Rượu Và Súng

Mặt khác, một ngày của Herstal Armalight bắt đầu như thế này:

Mặc dù các đồng nghiệp coi gã là một người nghiện công việc mà chẳng cần bàn cãi nhưng mỗi ngày Herstal không bao giờ tăng ca. Vì vậy khi nhận được cuộc gọi, gã đang ngồi vào bàn uống cốc cà phê sáng đầu tiên.

Điện thoại hiển thị số lạ gã không nhận ra nhưng xét đến những tình huống khác nhau mà gã thường gặp trong quá trình làm việc, gã vẫn nhấc máy.

“Chào,” Albarino Bacchus nói qua điện thoại: “Chào buổi sáng.”

“Sao cậu biết số điện thoại của tôi?” Herstal thẳng thừng hỏi.

“Tôi hỏi Bart và anh ta có vẻ sẵn sàng giúp đỡ khi tôi đang ở sau song sắt.” Albarino thờ ơ trả lời: “Tôi cần một luật sư.”

Herstal lúc này cau mày, hắn nhìn chằm chằm về phía trước như thể có thứ gì đó bẩn thỉu trên cửa kính sạch sẽ: “Tôi không tin cậu không có luật sư riêng. Hơn nữa cậu cũng biết tiêu chuẩn tính phí của công ty tôi mà phải không?”

“Biết,” Albarino huýt sáo nghe có vẻ hơi phù phiếm: “Nhưng anh cũng nên biết anh đang nợ tôi. Tuân thủ nguyên tắc đi, nếu anh đã ‘quyết định tham gia’ thì đừng bỏ cuộc giữa chừng, được chứ?”

Herstal nghe hắn nói nhưng không trả lời, khóe miệng nhếch lên thành một đường thẳng bất mãn.

Giọng nói của đối phương vẫn ngọt ngào đến đáng ghét khiến gã muốn đưa tay xoa lông mày. Cuối cùng gã vẫn không nhúc nhích mà chỉ im lặng cúp điện thoại.

Gã ngồi đó một lúc rồi đưa tay vuốt thẳng cổ tay áo rồi đứng dậy.



Xe cảnh sát dừng lại ở một con đường chuyên dụng khá dài. Bates bước xuống xe mà lạnh run người, ở ngoại ô hiển nhiên lạnh hơn trong thành phố.

Hàng rào phong toả đã được thiết lập bên ngoài nhà của Albarino, có một cảnh sát đứng ở cửa nhưng đó không phải là Hardy. Bates kéo cổ áo lên và cùng một nhóm đồng nghiệp CSI bước tới thì tình cờ thấy Olga đang đứng ở cửa.

Bates bước nhanh về phía trước để cách xa đồng nghiệp một chút rồi vọt thẳng đến Olga và hỏi: “Thật không? Bọn họ nghi ngờ Al giết người?”

“Đêm qua hai người đó có tranh chấp, lúc Bart hỏi tôi cũng có kể rồi.” Olga cau mày trả lời. Cô có nhét thẻ cố vấn vào trước áo nên viên cảnh sát ở ngoài chẳng thèm liếc mắt khi cô bước vào khu vực phong toả: “Anh cũng biết Al là người thế nào mà, tôi nghĩ cậu ta còn không để ý. Nhưng nói gì thì nói…”

“Tìm thấy dấu vân tay trên hung khí đủ để xin lệnh khám xét rồi, dù thế nào thì Bart cũng phải làm theo quy trình.” Bates tiếp lời và cúi đầu qua hàng rào phong toả để đi vào.

“Nghiêm túc mà nói thì anh nghĩ nếu Al thực sự muốn giết một cô gái đã đấm mình thì cậu ta có ngu ngốc đến mức để lại dấu vân tay của mình trên hung khí không?” Olga hỏi.


Đó là một câu hỏi hay và chắc chắn Bates không thể trả lời được. Cho dù chuyện có thế nào thì hiện tại bọn họ cũng đang đứng giữa nhà Al. Diện tích nhà hắn không lớn nhưng đủ cho một người đàn ông độc thân. Ánh sáng trong nhà rất tuyệt vời, nắng sớm mai tràn vào từ bên trong từ khung cửa sổ. Ngay cả trong ngày nhiều mây thì vẫn vẫn còn sót lại một cột sáng nhợt nhạt với mấy hạt bụi mịn như đang leo lên.

“Rồi, dù thế nào đi nữa…” Bates thở dài và từ từ đeo găng tay cao su vào: “Chỉ cần… Bình tĩnh thôi chứ hả? Chúng tôi sẽ lục soát ngôi nhà này để xem có bằng chứng trích xuất được không. Thường thì sau khi sát nhân giết người một cách tàn nhẫn như vậy, hắn luôn mang theo một ít máu về nhà mình.”

Ông lẩm bẩm rồi nói hết câu.

“Tôi chắc chắn sẽ không tìm được bất kì bằng chứng nào về máu hay bất cứ thứ gì tương tự trong nhà của Al,” ông thì thầm.

Olga liếc nhìn ông. Cô dường như không hề bối rối mà chỉ đơn thuần là tò mò. Ánh mắt cô trông hơi kì lạ, nhưng cô không lên tiếng nữa.



Lần đầu tiên Albarino ngồi ở bên còn lại của bàn thẩm vấn, giữa chiếc bàn kim loại được đúc một chiếc vòng lạnh ngắt để cố định còng tay của nghi phạm. Tuy nhiên, Albarino cũng mừng vì ít nhất cảnh sát Hardy không còng tay hắn dù với tình hình hiện tại thì hắn đúng là trông giống một kẻ sát nhân.

“Al, tình hình không khả quan lắm.” Cảnh sát Hardy nhíu mày nói, càng ngày ông càng có vẻ mệt mỏi hơn hôm qua: “Một nửa quán bar có thể làm chứng hôm qua hai người đã cãi nhau, ngay sau đó là cô gái chết trong hẻm, con dao cắm vào ngực cô ta có dấu vân tay của cậu, cậu không thể chứng minh tung tích của bản thân sau khi cậu với Olga ai về nhà nấy, không có nhân chứng về việc cậu về nhà lúc nào. Nếu cậu gọi taxi…”

Albarino cố gắng phản bác: “Tôi…”

“Làm thế đéo nào mà tôi không trách cậu được!” Hardy đột nhiên đập bàn, âm thanh này khiến Albarino run rẩy. “Nếu cậu không giữ cái tư tưởng ‘uống một li thì lái xe về nhà có sao’ và không thường xuyên lái xe khi say xỉn thì tài xế taxi đã là nhân chứng của cậu rồi! Chúng tôi cũng có thể loại trừ cậu ra khỏi thời điểm phạm tội!”

Lúc này cửa phòng thẩm vấn mở ra.

“Anh đang đe dọa khách hàng của tôi sao cảnh sát Hardy?” Herstal hỏi từ ngưỡng cửa.

Hardy đột ngột quay đầu lại nhanh đến mức cột sống cổ của ông phát ra tiếng ‘rắc’ chói ta. Ông ta trừng mắt nhìn Herstal và nói một cách khô khan: “Chết tiệt, thật luôn à?”

“Ừ,” Herstal bình tĩnh gật đầu rồi mở cửa bước vào, thậm chí không hề ban cho Albarino một ánh nhìn kiêu ngạo. Gã lên tiếng: “Xin anh ra ngoài một lát, có lẽ tôi phải nói chuyện riêng với cậu Bacchus.”



Theo pháp luật quy định, các nghi phạm hình sự bị giam giữ có quyền được gặp gỡ luật sư mà không bị nghe lén, không bị kiểm tra và hoàn toàn được giữ bí mật. Hardy chắc chắn sẽ không từ chối yêu cầu của Hesstal dù ông ta rõ khó tin vì sao Herstal lại ở đây.

Hardy rời đi không lâu thì đèn đỏ nhấp nháy trên camera phòng thẩm vấn vụt tắt. Trước khi đi, ông bật đèn ở hành lang bên ngoài phòng thẩm vấn, nhìn qua tấm kính một chiều dưới sự thay đổi của ánh sáng có thể thấy ngoài hành lang không có ai theo dõi.


Herstal không ngồi xuống mà đặt chiếc cặp của mình lên chiếc ghế nơi Hardy đã ngồi trước đó rồi bước đến chỗ Albarino. Hắn ngước mắt nhìn gã với ánh mắt không chút lo lắng, Herstal bình tĩnh hỏi: “Cậu nghĩ tôi nợ cậu cái gì?”

Albarino nheo mắt và cười toe toét.

Herstal có thể nhìn thấy hàm răng lóe sáng của hắn ta khi cười, biểu cảm trông giống như một kẻ săn mồi khiến gã lạnh cả sống lưng. Giây tiếp theo, tiếng động đinh tai của chân ghế cào xuống đất vang lên, chiếc ghế đột ngột bị đẩy ra sau, Albarino bất ngờ đứng dậy đưa tay ra tóm lấy khuỷu tay Herstal rồi bất ngờ hất gã ngã xuống mặt bàn.

Eo Herstal va vào bàn kim loại phát ra một tiếng đập mạnh, gã không nghĩ Albarino sẽ làm vậy ở một nơi như thế này nên đã mất cảnh giác. Gã chống khuỷu tay lên bàn để đẩy mình lên, vòng kim loại trên bàn ấn vào eo khiến gã khó chịu, nó hạn chế cử động của gã ở một mức độ nào đó.

Còn Albarino dùng tay giữ eo và cổ tay trái gã, ép mạnh cơ thể gã vào giữa hai chân mình.

“Cậu Bacchus.” Herstal vẫn giữ nguyên tư thế đó và bình tĩnh nhìn hắn.

“Những gì anh làm ngày hôm qua khá trẻ con đấy, anh có biết không?” Albarino nở một nụ cười sắc sảo và nhìn xuống gã với ánh mắt chèn ép.

Herstal hơi nhướng mày: “Ý cậu là nụ hôn à? Có lẽ mọi chuyện sẽ tốt hơn một chút nếu tôi không uống mấy li rượu đó.”

“Ý tôi là việc anh sử dụng dấu vân tay của tôi để buộc tội tôi,” Albarino nói: “Thành thật mà nói thì tôi không ghét nụ hôn, nhưng tôi không nghĩ đó không tính là hôn đâu.”

“Cậu vừa buộc tội tôi một cách vô cùng ấn tượng đấy,” Herstal lặng lẽ trả lời.

Herstal đã lấy được dấu vân tay từ hộp cơm thủy tinh của Albarino vào ngày Martin Jones bước vào với khẩu súng.

Bởi vì tay súng xông vào văn phòng luật A&H và bắn lên trần nhà và những chuyện xảy ra sau đó, việc Albarino vô tình để lại hộp trong văn phòng của Herstal, và thuỷ tinh đáng tiếc lại là chất liệu rất tốt để trích xuất dấu vân tay.

Herstal trích xuất dấu vân tay trước khi trả lại hộp cho Albarino. Gã có thể dễ dàng thực hiện việc này với một chút bột màu đen và chổi cán dài. Sau khi giải quyết xong vụ án của Jones, gã tìm đến một ‘người bạn’ để nhập dấu vân tay vào máy tính và làm thành mô hình 3D.

Khi trở thành một luật sư xã hội đen, gã có rất nhiều ‘người bạn’ tham gia vào các hoạt động phi pháp, những người này sẽ không hỏi bạn muốn làm gì với mô hình dấu vân tay 3D. Tóm lại, chưa đầy một tuần, Herstal đã nhận được thành phẩm: Dấu vân tay được in trên một mảnh chất liệu mềm mại mà Herstal không biết tên được khâu vào một đôi găng tay da thuộc.

Lúc này gã vẫn chưa nghĩ ra nên làm gì với thứ này, nhưng gã trước giờ là người có chuẩn bị.

“Tôi nghĩ người mang theo mẫu dấu vân tay của tôi ra đường có lẽ còn ấn tượng hơn một chút đấy, tôi thực sự vinh dự muốn chết.” Albarino mỉa mai đáp.

Herstal trông cực kì bình tĩnh, trông gã không giống như đang bị người khác buộc tội, gã nở nụ cười mỉa mai đặc trưng và hỏi: “Cậu cho rằng tôi giết cô ta à?”


“Tất nhiên là không rồi…” Giọng của Albarino trầm như khoảnh khắc nào đó tối qua. Hắn vô tư ấn đầu gối lên bàn, leo lên bàn và đè trọng lượng cơ thể mình lên eo Herstal. Tay phải của hắn lơ lửng trên không như thể đang nắm lấy thứ gì đó còn tay kia thì từ từ ấn lên cổ Herstal.

Herstal hơi nhăn mặt vì khó chịu, mạch đập dữ dội giữa các ngón tay của Albarino. Khi gã ta cử động, Albarino thấy gã dần ngẩng đầu lên, phía trên cổ họng gã có một vết sẹo cũ nhỏ màu trắng trông có vẻ như bị cắn.

“Tôi biết đó không phải anh,” Albarino chậm rãi nói và nhìn vào mắt gã: “Bart cho tôi xem ảnh hiện trường rồi và nó khá rõ ràng: Cách máu chảy, dấu hiệu tranh chấp để lại trong bùn đất… Kẻ sát nhân vật Sarah xuống, ngồi lên eo cô ta và dùng một tay bóp cổ cô ta.”

Hắn chậm rãi siết chặt ngón tay và nghe thấy âm thanh ma sát mềm mại của không khí khi Herstal khó khăn hít thở, ngón tay gã ấn chặt trên bàn, các đốt ngón tay trắng bệch không cử động. Albarino cúi đầu nhìn đôi mắt xanh nhạt và tiếp tục dùng lực tay, ngón tay hắn ấn vào làn da mềm mại nơi cổ họng đối phương cho đến khi cảm thấy hơi thở của gã ta hoàn toàn tắc nghẽn.

Albarino hiểu quá trình này: Tắc nghẽn hô hấp khiến các cơ quan và mô khác nhau thiếu oxy, chỉ trong một phút, tim của người ta sẽ ngừng đập.

Trong một giây thôi mà thật dễ dàng để giết một ai đó.

Hắn đột nhiên buông tay ra và nghe thấy Herstal run rẩy hít một hơi dài.

Những ngón tay của Albarino vẫn quấn quanh cổ Herstal một cách lỏng lẻo, bàn tay phải giơ cao bây giơ đặt lên ngực hắn và ấn vào mối nối giữa áo vest và cà vạt của gã ta, bên dưới lớp vải là nhịp tim đập dồn dập.

“Vậy đó, nó đẩy cô ấy xuống đất,” Albarino chậm rãi nói, ấn nhẹ tay lên ngực Herstal đúng ngay nơi lá bạc hà đẫm máu trên ngực Sarah. “Nó đâm nhiều nhát vào ngực cô ta bằng tay phải nên tôi biết đó không phải là anh. Anh sẽ cầm dao bằng tay trái đúng không?”

Herstal nhìn chằm chằm vào Albarino thật kĩ, đồng tử gã hơi giãn ra. Rồi đột nhiên fax mỉm cười, một nụ cười thách thức và sắc bén.

Gã nói nhỏ: “Tôi yêu cầu các quyền Tu chính án thứ Năm.”

Tu chính án thứ Năm (Fifth Amendment) cho phép mọi người có quyền từ chối tự thú tội hay cung cấp những lời khai khi bị cảnh sát điều tra.

Albarino đương nhiên sẵn lòng coi đây là một thắng lợi nho nhỏ của mình, hắn bỏ tay ra khỏi cổ đối phương và đặt lên bàn phía trên vai gã ta. Hắn đứng thẳng lên một chút, rồi đột ngột và khéo léo vặn eo mà không hề báo trước để cọ vào phần thân dưới gã.

Hắn nghe thấy tiếng khịt mũi tức tối từ môi Herstal.

“La petite mort, không có gì bất ngờ đâu.” Albarino nói với giọng điệu vui vẻ gần như ác độc, cảm nhận được hơi nóng bốc lên dưới lớp vải quần áo của đối phương: “Anh đúng là kiểu người sẽ ‘cứng’ vì nghẹt thở rồi, anh Armalight.”

‘La petite mort’ (tiếng Pháp) trong từ điển tiếng Anh được định nghĩa là ‘sự mất hoặc suy yếu ý thức trong thời gian ngắn”. Trong bối cảnh hiện đại, cụm từ này được dùng để chỉ cảm giác đạt cực khoái giống như chết đi.

“Vào thời điểm như thế này thì tôi thực sự không biết nên bào chữa cho cậu hay kiện cậu tội quấy rối tình dục.” Herstal mỉa mai nói.

Albarino cười lớn, trượt xuống bàn và ngồi vào chỗ ban đầu và hoàn toàn phớt lờ phần phồng ra giữa quần của Herstal. Hắn mỉm cười và đáp: “‘Và khi học hưởng thụ niềm vui nhiều hơn thì ta cũng học biết đừng làm điều ác cho kẻ khác và gây ra những đau khổ,’ nếu không muốn đối mặt với tình huống xấu hổ này thì hôm qua anh đáng ra đừng làm như thế.”

Trích dẫn xuất hiện trong tác phẩm ‘Zarathustra đã nói như thế’ của triết gia người Đức Friedrich Nietzche. Mình sử dụng bản dịch của Trần Xuân Kiêm.

“Cậu có nhất thiết phải nói ‘tại anh’ một cách vòng vo như vậy không?” Herstal cau mày hỏi. Gã cũng trượt khỏi bàn và bắt đầu chỉnh trang lại bộ đồ của mình như thể không có chuyện gì xảy ra với các nếp gấp.


“Tôi nghĩ mình đã rất nhân từ rồi,” Albarino nhún vai: “Vì chắc chắn ngày hôm qua anh đã đi theo Sarah và tình cờ chứng kiến vụ giết người của cô ấy, sau đó anh không những không gọi cảnh sát mà còn đổ lỗi cho tôi. Anh nói tôi biết đi, tại sao anh lại theo dõi người ta? Nếu Sarah không vô tình bị giết thì liệu anh có định tự tay giết người chỉ bởi vì cô ta chết thì sẽ dễ đổ lỗi cho tôi hơn hay không?”

Herstal im lặng nhìn hắn.

“Quên đi, tôi biết anh sẽ không thừa nhận đâu.” Albarino xua tay.

Herstal nghe thấy một tiếng hét nhỏ xíu như thể đang bị nén lại. Gã đã quen với âm thanh đó, tiếng nức nở trầm thấp do áp lực nặng nề đè lên cổ họng và tiếng máu chảy tí tách trong mạch máu. Khi gã đứng trong bóng tối của con hẻm và nhìn về hướng đó, gã tình cờ nhìn thấy ánh sáng của một con dao.

Sarah, người phụ nữ gã cố tình gọi là Minthe – người tình của Hades vì trò đùa giữa gã với Người Làm Vườn Chủ nhật. Sự khiêu khích lẫn nhau khi nhàm chán đang dần rơi xuống vực thẳm, gã biết điều này là phi lí nhưng mặt khác, đôi mắt xanh bạc hà của Albarino Bacchus lại sáng lên đâu đó trong sâu thẳm kí ức của gã.

Gã thấy người đàn ông thở hổn hển vội vã rời khỏi con hẻm trong khi người phụ nữ xinh đẹp nằm dưới đất, hoang dại nhìn về phía trước với đôi mắt cầu xin, chiếc đầm đỏ như máu. Herstal bước ra từ bóng tối, ngón tay cô chạm vào đôi găng tay mềm mại gã cất trong túi xách.

Cơ hội rõ ràng đang được đặt ngay trước mặt gã.

“Thôi, nói về tình thế khó khăn của cậu bây giờ đi.” Herstal dựa vào bàn và nói như không.

“Tôi muốn nghe ý kiến chuyên môn,” Albarino chỉ ra.

“Nhiều nhân chứng nói hai người cãi vã, sau đó dấu vân tay của cậu xuất hiện trên hung khí trên ngực của người chết, cậu thì không có bằng chứng ngoại phạm vào thời điểm đó. Nếu không có bằng chứng nào có thể chỉ ra nghi phạm khác…” Herstal chậm rãi mỉm cười, đương nhiên là cảnh sát không tìm được, gã đã cẩn thận ‘dọn dẹp’ thi thể trước khi lưu lại dấu vân tay: “Trong mắt thẩm phán, đương nhiên là cậu vô cùng đáng nghi.”

Albarino khoanh tay nhìn gã chằm chằm, ánh mắt bình tĩnh như thể người đối diện nói về ai khác chứ không phải hắn.

“Trong trường hợp này, kiểm sát viên có khả năng khởi tố cậu với tội giết người cấp độ hai, vì trước đó cậu đã từng cãi nhau.” Herstal cẩn thận cân nhắc lời nói của mình, ánh mắt gã lặng lẽ nhìn về đâu đó gần vai Albarino. Bộ suit của gã được vuốt thẳng, vùng da gần cổ họng gần như chìm trong cổ áo sơ mi nhưng Albarino biết vùng đó sẽ dần đỏ ửng và sưng lên.

Luật Liên bang Mỹ chia tội giết người theo các cấp độ. Giết người cấp độ một là mức độ nghiêm trọng nhất vì người phạm tội cố ý, có cân nhắc và suy tính trước khi thực hiện hành vi giết người. Tội giết người cấp độ hai ám chỉ tội giết người không có tính toán, thường do mâu thuẫn, tức giận, hoặc tình huống bất ngờ.

“Sau đó?” Albarino ra hiệu.

“Sau đó, chúng ta tìm một nhóm nhân chứng để chứng minh rằng cậu không quan tâm nhiều đến mối quan hệ này và sẽ không giết người trong lúc tức giận chỉ vì bị cô ta làm nhục. Chúng ta cũng sẽ chứng minh cậu không hề mang dao khi vào quán bar, cậu không hề có vũ khí. Quần áo cậu mặc hôm qua không có vết máu, giày cũng không có vết bùn từ con hẻm, đó là bằng chứng thuyết phục.” Herstal lưu loát nói: “Nếu không tìm thấy quần áo dính máu hay bằng chứng nào khác trong nhà thì bồi thẩm đoàn có thể tin cậu bị người ta gài; nhưng xét cho cùng thì dấu vân tay nằm trên hung khí… Cậu có thể phải đối mặt với hơn mười lăm năm tù, nếu may mắn thì có thể được ân xá.”

Albarino nhìn gã rồi chậm rãi nói: “Tôi nghĩ từ cách anh nói thì anh cũng không quá lo về việc tôi sẽ bị kết tội.”

“Bằng chứng không đủ và còn nhiều sơ hở.” Herstal trả lời: “Nhưng thường thì tôi sẽ không hứa hẹn như vậy với khách hàng của mình.”

Albarino cười nhẹ, sau đó gay gắt hỏi: “Vậy anh muốn gì?”

Herstal cuối cùng cũng dời mắt từ vai đến khuôn mặt hắn, khi bắt gặp ánh mắt Albarino, một nụ cười ranh mãnh thoáng qua mắt vị luật sư.

Gã nói thẳng: “Tôi muốn biết CIS tìm thấy gì ở nhà cậu.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận