Cậu ta thì cũng hồi hộp muốn nghe cô ấy giải thích, vì chưa bị như thế bao giờ nên chắc muốn có kinh nghiệm.
-Chết hết thuốc giảm đau rồi, để ta kêu bác sĩ mang tới tiện thể khám luôn cho con bé, khổ thân chắc đau lắm.
-Nhưng đó là bác sĩ riêng của người nhà họ Hoàng mà.
-Thằng nhóc, đừng gây chuyện lúc này.
Cậu ta thấy thật bất công.
-Hôm nay ta cho phép nghỉ học để ở nhà chăm sóc con bé Vân My…
Ko những ko vui mà còn nhăn mặt.
-Vì con nhỏ đó mà mới được nghỉ.
-Ko lẽ để con bé ở nhà một mình ko ai chăm sóc lỡ đau quá mà bị gì thì sao hả?
Ông lão quát vô tai cậu ta khiến cậu ta đành vâng dạ cho qua chuyện.
-Con biết rồi, biết rồi, ông nói ít thôi, sáng sớm ra chưa ăn gì đã được khai vị món cháo tai rồi.
-Ta phải chuẩn bị đi làm đây, còn cậu nấu cho con bé ít cháo đi, đau thế chắc ko ăn nổi cơm.
-Sao? Con lại phải nấu cho cậu ta…
Ông lão lại nghiêm mặt.
Nhưng cậu ta lại ko có ý nhượng bộ.
-Đau thế chắc ko cần ăn…
-Thích ăn đòn mới chịu nghe lời chứ gì?
Số cậu ta kể cũng cay đắng ra phết đấy chứ? ^-^
Rồi ông lão ra khỏi phòng chuẩn bị đi làm.
Cậu ta vẫn đứng đó nhìn Vân My. Cô ấy đang cố nhắm mắt để quên đi nỗi đau, nhưng xem chừng cũng ko ổn lắm, vừa buốt răng ghê gớm, vừa đau bụng đến muốn bật khóc. Thật khổ sở!
Có tiêng rên khẽ vang lên như tiếng của những chú mèo bị hen rên hừ hừ, nhưng tất nhiên tiếng rên của cô ấy mang nặng nỗi đau đớn khó diễn tả hết bằng lời.
Bất giác cậu ta tiến lại gần giường hơn.
Mồ hôi chảy nhiều khiến ái tóc dài che hết gương mặt đẫm nước. Có lẽ vì nhiều mồ hôi mà con người dễ ko nhận thấy những giọt nước mắt đã tuôn ra.
Nhưng cậu ta lại vô tình phát hiện ra khi có ý muốn hất những lọn tóc làm che đi gương mặt của cô ấy.
-Để tóc thế sẽ rất khó chịu…
Phát hiện ra điều đó khiến cậu ta hơi sững sờ.
-Cậu…đang khóc đấy à?
Dùng toàn bộ sức lực còn lại của mình để hất tay cậu ta ra.
-Đừng…động vô…người tôi…
Nghe câu này lại khiến cậu ta thấy khó chịu trở lại.
-Bộ cậu nghĩ tôi thích động vô người cậu lắm hả? Chỉ là hiếm khi có ý tốt muốn giúp thôi.
-Tôi ko…cần.
-Còn nói được như thế thì chắc chưa chết nổi đâu.
Ông lão kia mà nghe thấy cậu ta nói thế thì tan xác vỡi ổng.
Bỗng có tiếng chuông.
-Chắc bác sĩ đến rồi.
Cậu ta quay người định ra mở cổng thì Vân My chợt nắm lấy tay cậu ta.
Hơi giật mình quay lại.
-Gì thế?
-Tôi…ko có muốn khám gì cả…chỉ cần…lấy cho tôi một chút…thuốc giảm đau và…
Thật khó khăn để nói lên lời.
-Và gì nữa?
-Thuốc ngủ.
-Cái gì???
Cậu ta tru đổng lên.
-Đau đến mức muốn chết sao con nhỏ này?
Câu này nghe giống như anh trai đang nạt đứa em gái có ý nghĩ quẩn. Thì cậu ta vốn dĩ đâu có xấu, mà nói đúng ra thì con người chẳng ai là xấu cả.
Nghe thấy cái câu ngu ngốc của cậu ta, cô ấy chỉ muốn bật dậy và cốc vô đầu cho cậu ta tỉnh ra. Nhưng kết quả chỉ có thể trợn mắt nhìn cậu ta mà thôi.
-Tôi…muốn dễ ngủ…hơn thôi…
-À ra thế. Sao ko nói?
Cậu ta đúng là ngốc ko đúng lúc, làm sao mà có thể nói được khi đang trong tình trạng đó chứ.
-Thôi được rồi, buông tay tôi ra tôi còn đi mở cửa cho bác sĩ. Cứ níu kéo hoài ko buông.
Lúc này mà còn tự sung được nữa.
Vân My buông tay cậu ta ra một cách yếu đuối cứ như thể buông tay trước khi chết vậy, nghe có vẻ ghê nhưng tôi chỉ là diễn tả lại thôi.
-Diễn tả cũg vừa phải thôi chứ? Người ta bị sốt mà cuốc lên đến chết thế mà nghe được à?
Đang bệnh mà bật dậy mắng tác giả ngon ơ. Chết thật!
Coi cậu ta đang nhìn cậu kìa.
-Tôi bệnh thiệt mà, chỉ là tác giả dùng lời lẽ ko có được dễ nghe nên tôi… ^_^
-Hai cái người này đúng là điên, ko dưng đâu bày trò chi?
-Gì??? >”<
Quá đáng rồi nghen! >”<
Chuyển cảnh!
Cậu ta ra mở cổng và thông báo tình hình của Vân My khi vô nhà.
-Cậu ta ko có muốn khám đâu, thế nên ông lấy cho cậu ta chút thuốc giảm đau và… thuốc ngủ.
-Cần thuốc ngủ chi?
Đến ngay cả ông bác sĩ cũng phải giãy nảy lên.
-Đau thế nên ko ngủ được, cần thuốc ngủ có gì mà ông dựng lên chứ? Là bác sĩ mà có cái đó cũng ko biết hả?
“Thằng này mày láo!”
Rồi bác sĩ lấy cho đưa cho cậu ta một hộp thuốc giảm đau.
-Còn thuốc ngủ?
-Học sinh ko nên dùng thuốc ngủ, rất ko tốt cho sức khoẻ, sẽ ảnh hưởng đến việc học sau này.
-Nhưng đau thế sao cậu ta chịu được.
-Cậu có đau đâu mà biết đau thế?
Ờ nhỉ, cậu ta có hơi quá!
-Thì…tôi nhìn nên biết, trông cậu ta quằn quại như con rắn bị chém đứt đầu ấy.
- +_+
Hình ảnh so sánh của cậu ta chẳng ghê quá mà.
-Nói là ko dùng thuốc ngủ được, cậu làm cách nào thì làm, bác sĩ nói phải nghe chứ?
-Cũng phải, có thuốc giảm đau thì cần gì ngủ nữa.
-Thuốc giảm đau chứ có phải thuốc dứt cơn đau đâu.
-Thế ý ông bác sĩ là gì đây? Đau muốn ngủ lại ko bán thuốc ngủ, tôi đã đến mức trấn an rằng thuốc giảm đau có công hiệu tốt thì ông lại đè bẹp ý nghĩ của người ta là sao?
Ông bác sĩ nhăn mặt sợ sệt.
-Ko còn gì nữa…tôi về đây…
-Ko tiễn.
Tính mang thuốc lên cho cô ấy nhưng lại nghĩ.
-Uống thuốc thì phải ăn cái gì đó nữa. Ko lẽ mình lại phải đi nấu cháo hầu hạ con mèo xấu xí đó?
Đến nước này còn so tính chuyện đó. Nhỏ mọn ko chịu được.
-À mà…mình cũng chẳng biết nấu cháo. ^_^
Thế mà còn cười được. =_=
-Cậu phải ăn gì mới uống thuốc được đúng ko?
Khẽ gật đầu.
“Mà nhìn cậu ta giống y chang con rắn quằn quại vì mất đầu mà.”
+_+
Dù sự thật có là thế cũng phải nghĩ là ko phải, cái đó người ta gọi là trái tim. Mà cậu ta lấy đâu ra trái tim?
-Ko có trái tim thì sống kiểu gì? >”<
OK.
-Cậu biết cách nấu cháo ko?
Sao lại hỏi cô ấy?
-Đừng nói…cậu ko biết…
Trông cậu ta có vẻ khó xử, vì đúng là ko biết mà.
-Đổ nhiều nước hơn…nấu cơm là được…
-Thế thôi hả?
-Nêm…gia vị…rau thơm…
-OK chưa?
Cô ấy ko nói gì nữa. Cậu ta hiểu ý nên cũng ko hỏi nữa mà rời khỏi phòng.
Nhưng được vài bước cậu ta đã quay ngay lại.
-Tôi muốn nói…
-TÔI KO MUỐN NÓI GÌ CẢ, ĐỪNG LÀM PHIỀN TÔI NỮA!!! >”<
Cô ấy quát tướng lên rồi ngất lịm luôn.
Cậu ta chớp chớp mắt, như thể vừa bị tạt nước vô mặt.
-Sao phải quát lên hả? >_<
Nhưng ngất đi rồi sẽ cảm thấy đỡ đau hơn, khỏi cần thuốc ngủ. ^-^
Còn cậu ta thì lục ục dưới bếp rất lâu ón cháo.
Bực mình la lối om sòm.
-Con mèo chết tiệt, tự nhiên dở chứng hành hạ người khác, cậu cứ thử khỏi bệnh coi tôi có hành hạ lại cậu ko? Con mèo ngu ngốc, ngu ngốc!!! >”<
Rồi thở hừ hừ như lên cơn hen.
Ai bảo cậu ta chẳng biết làm cái gì lên hồn nên mới vất vả như thế, rồi lại nổi điên quát mắng hoài.
Hơn một tiếng đồng hồ sau cậu ta mới hoàn thành xong tô cháo hoa.
Bụng đói meo luôn vì cậu ta cũng chưa ăn gì cả.
Thế nên ăn cháo thế thôi cũng thấy mùi vị ko đến nỗi tồi (hay chỉ là bênh vực cho bản thân nên mới nghĩ nó thế?).
Vì đau quá chừng nên ngất đi rồi cũng chẳng thể ngất được lâu. Khi vô phòng Vân My đã thấy cô ấy lại ở trong tình trạng con rắn đứt đầu.
-Ủa, tưởng cậu ngất rồi.
Khi nãy hét lên thấy đau khủng khiếp nên lần này rút kinh nghiệm ko có dám quát lên nữa dù có thấy khó chịu và bực bội đến thế nào. Đây là lúc để kiềm chế bản thân tốt đấy, giá mà cậu ta cũng bị như thế thì có phải học hỏi được rất nhiều về thế nào là nhẫn nhịn ko.
-Ăn cháo đi rồi uống thuốc, mà nhắc trước là ko có thuốc ngủ đâu.
Đôi mắt hơi ngạc nhiên.
-Bác sĩ nói ko dùng được thuốc ngủ.
-Bảo cậu mua…thì cậu cứ cố…mà mua đi…
Thực sự ko thể kiềm chế nổi.
-Nhưng muốn mua mà ko ai bán thì làm thế nào? Cậu giỏi thì tự bật dậy mà mua.
Ko làm thế nào được nữa nên cô ấy ko nói gì thêm, chỉ cố gượng ngồi dậy ăn cái gì đó mặc dù trong lòng ko có muốn ăn gì cả.
Con người như Vân My thì thường thế đấy, biết là ko muốn ăn nhưng vì nghĩ đến bản thân và những người lo lắng ình (ông nội, chỉ có ông nội thôi) mà vẫn cố phải ăn. Luôn nghĩ cho người khác.
Với những người tốt thì nghĩ cho họ đầu tiên còn với những người ko tốt (cậu ta, chỉ có cậu ta thôi) thì lại nghĩ cho bản thân trước hết. Thái độ sống tốt đấy.
Thấy cô ấy khó khăn để ngồi dậy mà cậu ta vẫn cứ đứng đơ ra. Tệ thế chứ.
Mồ hôi chảy rất nhiều khiến cậu ta chú ý. Ai lại chú ý mỗi cái đó?
Thế là cậu ta liền đưa tay lên trán cô ấy
-Vẫn còn sốt cao thế? Mà ủa, ông nội sao ko nhắc gì đến thuốc hạ sốt nhỉ?
-Bỏ…
-Gì?
-Bỏ tay ra. >_<
Cậu ta liền rụt ngay tay lại và nhăn mặt nhìn cô ấy.
-Nghĩ tôi thích làm như thế sao?
-Ăn đi, để tôi đi tìm thuốc hạ sốt cho.
-Sao cậu…
-Cái gì nữa? Sao kêu ko muốn nói gì cả mà nói lắm thế?
-Sao cậu…hôm nay lại…tốt với tôi… như thế?
-Gì???
Tôi cũng thấy thế.
-Vậy cậu muốn tôi bỏ mặc cậu muốn sống hay chết gì tuỳ ý chứ gì?
-Cậu…bình thường sẽ như thế…
-Tôi mà là loại người đó, nhầm to rồi em gái à.
Gương mặt vốn ko có chút sắc thái biểu cảm gì giờ trông lại càng lạnh lùng hơn đặc biệt là tái mét nên trông mới lạnh thật sự như ngâm đá thế.
-Tôi chỉ là làm theo lời ông nói thôi, nếu ko chăm sóc cậu cẩn thận thì tôi sẽ chịu thiệt thòi, ngược lại nếu làm tốt tôi sẽ thành một người tốt và hơn cả còn khiến cậu mắc nợ tôi, ko phải là tôi rất thông mình sao?
Té ra cậu ta cũng chỉ được có đến thế. Tốt cái nỗi gì? Muốn người ta mắc nợ mình nên mới giúp đỡ. Thâm hiểm thật!
Rồi cậu ta rời khỏi phòng và đi tìm hộp thuốc.
Còn Vân My thì nhìn tô cháo để ở bàn cạnh giường mà cậu ta đã mất đến hơn tiếng đồng hồ để nấu. Đang suy nghĩ gì đó mà tác giả cũng ko biết nổi. Nhưng xem chừng là đang nghĩ về cậu ta đây.☻
“Đau thế này làm sao mà ăn được giờ, cũng cảm thấy đoi đói.”
Ackk!!!
Tôi bị shock!
Nghĩ về cậu ta đây ư?☻
Ngồi dậy, ko ăn nổi chỉ biết ngồi ôm bụng, và ôm mặt, thì đau cả bụng và răng nên mới phải phân bố như thế.
Lát sau cậu ta quay lại thấy cô ấy đang ngồi gục đầu xuống, còn bát cháo thì vẫn còn nguyên.
-Sao cậu ko ăn hả? Để lát nguội ko ăn nổi đâu. Hay là ko dám ăn sợ tôi hạ độc?
Ko nói gì cả, mái tóc che hết khiến cậu ta chẳng biết cô ấy đang thế nào nữa, cười hay khóc.
-Buộc cái tóc lên dùm tôi, như thể mắc màn trên mặt thế hả?
Suốt nãy giờ độc thoại hoài nên cậu ta cũng thấy bực.
-Ăn mau đi còn uống thuốc, tôi mệt mỏi với cậu quá rồi! >”<
Ko khí vẫn im ắng.
Cậu ta điên tiết, lẳng mấy vỉ thuốc xuống bàn rồi lại gần giường Vân My.
Hất mấy lọn tóc dài ra sau và dùng hai tay ôm chặt lấy hai má của cô ấy và nhìn thẳng vô mắt cổ. Bạo lực!
-Bộ đau đến thế cơ à? Có việc cầm chén ăn thôi mà cũng ko làm nổi sao?
Giọng cậu ta đã thay đổi, rất nghiêm túc và chất chứa cả tấn muối.
Cô ấy thì ko còn sức hất tay cậu ta ra nữa. Đôi mắt lờ đờ mệt mỏi.
Tuy nhiên lại ko muốn để cậu ta nhìn thấy con người yếu đuối của mình lúc này nên Vân My cố lục tìm trong hai bán cầu não sự mạnh mẽ đã bị cơn đau dục bỏ mất từ tối qua.
Cuối cùng sau một hồi tìm kiếm cũng đã tìm thấy.
-Cậu có bao giờ chịu hoàn cảnh như thế này…mà biết được cảm giác đau đớn đến thế nào.
Giọng nói đầy dứt khoát nhưng tất nhiên ko thể được như mọi khi, đang bệnh được đến thế là tốt lắm rồi.
-Bị mọc răng khôn răng ngốc gì đó chứ gì? Bộ con trai thì ko có cái đó hả?
Cậu ta là kẻ ngốc. = =”
-Nếu ko muốn bị tôi cằn nhằn hay khiến tôi phải ghi nợ thêm cho cậu thì hãy ăn đi, uống thuốc rồi khỏi au vô.
Ko có giúp việc khổ vậy mà.
-Muốn tôi ăn thì…tránh xa tôi ra cái.
Cậu ta lập tức làm theo.
Vân My cố sức để lấy tô cháo, nhưng cầm được đến tô cháo rồi thì lại thấy mình ko thể làm nổi tiếp nữa.
Nhưng rồi vì cậu ta đã nói đến thế ko muốn mắc nợ cậu ta nên vẫn càng phải cố hơn.
Cậu ta căng thẳng nhìn từng động tác của cô ấy, lâu lâu lại thấy ức chế.
-Cái kiểu như thế này của cậu là có ý gì thế hả?
-…?
-Muốn tôi xúc cháo cho hay là mớm luôn cho hả?
Khó nghe quá! Mớm!?!?!
Và đúng là đã khiến cho Vân My bực mình đến mức trừng mắt lên.
-Có giỏi mớm cho tôi coi! >_<
-Mất vệ sinh lắm.
Biết ngay mà, yêu nhau chưa chắc đã làm nổi cái việc đó huống chi với hai người này có khác gì kẻ thù, vả lại cậu ta mà làm thế dám đảm bảo gãy răng ngay tắp lự.
-Ko mớm được nhưng có thể xúc cho cậu được.
-Tôi ko cần.
-Coi như anh Hai giúp em gái đi, tôi cũng chẳng muốn thế chút nào đâu nhưng cậu ko ăn được gì thì ko uống thuốc được, mà ko uống thuốc sẽ chẳng thể nào sớm khỏi được, mà ko khỏi sớm được thì…tôi sẽ cứ phải nấu cơm cho cậu. Ko thể như thế!
Tóm lại vẫn là nghĩ cho bản thân.
Thế là cậu ta giằng lấy tô cháo từ tay Vân My.
-Tôi đã nói…ko cần…
Cơn đau lại tăng cấp.
Cô ấy vội gục đầu xuống ôm chặt lấy bụng và cả má nữa. Tình hình trầm trọng quá rồi.
-Mau mau ăn đi, nhìn thôi cũng thấy ghê.
Cậu ta cứ liên tưởng đến con rắn mất đầu quằn quại giãy giụa chả ghê. -____-
Cô ấy vẫn gục đầu xuống.
-Mau lên!
Cậu ta gắt.
Cũng ko muốn mất thêm thời gian, xong nhanh thì có thể nằm xuống sớm mà tha hồ quằn quại. +_+
Ngửa mặt lên thì đã thấy trước mặt một muỗng cháo.
-Để tự tôi…
-Há miệng ra!
-Tôi đã nói…
-Cậu đã nói là đừng có nói nhiều.
Đành để yên làm đứa con nít trước mặt cậu ta một lần vậy.
Nhìn thoáng qua thấy cũng giống anh Hai chăm sóc em gái bệnh. Thật là…ấm áp tình thương. Tình là Chocopie! ^-^
Nhưng mới được mấy muỗng Vân My đã ko muốn ăn nữa.
-Coi thường người khác vừa thôi.
Cậu ta thấy như thể mình bị xúc phạm.
-Tôi mất công nấu cho cậu, chưa ai có cái diễm phúc đó đâu, vậy mà cậu lại chỉ ăn có vài muỗng là sao? Tôi biết cậu là kẻ ích kỉ chẳng bao giờ biết nghĩ cho ai cả nhưng cậu cũng đừng quá đáng như thế.
Có thế thôi mà cậu ta nói nhiều thật.
-Tôi…ko ăn được nữa…
-Bộ nó tệ đến thế chắc? Cậu đừng tỏ ra bất lịch sự và thiếu tôn trọng người đã giúp cậu như thế.
-Chỉ học tập cậu thôi.
Vẫn còn nói xỏ được cậu ta.
-Ko nói nhiều, ăn tiếp đi.
-Tôi ko ăn được nữa. >_<
Vừa đau vừa bực nên hơi cáu lên.
Cậu ta cố chìa muỗng cháo về phía cô ấy, khiến cô ấy phải quay mặt đi.
-Sao cậu cứng đầu thế hả?
“Còn cậu sao cố chấp thế? Tôi đã nói ko ăn được nữa. Vả lại cháo cậu nấu dở ẹc ai mà nuốt nổi.”
Ko nói được nên đành nghĩ.
-Có quay ra đây ko hả?
Sự nhẫn nại của cậu ta ko có được tốt nên cần phải dè chừng một chút, nhưng cô ấy lại chẳng quan tâm, đã cố gắng ăn một ít để có thể uống thuốc giờ lại ép ăn thêm thì có làm gì cô ấy cũng nhất quyết ko làm theo. Vân My là thế mà.
-Cái con mèo khó bảo này…
-Đưa thuốc cho tôi…
Giọng lầm bầm.
-Ăn hết chỗ này đã.
Cậu ta y hệt ông anh khó tính vậy.
-Cháo của cậu thực sự kinh khủng…tôi ko thể ăn tiếp được nữa…như thế cậu hiểu chưa?
Núi lửa phun trào trong cậu ta.
“Đồ trơ tráo trở mặt, ai đã giúp cậu mà cậu dám nói thế hả???”
-Cậu nhớ lấy những gì mình vừa nói, khi nào cậu khỏi bệnh, tôi sẽ tính sổ với cậu.
Cậu ta đặt tô cháo xuống bàn cái cốp như để thông báo là mình đang bực bội.
-Uống thuốc đi, tôi cũng phải đi nghỉ ngơi nên đừng có mong tôi quay lại giúp gì cậu nữa.
Lấy thuốc và nước cho cô ấy rồi rời khỏi phòng mà ko hẹn gặp lại.
-Mình đúng là điên có 102, cậu ta là người như thế nào mà mình phải chăm sóc cậu ta suốt từ sáng giờ. Ko được lấy một lời cảm ơn, đã bệnh đầy mình còn cố gắng dùng đến sức lực cuối cùng châm chọc người có ơn với mình. Đồ vong ơn bội nghĩa, con mèo xấu xa chết tiệt.
Bực bội quá nên cậu ta đánh một giấc ngon lành trên giường mà chẳng còn thèm quan tâm đến việc Vân My đang như thế nào nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...