Editor: PNam Tiểu Thư
Vốn dĩ là Tôn Dịch chỉ muốn đỡ lấy Thôi Kiệu Hôn, nhưng mà Thôi Kiệu Hôn lại không đơn giản là chỉ muốn ngã rồi đứng lên lại.
Mắt nhìn thấy đám người của Đổng Thần Toại đi về phía này, không biết là Chu Lân đang ở đâu, nhưng Thôi Kiệu Hôn theo bản năng lập tức ôm chặt lấy Tôn Dịch.
Cô nhỏ giọng: “Để em ôm một chút.”
Hàng mày Tôn Dịch lập tức chau lại. Anh không tin cô đơn thuần là muốn ôm anh bình thường thôi đâu.
Nhưng mà không để anh phải suy nghĩ quá lâu, Thôi Kiệu Hôn lập tức đã cho anh câu trả lời: “Đợi bọn người kia đi qua rồi, em sẽ thả anh ra.”
Nghe qua... có gì đó kỳ lạ.
Tôn Dịch nhìn xuống, chỉ thấy đỉnh đầu đen nhánh và cái mũi từ cao nhìn xuống của Thôi Kiệu Hôn. Mắt anh chậm rãi di chuyển, cuối cùng cũng biết được “bọn người kia” trong miệng Thôi Kiệu Hôn nói là ai.
Đó là một đám thanh niên mặc đồng phục năm cuối Lưu Sơ. Chắc là bạn của Thôi Kiệu Hôn, nhưng mà chẳng phải lúc anh đưa cô vào trường, cô đã nói không muốn sao? Vậy sao hiện giờ cô lại ôm anh khi có người đến như thế chứ?
Tôn Dịch yên lặng ngẫm nghĩ, lại nghe Thôi Kiệu Hôn nói: “Anh tỏ vẻ bình thường thoải mái một chút có được không?”
Trong lòng Tôn Dịch thầm nói, tất nhiên là được.
Biết là cô sẽ không ngã, Tôn Dịch thả lỏng tay xắn ống tay áo lên lại. Anh để mặc cô gái nhỏ trong ngực hết thổi rồi chớp chớp gãi lông mi vào lòng mình.
Sau khi để Chu Lân chạy về nhà, Đổng Thần Toại mới uể oải vào trường lại.
Anh ta vô cùng thắc mắc, rõ ràng là trước khi nghỉ hè, Chu Lân và Thôi Kiệu Hôn đang rất yên ổn, vì sao chỉ mới hai ba tháng mà cả hai lại thành như vậy.
Với cả, vì sao Chu Lân lại không nói cho anh ta biết nguyên do thay đổi bạn gái. Trong khi Chu Lân mở miệng khép miệng một câu đều là Thôi Kiệu Hôn?
Chẳng lẽ Á Giáng Lận làm gì Chu Lân? Hay là bác gái (mẹ Chu Lân) ép buộc Chu Lân?
Không phải. Đổng Thần Toại nhớ là lúc trước mẹ Chu đã từng gặp mặt Thôi Kiệu Hôn. Chu Lân nói bà rất thích cô, hơn nữa còn đồng ý sau khi cả hai tốt nghiệp sẽ cho đính hôn rồi kết hôn luôn.
Còn về Á Giáng Lận. Với tính cách của Chu Lân thì chắc hẳn anh ta sẽ không bao giờ để yên cho một ai nếu như người đó có điều gì đó dính dánh hoặc mang tính uy hiếp với anh ta.
Vậy thì... vì sao nhỉ?
Đổng Thần Toại miên mang suy nghĩ, chốc lát đi về phía ban chính trị khi nào cũng không hay.
“Thần Toại.” Bỗng nhiên nghe tiếng gọi sau lưng, Đổng Thần Toại giật mình quay sang người bạn của mình, “Sao vậy?”
Vẻ mặt cả đám bạn đều thối hệt nhau, một người bạn hất đầu về phía cây phượng, anh ta nói: “Cậu nhìn kìa.”
Lúc này Đổng Thần Toại mới hướng mắt về phía đó.
Nếu Lý Nhĩ Vy có mặt ở đây, chắc chắn cô ấy sẽ không khách khí mà hét to: “Anh nhìn cái gì, chưa bao giờ nhìn thấy cặp đôi trai tài gái sắc thể hiện tình cảm giữa nơi công cộng bao giờ sao?”
Bấy giờ hẳn là Đổng Thần Toại sẽ thẹn quá hóa giận mà rống: “Cô thì biết cái gì, cô im miệng đi.”
Nhưng mà hiện thực là bây giờ Lý Nhĩ Vy không có ở đây. Không có ai hét lên câu nói đó và Đổng Thần Toại sẽ không rống giận như vậy.
Anh ta bất ngờ trước một màn Thôi Kiệu Hôn chủ động dâng môi lên thầy Tôn. Vẻ mặt thầy Tôn có vẻ không cự tuyệt cho mấy, đúng như lời trên diễn đàn nói... có thể họ đang hẹn hò.
Gặp phải người nằm trong suy nghĩ của mình, Đổng Thần Toại nửa nghi ngờ mà nửa khó chịu. Đứng ở phía là người bạn thân của mình, Đổng Thần Toại khó chịu hơn là nghi ngờ.
Rõ ràng là Chu Lân còn yêu Thôi Kiệu Hôn như vậy, cô lại có thể tình tứ với thầy Tôn ở đây. Chẳng lẽ Thôi Kiệu Hôn chưa từng nghĩ đến Chu Lân hiện giờ ra sao hay sao?
Nhưng mà đứng ở phía là người ngoài cuộc, Đổng Thần Toại lại phiền não nghi ngờ. Tuy rằng không biết vấn đề này xuất phát ở đâu, nhưng bất chợt một ngày Chu Lân đưa người con gái khác đến bàn tiệc chơi bời, tính ra thì chuyện Thôi Kiệu Hôn làm chuyện này cũng chẳng sai.
Người bạn bên đứng bên cạnh thấy Đổng Thần Toại ngẩn người như vậy, phía trước thì là bạn gái cũ của Chu thiếu đang thân mật với thầy mình, thật sự là không thể nào chịu nổi mà.
Anh ta đẩy vai Đổng Thần Toại một cái, “Chúng ta đi mau thôi.”
Đổng Thần Toại thở dài, cuối cùng xoay người đi đường khác.
Nhìn thấy đám người quen kia biến mất, lúc này Thôi Kiệu Hôn mới nhẹ lòng thả tay ra.
Tôn Dịch ăn được một cái hôn, coi như toại lòng tủi thân. Anh không cản Thôi Kiệu Hôn rời khỏi người mình. Ngược lại, đợi Thôi Kiệu Hôn hoàn toàn ổn định tinh thần rồi, Tôn Dịch mới chậm rãi mở miệng: “Vì sao phải gây mâu thuẫn như vậy?” Lúc thì không được, lúc thì đòi cho xong.
Thôi Kiệu Hôn ngẩng đầu nhìn anh, Tôn Dịch đã khôi phục dáng vẻ cũ, một người thầy tràn đầy năng lượng của mặt trời, ấm áp dịu dàng, ánh mắt vẫn chứa đựng một hình ảnh là cô.
“Những người cần thấy thì em sẽ để cho người đó thấy, tất nhiên những người còn lại thì không.”
“Đám thanh niên đó là ai?” Tôn Dịch trầm mặt, “Em cho rằng anh là lá chắn tốt đẹp vậy à?” Cho dù là thế, cũng đừng nên lộ liễu như thế có được không? Chẳng lẽ cô không biết làm như vậy sẽ dễ gây tổn thương con người lắm à?
Vốn dĩ hẹn hò với nhau cũng chỉ có mục đích là như vậy, nhưng mà Thôi Kiệu Hôn có ngu cách mấy cũng không nói ra mấy lời này.
Cô mím môi, “Anh đừng nghĩ như vậy nữa có được không?” Thật ra thì dù cho Tôn Dịch là tấm chắn, nhưng mà ban đầu suy nghĩ này không phải do Thôi Kiệu Hôn nghĩ ra, cho nên tận lòng có ít nhiều áy náy với anh.
Hiện giờ hai người đi tới mức này, bạn bè coi như rất nhiều người biết quan hệ của cô và anh, nếu như anh còn nói như vậy, cô sợ là cô lại cảm thấy tội lỗi hơn nữa.
Tôn Dịch thở dài, anh không một lời ôm lấy mặt cô, nhanh chóng hôn lên chóp mũi cô một cái, “Học đi, chiều anh đưa em về.”
Rõ ràng là Thôi Kiệu Hôn bị anh dọa cho giật mình, cô bắt hai tay nắm lấy cổ tay anh, lại ngốc ngốc bị anh cắn vào phiến môi, “Đừng tỏ ra đáng yêu nữa, anh sẽ nhịn không được mất.”
Thôi Kiệu Hôn trừng mắt, “Đừng biến thái.”
Không khí cả hai dường như bị Tôn Dịch biến thành dịu dàng như vậy. Thôi Kiệu Hôn nghĩ mà không khỏi cảm thán, đúng là thầy Tôn thật là tâm lý. Nghe nói giảng viên chính trị dạy tâm lý rất hay, giờ thì cô rõ rồi.
Nhưng mà nhớ đến lời anh nói là chiều anh sẽ đưa về nhà, bất chợt Thôi Kiệu Hôn cảm thấy khó thở.
Cô nói: “Tôn Dịch, hay là... hôm nay em không về nhà anh, có được không?”
Tôn Dịch tưởng là cô đã hết giận, anh cũng đã tỏ rõ lời xin lỗi qua cách đưa cô về nhà. Vậy mà lời này của cô giống như muốn vả vào mặt, “Tại sao không về nhà?” Tôn Dịch không muốn làm cô khó chịu, cho nên dù giận trong lòng nhưng giọng vẫn dịu nhẹ.
Thôi Kiệu Hôn nói: “Em muốn ngủ với mấy bạn cùng phòng bữa nữa. Sau này có thể sẽ không được ngủ cùng các cậu ấy nữa, anh nói xem có phải không?” Ngụ ý là sau này sẽ qua nhà anh ở luôn, biết đến bao giờ mới quay lại với bạn bè được đây.
Cũng có thể là ngày ngủ cuối cùng đó, có được không được không?
Nhìn đôi mắt ngập nước đầy đáng thương của Thôi Kiệu Hôn, Tôn Dịch lại không thể cưỡng lại áp đến hôn cô thêm một cái.
“Đêm nay thôi nhé?”
“Ừm, chỉ đêm nay thôi.” Một đêm cũng đủ bàn hết chuyện rồi. Thôi Kiệu Hôn nhanh chóng gật đầu, sau đó chủ động ngẩng đầu dâng môi mình lên.
Môi cô vừa chạm đến, Tôn Dịch đã nhanh chóng ôm gáy Thôi Kiệu Hôn. Anh vòng tay qua eo cô, đôi môi mạnh mẽ dày vò hai phiến môi mềm mại của người trong lòng.
Lưỡi anh thần tốc tiến vào, nửa ôn nhu nửa giận dỗi công phá từng tấc đất bên trong khoang miệng thơm tho. Thôi Kiệu Hôn đưa tay câu lấy cổ Tôn Dịch, chân mày khẽ nhíu lại chịu đựng từng đợt công kích môi lưỡi với anh.
Tàn hoa phượng rũ xuống, che khuất ánh nắng từ trên rọi xuống đôi tình nhân say đắm.
Tôn Dịch cọ xát lưỡi mình xuống môi cô, trong lúc Thôi Kiệu Hôn mơ màng thở gấp, không rõ được có giọng nói trầm thấp vang lên bên tai: “Sau này, anh nhất định sẽ tặng cho em một hôn lễ tuyệt vời nhất.”
Mười năm sau, Thôi Kiệu Hôn mới rõ được vì sao trong khoảnh khắc đẹp đẽ đó, Tôn Dịch lại nói như vậy.
Người đàn ông này... thật là thù vặt quá!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...