Dường như An Duệ lập tức cảm thấy cơ thể đã trải qua một số thay đổi, trong cơ thể có một luồng sức mạnh kỳ dị dâng lên, ttiềm thức muốn cử động, nhưng lại phát hiện mình vẫn chưa có chân, xương sườn vẫn bị gãy.
Thẻ này không phải là thẻ chữa lành, anh ta có một cơ thể bằng thép, thương tích của bản thân không thể chữa được.Vì có thân thể bằng thép nên anh ta không dễ gì tắt thở, thể lực cũng không còn là người thường, tuy rằng mất rất nhiều máu nhưng chóng mặt đã giảm bớt phần nào.Mấy người Trịnh Phong cũng phát hiện ra điều này, nhất thời thở phào nhẹ nhõm, có thẻ SSR thì sao? Què quặt vẫn là què quặt thôi, chặt chân anh ta là đúng đắn.
Bây giờ họ chỉ mong anh ta không nhận được thuốc hồi phục thôi.An Duệ không để tâm tới đám người Trịnh Phong, mà vươn tay chạm thẻ bài thứ hai.Người xem còn căng thẳng và chăm chú hơn người rút thẻ, chiếc thẻ thứ hai được lật ra, lộ bề mặt trong suốt trống không.Đây là một thẻ trống.Thẻ thứ ba được lật lên và vẫn là một thẻ trống.Thẻ thứ tư được lật và trống.Dường như vận may khủng của An Duệ đã tiêu hết vào thẻ bài đầu tiên, những thẻ tiếp theo đều trống.
Chỉ nhìn vào tỷ lệ bùng nổ của các vật phẩm, chắc chắn An Duệ đen đủi nhất nhóm người này.Rất nhanh chỉ còn lại một thẻ bài cuối.Lúc này đám người Trịnh Phong đã hoàn toàn thả lỏng, ai nấy đều nở nụ cười.
Bọn họ rất lo lắng rằng anh ta sẽ rút ra thuốc hồi phục, bởi vì được biết thuốc phục hồi có thể chữa lành 10% tổn thương cơ thể, nhưng hiện tại chỉ còn lại một lá bài cuối cùng, cho dù anh ta rút được thuốc phục hồi, bọn họ cũng không sợ, bởi vì nhìn thế nào 10% vẫn không thể chữa lành toàn bộ thương tích của anh ta.Họ vẫn chiếm ưu thế có thể đè bẹp An Duệ!An Duệ hít một hơi thật sâu, vô thức liếc nhìn Giang Tinh Chước, cô vẫn đứng tại chỗ, trừ lúc cần giải thích tác dụng thẻ bài với người rút thì cô không nói lời nào, cảm giác rất bí hiểm.Lá bài cuối cùng được lật lên, ánh sáng tản đi lộ ra bề mặt màu vàng.Màu vàng! Lại là màu vàng! Không, không sao, khá tốt nhỉ? Giết chết anh ta thì thẻ này thuộc về họ rồi! Đám người tham lam Trịnh Phong lại suy nghĩ thâm độc.Đương nhiên trong lòng cũng cực kỳ tức giận và ghen tỵ với anh ta.Giang Tinh Chước: “Ngạc nhiên thật đó, hiếm có ai rút được hai thẻ bài chính.”An Duệ ngờ vực, anh ta không biết thẻ bài chính là gì, lần này anh ta lại rút được gì rồi?Giang Tinh Chước: “Chúc mừng, đây là thẻ SSR, thuốc phục hồi.”Mặc dù SR chỉ thua SSR một chữ S, nhưng lại khác biệt rất lớn.
Thuốc phục hồi cấp SR chỉ có thể chữa lành 10% thương tích cơ thể, mà SSR có sự lợi hại của SSR, vì vậy viên thuốc phục hồi cấp SSR có thể hồi phục xương thịt bị hoại tử, miễn là vẫn còn chút hơi tàn, cho dù chỉ còn một cái đầu, thuốc này cũng làm mọc lại một cơ thể được.Giang Tinh Chước nói xong, thẻ bài vàng hóa thành ánh sáng nhập vào cơ thể An Duệ.
Anh ta lập túc cảm nhận được một luồng nhiệt xuất hiện trong đầu.
Với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, khuôn mặt bị đạp đầy máu, sống mũi gãy nát, khuôn mặt biến dạng của anh ta được khôi phục lại, sau đó lao thẳng xuống dưới, chảy qua từng đường kinh mạch của hanh ta, chữa lành mọi vết thương từ trong ra ngoài.Kết quả là cảm giác đau nhức ở xương sườn dần dần biến mất, cuối cùng hơi nóng truyền đến vết cắt trên chân bị gãy của anh ta...Đám người Trịnh Phong nhìn muốn rơi mắt ra ngoài, hai chân của An Duệ chầm chậm mọc ra.Giang Tinh Chước cong môi, giọng điềm đạm: “Giao dịch xong, gặp lại sau.”Dứt lời, quỷ thân bí ẩn đột ngột xuất hiện này lập tức biến mất.
Cùng với việc cô ấy biến mất, có một cảm giác nhớp nháp và đáng sợ khiến họ bị sốc, như thể kéo họ vào một không gian khác.
Cùng lúc cô biến mất, có một cảm giác nhớp nháp và đáng sợ khiến họ chết khiếp, như thể kéo họ vào một không gian khác vậy.Ngay khi cảm giác này biến mất, tất cả mọi người trong nhà đều hoạt động.Đám người Trịnh Phong lập tức rút súng ra, vẻ mặt vặn vẹo và tàn nhẫn, họ bắn loạn xạ về phía An Duệ.“Đùng, đùng, đùng...”Bàn ghế dưới sàn, mùn cưa bay tung tóe, bụi bắt đầu bốc lên.Những ngôi nhà trong căn cứ quân sự này có khả năng cách âm tốt, có thể kiểm soát âm thanh để không phát tán quá xa và thu hút quái vật.
Những người duy nhất có thể nghe thấy tiếng súng lớn là những người canh giữ bên ngoài.Họ lắng nghe, không khỏi khó hiểu.Sao lại dùng dao mổ trâu để giết gà nhỉ? Đạn là tài nguyên quý giá, sao lãng phí vào người người một tên tàn phế chứ? Không cần thiết mà?Qua một lúc lâu, tiếng súng kia mới dừng lại, tất nhiên là hết đạn rồi.Lúc này bên trong nhà đã tràn đầy bụi mù, chẳng nhìn thấy gì cả.“Chết chưa vậy?” Trịnh Phong thở dốc hỏi, trong tay nắm chặt thẻ cánh quỷ.“Tiếc là chưa.” Giọng nói trầm ấm của người đàn ông vang lên.
Trong làn khói, thân hình An Duệ cao thẳng không chút tổn thương, đạn rơi đầy đất dưới chân anh ta.
Rõ ràng những viên đạn ở cấp độ này không làm tổn thương một người có thân hình thép như anh ta được nữa.An Duệ chậm rãi đến gần Trịnh Phong.Trịnh Phong sợ hãi, vội vàng đi tới bên cửa sổ mở màn ra, đồng thời dùng thẻ.
Đôi cánh đen sì sải dài sau lưng, anh ta nhìn bầu trời đêm đen như một con chim sắp rời tổ.Nhưng ngay sau đó An Duệ đã nắm lấy mắt cá chân của anh ta, kéo mạnh lại và nện xuống đất....Bên kia thành phố A, cấp trên của Tào Văn đang bận bịu làm cho xong việc về đám quái vật hôm nay, đến nửa đêm cuối cùng cũng nhớ ra Tào Văn.Mặc dù Tào Văn báo cáo với anh ta về người bí ẩn nào đó, rút thẻ gì đó, anh ta không hiểu gì hết, thậm chí còn không nhớ rõ Tào Văn nói gì, nhưng vẫn lập tức liên lạc lại ngay.Giọng Tào Văn như mất hồn: “Ngài phái người tới đi.
.
.Không, không cần nhiều người, không cần kế hoạch gì cả, điều mấy chiếc xe tang tới là được rồi.”Tào Văn đứng trong căn cứ, nhìn người chết la liệt trên đất mà rợn tóc gáy, mặt cứng đờ, nỗi sợ hãi nuốt chửng anh ta.
Người đó...!hoặc phải nói là ác ma, nhất định là ma quỷ tà ác mới tạo ra được cảnh giống như lò mỗ này.Làm thế nào con người như họ có thể chống lại loại sức mạnh này? Những gia đình quyền lực kia làm được không?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...