Đúng bảy giờ sáng, chiếc Vivere của Tôn Dịch nhanh chóng đậu trước công ty truyền thông giải trí Vương Thắng. Kính xe bây giờ đã được đổi thành màu đen, người bên trong nhìn ra ngoài được, nhưng bên nhìn vào trong lại không.
Bởi vì Thôi Kiệu Hôn không thể tùy tiện để tài xe đoàn đến nhà Tôn Dịch đón mình, cho nên cô vẫn thường xuyên nói tài xế không cần đưa đón cô, bao giờ Tôn Dịch không có nhà, cũng là tài xế thả cô ở đầu cổng khu biệt thự, còn mình thì đi bộ vào nhà.
Tôn Dịch bước xuống xe, mở cốp sau lấy vali giúp Thôi Kiệu Hôn, hiện giờ tuy không còn sớm, nhưng người ở đây cũng không mấy rảnh rỗi, cho nên cũng không chú ý lắm.
Lưu Đào đứng phía sau, Tôn Dịch khẽ gật đầu một cái, sau đó đưa hành lý cho Lưu Đào và nhân viên của đoàn.
Anh nói với Thôi Kiệu Hôn: “Chúng ta bay cùng hãng, nhưng không chung một khoang, đến sân bay thì nhắn cho anh, đừng quên phải đeo tai gấu.” Cô không chịu áp suất thấp được, mỗi lần đi máy bay tai sẽ bị ù đi, cho nên trước khi đi đã nhờ Tôn Dịch mua giúp tai gấu để đeo.
Thôi Kiệu Hôn gật gật đầu, thấy anh vội vã đưa hành lý của cô cho nhân viên đoàn thì không khỏi ấm lòng. Anh cũng có việc ở công ty, nhưng lại vì giấc ngủ của cô mà không gọi cô dậy sớm hơn một chút, hiện giờ còn cố ý nhắc nhở nhân viên đoàn về hành lý, chắc hẳn phía bên em trai anh cũng rất gấp.
Thôi Kiệu Hôn nắm tay Tôn Dịch, ánh mắt dưới như sương sớm mờ ảo nhìn anh, “Anh đi đi, công ty còn cần anh hơn em.”
“Anh thì chỉ cần em.” Tôn Dịch hôn lên trán Thôi Kiệu Hôn một cái, đẩy cô vào cửa công ty nói: “Bên ngoài sương lạnh, nhớ phải giữ tai gấu.”
“Ừm, em nhớ rồi.” Thôi Kiệu Hôn chu môi, “Hôn em một cái đi.”
Tôn Dịch là một người đàn ông dễ thỏa mãn, chỉ nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của vợ yêu ửng hồng thôi đã muốn cắn cô mấy ngụm, hiện giờ lại bị câu kia của cô làm cho xúc động, vội ôm mặt cô hôn lên mấy cái.
“Yêu em lắm, tạm biệt.”
“Tạm biệt.”
Đợi chiếc xe biến mất khỏi tầm mắt, Thôi Kiệu Hôn mới xoay người vào trong. Nãy giờ đứng bên cạnh cô, nhân viên giả vờ có mắt như mù, nhìn thấy đôi tình nhân này ngọt ngào qua lại, thật sự hận không thể chạy về đăng lên weibo mấy câu.
Chọc mù mắt tôi đi! Cẩu độc thân ở đây, sao mấy người lại có thể tự nhiên như vậy, anh anh em em, xa nhau có bao nhiêu đâu mà làm như sẽ phải xa nhau cả năm!
Lưu Đào tỏ vẻ không quan tâm, chỉ dặn mọi người chuẩn bị nhanh một chút, sau đó lại chuyển đồ của cô lên xe, cùng Thôi Kiệu Hôn ngồi một xe chạy thẳng đến sân bay.
Từ đây đến sân bay có chút xa, đi hai mươi phút một lần kẹt xe mới đến. Thôi Kiệu Hôn nhắn cho Tôn Dịch một tin, Lưu Đào lại nói phải lên máy bay trước, anh ta đi cùng cô và thêm vài nhân viên nữa.
Hiện giờ ở sân bay rất đông, bởi vì thông tin trên mạng nói hôm nay đoàn phim của Trần Diễn Tông sẽ đến, cho nên mọi người đã vội vàng đứng đây đợi từ rất sớm.
Không biết đoàn phim của Trần Diễn Tông sẽ đến lúc nào, nhưng mà trước tiên mọi người đã thấy có một đoàn phim đang bước vào trong.
Cả sảnh yên lặng chờ đợi, bất ngờ lại nhìn thấy nữ phụ đang khiến cộng đồng mạng gây tranh cãi, cô gái họ Thôi.
Trên truyền hình và trang cá nhân trông rất đẹp, lại không ngờ tới ngoài đời còn đẹp hơn mấy lần!
Mọi người cùng hít vào một ngụm khí, sau đó phấn kích reo tên cô.
“Là Kiệu Hôn!”
“Kiệu Hôn, Kiệu Hôn!”
“Ở bên này, Kiệu Hôn!”
Thôi Kiệu Hôn không biết trước, vừa nghe tiếng hét liền giật mình, điện thoại trên tay cũng muốn rơi xuống.
Lưu Đào đi cạnh cô, nói nhỏ bên tai: “Truyền thông phát tán tin đoàn phim sẽ đến Bắc Kinh, cho nên người hâm mộ mới đứng đây đợi.”
Thôi Kiệu Hôn gật gật đầu, người hâm mộ rất nhiều, cả sảnh sân bay bị vây gần như kín mít, chỉ chừa một lối đi ở giữa. Tiếng điện thoại chụp hình, máy ảnh dồn dập liên tục, ánh sáng đèn flash nhiều đến đau mắt, âm thanh hỗn loạn át đi hẳn tiếng vệ sĩ phía sau lưng Thôi Kiệu Hôn.
Người hâm mộ vừa kinh ngạc vừa phấn khởi, nhìn vẻ mặt đẹp đến mê người của Thôi Kiệu Hôn thì tiếng hét càng to hơn nữa. Đến khi dáng người hấp dẫn của Thôi Kiệu Hôn biến mất khỏi cửa, tên cô vẫn được mọi người hô ở phía sau.
Thôi Kiệu Hôn có cảm giác tim mình đã bay ra ngoài. Lần đầu tiên trong đời cô thấy choáng váng đến như vậy. Nhớ lúc được tôn danh hoa hậu giảng đường, sinh viên toàn trường và các trường khác đến cũng không ít, nhưng lại không khiến cô hoảng sợ đến như vậy. Lúc này dường như mắt vẫn còn bị chói bởi những ánh đèn flash, Thôi Kiệu Hôn khó chịu nhăn mày.
Lưu Đào giúp cô lên máy bay, ngồi bên cạnh đưa cho cô một chai nước suối: “Đừng lo lắng, sau này sẽ quen thôi.”
Thôi Kiệu Hôn nhận lấy chai nước, uống một chút rồi nhắm mắt nghỉ ngơi. Đột nhiên điện thoại rung lên, báo tin nhắn đến.
Tôn Dịch nói: “Anh thật sự tự hào, cục cưng, tên em vẫn còn bên tai anh.”
Thôi Kiệu Hôn mỉm cười, tâm trạng lập tức bình tĩnh lại, cô trả lời: “Em lên máy bay rồi, em ngồi khoang 2, anh ở đâu?”
Chỉ một phút sau, tin nhắn của Tôn Dịch đã đến: “Anh ngồi khoang 1, xuống sân bay có muốn gặp anh không?"
Thôi Kiệu Hôn: “Muốn.”
Tin nhắn cuối cùng của Tôn Dịch hồi đáp: “Cục cưng, tắt máy thôi.”
***
Hình ảnh ở sân bay Thượng Hải của Thôi Kiệu Hôn được đăng tải trước Trần Diễn Tông, người hâm mộ cô lập tức tăng thêm gần một vạn. Bình luận về hình ảnh này còn nhiều hơn cả hình ảnh của Trần Diễn Tông sau đó, người hâm mộ ở phía Bắc Kinh nhận được tin tức, lập tức đón lấy từng bước đi của Thôi Kiệu Hôn, Lưu Đào sợ cô sẽ bị những người hâm mộ này làm cho ngạt thở, vội vàng đưa cô về khách sạn trước.
Tuy tâm tình không vui, nhưng bởi vì lúc xuống máy bay, quả thật đã nhìn được Tôn Dịch đứng ở không xa vẫy tay, Thôi Kiệu Hôn thật sự ổn định tinh thần nhanh hơn một chút.
Đạo diễn Thắng đến Bắc Kinh vào buổi tối, trong khoảng thời gian chờ đợi, ngoại trừ ra ngoài phòng hóng mát, Thôi Kiệu Hôn không ra khỏi khách sạn được.
Phóng viên vây quanh khách sạn, vì Kim Hoa ở cùng khách sạn với Thôi Kiệu Hôn, cho nên cô coi như cũng bị ảnh hưởng bởi Kim Hoa một chút, hơn nữa phóng viên cũng muốn được phỏng vấn nữ diễn viên mới nhất của bộ phim “Gót Đỏ”, tập trung ở đây cũng không sai.
Thôi Kiệu Hôn nhận được tin nhắn của ba người bạn mình, bọn họ nói trên mạng đang nổi cuồng vì cô, hiện giờ tên cô đang đứng đầu danh sách tìm kiếm, số lượng tin nhắn đến chỗ bọn họ hỏi về cô cũng nhiều lên đột ngột.
Tường Lệ nói nếu hôm nay không có Dương Sung ở đây, có lẽ là ba người bọn cô đã bị đám sinh viên của trường đè bẹp rồi.
Thôi Kiệu Hôn có thể tưởng tượng được khuôn mặt hung thần của Dương Sung và đàn em của anh ta.
Lý Nhĩ Vy đang chải tóc, cô ấy vừa cười vừa nói: “Có phải bọn tớ cũng sắp trở thành người nổi tiếng không? Lượng theo dõi tăng nhanh như vậy, thật sự là sợ hãi.”
Lục Phiến Nhu không biết đang nhai cái gì, miệng nói mơ mơ hồ hồ: “Bọn tớ xem đoạn clip cậu ở sân bay, thật sự là đáng yêu muốn chết.”
“Phải đó.” Lý Nhĩ Vy chỉ vào điện thoại, “Mọi người nói vẻ mặt cậu lúc giật mình đúng là dụ dỗ người ta làm việc xấu!”
Tường Lệ gật đầu: “Rất muốn bắt cậu về nhà mà ngày đêm ăn nuốt.”
Thôi Kiệu Hôn: “… Tường Lệ, cậu dùng từ ngữ dễ nghe một chút đi.”
Những bình luận trên mạng cô đã xem hết, mọi người hầu như khen cô đẹp rất nhiều, thậm chí còn có người nói cô còn đẹp hơn cả Ảnh hậu Triệu Gia Như.
Người hâm mộ Triệu Gia Như vẫn chưa xuất hiện, nhưng có thể nói hiện giờ cô chính là tâm điểm của làng giải trí. Các nghệ sĩ khác bắt đầu kết bạn với cô, chuyện này Thôi Kiệu Hôn cũng rất thoải mái, cô không phải người thích phức tạp, cho nên có lời mời kết bạn, cô lập tức đồng ý.
Ngay cả Lư Phương cũng kết bạn, tự nhiên muốn đi lên cũng không khó.
Tường Lệ nói: “Dương Sung nói lễ khánh thành công ty chú anh ấy sẽ diễn ra vào cuối tháng, lúc đó sẽ tổ chức tiệc.” Bây giờ là giữa tháng, nói vậy phải đến hơn mười ngày nữa.
Tôn Dịch không nói khi nào thì công ty anh khánh thành, nhưng anh nói đi một hai tuần, chẳng lẽ lại lâu như vậy?
Thôi Kiệu Hôn hỏi: “Vậy bao giờ cậu đến Bắc Kinh?”
“Tuần sau.” Tường Lệ đáp: “Tớ sẽ đến cùng gia đình Dương Sung, anh ấy nói ông anh ấy không muốn mọi người đến sớm.”
“Ông của Dương Sung là chủ tịch tập đoàn Phiên Hoàn đó.” Lục Phiến Nhu nói: “Dương Sung nói chú hai anh ta tên Tôn Dịch, cũng nói là bởi vì chủ tịch muốn công khai con dâu của con trai mình, cho nên mời không ít nhân vật tai tiếng trong giới doanh nhân.”
Tường Lệ gật gật đầu: “Chỉ là không biết con dâu thứ mấy. Nhưng mà Hôn Hôn, nếu cậu gả cho thầy Tôn, chẳng phải Dương Sung sẽ gọi cậu bằng một tiếng thím sao?”
Thôi Kiệu Hôn nghệt mặt, vừa mới tiếp nhận thông tin từ Lục Phiến Nhu, lại bị Tường Lệ hỏi một câu làm cho ngớ ngẩn.
“Thím? Già đến vậy sao?” Thôi Kiệu Hôn nhăn mặt, “Cậu cũng phải gọi tớ là thím!”
“Thím Hôn.” Tường Lệ hiếm khi ngoan ngoãn, “Từ nay Lệ Lệ sẽ gọi thím là thím Hôn.”
“Ha ha, thím.”
Thôi Kiệu Hôn: …
Bốn người nấu cháo điện thoại đến đêm, Thôi Kiệu Hôn lại gọi cho Tôn Dịch.
Chuông reo chỉ mấy giây, Thôi Kiệu Hôn đã nghe giọng nói của anh: “Em còn thức sao?”
“Vẫn còn, em vừa mới nói chuyện điện thoại với mấy người Lý Nhĩ Vy xong.”
Tôn Dịch hỏi: “Chúng ta gọi video được không?”
Tất nhiên là được!
Thôi Kiệu Hôn đã thay đồ ngủ từ sớm, chỉ là mặt vẫn chưa thoa kem dưỡng, cô ngồi xếp bằng trên giường, điện thoại để ở đầu giường, vị trí vừa vặn để anh thấy rõ mình.
“Em sắp đi ngủ, dưỡng da xong sẽ tắt đèn ngay.” Cô vừa mở nắp kem dưỡng vừa nói, lúc nhìn trên màn hình bấy giờ mới thấy rõ Tôn Dịch vẫn còn mặc áo sơ mi.
Bình thường về nhà anh liền thay áo thun, hiện giờ đã gần mười giờ rồi, “Anh vừa về nhà sao?”
Nụ cười trên môi Tôn Dịch có chút tươi tắn, anh gật đầu, “Hôm nay mọi người mời tiệc đón anh, cho nên về hơi trễ một chút, vừa lúc em gọi đến.”
Thôi Kiệu Hôn bĩu bĩu môi, lại hỏi: “Bao giờ công ty anh khánh thành?”
“Cuối tháng này.” Tôn Dịch ngồi xuống bàn, “Sao vậy?”
Nhớ tới lời bạn mình nói, Thôi Kiệu Hôn không nhịn được lại hỏi: “Công ty khánh thành sẽ tổ chức tiệc sao?”
Tôn Dịch hơi ngạc nhiên, nhưng cũng không phải vì cô hỏi đột ngột mà bối rối, anh đáp: “Ừ, sẽ tổ chức tiệc.”
Thôi Kiệu Hôn còn muốn hỏi vậy thì có mời cô không, nhưng mà lời nói ra lại đổi thành ý khác: “Anh có một người cháu tên Dương Sung à?”
Tôn Dịch đang lấy máy tính xách tay ra, nghe cô hỏi vậy thì suy ngẫm một chút, “Cháu họ nội, hình như lớn hơn em hai tuổi. Sao vậy, em biết thằng nhóc đó à?”
“À, anh ta là bạn trai của Tường Lệ, tuần tới cô ấy sẽ đến Bắc Kinh cùng gia đình Dương Sung.”
“Để dự tiệc của công ty anh?” Tôn Dịch hỏi, Thôi Kiệu Hôn chỉ ừ một tiếng.
“Cũng không biết em có thể cùng Tường Lệ ra ngoài hay không, nếu không thì em lấy tài khoản của anh, mua vài thứ cần thiết cho buổi tiệc, anh sẽ gửi thiệp mời đến chỗ em đầu tiên.”
Thôi Kiệu Hôn đang vỗ mặt, nghe anh nói thì sửng sờ, “Em cũng được mời sao?”
Tôn Dịch bật cười, tỏ vẻ hiểu rõ nói: “Cục cưng, em là người quan trọng nhất, tại sao lại không được mời?”
Ban nãy còn tưởng mình không được có trong danh sách khách mời, tâm trạng Thôi Kiệu Hôn còn muốn đi xuống. Hiện giờ nghe giọng điệu của Tôn Dịch cũng đủ biết anh nhận ra được ý trong lời của cô, Thôi Kiệu Hôn có chút muốn tìm cái lỗ để chui xuống. Mặt cô từ từ nóng lên, lại giả vờ lấy tay xoa mặt để che lại.
Tôn Dịch hỏi: “Như thế nào? Hoặc là em dùng tài khoản của anh mua đồ cũng tốt, giảm tần suất ra ngoài cũng an toàn cho em.” Bây giờ cô đã là người nổi tiếng, bản thân anh cũng không thể khiến cho Thôi Kiệu Hôn phải xuất hiện nhiều.
Nói tới đây, Thôi Kiệu Hôn bỗng nhiên vô cùng buồn bã: “Tôn Dịch, nhỡ đâu em không thể đến buổi tiệc khánh thành công ty của anh thì sao?”
Tôn Dịch nhìn sát vào màn hình, thấy khuôn mặt phụng phịu của cô thì không khỏi khó chịu, nếu bây giờ anh ở bên cạnh cô, có phải anh sẽ được vỗ về hai bên má đáng yêu đó không.
“Không sao.” Mọi việc làm của Thôi Kiệu Hôn bây giờ đều phụ thuộc vào sự đồng ý của quản lý và công ty đại diện, cho nên Tôn Dịch rất thông cảm, đồng thời cũng cảm thấy bản thân nên nhanh chóng đưa mục mới vào công ty càng sớm càng tốt. “Đừng tự trách bản thân, cho dù em không thể đến buổi tiệc, gia đình anh cũng biết sự có mặt của em.”
Thôi Kiệu Hôn dọn dẹp mỹ phẩm, sau đó cầm điện thoại hỏi: “Ý anh là gì?”
Tôn Dịch không đáp, anh cũng để máy tính sang một bên, thấy cô muốn tắt đèn thì bản thân cũng đi đến giường, tay chậm rãi cởi từng khuy áo.
“Khuya rồi, chúng ta cùng ngủ.” Thôi Kiệu Hôn nằm lên giường, vừa mới nhìn vào màn hình điện thoại đã bị hình ảnh của Tôn Dịch làm cho trừng mắt.
“Tôn Dịch!”
“Hửm?” Anh chỉ để cô nhìn thấy cơ thể mình, ngón tay dài chậm rãi cởi từng chút một, Thôi Kiệu Hôn cảm thấy Tôn Dịch thật sự là càng lúc càng đê tiện, làm cái gì cũng mang hàm ý không đứng đắn.
Thôi Kiệu Hôn giận dữ, nhìn vòm ngực rắn chắc của Tôn Dịch mà mũi cũng muốn nóng lên, “Nếu anh còn tiếp tục, sớm mai em sẽ không gọi cho anh nữa.”
Giọng cười vui vẻ của Tôn Dịch truyền qua, anh nói: “Để máy đi, anh muốn nhìn em ngủ.”
Thôi Kiệu Hôn phì mũi, để điện thoại nghiêng qua một bên, thấy Tôn Dịch quay đầu ra ngoài, một lúc sau cũng không trở lại. Bình thường chỉ đến mười giờ cô đã ngủ, hiện tại cũng muộn hơn một lúc, mí mắt cũng muốn sụp xuống, Thôi Kiệu Hôn không đợi được anh, nằm mấy phút đã nhắm mắt ngủ.
Đợi đến lúc Tôn Dịch mặc đồ ngủ quay trở lại, anh nhìn khuôn mặt xinh đẹp đang say giấc trong màn hình không khỏi cảm thấy ngọt ngào.
Vợ nhỏ của anh, thời gian mau mau một chút, mang cô về nhà liền không để cô phải mệt mỏi như vậy.
***
Lưu Đào gọi Thôi Kiệu Hôn dậy lúc tám giờ sáng, điện thoại đã tắt nguồn, Lưu Đào phải đến tận phòng gọi cô.
Anh ta báo sau giờ ăn trưa thì mọi người sẽ đến trường quay, hiện giờ Thôi Kiệu Hôn cũng nên chuẩn bị sớm một chút.
Lần diễn này chắc chắn sẽ có quy mô lớn gấp mấy lần bộ phim “Thêu Hoa”, cả một dàn diễn viên nổi tiếng đều có mặt tại đây, Thôi Kiệu Hôn chỉ là người mới vào, hiển nhiên không thể để lộ sai sót nào được.
Lư Phương hiện tại có thể nói là “người thân” của Thôi Kiệu Hôn, Lưu Đào cũng đã từng gặp qua cô ấy, vả lại giám đốc cũng đã nói qua một lần, Lư Phương không được để cho Thôi Kiệu Hôn một mình chống lại giới truyền thông.
Đúng hai giờ chiều, Thôi Kiệu Hôn đã có mặt tại trường quay. Lư Phương đến trước cô mấy phút, đã đứng bên trong đợi. Trần Diễn Tông cũng có mặt tại đó, phía sau là các diễn viên nổi tiếng khác.
Thôi Kiệu Hôn lễ phép chào, hôm nay cô mặc một bộ sườn sám màu trắng, vừa nổi bật được đường cong cơ thể, cũng nổi bật cả màu tóc và khuôn mặt sắc sảo của cô.
Ánh mắt Trần Diễn Tông nhìn Thôi Kiệu Hôn tăng thêm mấy phần kì lạ. Lư Phương tỏ vẻ như không để tâm, gật đầu đưa Thôi Kiệu Hôn vào sảnh quay.
“Sau này đến sớm một chút, không phải ai cũng rảnh để đợi cô.” Trong lúc mọi người không chú ý, Lư Phương nói bên cạnh Thôi Kiệu Hôn một câu.
Thôi Kiệu Hôn cho rằng người chị trên vế mình đang có ác cảm, khuôn mặt tinh xảo cũng hiện lên vẻ không mấy hiền lành. Cô vờ như không nghe thấy, phía bên kia đạo diễn Thắng gọi đến, Lưu Đào vội vàng lấy trang phục rồi kéo cô đi.
Trần Diễn Tông nhìn chằm chằm Lư Phương, cô ấy lại tỏ vẻ chẳng hiểu gì, nhìn một lát không tìm thấy sự kì lạ, lúc này Trần Diễn Tông mới đi theo trợ lý của mình đến phòng chờ.
Trông Thôi Kiệu Hôn không phải là người bình thường, nếu như quả thật phía sau cô ấy còn có nhân vật máu mặt, chắc chắn muốn gây khó dễ cho cô gái nhỏ cũng không phải chuyện đùa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...