Biệt phủ Cảnh gia - nằm ngay tít trong rừng thông bạt ngàn, dù thông với nó là một con đường thẳng tuột lên trung tâm thành phố, nhưng người qua lại lại cực khan hiếm, dường như không một bóng dáng nào quanh đây.
Nơi đây là biệt phủ, nhưng lại là cấp thấp nhỏ nhất trong chế biệt phủ. Dù nội bộ kiến trúc không quá độc đáo, nhưng cứ toát lên vẻ bí ẩn thế nào ấy. Vậy mà, không ai dám đến đây.
Bởi người ta thường đồn đại rằng: đây là căn nhà khủng bố nhất mọi thời đại, không phải người nhà chỉ cần người qua đường cũng bị bắn chết ngay tức khắc. Nhưng cũng chẳng ai dám thưa với nhà trích trách địa phương nên cứ như vậy căn nhà này đã ẩn dật ở đây suốt mấy chục năm qua.
Cả biệt phủ thấp thỏm dưới toán cây thông nên bị thiếu nắng, hôm nay có trời âm u nhưng vẫn hửng nắng. Nên khi bước vào phòng vẫn có chút ánh sáng rọi vào cơ thể.
Cảnh phu nhân nâng mèo Ba Tư lên tay như ngọc, tùy tiện giật sợi len trên trần nhà xuống, uốn lên đầu ngón tay thành hai vòng, lồng nấc một lên nấc hai tạo khăn len đẹp đẽ. Tháo luôn chiếc len ra khỏi tay, trùm qua đầu mèo thắt thành chiếc nơ len xinh xắn.
Bà khẽ cười, hắn là cười vì người chồng vẫn hết mực trang nghiêm bên cạnh.
Ông đứng trước cửa sổ, đôi mắt vẫn nghiêm nghị, rọi xuống phía tầng trệt.
- Chồng ~
Cảnh phu quân nét mặt đanh lại, mồ hôi rảo hột nhễ nhại khắp mặt.
Lại gì nữa đây!
Cảnh phu nhân gãi gãi đầu, điệu bộ đáng yêu vô cùng:
- Sao đây nhỉ, Cử Dạc chồng mình chuyện gì cũng nhớ, vậy mà cái ngày bỏ rơi mẹ con Tần Tảo Hiên lại không nhớ là sao.
- Cũng chẳng nhớ đến khi nào, năm ấy ông bí mật bỏ đi tìm hai mẹ con bà ta, vậy mà em còn không biết luôn nữa ấy.
- Ấy vậy cái đứa con rơi ấy khi thoát khỏi Đảng Tú Linh hay băng Lạc Thành nào đấy, ông lại vui sướng vô cùng. Chứng tỏ chồng mình vẫn yêu con gái mình đến vậy mà. Không lẽ chồng mình vẫn không nhớ gì sao?
Cảnh Cử Dạc mặt nổi rõ vạch đen, hắn tức giận đấm mạnh vào tấm kính cường lực đến suýt nứt. Cảnh phu nhân vẫn không chút sợ hãi, lông mày chau lại khó hiểu.
- Ôi, cái kính có tội tình gì sao?
- Im đi!
Cảnh phu nhân cợt nhả.
- Ôi chao, một thân ông trùm về hưu của nhiều bang lớn như vậy, quan hệ rộng rãi từ ông nội đến bà cố, vậy mà còn kiêu căng như vậy. Tin tức nóng hôi hổi này phải xơi ngay phải xơi ngay thôi.
…
- Không thể xuống gặp con gái mình được sao?
Thật hết cách.
Nụ cười của trên mặt bà đã dập tắt lúc nào, Cảnh phu nhân phủi váy đứng dậy, xoay hông mất hút.
Là vợ của một ông trùm mafia như vậy, bà cũng chẳng lấy làm lạ với biểu hiện này của gã nữa.
Chỉ còn lại Cảnh Cử Dạc, gã đấm thùm thụp tay lên cửa. Nước mắt bắt đầu rơi trên khóe mắt của kẻ mạnh mẽ nhất…
- Hu… ba xin lỗi, theo dõi con mấy năm nay, biết con đang gặp nguy hiểm vậy mà không thể giúp gì được cho con…
Ba chính là kẻ ác nhân bắt cóc, làm con mất trí nhớ, đẩy vào trong một gia đình tàn nhẫn.
Trước đây, khi mới nghe tin Mạc Thiểu Hu cưới Quỷnh Ngạn Hoa. Trong lòng đã có dự cảm chẳng lành nên để Cảnh Khôn hay còn được gọi là tiểu Khôn- con trai ruột của lão trà trộn vào Quỷnh gia. Vừa moi móc thông tin trong đó, vừa là để bảo vệ cô.
Từ nhỏ, Cảnh Khôn đã được huấn luyện vô cùng bài bản, tinh thông võ nghệ. Lại thêm Cảnh Cử Dạc không phải nhân vật tầm thường, nên việc giấu đi Cảnh Khôn mà không để lộ bất cứ thông tin gì vô cùng dễ dàng. Chưa kể, Quỷnh Ngạn Hoa cũng thường xuyên cài cắm người của hắn vào Bang Cảnh Lạc, hai người thường xuyên gài bẫy nhau, nên anh cũng chẳng để tâm vào mấy tên vệ sỹ của mình là mấy.
Nhưng Mạc Thiểu Hu chính là con át chủ bài lớn nhất. Bằng trí thông minh hơn người của mình, từ lúc có được cô đến nay, Quỷnh Ngạn Hoa đã không ít lần ép bang Cảnh Lạc lôi ra hàng tấn gian hàng vũ khí, còn cướp đất lập nghiệp. Không những thế rất nhiều lần bí mật của bang còn bị lộ ra bên ngoài.
Nói như vậy là Cảnh Cử Dạc lão ta hoàn toàn bị lép vế trước Quỷnh Ngạn Hoa ư? Hoàn toàn không, trái lại, Quỷnh Ngạn Hoa có đôi phần còn bị thua thiệt. Trước khi Quỷnh Ngạn Hoa phát hiện ra Cảnh Khôn, lão đã cho anh trở về trước. Đó cũng là một bước rút quân vô cùng nhỏ so với lão rồi.
Chuyện lần này đã khiến Mạc Thiểu Hu biết Cảnh Khôn là anh trai của mình, thì Quỷnh Ngạn Hoa đương nhiên sẽ sớm phát hiện ra thôi. Nhưng phát hiện ra rồi thì có thể làm được gì chứ, Cảnh Khôn giờ đây đã về bang Cảnh Lạc.
Mạc Thiểu Hu dưới lầu một, vẫn gọi ba liên hồi, cuối cùng, nhận ra bản thân đã vượt qua cảnh giới. Cô quỳ xuống, bụng lớn đè cả lên đùi, ánh mắt vẫn hướng lên cửa, hai hàng lệ cố gắng kìm nén bấy lâu nay cứ thế tuôn ra…
- Ba, ba à, ba không thể mở cửa cho con được sao.
- Rốt cuộc người không nổ súng. Là vì thương con đúng không?
- Phải không ba?
- Ba à, ba ơi…
…
…
Mạc Thiểu Hu gục mặt xuống bàn rượu, không khí ảm đạm lại vô cùng nặng nề.
Trông cả căn phòng u tối, ngập tràn bốn tủ rượu trước mắt, Mạc Thiểu Hu chỉ chỉ trỏ trỏ, lại chọn đúng ngay chai ở tầng cao nhất.
- Hức… không tệ, lấy cái đó đi, hức… hôm nay sầu đời…
Mạc Thiểu Hu khệ nệ leo lên chiếc thang gần bình rượu đó. Với bụng lớn trước mặt, leo lên khó thật. Mà cô còn vừa mới tắm xong, tóc còn chưa thèm lau, chỉ quấn người bằng khăn bông mỏng. Đôi chân cô còn quá ngắn để leo thang.
Thôi chết, Mạc Thiểu Hu quên mất bản thân mình đang có bầu, sảy chân cái là tong bốn mạng!
Thiểu Hu hồi ở quê là đứa trẻ ngoan ngoãn nhưng ngỗ nghịch, được bà cọ trong quê ưu ái gọi cho cái tên “thân thương” là "khỉ đột ", chuyên gia đi vặt trộm xoài nhà người ta suốt. Nên vẫn với tới nơi.
Cầm chai rượu để lên mặt bàn mà thở hổn hển. Cô đong qua đếm lại, cứ lắc lắc chai rượu vài cái trông nhìn thứ đặc sệt đỏ lượm, còn nhòm cả vào bên trong chai.
Hì hục mãi, Mạc Thiểu Hu mới mở được nắp chai, cả người sắp bật ngửa về đằng sau.
Chết mất, rượu quý ủ từ thập kỷ XVII tính ra giá cả bây giờ phải chục tỉ chứ ít gì.
Chậc chậc, tính ra mỗi giọt trong chai là cả cái mạng quèn này của cô.
Nhưng mà, uống một ít sẽ không bị mắng đâu nhỉ?
Cách lớp khăn tắm Mạc Thiểu Hu xoa đều bụng, rồi ngửa cổ, một hơi nốc cạn.
Cùng lúc ấy, từ gara tầng trệt, nam nhân mặt mày tuấn tú bước ra khỏi xe, bỗng chốc hắn chau mày lại…
- Cảnh Lạc với chả Cảnh Lạc…- Hắn lải nhải.
____
- Mẹ Khiết, Mẹ Khiết.
- Này bé, bé có sao không?
Mạc Thiểu Hu cố nén cơn đau vừa bị cô bé va đập mạnh ở bụng lại. Trước mặt là một cô bé mày mặt lem luốc, quần áo xộc xệch, đôi mắt đen đen sâu thăm thẳm ấy của cô bé như ánh lên nỗi sợ.
Cô đang đi dạo trên phố, bỗng dưng cô bé này chạy tới va vào bụng cô khiến Mạc Thiểu Hu đau vài phần.
Nó bỗng giật thột, xoay vần mấy lần rồi cất lên vài tiếng:
- Mẹ Khiết, mẹ Khiết!
Nó giật mình, nét mặt cứng như đá, vùng ra khỏi vòng tay cô rồi chạy đi mất.
Mạc Thiểu Hu trông cái bóng đã xa đến mức nhỏ đến mức chỉ nhỏ như kiến, cô nén cơn đau lại chống đất ngồi dậy.
Lúc này, Tiểu Khôn mới tất tưởi chạy lại, nhanh chóng một tay liền đỡ lấy cô gái.
Hắn bực dọc:
- Con nhà ai mà chạy đâm vào cả người khác thế này cũng không xin lỗi lấy nửa lời!
Nhưng Mạc Thiểu Hu vẫn rất ôn hòa, cô lắc đầu cái nhẹ, rồi từ từ đứng dậy.
…
Mạc Thiểu Hu nằm vật nằm vạ trên bàn rượu, đó là sự tình mấy ngày trước. Một bé gái cứ một mực gọi tên " Mẹ Khiết ". Là Triện Tuệ Khiết ư? Có lẽ không phải đâu nhỉ.
Cô rũ mắt, mái tóc xõa xượi che đi nửa khuôn mặt.
Chỉ thấy thấp thoáng bóng dáng có chút quen mắt bước tới.
Cả tác phong này cũng có chút quen nữa… ư!
Mạc Thiểu Hu bị người này hôn một cách cuồng bạo. Hô hấp trở nên bị đè nén lại, đôi môi mấp máy như tháo ra từng chút lí trí một.
- Ai… ai vậy?!
Ai mà không xin phép đi cưỡng hôn người khác vậy.
- Anh như vậy là vô duyên lắm đó!- Mạc Thiểu Hu hiện tại đã say bí tỉ, chỉ tay vào mặt người đàn ông, thét lớn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...