Sáng sớm hôm sau, vẫn là Tôn Dịch dậy trước, chuẩn bị sách vở giúp Thôi Kiệu Hôn xong mới gọi cô dậy.
Nhìn khuôn mặt mệt mỏi của cô, Tôn Dịch vô cùng đau lòng. Anh cố tình chạy chậm một chút, để cô nằm ghế sau ngủ.
Mua cho cô một phần ăn sáng, sau đó đợi đến khi chỉ cách giờ vào lớp năm phút mới gọi cô dậy. Tiết đầu hôm nay là tiết triết học, thầy giảng triết học cũng khá thân với anh, cho nên coi như có thể châm chước cho cô cũng được.
Hiện giờ xe anh đã vào hầm giữ xe, cho nên cũng không quá e ngại.
Thôi Kiệu Hôn lơ mơ ngồi dậy, nhận lấy túi xách từ tay Tôn Dịch, sau đó chậm rãi ăn.
“Anh ăn với em đi.” Thôi Kiệu Hôn chồm người lên phía trước, ý định trèo lên ghế trước ngồi. Tôn Dịch thấy thế lập tức đỡ lấy cô, nhanh chóng giúp cô yên vị.
“Em ăn đi, chút nữa anh ăn sau.”
“Ừm.” Thôi Kiệu Hôn không gượng ép, cô lấy điện thoại ra, nhanh chóng nhắn vào hộp thư tin nhắn của lớp: “Tớ đến trường rồi, đúng giờ tớ sẽ lên lớp với thầy chủ nhiệm.”
Hiển nhiên mọi người sẽ không ngu ngốc hỏi vì sao cô lại đi cùng thầy Tôn, mọi người chỉ nhắn mấy câu chú ý an toàn, cẩn thận… sau đó không nói gì nữa.
Tôn Dịch ngồi bên cạnh, thấy cô cười thì muốn hỏi.
Thôi Kiệu Hôn nói: “Mọi người lo em sẽ bị sinh viên ban khác đến làm phiền cho nên cố ý nhắc nhở em.”
Tôn Dịch: “Từ nay về sau em đi cùng anh, như vậy sẽ tốt hơn.”
Cô nuốt hết phần ăn trong miệng, sau đó gỡ hộp sữa nói: “Đến lúc anh đi Bắc Kinh, em sẽ đi cùng ba người Lý Nhĩ Vy.”
Tôn Dịch tỏ vẻ không vui: “Em suy nghĩ kĩ, có muốn đi Bắc Kinh với anh không?”
“Em còn việc ở trường quay nữa.” Thôi Kiệu Hôn nói xong cũng muốn xuống xe. Nhìn dáng vẻ không muốn nói nhiều về vấn đề này của cô, Tôn Dịch rất khó chịu. Nhưng mà nghĩ đến hình ảnh cô giận dỗi, Tôn Dịch cũng không biết làm gì hơn là thở dài.
Tạm thời vẫn là kế hoạch đi muộn về sớm như ban đầu vậy.
***
Bởi vì thời gian cũng không còn sớm, cho nên đường đến lớp của Thôi Kiệu Hôn vô cùng thuận lợi. Hơn nữa, bên cạnh có Tôn Dịch đi cùng, cho nên được giảng viên môn học đầu tiên ưu ái cho vào lớp, còn nói sau này không cần cô phải kiểm tra nhiều lần như sinh viên khác, chỉ cần cho thầy ấy vài bức hình có chữ ký là được.
Nghe nói thầy có đứa con gái nhỏ, lúc nào cũng canh giờ xem phim “Thêu Hoa”.
Tôn Dịch nói đến cuối giờ anh sẽ quay lại, cho nên Thôi Kiệu Hôn phải đợi anh.
Cả lớp đồng loạt tỏ vẻ ngưỡng mộ. Thôi Kiệu Hôn vừa xinh đẹp vừa học giỏi, tốt số lại có thầy là bạn trai nữa.
Hôm nay Lục Phiến Nhu cũng đi học, cô ấy đã để sẵn ghế ngồi bên cạnh mình cho Thôi Kiệu Hôn. Đợi lúc bạn thân mình vừa ngồi xuống, Lục Phiến Nhu liền hỏi han: “Công việc hôm nay của cậu sao rồi? Dạo gần đây thầy Tôn vẫn đến trường, các cậu có ổn không?”
Mấy ngày nay bận bịu trên trường quay, Thôi Kiệu Hôn rất ít kể chuyện của mình cho ba người Lục Phiến Nhu nghe, cho nên bây giờ cô ấy hỏi như vậy cũng không phải là lạ.
Thôi Kiệu Hôn đáp: “Hôm trước tớ có báo cho trường quay, hiện giờ bên đó đang sắp xếp lịch lại cho mình. Còn chuyện của mình và Tôn Dịch…” Cô ngẫm nghĩ một lát, hôm qua vừa cùng anh ngọt ngào xong, vậy coi như là tốt lắm, “Cực kỳ tốt.”
Lục Phiến Nhu thấy khuôn mặt tươi cười khi nói vế sau của Thôi Kiệu Hôn thì không khỏi nghĩ tới những cảnh nghiêm cấm trẻ em. Cô ấy lại hỏi mấy câu về trường quay ở bên kia, đến khi giảng viên phía trên nhắc nhở, Lục Phiến Nhu mới chịu im lặng đợi đến lúc tan ca học.
Hôm nay Thôi Kiệu Hôn đến trường, thông tin này đã được đăng trên diễn đàn. Cũng không biết là ai đăng, chỉ thấy chủ đề là một bức hình Thôi Kiệu Hôn đang đi cùng Tôn Dịch ở sảnh giáo sư kèm với câu: “Mỹ nhân trở lại”.
Ban chính trị hiếm khi được một lần xôn xao. Có mấy sinh viên thân thiết với Tôn Dịch, trong lúc anh cho nghỉ ngơi một chút lập tức xông lên hỏi chuyện của Thôi Kiệu Hôn.
Tôn Dịch tỏ vẻ không biết gì cả, bọn sinh viên lại hỏi có phải Thôi Kiệu Hôn đến ở với thầy không, nghe nói cô ấy không còn ở ký túc xá nữa.
Tôn Dịch nghiêm khắc răn dạy: “Chuyện quan trọng của các em là học cho tốt, chứ không phải là lúc nào cũng đi tò mò chuyện riêng tư của người khác.”
“…”
Được, không tò mò chuyện riêng tư, vậy thì hỏi về bộ phim cô mới đóng, có phải sau này cô sẽ đóng thêm nhiều bộ phim khác nữa không.
Tôn Dịch: “Chúng ta học tiếp.”
“…” Thôi mỹ nhân có cảm thấy thầy rất nhàm chán không?
Chủ đề của sinh viên ban chính trị đăng lên không lâu, phía ban triết học cũng nhìn thấy. Từ khi biết Thôi Kiệu Hôn vì đám người của Á Giáng Lận mà bị kỷ luật thôi học, sinh viên của cả ban dường như không ai có cảm tình với Á Giáng Lận nữa.
Hơn nữa từ trước đến nay Thôi Kiệu Hôn xinh đẹp luôn tốt bụng với mọi người, cho nên lần này biết cô trở lại trường, cả ban cũng phấn khích nhắn cho bạn bè ở các ban khác, dần dần cả trường đều biết đến tin tức này, chỉ trong một tiếng đồng hồ thì chủ đề này đã trở thành chủ đề nóng ở diễn đàn trường Lưu Sơ.
Á Giáng Lận cảm thấy tức giận.
Cô ta là con nhà giàu, còn Thôi Kiệu Hôn chỉ là một đứa từ dưới thành phố nhỏ nào đó mà thôi, vì sao Thôi Kiệu Hôn được làm diễn viên, còn cô ta thì không.
Chu Lân đã nghỉ học từ sớm, hiện giờ giống như ngoài bạn học lâu năm của cô ta, không ai muốn tới gần cô ta cả.
Giống như một kẻ bị cô lập.
Cộng đồng trường Lưu Sơ rất lớn, bởi vì Thôi Kiệu Hôn có mấy lần sang các trường đại học lân cận khác để làm các hoạt động tình nguyện, lúc này cô lại đang là diễn viên đi lên, cho nên không ít sinh viên trường khác để ý đến diễn đàn của trường Lưu Sơ.
Mà chuyện Á Giáng Lận và Thôi Kiệu Hôn cùng nhau bị kỷ luật thôi học là vì một nguyên do thì ai cũng biết chuyện đó. Hiện giờ cô ta muốn chuyển trường, e rằng cũng không còn kịp.
Chỉ có cách chuyển thành phố thì may ra có thể. Nhưng mà đã sắp tới kỳ thi của trường, là sinh viên năm tư, chuyển thành phố cũng không phải dễ.
Á Giáng Lận nhanh chóng gọi cho Sứ Vũ Khanh, sau đó nhanh chóng đến công ty của anh ta.
***
Dương Sung cho rằng bản thân mình rất bình thường, ngoại hình tuy có chút hung dữ nhưng cũng không đến mức khiến cho Á Giáng Lận sợ đến run rẩy ở phía bên kia.
Hôm nay cháu trai của chủ tịch Phiên Hoàn đến ghé thăm, cậu này thuộc dạng lưu manh có văn hóa, cho nên Sứ Vũ Khanh cũng không ngại khi vô ý để cậu ta nhìn thấy cảnh Á Giáng Lận đang giúp anh ta thoải mái.
Vẻ mặt Dương Sung vẫn trước sau như một, lạnh nhạt nói một câu không quấy rầy sau đó đóng cửa lại.
Sứ Vũ Khanh cười cười, nhấc điện thoại nói trợ lý đưa thiếu gia Dương Sung đến phòng đặc biệt đợi, khoảng mười lăm phút nữa anh ta sẽ đến.
Nói xong thì nhìn xuống dưới, thấy biểu cảm như mất hồn của Á Giáng Lận thì không khỏi cười lạnh.
“Sao? Nhìn thấy đàn ông như vậy liền muốn bám theo à? Cậu ta là người khó ở, muốn cậu ta nhìn đến cô còn khó.”
Hai tay Sứ Vũ Khanh ấn đầu Á Giáng Lận xuống, để cho miệng cô ta nuốt hết tinh dịch mình mới tiết ra.
Á Giáng Lận hầu như không nghe thấy anh ta nói gì cả. Dương Sung giống như một tên ô dịch của Tường Lệ, giống như một kẻ hầu hạ, lại hơn là một kẻ ngu ngốc bên cạnh cô ấy. Hiện giờ anh ta nhìn thấy cảnh tượng này, chắc chắn sẽ về kể lại cho Tường Lệ biết.
Mà Tường Lệ là bạn thân của Thôi Kiệu Hôn, như vậy có phải hiện giờ Á Giáng Lận đã mất hết mặt mũi rồi không?
Sứ Vũ Khanh cảm thấy khuôn mặt đang suy tính này của ả đàn bà đang quỳ dưới chân mình thật là chướng mắt.
Anh ta lôi Á Giáng Lận lên, thô lỗ đặt cô ta nằm sấp lên bàn, sau đó không thương tiếc đẩy mạnh bản thân về phía trước. Á Giáng Lận không còn ướt át như ban đầu, bị những lần thô bạo này của Sứ Vũ Khanh mà vừa đau vừa thích.
Cô ta không kiềm chế được, miệng liên tục rên lên những từ ngữ thô tục dâm đãng.
Sứ Vũ Khanh cảm thấy hài lòng, nhìn cặp mông vểnh lên đang ham muốn nhiều hơn của cô ta thì bỗng nhiên nghĩ tới cặp chân dài của Thôi Kiệu Hôn.
Bởi vì theo dõi Chu Lân, cho nên không ít lần anh ta nhìn thấy Thôi Kiệu Hôn, biết cô xinh đẹp, hơn nữa còn yêu kiều mềm mại, Sứ Vũ Khanh nghĩ trong đầu, kích động muốn bóp nát nơi tư mật chảy đầy nước của người phía dưới.
Á Giáng Lận không hiểu vì sao Sứ Vũ Khanh lại mạnh mẽ như vậy, cô ta chỉ biết hứng chịu những cơn kích tình đầy hỗn loạn vô cùng sung sướng này.
Miệng âm hộ bị hai ngón tay Sứ Vũ Khanh đẩy ra, anh ta nhét thêm một món đồ chơi từ trong tủ. Khuôn mặt Á Giáng Lận hốt hoảng, chưa kịp la lên đã bị Sứ Vũ Khanh lấy tay bịt miệng, món đồ chơi này ra vào nhiều lần, sau đó mấy phút, Á Giáng Lận như bị đẩy lên tới chín tầng mây.
Sứ Vũ Khanh thích thú, thúc đẩy mấy phút, cuối cùng cũng kéo cô ta xuống, nhét cự vật vào cái miệng thô tục kia, ra vào mấy lần, sau đó bắn hết tinh dịch lên đầu Á Giáng Lận.
Á Giáng Lận liếm môi, sau đó dâm đãng liếm sạch cự vật kia, đến khi Sứ Vũ Khanh đẩy cô ta ra, món đồ chơi nằm trong lòng phía dưới vẫn muốn được dùng.
***
Đối với những người bạn thân của mình, Thôi Kiệu Hôn thật sự cảm thấy có lỗi, cô nói đợi đến khi cô nhận được vai diễn trong “Gót Đỏ”, chắc chắn sẽ đãi mọi người một bữa thật hoành tráng.
Lý Nhĩ Vy sợ Thôi Kiệu Hôn mệt mỏi, cho nên nhắc nhở nếu cần gì hoặc muốn làm gì đó thì có thể gọi cho bọn cô, bọn cô chờ Thôi Kiệu Hôn trên màn hình cũng được.
Thôi Kiệu Hôn thật sự cảm động muốn khóc.
Chiều nay lại có cảnh diễn, Tôn Dịch đưa cô đến trường quay, sau đó đau lòng nói: “Hay là anh ở đây đợi em, đến khi em tan thì chúng ta có thể lập tức về nhà.”
Thôi Kiệu Hôn lấy hộp sữa được Tôn Dịch mua ban nãy, buồn cười hỏi: “Vậy lớp của anh thì như thế nào?”
“Anh cho bọn họ nghỉ là được.”
“Nói chuyện nghe thật vô lý!” Thôi Kiệu Hôn đóng cửa xe, “Anh mau đi đi, trước khi quay xong em sẽ nhắn tin cho anh, đừng lo.”
Tôn Dịch còn muốn nói, Thôi Kiệu Hôn đã vẫy tay cắt lời: “Tạm biệt.”
Giang Hoa đang đợi ở phía trong, cô cũng không thể để chị ấy đợi quá lâu được.
Chưa đến trong sảnh, Thôi Kiệu Hôn đã nghe những âm thanh đinh tai nhức óc từ khắp phía, hôm nay hình như đông hơn mọi khi, hơn nữa còn có kha khá diễn viên và minh tinh nổi tiếng.
Thôi Kiệu Hôn cảm thấy mình có chút lạc lõng, cô nhanh chóng chạy sau đám người, sau đó đi vào phòng thay đồ.
“Cô Thôi.” Là trợ lý của đạo diễn Thắng.
Thôi Kiệu Hôn gật đầu chào, nghe anh ta nói: “Cô Thôi, bởi vì cảnh quay tiếp theo của bộ phim là ở phía Bắc, hiện giờ thời gian cũng có chút gấp rút, không biết buổi thử vai của cô có thể diễn ra vào chiều nay không?”
Chiều nay?
Thôi Kiệu Hôn sửng sốt, nhưng chỉ mấy giây tiếp theo, cô đã bình tĩnh lại, suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Như vậy cũng được, tôi sẽ đi chuẩn bị trước.”
Anh trợ lý gật đầu cười: “Thật là ngại quá, hai tiếng sau sẽ bắt đầu, cô đừng lo lắng, cảnh quay thử cũng khá đơn giản, cô chắc chắn sẽ được nhận vào.”
Biết anh ấy cũng đang động viên mình, Thôi Kiệu Hôn ngượng ngùng cười hai tiếng, sau đó mới đi gặp Giang Hoa.
Vốn dĩ Giang Hoa cũng mới biết tin này, không nghĩ tới lại nhanh như vậy, hơn nữa Kiệu Hôn cũng mới trở lại trường ngày hôm nay, tinh thần không biết có ổn định hay không, Giang Hoa thật sự có chút lo lắng.
Thôi Kiệu Hôn nghe Giang Hoa nói khoảng mười lăm phút, sau đó gọi một cuộc cho Tôn Dịch, báo anh hôm nay sẽ tổ chức buổi thử vai.
Tôn Dịch rất ngạc nhiên, sao mọi chuyện đi nhanh quá vậy? Bông đùa có phải thời gian đang cố ý tỏ ra chạy nhanh hơn, để anh không được gần Thôi Kiệu Hôn nhiều hơn chút nào nữa.
Lại nghe anh cổ động tinh thần một lúc, Thôi Kiệu Hôn nhận trang phục diễn, sau đó tự chụp một tấm hình, gửi cho Tôn Dịch và nhóm bạn của mình.
Tập luyện một tiếng đồng hồ, dàn diễn viên của “Gót Đỏ” cũng đến.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...