Tuần tiếp theo nói chung cũng ổn đối với Herstal.
‘Nói chung’ là một thuật ngữ rất mơ hồ. Trong vòng bảy ngày mà cả hai khách hàng lớn của gã đều bị sát hại, gã dính líu đến một vụ nổ súng, sau đó vật lộn với một người đàn ông nhạt nhẽo bắt cóc đòi tiền chuộc trong một nhà máy bỏ hoang, ngay cả công việc hàng ngày của một luật sư xã hội đen cũng có thể xem như thoải mái và suôn sẻ.
Cảnh sát Hardy và ‘đội điều tra vụ án giết người hàng loạt khiến sức khoẻ tinh thần của cơ quan chấp pháp tệ đi’ của ông ta có lẽ đã quá lo lắng về tình hình của Herstal. Vì vậy mỗi ngày Olga và Albarino thay nhau xuất hiện trong tầm mắt của gã khi gã khập khiễng giải quyết công việc ở Công ty luật A&H, Bates Schwandner từ CSI thậm chí còn đến văn phòng của gã mà chẳng hề ngượng.
Albarino thường xuất hiện vào mỗi giờ ăn trưa với hộp thức ăn bằng thủy tinh. Giám định viên bệnh học pháp y không nhắc gì đến những lời khiếm nhã mà hắn đã nói vào đêm xảy ra vụ án Jones và cả những lời buộc tội ẩn ý với Herstal. Hắn thực sự có khả năng đơn giản hóa mọi thứ một cách ngây thơ thành ý định ‘à tôi chỉ muốn tán anh thôi’.
Herstal không biết phải nói gì, vì sao gã chưa đưa cậu chàng này vào danh sách cấm cửa vẫn là một bí ẩn chưa có lời giải. Gã từ chối thừa nhận mình gần như đã quen với việc nghe thấy tiếng cười phù phiếm của hắn ta khi hắn trò chuyện và cười đùa với Emma ngoài cửa khi gã ra ngoài vào buổi trưa, gã cũng không chịu thừa nhận cách đối phương quỳ xuống đất và nhìn gã thực sự khiến ngón tay gã ngứa ngáy.
Cô Olga Molozer giảng viên tại Đại học bang Westland sẽ đến vào khung giờ linh hoạt hơn. Cô thường ghé khi không có lớp ở trường, thỉnh thoảng cô sẽ đến ăn trưa hoặc ăn tối với Herstal.
Không giống như Albarino, cô có xu hướng đưa Herstal đi ăn trưa ở một chỗ gần văn phòng luật A&H, nơi giá cả dao động giữa rẻ đến mức không thể chấp nhận được và đắt đến mức không thể chấp nhận được.
Vào tối thứ Sáu, Albarino hẳn là đang tăng ca tại Cục Pháp y nên Olga từ bỏ kế hoạch riêng tại quán bar vào buổi tối và kéo Herstal đến một nhà hàng Pháp đắt tiền đến nực cười.
Thực ra thì Herstal chưa từng gặp ai như Albarino và Olga trong nửa phần đầu của cuộc đời mình. Gã hiếm khi tiếp xúc với đồng nghiệp và khách hàng ngoài công việc, và gần như chưa bao giờ đi ăn ngoài trừ khi phải tham dự tiệc. Chỉ riêng tuần vừa qua mà số lần gã đi ăn ngoài với người khác còn nhiều hơn tổng số lần gã đi dự tiệc cả năm ngoái.
Albarino Bacchus rõ ràng không có khả năng khống chế khoảng cách giữa người với người… Herstal hoài nghi đây là khuyết điểm nhân cách bẩm sinh, bằng không thì gã chỉ có thể nghĩ đến mục đích Albarino tồn tại là để tra tấn gã.
Còn Olga lại thuộc kiểu người hoàn toàn khác, giống như nhà hàng cô chọn bây giờ vậy. Xung quanh bọn họ toàn là những cặp tình nhân trẻ bối rối, những người đàn ông và phụ nữ ngoại tình đang đẩy đưa và những doanh nhân giấu con dao trong nụ cười. Đối với nhiều người, sau khi bước vào một nhà hàng tầm cỡ này thì hai từ ‘bữa tối’ mang thêm màu sắc của nhiệm vụ xã giao.
Nhưng Herstal tin chắc rằng lí do duy nhất mà Olga đưa gã đến nơi này là vì cô nghĩ nó ngon. Khi ngồi ở đây, bọn họ sẽ bị tất cả khách hàng và người phục vụ nhầm là một cặp đôi, nhưng người trước mặt lại nhìn gã bằng ánh mắt trong sáng và vô tư.
Khi Olga nhìn người khác, cái vẻ này luôn vô tình tràn ra khỏi đôi mắt cô như thể cô đang quan sát một con mèo hay một con sư tử trong chuồng. Cô không quan tâm đến việc chúng là loài nào mà chỉ lặng lẽ chờ xem chúng sẽ hành xử như thế nào, cô không có ý định nuôi chúng, cũng không đưa tay chạm vào đầu chúng mà chỉ quan sát khoảnh khắc hàm răng sắc nhọn của chúng cắn vào cổ người khác.
“Vậy,” Herstal vừa ăn tráng miệng vừa nghĩ đến tất cả những điều trên, nhưng thứ thốt ra từ miệng gã vẫn là chủ đề mà họ đang nói đến: “Cô nghĩ ai nguy hiểm hơn, Nghệ Sĩ Dương Cầm Westland hay Người Làm Vườn Chủ Nhật?”
Tất nhiên, bọn họ không còn chủ đền gì để nói nữa.Nói trắng ra thì những người này thay phiên nhau xuất hiện xung quanh Herstal chỉ vì Hardy lo Người Làm Vườn Chủ Nhật đang để ý gã. Khi gặp nhau, bọn họ chỉ có thể nói về công việc của mình để tránh bầu không khí xấu hổ; may mắn thay, công việc của Olga thực sự rất thú vị.
Olga lơ đãng dùng nĩa chọc vào miếng bánh dacquoise trông ngọt ngào khủng khiếp ngay trước mặt. Cô im lặng một lúc rồi nói: “Hầu hết mọi người đều nghĩ Nghệ Sĩ Dương Cầm đáng sợ hơn bởi vì gã ta… Bạo lực và điên rồ hơn, ai cũng sẽ nghĩ như vậy.”
Dacquoise là món bánh ở Pháp gồm các lớp bánh meringue giòn tan xếp xen kẽ với kem và trái cây tươi.
“Ai cũng sẽ nghĩ như vậy?” Herstal chỉ ra khi nghe thấy hàm ý của cô.
Olga nhìn gã nhưng dường như cô cũng không tập trung hoàn toàn. Đôi mắt cô lướt qua hư không, một nửa tâm trí cô buộc vào miếng dacquoise trước mặt, nửa còn lại đang lang thang đâu đó.
“Động cơ phạm tội của gã là ham muốn bên trong.” Olga đưa một miếng bánh nhỏ vào miệng và chậm rãi nhai, tay còn lại chống cằm: “Hoặc gã đã khuất phục trước số mệnh của bản thân rằng gã phải giết người, hoặc gã bị ham muốn của chính mình ăn mòn. Nghệ Sĩ Dương Cầm không được lựa chọn, nhưng Người Làm Vườn Chủ Nhật không như vậy.”
“Ý cô là Người Làm Vườn Chủ Nhật có quyền được chọn à? Tôi tưởng… Trên góc độ bệnh lí thì cả hai người đó đều tâm thần cả.” Herstal nhướng mày.
“Về mặt bệnh lí thì đúng vậy nhưng khác loại.” Olga bỏ một miếng bánh nhỏ vào miệng như gà mổ thóc: “Người Làm Vườn… Nói thế nào nhỉ, hắn biết việc mình làm là phạm tội xét về mặt pháp lý và hắn có thể chọn làm hoặc không. Không có chấn thương tâm lí thời thơ ấu nào bắt buộc hắn phải làm bất cứ điều gì, hắn không giống như những bệnh nhân bị chính sự suy sụp tinh thần của mình đẩy vào ngõ cụt.”
Cô dừng lại rồi đặt nĩa lên đĩa và nhìn lên.
“Nếu anh hỏi tôi thì Người Làm Vườn Chủ Nhật hoàn toàn có thể dừng phạm tội nhưng hắn không muốn.” Olga nở một nụ cười nhẹ: “Hắn ta không quan tâm, anh hiểu mà phải không?”
“Đối với một kẻ tâm thần như hắn, việc những nạn nhân đó còn sống hay đã chết không quan trọng, và không có sự khác biệt nào giữa anh và tôi, ai cũng có thể là nạn nhân của hắn. Đối với hắn, chúng ta không phải là con người, hoặc ít nhất là không phải những sinh vật ngang hàng với hắn. Chúng ta là những công cụ và đồ vật để hắn lựa chọn. Hắn không chọn nạn nhân của mình theo tâm lí ám ảnh cưỡng chế nào đó nên nhóm của Hardy không thể nắm bắt được quy tắc lựa chọn nạn nhân của hắn. Đúng là hắn không có quy tắc nào, hắn làm bất cứ điều gì bản thân muốn.”
“Vậy tại sao hắn phải giết những người đó, ‘trang trí’ cho họ rồi trưng bày? Đây không phải là biểu hiện của chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế giống như hầu hết những kẻ giết người có thể truy nguyên được sao?” Herstal hỏi.
Olga nhìn gã như thể gã vừa hỏi một câu hỏi thú vị rồi cô mỉm cười: “Bởi vì hắn thấy nó đẹp, vì hắn muốn làm, vì hắn có thể làm được. Chỉ thế thôi.”
“Đây thực sự là… Một nhận định rất ấn tượng.” Herstal trầm ngâm trả lời.
Gã nghĩ đến cái xác treo ngược trong nước và những bông hoa đẫm máu trong khoang ngực của người đàn ông. Abel – một âm hưởng tác phẩm của Nghệ Sĩ Dương Cầm Westland, một cơ hội để khiêu khích. Người Làm Vườn vốn chẳng cần phải làm vậy vì bọn họ chưa bao giờ đụng độ với nhau.
Chỉ vì hắn muốn thế.
“Đó là vấn đề đấy, hắn vẫn còn rất trẻ nên ôi đoán rằng sau này có lẽ sở thích của hắn sẽ còn thay đổi.” Olga nói tiếp nhưng cô ấy không có vẻ lo lắng lắm: “Có thể một ngày nào đó hắn đột nhiên cảm thấy tạo ra một tác phẩm tương tự như Nghệ Sĩ Dương Cầm thật thú vị, sau đó chúng ta sẽ bắt gặp hắn bắt đầu lựa chọn tội phạm là mục tiêu giết người. Có khi hắn sẽ thấy đặt hoa lên người sống cũng không tồi, và hắn sẽ không giết nạn nhân của mình nữa… Hầu hết những kẻ giết người hàng loạt đều làm theo một khuôn mẫu, và giờ hắn cũng có một khuôn mẫu để làm theo nhưng tôi nghĩ nó sẽ không kéo dài.”
“Vì theo lời cô, hắn không chọn nạn nhân dựa trên tâm lý ám ảnh cưỡng chế của mình.” Herstal nhẹ nhàng nói.
“Chính xác. Vậy nên lần sau hắn có thể đột nhiên biến thành một kẻ giết người tàn bạo, hoặc một kiểu khác nếu hắn muốn nếu hắn nghĩ điều đó đủ thú vị. Người ta thường tin rằng Người Làm Vườn Chủ Nhật đã bắt đầu phạm tội từ mười năm trước, nhưng còn một trường hợp khác nữa: Có thể mười năm trước hắn là một kẻ giết người hàng loạt dưới một cái tên khác. Đối với hắn, điều đó chỉ phụ thuộc vào việc sở thích của mình đã phát triển đến đâu. “Olga nhún vai: “Và sở thích của mọi người thay đổi rất nhiều. Đó là lý do tại sao Bart lại lo lắng như vậy.”
Herstal sắc bén nhìn cô: “Vì tôi à?”
“Vì anh đó.” Olga đồng ý và nhìn Herstal bằng ánh mắt đang quan sát một con mèo săn mồi: “Gần đây động thái của hắn có một số thay đổi, và chúng xảy ra xung quanh anh. Chúng ta không thể dễ dàng đoán được hắn nên không thể biết được những thay đổi này có ý nghĩa gì.”
“Có lẽ hắn muốn trồng hoa phi yến vào hốc mắt của tôi.” Herstal cong môi lạnh lùng khi gã nói đùa.
“Đó đúng là một ý tưởng hay.” Olga cười lớn và lại cầm chiếc nĩa lên. Chiếc nĩa bạc phản chiếu ánh sáng lấp lánh giữa những ngón tay của cô như thể một lưỡi dao chết người.
Sau đó, chuyên viên lập hồ sơ nói với giọng điệu đáng sợ như doạ người khác: “Có thể sở thích của hắn đã thay đổi, hắn dự định bắt cóc anh, xẻ thịt và ăn thịt anh từng chút một, đồng thời dàn dựng phiên bản đời thực của ‘Sự im lặng của bầy cừu’ ngay trước mắt bọn tôi. Như tôi đã nói, bất cứ điều gì cũng có thể xảy ra nếu hắn muốn, nếu hắn có thể làm được.”
Herstal lịch sự mỉm cười với đối phương: “Tôi sẽ chờ xem.”
–
Chủ Nhật.
Trong tương lai, các công ty bảo hiểm ở thành phố Westland có thể tung ra sản phẩm mới tên ‘Bảo hiểm Chủ nhật’ để an ủi trái tim của mỗi cảnh sát trong Sở Cảnh sát Thành phố Westland đang bị tra tấn bởi Người Làm Vườn, người đứng đầu hàng chắc hắn phải là Bart Hardy.
Người bình thường khó có thể tưởng tượng được loại áp lực mà cảnh sát Hardy phải chịu. Đội của ông ta hoàn toàn chịu trách nhiệm về tất cả các vụ giết người hàng loạt do Nghệ Sĩ Dương Cầm Westland và Người Làm Vườn Chủ Nhật gây ra, điều này tương đương với việc bị cử đi chiến đấu một trận chiến chắn chắn thua. Khi Albarino Bacchus lại xuất hiện trước cửa Công ty Luật A&H, vị tướng bại trận đứng ngoài khu vực phong tỏa với vẻ mặt mệt mỏi.
Toà nhà công ty được phong toả chặt chẽ lần thứ hai trong tuần. Thật đấy, chuyện quái gì vậy?
Đứng cạnh sĩ quan Hardy là một người đàn ông mập mạp với nụ cười trên môi, tất nhiên lúc này anh ta không cười mà đang run rẩy lau mồ hôi trên trán bằng chiếc khăn tay. Đây là đối tác của Herstal, anh Holmes.
“Làm sao chuyện này có thể xảy ra được?” Albarino nghe thấy anh Holmes nói khi hắn bước tới với hộp dụng cụ khám nghiệm pháp y: “Tôi chỉ đi công tác ở châu Âu thôi mà? Làm sao chuyện này có thể xảy ra được? Vài ngày trước, Armalight đã gọi cho tôi để kể chuyện Davis, tôi nghĩ giải quyết tên bắt cóc thì mọi chuyện sẽ ổn chứ. Bọn tôi vẫn có thể kinh doanh chứ?”
Đây có lẽ là điều mà mọi người làm việc trong văn phòng đều muốn hỏi. Albarino bước tới, hoàn toàn phớt lờ quý ông tốt bụng nhưng khốn khổ này và hỏi thẳng Hardy: “Là Người Làm Vườn sao?”
Hardy nhìn hắn với khuôn mặt xám xịt tuyệt vọng, môi ông mấp máy.
“Hôm nay Armalight đến văn phòng để tăng ca và sau đó nhìn thấy… Tất nhiên anh ấy đã gọi ngay cho cảnh sát ngay. Thật đáng sợ quá!” Ông Holmes thay mặt Hardy nói một cách say sưa.
“Tự vào xem đi,” Cảnh sát Hardy nói với Albarino bằng giọng khàn và cay đắng như thể ông vừa bơi dưới Thái Bình Dương: “Chết tiệt, tôi không nên quá ngạc nhiên vì đây là việc mà hắn sẽ làm.”
Nhưng rõ ràng ông vẫn ngạc nhiên, không chỉ ngạc nhiên mà còn tức giận. Albarino vỗ vai sĩ quan Hardy một cách vô ích để an ủi, bỏ lại ông và người cộng sự công ty chỉ biết hỏi mình phải làm sao đây. Hắn nhanh chóng nhấc băng phong toả lên, cúi người xuống rồi bước vào.
Hắn quen cửa quen nẻo bước đến văn phòng của Herstal, khung cảnh vẫn là khung cảnh quen thuộc: CSI trong bộ quần áo bảo hộ màu xanh, bảng đánh dấu chứng cứ màu vàng, đèn flash của máy ảnh trên tay những cảnh sát, cả Bates và Olga.
Tất nhiên, còn có Herstal Armalight lạnh lùng mặc bộ vuit ba mảnh màu xám, trong túi có chiếc khăn quàng cổ màu xanh lam hợp với đôi mắt, mái tóc được chải gọn gàng. Mức độ nghiêm chỉnh của bộ quần áo này nằm giữa làm việc trong một công ty luật và tham dự một hội nghị quốc tế.
Và những người này đứng trước bàn làm việc của Herstal thành hình bán nguyệt trang trọng; vật đó được đặt trên bàn làm việc của gã.
‘Vật đó’ là một hộp sọ đặt úp ngược trên bàn, xương trán hướng xuống dưới để giữ thăng bằng một cách tinh tế và đứng yên trên chiếc bàn gọn gàng, sạch sẽ. Vì không có xương hàm nên các răng cửa của hộp sọ trông nhô ra và lởm chởm một cách kỳ lạ, phần khoang miệng rỗng được trang trí bằng hoa.
Hộp sọ trông có vẻ trắng một cách bất thường, có thể nó đã được tẩy bằng một số phương pháp đặc biệt. Mép dưới của hốc mắt, các cạnh sắc của răng nanh, bên ngoài ống thính giác và xương chũm đều được trang trí bằng các chấm lá vàng trông có vẻ cẩu thả nhưng cũng rất ngăn nắp.
Nhìn qua hốc mắt của hộp sọ, người ta có thể thấy toàn bộ hộp sọ chứa đầy những hạt màu đỏ tràn ra từ hốc mắt giống như máu chảy, và cả một hàng các hạt màu đỏ ngay ngắn. Nhưng bó hoa trên đầu lâu lại hoàn toàn trắng, dây là một bó lúa mì đã được tẩy và những bông thủy tiên trắng tinh.
Ngoại trừ màu đỏ như máu lan ra từ hốc mắt của đầu lâu thì hộp sọ và các bông hoa đều có màu trắng không tì vết. Lúa mì màu trắng được trang trí đầy nghệ thuật trông giống như lông tơ của loài chim, nhị hoa thủy tiên và lá vàng như những đốm sao trong màu trắng hỗn loạn.
Rõ ràng, đây là món quà dành cho Herstal.
Khi tiếng bước chân đang đến gần của Albarino vang lên, Herstal quay đầu lại liếc nhìn thật sâu vào hắn. Đôi môi gã trông tàn nhẫn nhưng mềm mại như muốn nói thật nhiều nhưng gã lại im lặng một cách kì lạ.
Olga đứng gần hơn Herstal một chút để chừa đủ không gian cho những người giám định pháp y và giám định dấu vết. Albarino chào bọn họ, đặt hộp dụng cụ xuống và bắt đầu đeo găng tay cao su vào.
“Tôi không nghĩ có không gian để tôi tận dụng hết khả năng,” Albarino nói và nhìn kĩ hộp sọ: “Hộp sọ trông rất sạch sẽ, không có cách nào để biết thời gian tử vong. Nếu chỉ có bộ phận này thì cũng không thể xác định được giới tính. Hi vọng tốt nhất lúc này là tìm được hồ sơ nha khoa thông qua khuôn răng.”
Đàn ông, khoảng bốn mươi tuổi, chết vào thứ Hai, cái đêm Herstal đối đầu với kẻ bắt cóc Mark Jones. Người Làm Vườn Chủ Nhật đã rạch cổ nó từ phía sau, khi bọn họ đang ở trong nhà máy bỏ hoang thì thi thể nằm trong cốp một chiếc Chevrolet ngay bên ngoài.
Vào thời điểm ấy, sĩ quan Bart Hardy đang đứng cách thi thể trong vòng dưới năm mét, nhưng ông ta sẽ không bao giờ biết điều đó.
“Hoặc hi vọng DNA có thể trùng khớp với dữ liệu gen của Sở Cảnh sát.” Người đàn ông với bó hoa đầu lâu trên bàn làm việc của mình bình tĩnh nói. Mức độ bình tĩnh của gã thật sự đáng để phần lớn thế giới ngưỡng mộ từ tận đáy lòng, và một phần khác của thế giới hẳn cảm thấy buồn chán chết mất.
“Người Làm Vườn Chủ Nhật cũng bắt đầu giết tội phạm à?” Albarino nhìn Herstal, vừa mỉm cười vừa hỏi.
Ánh mắt Herstal vẫn lạnh lùng khi nhìn hắn, hoặc là gã vẫn chưa hồi phục sau tình tiết xảy ra sau vụ bắt cóc hôm thứ Hai, hoặc là gã đang giận những thứ khác (chẳng hạn như thứ trên bàn làm việc của mình). Đôi khi ánh mắt đó khiến người ta có cảm giác như gã đã nhìn thấu mọi thứ: “Sở thích của hắn thay đổi vì hắn không phải một người lãng mạn lâu dài nhỉ?”
Albarino mỉm cười và không nói gì thêm.
Lúc này Bates đã chụp ảnh xong, ông cẩn thận lấy hoa ra. Hoa trắng muốt không tì vết giống như một nắm tuyết nhẹ tênh.
Giọng nói của Bates khá kiên quyết, rõ ràng ông ta vô cùng chắc chắn: “Mặc dù tôi không biết hung thủ đã dùng gì để tẩy trắng hộp sọ nhưng nói chung, phương pháp tẩy trắng và trang trí hộp sọ bằng lá vàng rất giống với vụ án ‘Thuyền cô dâu’ của Người Làm Vườn Chủ Nhật. Mặc dù phòng thí nghiệm chưa làm kiểm tra nhưng tôi nghĩ đây là tác phẩm của Người Làm Vườn.”
Hắn đã dành nhiều đêm để dán lá vàng và đảm bảo rằng nó phẳng hoàn toàn, các góc đều phải nhẵn. Hắn luôn giữ phần đời tư này rất tách biệt với công việc, hắn không rút ngắn thời gian tăng ca trong ngày nên khi hắn có hơi hối hận vì mấy đêm chạy đi chạy về chóng mặt.
Vào những đêm đó, vùng đất hoang vu bên ngoài ngôi nhà gần như vắng lặng. Hắn sở hữu và những mẫu đất bên ngoài nhưng không trồng gì cụ thể. Cáo và sói đồng cỏ lang thang khắp nơi sau khi trời tối, những con thú đó tru lên trong đêm. Lá vàng tỏa sáng như những ngôi sao giữa các ngón tay hắn, còn những con thú khác ẩn nấp trong đôi mắt xanh của Herstal Armalight.
Hắn muốn được gần gũi, được chạm vào lông con thú, xé thịt nó, uống máu nó.
Hắn yêu những thứ đầy thử thách và đẹp đẽ.
Bates cẩn thận lấy hoa ra và cất đi, một nửa cái đầu lâu còn chất đầy mấy thứ màu đỏ. Albarino đưa tay nắm lấy đầu lâu lắc ra vài tiếng va chạm nghèn nghẹt. Vài hạt nhỏ màu đỏ rơi ra khỏi hốc mắt và ‘nhỏ’ xuống bàn như giọt máu.
“Lựu,” hắn nói.
Olga đồng thời lên tiếng: “Persephone.”
Những người khác có chút bối rối mà nhìn cô. Olga ậm ừ một cách đắc thắng chỉ vào những thứ Bates lấy ra: “Lúa mì, Persephone là nữ thần ngũ cốc trong thần thoại Hy Lạp; hoa thuỷ tiên là bởi trong tác phẩm ‘Thần phả’, Persephone bị Hades bắt cóc và trở thành bà hoàng Âm phủ khi đang hái hoa thuỷ tiên; hạt lựu thì như chúng ta đều biết…”
‘Thần phả’ của Hesiod là một bài thơ dài mô tả những yếu tố xa xưa nhất của thần thoại Hy Lạp và cách thức các vị thần được khai sinh.
“Persephone đã ăn sáu hạt lựu mà Hades đưa cho,” Albarino nhẹ nhàng nói, và Herstal nhìn hắn. Hắn nhìn chằm chằm vào đôi mắt xanh đó như thợ săn nhắm vào con nai đang lang thang trong rừng: “Vì vậy bà phải ở lại Âm phủ sáu tháng trong năm.”
Herstal nở một nụ cười sắc sảo và nhìn đi chỗ khác.
“Vậy,” gã nói một cách mỉa mai: “Tôi đang bị vướng vào một phép ẩn dụ bệnh hoạn về bà hoàng Âm phủ sao? Vậy là Người Làm Vườn Chủ Nhật ái kỉ ví bản thân là Hades – chúa tể cai quản địa ngục.”
“Nói chính xác thì anh là cô gái ngây thơ bị Hades bắt cóc trong ‘The Rape of Proserpina’ của Bernini. Mọi người có tưởng tượng được cảnh đó chứ nhỉ?” Olga cười. Vì lí do nào đó, cô ấy nghe có vẻ hả hê như thể bọn họ đang nói về ai chứ không phải một kẻ sát nhân biến thái: “Nhưng nếu anh ăn hết số hạt lựu này thì chắc anh phải ở lại địa ngục suốt đời, không thể quay lại được.”
‘The Rape of Proserpina’ là bức tượng bằng đá cẩm thạch của Gian Lorenzo Bernini ra đời vào đầu thế kỉ 17 khắc họa một phân cảnh trong câu chuyện thần thoại về Pluto bắt cóc nàng Proserpina (‘rape’ ở đây nghĩa là bắt cóc). Xem thêm thông tin và hình ảnh của tác phẩm điêu khắc này tại đây.
“Olga!” Bates cảnh báo, ông là người duy nhất có lương tâm trong số họ và là người duy nhất nhớ phải đưa cuộc thảo luận trở lại chủ đề chính: “Vậy là anh Armalight được Người Làm Vườn tán tỉnh đấy sao?”
Bọn im lặng trong vài giây giống như học sinh tiểu học căng thẳng khi giáo viên đặt câu hỏi, không ai chịu nói ra câu trả lời mà ai cũng biết rõ.
Albarino quan sát Herstal đang bình tĩnh đứng tại chỗ với vẻ mặt cau có, nhưng chỉ vậy thôi. Đối với một người dính dáng đến vấn đề nghiêm trọng như thế này thì gã ta hơi dửng dưng quá rồi.
“Nói ‘tán tỉnh’ thì hơi quá,” Olga nghĩ, mắt cô lang thang giữa những loại cây và hạt lựu trên bàn. “Mặc dù món quà trước mặt tôi cũng rất đẹp, tất nhiên tôi cầu mong người đã khuất yên nghỉ, nhưng tôi cảm thấy rằng nếu Người Làm Vườn Chủ Nhật đến mức ‘yêu’ thì hắn sẽ biến khung cảnh này trở nên lộng lẫy hơn một chút.”
Herstal khô khốc nói: “Ý cô là…”
“Nghĩa là hắn có thể giết mọi thẩm phán chống lại anh, trên bàn anh là một đống xương khổng lồ cắm những nhành hoa thanh cúc và phi yến xanh như màu mắt anh ngay giữa xương sườn,” Albarino mỉm cười, lời nói tuôn ra từ đó môi hắn mà không do dự như thể hắn đã suy nghĩ rất lâu.
“Dừng lại đi, thật kinh tởm.” Bates rên rỉ.
Olga nói mà không thay đổi sắc mặt: “Chúng ta đang nói về tình yêu mà.”
“Được rồi, tôi khá yên tâm khi cô không nghĩ đây là tán tỉnh,” Herstal kết luận bằng giọng điệu mỉa mai, gã mãi mãi không học được cách ăn nói cho nhã nhặn.
Olga lắc đầu một cách nghiêm túc.
“Tôi không muốn làm anh thấy vọng nhưng theo tôi thì mọi thứ không tốt như anh nghĩ đâu,” cô thì thầm, chậm rãi vuốt tóc: “Đây là một ẩn dụ trong thần thoại Hy Lạp, và ai cũng biết trong thần thoại, Hades đã cướp đi con gái của nữ thần nông nghiệp Demeter và buộc Persephone trở thành nữ hoàng của gã. Tôi nghĩ phép ẩn dụ mà Người Làm Vườn Chủ Nhật sử dụng rất… Thiếu tôn trọng, nhưng đây có thể là ý định thực sự của hắn ta.”
Herstal ậm ừ lạnh lùng, dường như đã hiểu ra điều gì đó. Albarino cụp mắt nhìn mấy hạt lựu rơi trên bàn, khóe miệng nhếch lên nụ cười.
“Đây không phải là tình yêu, hắn không tặng anh hoa hồng. Lúc trước chúng ta không biết tại sao Người Làm Vườn lại liên lạc với anh khi Thomas Norman chết thì bây giờ chúng ta có lẽ đã nhìn ra manh mối rồi. Hắn ta đang quấy rối anh.”
Olga kết thúc cuộc trò chuyện kì lạ bằng câu nói: “Herstal, cứ xem như anh bị Người Làm Vườn Chủ Nhật sờ mông đi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...