Trần Uyển Dư?!
- Mạc Thiểu Hu không muốn chết thì khai! Đừng để tôi tiễn cô ra ban công ngồi 'cho mát'- Ả ta đe dọa sẽ giết cô.
- Tôi hỏi lại lần nữa đứa trẻ trong bụng cô là của ai!
Điên thật rồi. Cô ta cướp hạnh phúc từ tay người khác còn chưa đủ nay lại bày ra vẻ mặt uất ức giận dữ với cô.
Đứa trẻ này do Trục Lưu gạt cô mà có, đến mặt của người đàn ông đêm đó chẳng biết là ai thì thử hỏi cô làm sao biết hắn là ai. Mà không, tên đó chỉ chơi một đêm mà bỏ cô ở lại thì xem ra cũng chẳng phải gã đàn ông tử tế gì, có khi qua đêm lại với gái đối với hắn là chuyện thường nhật cũng nên nữa.
- Đứa nhỏ này là của tôi, chỉ riêng mỗi mình tôi thôi!
- Coi chừng cái miệng cô!
Mạc Thiểu Hu thực sự đã hết cách, nói kiểu gì cô ta cũng khư khư lấy dao ở cổ cô không chịu bỏ ra.
Xẩm tối, không thể nhìn thấy mọi thứ xung quanh, nhưng dựa vào đặc điểm thần thái và giọng nói ấy, Thiểu Hu không thể nhầm lẫn ai vào với ai được. Tuy nhiên cô không hề tỏ ra nao núng, vững chí đòi lại công bằng cho mình.
- Cái cô này hay thật, ban đêm xông vào nhà người ta một cách vô tổ chức. Còn ăn nói khó nghe như vậy, rốt cuộc tôi phải làm gì cô mới buông bỏ tôi ra đây.
- Hừ, Mạc Thiểu Hu, cô biết không...
Trần Uyển Dư thu dao lại, giọng điệu chua xót, day dứt.
- Ngày cô chia tay với Dương Trục Lưu từ hôm lễ cưới đã một tuần nay rồi. Thậm chí cách đây hai tháng mối quan hệ chúng tôi bắt đầu như một cặp vợ chồng thực thụ, nấu ăn cho nhau ăn, đắp chăn cho nhau ngủ nữa cơ. Nhưng mà rốt cục làm sao rồi...
Dương Trục Lưu thì làm gì còn quan tâm đến Mạc Thiểu Hu nữa.
- Mạc Thiểu Hu à, Dương Trục Lưu từ ngày không có cô bên cạnh, anh ta như phát điên rồi, cô đã bỏ bùa mê thuốc lú gì vào trong đầu anh ta vậy...
- Tôi biết tôi sai, tôi biết lỗi rồi và sau một hồi suy nghĩ lại tôi đã nhận đứa trẻ trong người cô không phải là của anh ấy. Tôi yêu Dương Trục Lưu là thật lòng, Mạc Thiểu Hu à tôi gửi chút tiền cho cô và em bé trong vòng năm tháng tới để cô rời khỏi nơi này được không. Dương Trục Lưu đã đang cho người tìm cô rồi.
________
Mạc Thiểu Hu đã ba ngày rồi chẳng thấy mặt mũi đâu cả. Từ ngày cô rời đi chẳng một tờ giấy xin phép nghỉ việc, Mạc Thiểu Hu cứ như tia nắng chiếu qua lăng kính vậy, trên thế gian có rất nhiều nhưng nó tụ lại một điểm và như biệt tích khỏi thế gian vậy.
Quỷnh Ngạn Hoa đứng trước cửa kính lớn, đôi chân dài thẳng tắp, nhìn đường phố tấp nập, những chiếc xe ô tô như thu nhỏ lao vào nhau giữa đường phố. Lòng không chút dao động, mày như song kiếm nhíu lại rồi rộng mở. So với ngoài kia thì căn phòng nơi hắn đang đứng cũng đẹp không kém. Căn phòng xây trên tầng tám mấy của tòa nhà, cao và rất cao. Bên trong ắt phải là người có tâm hồn lãnh đạm và khiếu thẩm mỹ.
- Quỷnh, Quỷnh tổng, Mạc tiểu thư hình như đã rời đi, tôi đã ghé vào nhà cũ của cô ấy và...
- Mau cho người nhốt lại.
"Nhốt "?
- Dạ, vâng thưa ngài!
Tiểu Mạt nhìn con người bước đi, sải chân dài và rộng như trù dập.
Có chuyện gì xảy ra à...
Chắc lần sau phải để tiểu Khôn lên thay luôn quá!
Thân trâu bò phục phụ Quỷnh Ngạn Hoa suốt bao nhiêu năm tháng với vai trò là đấng vệ sỹ thực thụ. Hắn có đôi mắt quyệt dài vết sẹo ngang mắt và có mái tóc dài trắng bẩm sinh và ngầu, phù hợp với nghề đâm thuê chém mướn. Nhưng cứ suốt ngày đến công ty rồi báo cáo tình hình này kia thế này. Nhiều người tưởng tiểu Mạt là xã hội đen còn gọi cho cảnh sát luôn ấy.
Mà có phải suốt ngày đâu nhỉ. Mọi ngày chỉ phải báo cáo nội tình hình trong bang các thứ nên y đến đây với tâm trạng cực kì thoải mái. Chứ hôm nay đang yên lại phải báo cáo tình hình của một nữ nhân làm hắn mệt hơn ấy chứ.
Mà rốt cuộc là chuyện gì vậy nhỉ?
Cũng hỏi chấm luôn!
_______
Tại một vùng quê nhỏ lân cận.
Tuy nơi đây không cách chỗ cô ở thành phố lần gần đây là bao, nhưng với năng lực kiếm tìm người của Dương Trục Lưu thì cũng khó lòng mà tìm được.
Trần Uyển Dư đã chọn cho cô một vùng quê nhỏ, Mạc Thiểu Hu cũng muốn dứt khoát với quyết định này. Dự định của cô ban đầu là muốn lên thành phố để dễ dàng kiếm đủ tiền rồi về quê trồng rau thả cá, sinh con đẻ cái tách hẳn ra khỏi chốn phồn hoa đô thị.
Hơn thế, cô cũng không muốn dính dáng tới Dương Trục Lưu một chút nào nữa, đau một lần là đã quá đủ. Nếu không phải vì người đàn ông họ Dương này cô cũng sẽ không đánh mất đi thanh xuân bao đẹp đẽ và khát khao ước vọng của mình.
Mạc Thiểu Hu tự tìm đường lui đi là cũng một phần còn quan tâm hắn rất nhiều. Một Mạc Thiểu Hu bất hạnh đã đủ rồi, không muốn thêm một Dương Trục Lưu theo mình bất hạnh thứ hai nữa.
Sau tất cả, mọi thứ xung quanh cứ tiếp diễn, cô yêu thương tất cả mọi người, nhưng không dám đặt niềm tin vào họ.
Mạc Thiểu Hu bê thau quần áo ra cửa. Cô giũ quần áo, cẩn thận treo lên dây.
Từng lọn gió hiu hiu man len vào cõi tóc của cô gái nhỏ, nắng rơi xuống mặt sân, tạo nên khung cảnh buổi chiều quang đãng. Tiếng điện thoại reo lên inh ỏi làm cho cô chấn động.
Giảng viên trường đại học của cô gọi tới.
Mạc Thiểu Hu nhanh chóng để thau giặt quần áo ra một chỗ, bước chân khệ nệ đi tới leo lên bục thành gần đấy.
Mạc Thiểu Hu mặc yếm bầu làm dáng người trở nên bụ bẫm tròn trĩnh nhỏ nhặn hơn bao giờ hết. Cô lau đi mồ hôi, bình tĩnh ổn định lại cảm xúc rồi mới cất máy.
- Dạ, thầy em nghe!
Bên kia đầu giây cất giọng cao dõng dạc, đạo mạo đoan chính hệt như chất phác của người làm giáo.
- Mạc Thiểu Hu à, sang tháng 6 rồi đấy, sinh viên đến trường lấy bằng cả rồi, em cũng sắp xếp cùng gia đình rồi đến nhận nhé!
Mạc Thiểu Hu bất ngờ, hơi ngả lưng về đằng sau, chân khẽ đung đưa.
Cứ sau mỗi buổi chiều hè lại có gió thổi đến làm bay những chiếc lá rơi rụng trên đất. Mi mắt cô rũ xuống, muốn ẩn đi con ngươi u buồn bên trong. Mạc Thiểu Hu mỉm cười như những tia nắng dịu dàng cuối ngày.
- Thật sao, em cảm ơn thầy...
Mới ngày nào cô còn cắp sách đến học lớp một, ước mơ để trở thành thực lớn để tần tảo giúp cha mẹ. Không ngờ hôm nay thật sự có bằng tốt nghiệp rồi.
Thực ra, từ rất lâu rồi cô đã luôn mong muốn có được tấm bằng tốt nghiệp đẹp một chút rút gọn khoảng cách với chạ mẹ. Đáng tiếc, bao sự cố gắng ấy của cô cũng chỉ là...
- Từng này tuổi rồi lần đầu tiên tôi phải khâm phục một người đầy nghị lực như em. Nhìn cách em chăm chỉ học tập, khó khăn đến mức nào mà nụ cười vẫn trên môi em. Nhưng tiếc thay, năng lực em dường như không đủ, họ học năm thì em học mười mà vẫn không theo kịp họ. Nhưng thôi, dù sao cũng cảm ơn em đã đến với trường này. Tôi cũng rất muốn xin Chủ tịch hội đồng trường trợ cấp cho em một khoản đấy. Ủa alo...
- Ưm...
Cô không nói được!
Chiếc điện thoại trượt từ tay cô xuống đất, một vết xước xoẹt ngang màn hình.
Mạc Thiểu Hu bất ngờ quay ra sau đã dựa phải một người đàn ông. Hắn bất ngờ nâng cằm cô lên, đặt môi cô một nụ hôn.
?????
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...