Ngay khi Albarino bước vào phòng họp của Sở cảnh sát thành phố Westland, hắn bắt gặp cảnh tượng này.
“Thật vô lí,” Olga Molozer sắc bén nói: “Có vẻ ở đây không ai cần tôi. Tôi về đây.”
Hardy suy sụp và nói: “Vì Chúa, Olga…”
“Chúa không giúp được anh đâu,” Olga giận dữ nói. Cô dùng động tác điên cuồng cào lại mái tóc đen xõa xuống trước trán rồi chỉ vào một người khác trong phòng: Một người đàn ông cao lớn với làn da màu lúa mì khỏe mạnh: “Tất nhiên, người đàn ông này, Lavazza McArdle Vĩ Đại là người duy nhất có thể giúp được…”
“Xin đừng mang cảm xúc cá nhân vào công việc, cô Molozer.” Người đàn ông – Lavazza McArdle cau mày ngắt lời Olga. Vì lí do nào đó mà anh ta trông vẻ chân thành lạ lùng khi thuyết phục cô ta: “Cô biết tại sao tôi phải làm như thế mà.”
“Thế à?” Olga chặc lưỡi. Albarino chưa bao giờ nghe cô nói chuyện với giọng điệu như vậy: “Theo quan điểm của tôi, tôi nên biết tại sao anh lại đến văn phòng của sếp để nói với ông ấy tôi có khuyết điểm nhân cách nên tôi không đủ tiêu chuẩn cho công việc, sau đó anh còn thuyết phục ông ta xem xét lại về việc gia hạn hợp đồng của tôi. Hay tôi nên biết lí do tại sao anh can thiệp vào hiện trường vụ án…”
“Trong lòng cô biết rõ.” Giọng McArdle hơi cao lên, hẳn là không phải Albarino ảo giác mà anh ta đặc biệt nhấn mạnh một cách lạnh lùng vào từ ‘biết’. Anh ta nói tiếp: “Cô chỉ không hiểu thôi. Cô nhìn nhận vấn đề từ quan điểm cá nhân và không bao giờ quan tâm đến sống chết của những người bình thường liên quan đến vụ án.”
“Anh nói như thể bọn họ chết vì tôi. Trên thực tế thì tôi có làm hay không thì những người khác vẫn sẽ tiếp tục chết thôi.” Olga vặn lại, đôi mắt cô loé lên: “Thực ra là vì cuốn sách chưa được xuất bản ‘Vụ án George Robb: Kẻ giết người không có động cơ’…”
“Nó không được phép xuất bản là vì những hậu quả có thể xảy ra với gia đình các nạn nhân…”
“Vậy thì lẽ ra anh phải nói con mẹ nó với tôi khi tôi cho anh xem bản thảo đầu tiên! Không phải lái xe đến trước nhà tôi ngay trước ngày xuất bản!” Giọng của Olga đột nhiên tăng lên vài decibel.
“Làm sao tôi biết cô sẽ viết phần đó?!” Mặt nạ bình tĩnh và nghiêm túc của McArdle dường như cuối cùng đã bị phá vỡ, anh cau mày: “Chương cuối cùng của cô! Đó không phải là thứ mà người bình thường nên đọc…”
“Nó không có trong bất kì thoả thuận bảo mật thông tin nào mà tôi đã kí! Anh nghĩ tôi viết phần đó như một mánh lới hay sao?” Olga giận dữ nhìn chằm chằm vào anh ta giống như cô sắp lật đổ bàn hội nghị của Hardy vào đầu anh ta: “Tôi viết sách cho thực tập sinh ở Quantico và sinh viên chuyên ngành Tâm lí học tội phạm. Anh cũng biết anh ta là một ví dụ hiếm hoi, hay anh lo là nếu sách được xuất bản thì nó sẽ tiết lộ…”
McArdle lạnh lùng trả lời: “George Robb là kẻ giết người. Đây là kết quả của phiên tòa.”
“Tôi biết nó là kẻ giết người.” Olga nhìn anh ta như nhả ra độc, giọng cô biến thành một tiếng rít từ kẽ răng: “Nhưng tôi rất chắc chắn vụ án cuối cùng là tội phạm bắt chước, vì vậy chúng ta vốn không nên bắt anh ta. Mọi thứ đều ổn nhưng đây là vấn đề duy nhất tôi không thể chịu đựng được.”
Một sự im lặng khó xử bao trùm giữa hai người, Albarino cố gắng phá vỡ một cách vô ích, bởi lẽ đúng vào lúc này, hắn ho hai tiếng.
Ba người trong phòng nhìn hắn chằm chằm.
“Ừm, mọi người có thể coi như tôi không ở đây nhé?” Albarino giơ tay lên và yếu ớt hỏi.
“Mời vào.” Hardy thở một hơi thật dài và xua tay: “Al, đây là đặc vụ Lavazza McArdle của Đơn vị Phân tích hành vi, đặc vụ McArdle, đây là pháp y Albarino Bacchus, giám định viên bệnh học pháp y trưởng của Cục Pháp y thành phố Westland.
“Tôi rất hân hạnh.” McArdle nói với vẻ mặt lạnh lùng, hai người bắt tay nhau. Albarino cảm giác được bàn tay đối phương cứng ngắc và đầy vết chai thô ráp. Có vẻ ngoài việc ngồi trong văn phòng và lập hồ sơ tâm lí những kẻ giết người hàng loạt, đặc vụ này có thể còn sắp xếp rất nhiều chế độ rèn luyện sức khỏe cho bản thân.
Bàn tay của họ vừa chạm vào là tách ra ngay.
“Tôi biết anh từ lâu rồi.” Albarino nói mà chẳng có chút thành ý. Hắn đã gặp McArdle từ xa trong một buổi giảng dạy trước đây của FBI, nếu Hardy không giới thiệu thì Albarino cũng không biết anh ta là ai.
“Tôi cũng nghe danh anh rồi.” McArdle trầm ngâm trả lời: “Anh mới lên báo cách đây không lâu…. Pháp y không giết bạn gái cũ phải không?”
“Năng lực của tôi hơn hẳn cái việc ‘không giết bạn gái cũ’ nhiều đấy, đặc vụ McArdle.” Albarino vui vẻ đáp lại và nháy mắt với anh một cách nghịch ngợm.
“Chúng tôi xin cho đặc vụ McArdle đến đây để hỗ trợ điều tra vụ Kẻ Sát Nhân Johnny,” Hardy nói khô khốc, ông đang cố gắng giữ cuộc trò chuyện diễn ra suôn sẻ: “Hôm qua tôi đoán đúng rồi, Al. Pháp y tìm được vết thương do bị giam cầm trong thời gian dài và tấn công tình dục trên thi thể. Hiện tại nghi phạm chính là Kẻ Sát Nhân Johnny.”
Tình hình hiện tại như sau: Vụ án Kẻ Sát Nhân Johnny là một vụ án giết người hàng loạt liên bang, vì vậy theo quy định của hệ thống thì các đặc vụ liên bang sẽ tiếp quản vụ án này, nhưng đường nhiên bọn họ cũng phải hợp tác với cảnh sát địa phương. Và, trong số những FBI được cử đến có một kẻ mà Olga căm ghét vô cùng.
“À, tôi cũng muốn hỏi,” McArdle nói với Albarino: “Theo những gì tôi biết thì vụ án của anh cũng mới đây thôi, đáng lẽ lúc này anh đang được nghỉ mà nhỉ? Tại sao bây giờ anh lại…”
“Giám sát viên của Cục Pháp y liên lạc và hỏi tôi có muốn tham gia vụ án này không. Đôi khi tôi tham gia điều tra hiện trường các vụ án giết người hàng loạt nên anh ấy nghĩ chọn tôi làm giám định viên bệnh học pháp y cho vụ án này thì phù hợp hơn.” Albarino mỉm cười và trả lời: “Vì vậy, tôi nói với anh ấy là được thôi, tôi rất có hứng thú với những kẻ giết người hàng loạt.”
McArdle im lặng một lúc rồi hỏi: “Khi nói ‘điều tra hiện trường các vụ giết người hàng loạt’, ý anh là vụ án Người Làm Vườn Chủ Nhật và Nghệ Sĩ Dương Cầm Westland sao?”
Albarino trả lời đúng vậy, và đúng như dự đoán, đối phương hơi cau mày.
“Để tôi dịch cho cậu nhé,” Olga gay gắt xen vào, rõ ràng cơn giận của cô vẫn còn đó: “Vụ án Người Làm Vườn và Nghệ Sĩ Dương không phải là vụ án liên bang, FBI không thể can thiệp nếu WLPD không yêu cầu giúp đỡ. Chắc đặc vụ McArdle của chúng ta canh cánh về vấn đề này, anh ấy hẳn rất nóng lòng muốn đóng vai công lý và đưa những kẻ sát nhân đó ra trước pháp luật.”
“Molozer,” McArdle cảnh cáo: “Cô là vấn cho WLPD nhưng cô cũng chưa bắt được bọn nó, đây là sự thật.”
Olga trừng mắt nhìn anh ta rồi nghiến răng nghiến lợi trả lời: “Tôi chắc chắn sẽ biết bọn nó là ai trước anh.”
“Được rồi, được rồi,” Hardy ngắt lời. Người cảnh sát tội nghiệp trông bất lực giống như giáo viên dẫn một nhóm học sinh tiểu học đi tham quan bảo tàng: “Đặc vụ McArdle theo tôi để tôi cung cấp thông tin cho anh với đội mấy người. Al,” ông liếc Albarino với ánh mắt sắc lẻm: “Cậu giúp tôi xử lý việc này.”
Ông ta không nói rõ ‘việc này’ là việc gì mà vội vàng rời đi với McArdle. Albarino nghe tiếng bước chân của họ biến mất đến cuối hành lang rồi quay lại hỏi: “George Robb là vụ gì?”
“Cậu mới nghe rồi đó, một kẻ giết người hàng loạt không có động cơ.” Olga bực bội trả lời.
“Olga à,” Albarino nói với một tiếng thở dài nặng nề.
“Rồi, đó là một vụ BAU từng xử lí trước đây, chúng tôi có một số… Ừ thì khác biệt quan điểm về vụ án đó. Không phải có ý kiến khác nhau về việc lập hồ sơ, không có vấn đề gì với việc lập hồ sơ, chỉ là…” Olga lắc đầu và ngừng nói: “Có chuyện xảy ra, Al, một số chuyện không vui trong công việc.”
“Vậy nên chị nghỉ việc sao?” Albarino hỏi.
“Không hẳn. Một phần khác là bởi vì anh ta phản đối cách làm việc của tôi, và chúng tôi còn có một số tranh chấp trong việc xuất bản sách.” Olga nhún vai: “Nghiệp vụ chuyên môn của McArdle không có vấn đề nhưng chúng tôi không thể hoà hợp được.”
“Tôi thấy anh ta có vẻ rất nhiệt tình, chị nói thật sao? Hắn muốn bắt giữ Nghệ Sĩ Dương Cầm Westland và Người Làm Vườn Chủ Nhật?” Albarino trầm ngâm hỏi.
“Tất nhiên, anh ta còn muốn bắt mọi kẻ sát nhân trên thế giới nữa kìa. Tôi cá nếu cậu nói với anh ta là ai đó sẽ phạm tội trong tương lai thì anh ta thậm chí sẵn sàng bắt người đó vì tội mà họ còn chưa phạm phải. Anh ta bảo vệ những ‘người tốt’ trong mắt mình hệt như người chăn cừu bảo vệ đàn cừu nhỏ, hệt như thiên nga mẹ bảo vệ con của mình ấy.” Olga khịt mũi: “Tôi nghĩ anh ta có vấn đề với tôi vì ý nghĩ tôi sắp thoát khỏi nhóm ‘người tốt’ của anh ta.”
Albarino đằng hắng nhẹ nhàng trong cổ họng và nhìn cô.
“Cậu sẽ thấy thôi, quá nhiều công lí cũng nguy hiểm giống như quá nhiều tội ác.” Olga nói với giọng cảnh cáo.
“Một phương châm rất đáng suy nghĩ.” Albarino chậm rãi trả lời, giọng có chút nét cười.
Olga lắc đầu rõ ràng là không muốn nói về chủ đề đó nữa, cô nói ngắn gọn: “Nói về những chuyện đó cũng chẳng ích gì. Cậu cho tôi xem báo cáo khám nghiệm tử thi được không? Cậu có mang theo chứ nhie?”
“Có chứ.” Albarino hết cách mà mỉm cười rồi đưa tập tài liệu manila mà anh đang cầm cho Olga.
Cơn giận của Olga dường như đã dịu đi một chút, cô cầm tập tài liệu ngồi xuống chiếc ghế gần mình nhất và bắt đầu đọc báo cáo khám nghiệm tử thi.
Albarino không khám nghiệm tử thi vì vào thời điểm diễn ra vụ án, bọn họ nghĩ đó là một vụ giết người thông thường. Lúc ấy hắn đang ở nhà trong thời gian nghỉ phép có lương, xem đi xem lại bộ phim tài liệu Shark Week, nấu bữa tối cho hắn và Herstal, v.v.
Hắn chỉ mới nhìn thấy báo cáo sáng nay khi được giám sát viên gọi đến Cục Pháp y nhưng hắn đã đọc trên đường đến Sở Cảnh sát rồi. Hiện tại hắn đã có sự chuẩn bị chu đáo.
“Vụ án này rất giống với những vụ án xảy ra ở các bang khác,” Albarino nói và đưa tay ra chỉ vào một số hình ảnh cận cảnh các vết thương ở cổ tay và mắt cá chân của người chết: “Kẻ Giết Người Johnny bắt cóc rồi giam cầm các nạn nhân, tứ chi của bọn họ bị trói trong một thời gian dài, xét theo mức độ tổn thương thì hẳn là nó không bao giở cởi trói cho bọn họ.”
“Nếu nạn nhân bị trói ở sau lưng thì đương nhiên bọn họ không thể cào hung thủ trong quá trình xâm hại tình dục.” Olga nhận xét.
“Đúng vậy, CSI không trích xuất ra được bất kì mẫu vật nào từ móng tay của người chết để có thể đem đi xét nghiệm.” Albarino chỉ ra: “Ngoài ra, mặc dù người chết có dấu vết bị tấn công tình dục nhưng chúng tôi không tìm thấy tinh dịch.”
“Đeo bao cao su? Bởi vì nó có năng lực phản trinh sát?” Olga đoán rồi cô lắc đầu: “Không, đeo bao cao su có thể làm giảm sự thân mật mà kẻ sát nhân cảm thấy trong khi hiếp dâm nạn nhân. Có thể nó xuất tinh ngược dòng hoặc… Không xuất tinh. Mấy kẻ phạm tội tình dục bị rối loạn chức năng tình dục nhiều hơn chúng ta nghĩ.”
Xuất tinh ngược dòng (retrograde ejaculation) là sự tống xuất của tinh dịch vào bàng quang, thay vì xuất theo đường niệu đạo bình thường. Người bệnh vẫn có cảm giác cực khoái khi quan hệ tình dục. Không xuất tinh (Anejaculation) là tình trạng không có hiện tượng xuất tinh cả ngược dòng hoặc xuôi dòng mặc dù đã đạt được cực khoái.
Lúc này, Albarino nghĩ đến suy đoán của Tommy suy đoán về việc Nghệ Sĩ Dương Cầm Westland mắc chứng rối loạn cương dương, trong lòng hắn cảm thấy hơi buồn cười.
“Những nạn nhân trước đó biến mất khoảng một tháng trước khi bị giết, nhưng tôi không nghĩ bọn họ ốm đi quá nhiều.” Olga tiếp tục nói và lật sang một trang khác: “Có phải hung thủ đã cho họ ăn không?”
“Có vẻ như vậy. Dựa trên mức độ tiêu hóa thức ăn trong dạ dày của nạn nhân, anh ta đã bị giết khoảng ba giờ sau bữa ăn cuối cùng.” Albarino nói, “Đoán xem bọn tôi tìm thấy món gì?”
Olga nhìn hắn, sau đó cô chớp mắt và cười.
“Đồ ăn ngon à?” cô hỏi.
Albarino nói: “Đúng rồi. Bọn tôi tìm thấy thịt kiểu như bít tết và thứ hẳn là phần còn lại của một loại món tráng miệng nào đó. Đối với nạn nhân của một kẻ giết người hàng loạt thì mấy món ăn này không tệ đâu.” Trong biên bản khám nghiệm tử thi còn có hình ảnh dưỡng chấp, hắn thực sự không biết làm thế nào mà các pháp y có thể sàng lọc ra những cặn thức ăn còn sót lại trong đống chất trong dạ dày: “Nhưng làm sao chị đoán được?”
Dưỡng chấp là dạng bán lỏng của khối thức ăn bị tiêu hóa một phần ở dạ dày và được đẩy xuống qua môn vị vào tá tràng (phía đầu ruột non).
Olga nhìn hắn, khuôn mặt cô trở lại với vẻ mặt quan sát kẻ săn mồi trong lồng, rồi cô chậm rãi nói: “Bởi vì kẻ sát nhân yêu anh ta, à nó yêu bọn họ, nó yêu tất cả những người nó đã bắt cóc.”
“Quan điểm thú vị đấy,” Albarino gật đầu rồi nói như cổ vũ: “Trước khi Bart quay lại thì chị nói tôi biết hồ sơ tâm lí tội phạm nhé.”
–
Herstal hơi cau mày khi hệ thống cảnh báo điện tử bắt đầu báo hiệu áp suất lốp xe thấp do lốp dần dần xẹp xuống.
Lúc đó mới gần chín giờ sáng, Herstal lái xe đến nhà khách hàng sống ở phía tây bắc thành phố Westland, vị khách này này kiếm bộn tiền bằng những cách thức không mấy đứng đắn. Ông ta sống ở một trang viên rộng hơn chục mẫu vuông, hôm nay gã đến đây để thảo luận về vấn đề di chúc. Ông ta có ba đứa con trai và một đứa con gái, vì vậy ông cần phải xử lí di chúc một cách thật cẩn thận.
Bọn họ hẹn nhau lúc chín giờ rưỡi, nếu mọi việc diễn ra theo đúng kế hoạch thì Herstal chắc chắn có thể đến đúng giờ. Tuy nhiên, lúc này gã chỉ có thể tấp vào làn đậu xe khẩn cấp và xuống xe để kiểm tra xem lốp xe của mình có chuyện gì. Gã phát hiện hai lốp bên phải xe đang dần bị xẹp xuống. Cách đó hàng chục mét có thứ gì đó đang lấp lánh trên đường dưới ánh nắng, chắc hẳn thứ đó đã chọc thủng lốp xe của anh.
“Các mục tiêu bắt cóc của kẻ sát nhân đều đáp ứng các tiêu chí giống nhau: Tóc vàng, cao và đẹp trai. Nó nhắm vào những người như vậy để đền bù cho những ham muốn nhất định của mình.” Olga chậm rãi nói, “Một số người phạm tội theo cùng một tiêu chí để trút giận, giống Bob Landon, nhưng Kẻ Sát Nhân Johnny thì không như vậy.”
“Chị nói nó yêu bọn họ,” Albarino nói.
“Đúng vậy,” Olga nở nụ cười thích thú: “Tôi nghĩ nó đang chọn ‘người yêu’ cho bản thân.”
Mọi chuyện không ổn chút nào, thứ có thể chọc thủng lốp lốp chống xịt trang bị cho Rolls-Royce chắc hẳn phải rất bền và cứng. Và chính vì loại lốp đặc biệt này nên trên xe không có lốp dự phòng.
Mặc dù có thể lái xe đến đích vì lốp xe được hỗ trợ bởi thành lốp được thiết kế đặc biệt có thể ngăn ngừa biến dạng ở mức độ lớn nhất, nhưng nghĩ đến việc đến tận khách hàng rồi vòng về Westland với hai chiếc lốp xẹp, Herstal cảm thấy hơi khó chịu.
Trên đường lại có âm thanh khác. Một chiếc Ford sedan xám ở làn đường đối diện lăn bánh qua con đường đầy bụi và từ từ dừng lại bên cạnh gã. Một người đàn ông trẻ trông khoảng ngoài ba mươi mặc áo khoác, tóc đen buộc thành đuôi ngựa sau đầu nhảy xuống xe
“Ngoài những biện pháp khống chế cần thiết, kẻ sát nhân không gây thêm bất kì tổn hại nào cho nạn nhân khi bắt đầu bị giam giữ. Việc trói chân tay là để ngăn họ trốn thoát, thậm chí hắn còn cung cấp thức ăn ngon cho nạn nhân.” Olga vừa nói vừa xoa ngón tay lên ảnh cận cảnh các vết thương do bị trói trong báo cáo khám nghiệm tử thi.
“Nhưng nó còn tấn công tình dục bọn họ mà.”
“Đúng, bởi vì nó nghĩ nó đang yêu họ. Vì hình ảnh các nạn nhân trong tâm trí điên cuồng của nó gần giống với hình ảnh ‘người tình’ nên đương nhiên nó có khuynh hướng muốn quan hệ thân mật với bọn họ.”
Chàng trai trẻ đẹp trai lúc này lấy một tay để lên trán để che đi ánh nắng gay gắt chiếu trên đường và hét lên: “Thưa anh, anh có cần giúp đỡ gì không?”
Dù Herstal có muốn trả lời hay không thì chàng trai trẻ rõ ràng đã chủ động hỏi, nếu Herstal mà lái xe đi thì hẳn rất bất lịch sự. Gã nhìn nụ cười trên khuôn mặt người đối diện, có phần nào đó trong cách tên này cười khiến gã nhớ đến kiểu cười gai óc của Albarino. Gã trả lời: “Không cần, cảm ơn cậu. Tôi có thể lái xe tới…”
Đối phương đã đi tới bên cạnh gã. Lúc này, có mấy thứ trên người chàng trai khiến gã phải chú ý.
Ánh sáng lấp lánh trong đôi mắt đen, cách nó đứng, cách đôi vai nó căng lên, nụ cười trên môi, và vết đen nhỏ trên tay áo.
“Nhưng cuối cùng bọn họ lại bị giết,” Albarino nói.
Đây chỉ là một khoảnh khắc thôi.
Bởi vì ngay sau đó, người đàn ông lao về phía Herstal với ý định dùng tay bóp cổ gã, việc thiếu oxy có thể khiến một người bất tỉnh trong vòng vài giây. Những ngón tay vốn đang đặt trên cửa xe của Herstal bỗng tác động lực, gã đập cửa xe vốn đang mở hơi hé vào người đối thủ nghe ‘rầm’ một tiếng.
Người đàn ông loạng choạng lùi lại khi Herstal quẹt vào mắt cá chân và khiến nó ngã xuống đất.
Olga gật đầu: “Giết người trong cơn tức giận. Cậu nhìn những vết đâm trên cổ này, đây là dấu vết của việc giết chóc quá mức. Nạn nhân chết được một lúc nhưng kẻ sát nhân vẫn tiếp tục cắt cổ bọn họ đến mức đầu gần như lìa ra, có đúng không?”
“Nó yêu những người mình đã chọn, nhưng trong một khoảnh khắc nhất định, nó cảm thấy tức giận với những nạn nhân nên phải giết họ.” Albarino chậm rãi nói thẳng suy nghĩ của mình: “Tại sao? Có phải cuối cùng nó cũng nhận ra những nạn nhân này suy cho cùng cũng chỉ là người thay thế cho những ảo tưởng viễn vông của nó?”
Đường nhựa gồ ghề và nóng bức, Herstal quỳ phía trên người đàn ông, một tay gã giữ cổ họng nó, tay kia rút ra một con dao bướm từ túi trong của bộ suit. Dao không có bọc bảo vệ tay không phải loại dao gã thích; biết bao kẻ đã vô tình đâm dao vào xương cứng khi đang giết người khiến cán trượt về phía trước và lưỡi dao lập tức cắt đứt ngón tay bọn họ. Đối với CSI, việc kết án chỉ cần một giọt máu nhỏ xíu này, nhưng bây giờ gã không còn lựa chọn nào khác. Gã đè cổ họng đối thủ, hất nhẹ lưỡi dao ra khỏi vỏ rồi nhắm thẳng vào mắt nó.
Đối phương vội vàng đưa tay ra trước mặt, lưỡi dao bướm đâm sâu vào lòng bàn tay khiến máu chảy xuống theo lưỡi dao và tung toé trên mặt nó. Một tiếng gằn đau đớn thoát ra khỏi cổ họng nó, bàn tay còn lại của nó dò dẫm đâu đó bên dưới.
Cánh tay đối phương căng cứng run rẩy để chống lại lưỡi dao, đâm thẳng dao vào như thế này gần như không thể. Herstal siết chặt những ngón tay đang giữ cổ họng đối phương, nhưng vào lúc này, nó đột nhiên vặn vẹo và dùng lực nhấc gã ra khỏi cơ thể.
Một giây tiếp theo, có thứ gì đó đâm vào bụng Herstal, lúc đầu là một cơn co thắt, một cơn đau âm ỉ như bị vật gì đó đánh trúng, sau đó…
Súng điện, Herstal nghĩ trước khi mắt gã chìm vào bóng tối.
“Có thể là như vậy, nó nhận ra nạn nhân không phải là người nó thực sự yêu, có thể nó nhận thấy những nạn nhân này vẫn chưa hoàn hảo, có thể nó đã mất hứng thú với nạn nhân trong một khoảng thời gian ngắn, hoặc có thể vì trời mưa. Cơn mưa gợi lại một số ký ức trong quá khứ khiến nó giận dữ, vì vậy nó sẽ giết các nạn nhân sau cơn mưa.” Olga chậm rãi nói, “Dù thế nào đi chăng nữa, cuối cùng rồi Kẻ Sát Nhân Johnny cũng sẽ giết họ… Và sau đó chọn con mồi tiếp theo.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...