Ngượng quá nên bỏ liền vô phòng, ko kì kèo hay phá trò gì nữa.
…
Chiều:
Ông nội rất là bận, cũng ko muốn thế nhưng buộc phải kêu cậu ta đưa Vân My đi nha sĩ nhổ răng.
Cậu ta giãy nảy lên.
-Sao lại là con?
-Ko thì là ai?
-Ông nội làm gì mà phải để con làm cái việc đó?
-Ta còn rất nhiều việc, một kẻ chơi dài cổ như cậu thì có gì mà phải nhảy dựng lên như thế?
-Con ko đi đâu.
-Anh Hai mà có cái việc đưa em gái đi nha sĩ cũng lười nhác thế hả?
-Ai anh Hai với con nhỏ đó, nếu nó ngoan ngoãn coi con là anh Hai thì con cũng đâu khó chịu với nó như thế này.
-Dẫn nó đi nha sĩ nhổ cái răng, khỏi bệnh nhanh hơn cậu đỡ khổ.
Ông lão chuyển sang giọng ngọt ngào.
-Ko.
-Thế bộ cậu tưởng tôi thích để một kẻ như cậu đưa con bé đi lắm à?
Lại bắt đầu cáu lên.
-Con thì sao? >_<
Lúc nào cậu ta cũng bị coi thường hết ấy nhỉ? ^-^
Dù phản kháng rất ác liệt nhưng cuối cùng cậu ta cũng phải chịu trận.
“Đời tôi sao lại khổ thế này? Tất cả chỉ vì con mèo xấu xí, ranh mãnh đó.”
Cậu ta bực bội ra xe đợi chị giúp việc dìu Vân My xuống mà chẳng thèm góp sức giúp gì cả.
Nhìn sắc mặt Vân My vẫn thật tan thương, chẳng có khí sắc chi cả.
Nhưng sắc mặt đó lại chẳng thể làm ột kẻ như cậu ta động lòng trắc ẩn. Vẫn cứ trơ ra đó nhìn chị giúp việc khó khăn đỡ cô ấy vô trong xe.
-Hai vị đi an toàn ạ.
-Phải nói với tài xế nói với tôi chi?
Lại còn bắt bẻ người ta.
Xe hôm nay đi chậm hơn mọi khi một chút để tránh làm Vân My đau hơn.
Nhưng cậu ta lại ko hiểu điều đó, lại kiếm chuyện.
-Đi thế này thì đến mùa trăng xanh mới tới nơi hả? Xe sắp hết xăng hay sao?
-Xin lỗi cậu chủ, nhưng đi thế này để tránh làm cô chủ đau.
“Nghe từ cô chủ ngọt sớt từ miệng ông ta kìa, từ khi nào cậu ta ngang hàng với mình vậy chứ?”
-Với lại…
-Còn cái gì nữa?
-Xe dù có sắp hết xăng thì đi chậm hay nhanh cũng sẽ thế thôi.
Vân My lầm bầm khiến cậu ta giật mình.
-Đau răng mà còn cố nghĩ cách xỏ xiên người khác được hả?
Mình cũng thấy thế, cô ấy quả có hơi…
-À mà…
Tự nhiên cậu ta thay đổi sắc thái ghé sát lại phía Vân My cười.
-Răng khôn đều mọc ở con trai và con gái nhưng…răng khôn mà khiến ình cảm thấy đau bụng thì…chỉ mọc ở con gái thôi nhỉ?☻
Đôi mắt của cô ấy hơi thay đổi sang trạng thái sững sờ.
“Sao…cậu ta…biết?”
Rất nhanh, cô ấy lại trở lại bình thườg.
-Đấy ko phải chuyện đùa của cậu.
-Tôi thực sự rất nhớ cậu đấy.
- O_O???
Ngay cả bác tài xế cũng trợn mắt lên nhìn qua gương chiếu hậu.
Cậu ta thì vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi và ánh mắt thì ko rời khỏi Vân My.
-Cậu sao thế?
Cố tình châm chọc phản ứng hiện tại của cô ấy.
-Tôi nhớ con người cọc cằn của cậu thường ngày, nếu cứ yếu đuối thế này, thật là nhàm chán.
= =”
Ra là thế.
Cụt cả hứng, tụt cả…cảm xúc.
-Cậu thích cãi nhau à?
-Ít nhất là ko muốn nhìn thấy bộ dạng lúc này của cậu.
Vân My ko nói gì, ngồi yên và dựa người vô thành ghế.
“Nếu cậu đã muốn thế thì sau khi tôi khỏi bệnh cậu sẽ lại thấy tôi như trước kia thôi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...