S. A


Trường Chuyên Cao trung hình như vừa có học sinh mới khối B.
Mọi người đều đổ xô bàn tán về học sinh mới đó.
-Hình như là cháu trai ông chủ tịch trường mình.
-Là một công tử đích thực.
-Phong cách của cậu ta rất là bắt mắt.
-Ko biết sẽ vô lớp nào nhỉ?
-Liệu học hành có tốt ko?
Câu nói cuối cùng là của cô ấy, một người luôn chốt lại mọi thứ bằng một câu gây xuyến xao lòng người. -____-
-Tập trung học đi, đừng hớt chuyện thế chứ, lớp trưởng!
-Mấy cậu làm ồn quá.
-Vậy tụi tớ ra chỗ khác.
Rồi cả lũ kéo nhau đi.
Cô gái thở dài nhìn ra ngoài cửa số, những ánh nắng thu đã lan nhanh khắp nơi.
Một chú chim non yếu ớt đáp xuống một cành bằng lăng biến thành hình ảnh ẩn hiện trong đôi mắt sâu đen láy của cô gái.
Chú chim non có liên quan gì đến chuyện này chứ?

Cô gái trở lại lớp sau khi vừa ra hóng mát ngoài vườn trường mà thực chất là lắng nghe những âm thanh của thiên nhiên để tâm hồn trở nên thanh dịu hơn. Vốn dĩ chẳng ai có được tâm hồn đẹp đến lạ thường như của cô ấy cả.
Phát hiện ra bàn học của mình đã bị chiếm mất.
Một tên con trai đang nằm gục trên đó.
Mọi người xung quanh thì ko ngớt nhìn về hướng chiếc bàn với kẻ lạ mặt đồng thời nhìn cô gái bối rối thay.
Ánh mắt cô ấy vẫn ko có gì thay đổi,
chỉ bình thản đến bàn của mình và gõ tay xuống bàn.
Ko có phản ứng gì.
Lần này thì cô gái đưa tay về phía cổ của chàng trai và…túm lấy cái khăn kéo lên.
Mọi người ko có thái độ hay phản ứng gì, vì đây là một kiểu hành động dễ thấy ở người con gái này.
Thấy có kẻ đang làm ảnh hưởng đến mình, chàng trai ngửa cổ lên với ý khó chịu.
-Làm gì thế hả? >”<
Cậu ta trừng mắt lên nhìn cô gái.
Một người con trai với gương mặt sáng, làn da mịn. Gương mặt như thể được cấu tạo từ những điều kì diệu, khiến cho giây phút cậu ta ngẩng mặt lên mọi thứ đều bừng sáng.
Ngược lại vẫn là nét mặt thản nhiên như chưa bao giờ da mặt có thể căng ra.
-Xin lỗi nhưng đây là chỗ của tôi.
-Là con gái sao?
Một điệu cười khẩy đầy nhạo báng.
Cô gái vẫn chỉ nhìn mà vẫn ko có ý buông tay mình ra.
-Trước hết hãy buông cái tay bẩn thỉu của cậu ra khỏi chiếc khăn trên cổ tôi.
Mọi người nhăn nhéo với câu nói đầy chất bất lịch sự của kẻ lạ mặt.
Tuy thế, cô gái cũng vẫn ko có gì thay đổi, chỉ là đã buông chiếc khăn trên cổ của chàng trai kia ra và phủi tay.
-Cảm ơn vì đã nhắc, lâu hơn chút nữa thì phải đi rửa tay thật rồi.
-Cái gì???
Một vài người bịt miệng cười.
-Giờ thì đến cậu rời khỏi chỗ tôi, chỗ đó ko sạch sẽ như bộ đồ bẩn thỉu của cậu đâu.
Lần này thì nhiều người cười hơn.
Cậu ta bắt đầu thấy khó chịu.
-Cậu là lớp trưởng sao?
Ko trả lời.
-Là lớp trưởng sao?
Lần này cậu ta đã nói lớn hơn và thái độ cũng ko được bình thản như trước nhưng điệu bộ của cô gái kia vẫn lạnh lùng như thế.
-OK, có lẽ tôi đã hơi quá đáng.

Cậu ta đứng lên và cười thân thiện nhìn cô gái.
Chỉ chờ có thể cô ấy lập tức đẩy cậu ta sang một bên và ngồi xuống bàn của mình.
Rồi ko ai nói gì nữa.
Cậu ta cướp lấy bàn của người ngồi sát bên cạnh bàn của lớp trưởng.
Chú chim non đã bay đi.
Sự bình yên dường như vừa mới biến mất.
Giờ học đã bắt đầu nhưng lớp học của cô ấy hôm nay trở nên sôi động hơn với sự có mặt và sự gây chiến với lớp trưởng của một thành viên mới.
Trong khi tất cả đổ xô bàn tàn về cô bạn lớp trưởng và cậu bạn mới thì cả hai đều ko có vẻ quan tâm. Một người tập trung với việc học của mình còn một người thì gục đầu xuống bàn ngủ.
Giáo viên chủ nhiệm đã đến muộn.
-Cô xin lỗi, đáng lí ra lớp ta có thành viên mới nhưng cô bị thất lạc bạn ấy. Thật là tệ. ^_^
-Vâng, thật là ko tốt chút nào…
-Vì bạn ấy đã xuất hiện rồi ạ.
-Thế sao?
Giáo viên trẻ giật mình nhìn quanh thì phát hiện ra có sự thay đổi tại bàn bên cạnh lớp trưởng.
-Đáng lẽ em phải báo với cô một tiếng chứ? ^_^
Tuy hơi giận vì bị xúc phạm nhưng giáo viên trẻ cũng chỉ dám nói với giọng hơi trách và cười. Ngược lại, vẻ mặt của cậu ta lại đầy chất kiêu căng.
-Có nhất thiết ko ạ?
-Sao?
-Em đến đây ko phải để chịu sự quản lí của giáo viên đâu.
-Em nói thật lạ, đến trường học là để giáo viên dạy bảo và quản lí mà. ^_^
-Em nói là ko mà. ^_^
-Ừ, vậy chắc cô sai. ^_^
“Dẫu sao đây cũng là cháu chủ tịch, cứ nên nhẹ nhàng với cậu ta một chút.”
-OK, có phải là em nên giới thiệu về mình với các bạn ko nhỉ?
-Ko phải đó là nhiệm vụ của giáo viên sao?
-(Cô ko nghĩ là có nhiệm vụ đó cơ đấy, thằng nhóc kiêu ngạo này) Vậy thì để cô giới thiệu vậy. ^_^ (Nhưng có gì ko phải thì em đừng trách cô nhé!).
Trước thái độ ko ngoan ngoãn một chút nào của cậu bạn mới, mọi người có vẻ đã ko còn tỏ vẻ mặt thiện chí như ban đầu.
-Bạn mới của chúng ta là cháu trai ông chủ tịch, tên là Hoàng Nam Nam…
-Nam Nam?
Mọi người lúng lính cười trước cái tên nghe rất chi là ngây dại của cậu bạn mới kiêu ngạo.
-Là tên do đích thân ngài chủ tịch của mọi người đặt cho đấy.
Cậu ta cố nhấn hai từ chủ tịch để mọi người biết cậu ta là ai và thái độ như thế là ngu ngốc như thế nào.
Và quả thực mọi người đã nín bặt.
Chỉ có cô ấy vẫn ngồi yên lặng.
-Lúc trước bạn Nam Nam là học sinh của trường * *.
-* *?
Thái độ của mọi người lúc này là sững sờ vô cùng.
-Đó là trường toàn học sinh cá biệt.
-Bạn ấy bị nhà trường đuổi học vì luôn
gây bạo lực trong trường, là một thành phần cá biệt…
-Hình như hơi quá rồi cô ạ.
-Xin lỗi, vì em bảo cô giới thiệu về em mà. ^_^
-Dẫu sao cũng cảm ơn cô ạ. ^_^
“Thằng nhóc này khi cười trông thật ghê gớm.”
-Từ trường dở nhất chuyển đến một trường chuyên tốt nhất, đúng là hơi quá rồi.
Một giọng nói lạnh lạnh vang lên như thể câu nói được phát ra từ radio công cộng chẳng cần biết người nghe sẽ cảm thấy như thế nào, và có thích hay ko.
Tính cách của cô ấy luôn như thế, cố tình hiểu sai ý người khác đặc biệt là những người có tính cách khó chịu như Nam Nam.
“Có thể cô nhóc này sẽ kiềm chế được cái tính xấu của cậu ta đây, cháu ông chủ tịch, thật là đáng ghét.”
Hình như quên mất một điều rồi rằng… bà cô chủ nhiệm này có vẻ hơi láu cá. =_=

Nhìn lớp trưởng một lúc với vẻ khó chịu, cậu Nam Nam quay sang giáo viên trẻ.
-Đúng rồi, có một vấn đề mà em muốn tham khảo ý kiến của cô. ^_^
-Thế sao? ^_^
“Cảm ơn vì đã nghĩ đến cô.”
-Vấn đề gì vậy, cô sẵn sàng nghe đây.
-Theo cô thì tiêu chuẩn của một lớp trưởng là như thế nào?
-Tiêu chuẩn của một lớp trưởng sao?
Giáo viên trẻ hơi gật gù.
-Em có thể thấy ở bạn lớp trưởng ngồi cạnh em đấy.
-Nhưng em vừa mới vô lớp, đâu biết được bạn ấy tài giỏi ra sao, bất lịch sự như thế nào. Đúng ko? ^_^
Nam Nam quay sang nhìn lớp trưởng cười đầy thách thức đồng thời vẫy mấy ngón tay ra vẻ thân thiện. Cô ấy cũng quay nhìn đáp lại bằng một nụ cười ghê gớm hơn mà chẳng mấy khi ai đó có được diễm phúc chiêm ngưỡng.
-Thôi nào hai em.
“Cái bọn nhóc này làm tốn thì giờ quá!”
-Theo cô thì lớp trưởng là phải gương mẫu, là bộ mặt của một tập thể lớp nên ko thể tầm thường được.
-Ý cô là bạn này ko hề tầm thường?
-Đúng thế, và cô nghĩ là em nên tìm hiểu thêm về bạn ấy hơn là nghe cô nói.
Dường như sự có mặt của cậu ta ko được vẻ vang như cậu ta đã nghĩ. Nếu như ở ngôi trường trước cậu ta như một thủ lĩnh làm mưa làm gió với những trò bạo lực thì ở ngôi trường học tập này chỉ có thông minh và học giỏi thì mới có thể là thủ lĩnh. Và có thể cậu ta ko hề biết rằng muốn được làm thủ lĩnh ở đây thì phải đánh gục được thủ lĩnh hiện tại – lớp trưởng.
Mới đầu vô trường cái mà mọi người để ý trước hết chính là gương mặt, và từ đó hoa khôi của khối và của trường sẽ được lập. Và cô ấy đã ngay lập tức được chọn là hoa khôi của trường với nét đẹp ko thể có thứ hai dù là bất kì điểm nào trên thân hình mảnh mai và gương mặt sáng hơn cả ánh sao đêm.
Và đáng kinh ngạc hơn là cô ấy luôn đứng vị trí đầu bảng xếp hạng học tập của khối. Một con người có đầu óc vô cùng nhạy bén.
Tính cách nếu ko quen lâu thì sẽ dễ hiểu lầm bởi sự kiêu kì và vẻ mặt lạnh lùng thường ngày của cổ.
Chỉ những điểm đó thôi một người cá biệt như cháu ông chủ tịch cũng ko thể nào đánh bại được.
Duy chỉ có một điểm giống giữa hai người là đều có tham vọng.
-Xin lỗi nhé, nhưng tôi ko biết tên lớp trưởng.
-Ko biết tên tôi đáng phải để một người như cháu ông chủ tịch đây phải xin lỗi sao?
Tính cách của cô ấy luôn luôn thay đổi mà ko cách nào biết được khi nào sẽ thay đổi và thay đổi như thế nào.
-Ko xin lỗi thì tôi sẽ cảm ơn sao?
-Có nhất thiết ko?
Cô ấy lặp lại giọng điệu của cậu ta khi nói với giáo viên trẻ khiến lượng đường huyết cũng ko thể điều hoà nổi.
-Vậy có muốn nói tên ko?
-Ko phải cậu đang tìm hiểu tôi sao?
-Cái gì?
Cậu ta ngạc nhiên với câu hỏi của cô ấy, một câu hỏi khiến cậu ta phải bật cười.
-Tìm hiểu cậu? Tôi sao???
-Ko phải là cậu muốn biết tiêu chuẩn của một người lớp trưởng à? Tôi là lớp trưởng, cậu ko biết sao?
-Lần đầu tiên tôi thấy có kẻ còn cao ngạo hơn cả mình.
Lớp trưởng ko quan tâm nữa mà lại cúi đầu vô tập của mình, mái tóc dài che đi gương mặt khiến Nam Nam có muốn cũng ko nhìn thấy gương mặt đáng ghét của cô gái kia.
-Nếu cậu đã tự tin với khả năng của bản thân như vậy thì hãy thử xem cậu có thể giữ nổi chức vị lớp trưởng ko?
-Cậu muốn tranh với tôi sao?
-Đúng thế.
Bỗng nhiên mọi người dừng lại mọi hoạt động và hướng toàn bộ sự chú ý về phía hai người đó.
Cuộc chiến tranh giành chức vị lớp trưởng B1 sao?
-Cậu ko thấy có sự bất công khi đấu với một người con trai chứ?
-Câu đó phải để cậu suy nghĩ chứ? Và tôi cũng muốn hỏi là liệu cậu có cảm thấy thua kém gì ko khi bản thân chỉ có thế mạnh là vóc dáng con trai và thân thế gia đình?
-Vậy coi như là cậu đã đồng ý, lớp trưởng B1 sẽ có sự thay đổi.
-Đừng nói trước điều ko thể.
-Cũng đừng quá tự tin với hiện thực cậu sắp phải đối mặt.

-Và đừng quá tự chủ như những người lớn ở đây, thưa hai vị.
Giật mình!
Sự xuất hiện đột ngột của giáo viên chủ nhiệm.
-Nam Nam, tuy em là một người quan trọng nhưng ở đây ko giống với ngôi trường trước của em, ko thể tự động phát động chiến tranh như thế. ^_^
Lúc nào nói chuyện với cậu ta cũng ko quên để lại một nụ cười trên môi để tránh chọc giận cháu ông chủ tịch.
-Đây là một cuộc chiến lành mạnh thưa cô. ^_^
-Nhưng…em làm sao có thể…?
-Em sẽ ọi người thấy khả năng của mình, ko phải cứ đủ tiêu chuẩn mới là lớp trưởng được, và một người như em cũng ko hẳn là kém cỏi so với một bạn nữ.
-Em sẽ thua thôi!
Cô giáo vô tư nói mà ko biết là mình đã quên người học sinh này là ai.
-Cô nói sao?
-Há…à…à…ý cô là…sắp tới có một cuộc tranh cử chức chủ tịch hội học sinh, em ko muốn giống ông mình cũng là chủ tịch *?
Cùng là sếp đó. ^_^
-Để sau đi ạ. ^_^
-Nhưng mà tại sao em lại muốn làm lớp trưởng chứ?
-Vì cái tính cách kiêu kì của cô bạn này đã kích thích em, em muốn biết khi thất bại thì cậu ta trông sẽ như thế nào?
-Thật là…sao em lại có thể có thái độ đó với một bạn nữ đáng yêu thế này chứ? Thật là tệ! ^-^
-Đáng yêu?
-Đúng thế.
-Nó nghe vô lí như câu trông cô rất xinh đẹp vậy.
-Cái gì?
“Cái thằng nhóc này…sao nó có thể hạ nhục mình trước mặt mọi người như thế chứ? T____________T”
-Chắc em ko biết rồi, ngày xưa cô là hoa khôi của trường đấy.
-Ngày xưa sao? Đã bao nhiêu năm trôi qua rồi nhỉ?
“Nếu mi ko phải cháu ông chủ tịch thì đã sớm nát mông rồi, >”< ”
Giáo viên trẻ mặt mày nhăn nhéo ko biết phải nói gì nữa, cảm giác như có nhầm lẫn gì đó trong bản dự báo thời tiết tối qua.
“Ngày mai sẽ có những ánh nắng hết sức nhẹ nhàng cùng những làn gió mát. Thời tiết sẽ rất là dễ chịu…”
-Vân My, sao em ko có phản ứng gì vậy, em lại đồng tình theo cách này sao?
-Ko sao ạ, tuỳ cậu ta muốn làm gì cũng được, chỉ khi thất bại thì người ta mới biết được mình là ai.
-Câu này hay hen, vậy em hãy đánh bại cậu ta đi, cô ủng hộ em.
Giáo viên trẻ chỉ dám thì thầm để một mình lớp trưởng nghe thấy. Dẫu sao thì vẫn nhát gan. = =”
-Tự tin như thế chỉ bất lợi cho cậu thôi.
-Đó là việc của tôi.
-Được rồi, vậy thì lớp ta sẽ tổ chức một cuộc thi cá nhân để chọn lớp trưởng thực sự cho lớp. Theo cô thì sẽ có ba phần của
cuộc thi được chứ?
-Cô nói tiếp đi.
-Đó là học tập, thể thao và văn nghệ. Được chứ?
Tất cả mọi người đều tán thành.
-Còn cô…sẽ là đội trưởng đội cổ vũ. Được chứ? ^-^
-No!!!
-Mấy đứa thật là…ngày xưa cô là hoa khôi đấy, đội trưởng đội cổ vũ cũng là do…
-Ngày xưa…
Mọi người lại tất bật với mọi công việc của mình để lại một mình giáo viên trẻ phô trương thanh thế của…ngày xưa. -____-

Ngày học hôm nay trôi đi lặng lẽ hơn thường lệ.
Bỗng nhiên một cuộc chiến bùng nổ vì những người tham gia cuộc chiến đều là những kẻ muốn mình chiến thắng.
Sự thật là thời tiết hôm nay vẫn dễ chịu như thời tiết đã báo.
Lớp trưởng đi ra đến cổng thì một người con trai vẫy tay nhìn cổ cười tươi.
Cô ấy cũng đáp lại bằng một nụ cười nhẹ.
-Bồ sao?
Cô ấy hơi giật mình quay sang bên cạnh. Cậu ta đã bám theo từ lúc nào.
-Tự nhiên mọc đuôi là sao ta?
-Thế mới nói, một người cục cằn như cậu thì sao lại có bồ chứ.
-Sao cậu thấy ghen khi một người hoàn hảo như cậu lại ko có nổi một cô bồ sao?
-Hứ, tôi mà phải ghen với cậu sao, đồ con mèo.
-Cái gì đây?

-Mọi người gọi cậu là My My đúng ko, nó nghe giống Meo Meo hơn đấy.
-Đó ko phải là việc của cậu, đồ đeo khăn ạ.
Vừa nói, cô ấy vừa kéo cái khăn trên cổ của cậu ta khiến cho đầu cậu ta bị kéo cúi xuống thấp hơn.
Một khoảng cách vừa phải để cô ấy thì thầm với cậu ta.
-Lo mà đánh bại tôi đi, khăn quàng cổ.
Cùng với đó là một nụ cười nửa miệng hết sức kiêu ngạo và đầy thách thức.
Cậu ta giật lại chiếc khăn từ tay của cô ấy, đứng thẳng người và chính sửa chiếc khăn một cách cân đối và đẹp hơn.
-Đừng có tự tiện đụng vô chiếc khăn của tôi. >_<
Ko để ý mà bỏ đi.
-Và cũng đừng có gọi tôi là đồ đeo khăn hay khăn quàng cổ, tôi sẽ ko nể cậu là con gái đầu, đồ con mèo.
Vẫn thoải mái nói chuyện cười đùa với bồ của mình.
-Để coi cậu sẽ thách thức tôi được tới khi nào.
Thực ra người mà cậu ta nghĩ là bạn của cô ấy chỉ là một người em họ học khối dưới.
-Anh ta là học sinh mới chuyển đến lớp chị, cháu ông chủ tịch đúng ko?
-Sao em biết?
-Thấy cái khăn trên cổ của ảnh.
-Thế à?
Cả hai đi bộ cùng nhau trên đoạn đườg trải đầy lá.
Những ánh nắng cùng tiếng chim.
Có cảm giác như mang hơi hương mùa thu dịu dàng của miền Bắc.
-Hình như mối quan hệ của hai người ko tốt, chắc tính cách của anh ta xấu lắm.
-Sao em nói thế?
-Vì chị ko thoải mái khi tiếp xúc với anh ta.
-Có thể là do tính cách khó chịu của chị thì sao?
-Chị My My ko như thế.
-Cảm ơn em. ^_^
Một nụ cười dịu dàng như mùa thu.
-Chị và cậu ta sẽ tranh chức lớp trưởng nhưg em nhớ là đừng nói với ba mẹ chị nhé!
-Chị sẽ thắng phải ko?
-Ừ, nhất định ko thua đâu, em đừng lo.
“Em chỉ lo chị sẽ thắng thôi.”
-Nhớ là đừng nói với ba mẹ chị dù họ có hỏi như mọi khi nhé!
-Vâng.
-Hà Gia Bảo, em đúng là một người em tốt của chị. ^_^
Cô ấy bẻo hai bên má của cậu em họ và cười tươi hơn.

-Con về rồi ạ.
-Đi học bài đi rồi lát xuống ăn trưa.
-Vâng.
Ông bà của gia đình họ Hà là những người luôn đề cao về thành tích học tập của con mình, luôn buộc đứa con phải đứng đầu và ko bao giờ được phép đứng sau người khác. Họ huấn luyện đứa con gái của mình giống như thành một sát thủ hướg tới nhiệm vụ hơn là một con người hướng tới tương lai trước mắt.
Cách mà họ đặt đứa con vào cuộc sống là cách mà họ tìm kiếm niềm tự hào của bản thân.
Đó chính là một phần lớn tạo nên nét tính cách lạ lùg và khó hiểu của Hà Vân My.
-Tình hình học tập thế nào rồi, vẫn ổn cả chứ?
-Vâng, sẽ ko dễ bị đánh bại đâu ạ.
-Tốt, con phải biết là ba mẹ kì vọng ở con như thế nào.
-Con hiểu ạ, con sẽ ko phụ lòng ba mẹ.
-Nhớ những gì con nói đấy.
Một khoảng im lặng hiếm thấy trong những bữa ăn.
Thường thường ông bà Hà sẽ ko dễ gì để cho My My yên ổn trong bữa ăn cả.
-Mà ko biết chúng ta đã dặn chưa là con ko được phép yêu đươg khi đang đi học.
-Vẫn sẽ có thể nếu như nó ko làm ảnh hưởng đến việc thành tích bị giảm sút, nhưng sẽ ko có chuyện đó đâu.
Sau khoảng thời gian im lặng hiếm có thì cả hai ông bà đều lên tiếng.
My My chỉ dám cúi đầu đồng ý, vả lại với cô ấy chuyện tốn thì giờ nhất chính là yêu đương khi còn đi học.
Biết ba mẹ mình đề cao chuỵên thành tích và danh dự như thế nào đến nỗi luôn luôn kêu người em họ Gia Bảo phải để ý đến việc học tập ở trường của mình và thông báo thường xuyên nên My My ko muốn để họ biết về cuộc chiến với thành viên mới.
Con người Hà Vân My đã dần trở nên giống với ba mẹ cô, vì sự gò ép quá đáng từ khi cô trở thành con gái họ, vì sự kì vọng đến lạnh lùng mà họ dành cho cô.
Với Hà Vân My chỉ có một cách duy nhất để ko mất đi tình cảm yêu quý của ba mẹ là giữ vững vị trí số 1.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui