Cơm trưa Tạ Thầm không để Tiêu Hành bưng vào phòng nữa mà tự mình tới ăn, khi A Sênh trông thấy y thì kinh ngạc muốn rớt cằm, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa Tiêu Hành và Tạ Thầm, nghi ngờ Tiêu Hành đã giở trò gì đó nên chẳng những không bị Tiểu Thầm ca ca đuổi đi mà còn khiến y dậy ăn cơm sớm hơn mọi lần.
Tạ Thầm không thấy được vẻ mặt A Sênh nên ngồi xuống ăn cơm như thường ngày, Tiêu Hành thấy cũng làm như không thấy, nín cười xới cơm cho Tạ Thầm.
Hắn xới đầy bát như mọi khi, Tạ Thầm ăn điểm tâm muộn nên tất nhiên ăn không nổi nữa, Tiêu Hành cũng chẳng ép y, cầm non nửa bát cơm kia ụp vào bát mình rồi gắp thêm mấy miếng rau xào thịt ăn hết.
"Ngươi! ! Ngươi sao lại," A Sênh trừng to mắt, "Sao lại ăn đồ thừa của người khác!"
Hắn lo Tạ Thầm sẽ để ý, bởi vì lúc trước hắn vừa tới đây ăn chưa no lại không dám nói, thế là vụng trộm ăn cơm thừa của Tạ Thầm, sau khi Tạ Thầm phát hiện đã dạy dỗ hắn một trận, bảo hắn sau này không được làm thế nữa.
Kết quả Tạ Thầm nghe xong lại không nói gì mà chỉ cúi đầu xuống, vành tai đỏ lên.
A Sênh: "?"
Tiêu Hành càng không cần mặt mũi: "Có đồ ăn thì đừng lãng phí, huống chi cũng đâu phải chưa ăn bao giờ.
"
Lời vừa nói ra, Tạ Thầm nghe không nổi nữa, giơ tay đánh Tiêu Hành một cái.
Chỉ là sắc mặt kia không hề tức giận mà bên tai lại càng đỏ hơn.
A Sênh: "???"
Tiểu Thầm ca ca của hắn đây sao?!
Tiêu Hành thực sự nhịn không nổi, vừa thu dọn bát đũa đem ra bếp vừa cười tủm tỉm, A Sênh sửng sốt muốn hỏi Tạ Thầm chuyện gì xảy ra, nhưng vừa quay đầu thì đã thấy y lủi về phòng như chạy trốn.
*
Hôm sau y quán mở cửa khám bệnh, người tới hơi đông, Tạ Thầm ngồi liên tục mấy canh giờ không rời khỏi ghế, toàn thân đau nhức, cái mông tê rần, thầm nghĩ còn ngồi tiếp chỉ sợ sẽ tàn phế, thế là sau bữa cơm trưa không mở cửa khám bệnh mà chỉ dặn A Sênh ở lại bốc thuốc cho người ta, còn mình lên núi hái thuốc với Tiêu Hành.
Thứ nhất là vì Tiêu Hành khỏe mạnh vác được nhiều, thứ hai là A Sênh không chỉ biết bốc thuốc mà còn biết chút y thuật, còn Tiêu Hành cái gì cũng không biết, ở lại cũng vô dụng.
Nhưng lời này Tạ Thầm không nói ra, trong mắt A Sênh lại biến thành bất công, trước khi đi còn trừng Tiêu Hành, thấy bóng dáng hai người dần mất hút mới hậm hực về y quán.
Vì bữa trưa ăn muộn nên hái thuốc xong còn phải chạy về nhà nấu cơm, Tạ Thầm sợ thời gian gấp rút liền thúc giục Tiêu Hành dẫn y đi nhanh một chút.
Kết quả Tiêu Hành đi nhanh y lại theo không kịp, đi đứng loạng quạng, còn chưa lên núi đã vấp hai lần, may mà Tiêu Hành lanh tay lẹ mắt đỡ được nên y mới không bị thương.
"Để ta cõng ngươi đi.
" Tiêu Hành thấy đường núi gập ghềnh càng khó đi hơn, kéo Tạ Thầm ra sau lưng mình nói, "Đừng để thuốc không hái được mà y quán còn phải đóng cửa mấy ngày.
"
"Không, không cần.
" Tạ Thầm đi sang bên cạnh rồi túm ống tay áo của hắn, "Ta theo sát ngươi là được rồi.
"
Tiêu Hành cúi đầu nhìn lướt qua, thật sự vừa bực mình vừa buồn cười: "Ngươi chỉ nắm bằng hai ngón tay thì có theo kịp ta không?"
Tạ Thầm mấp máy môi, dè dặt tăng thêm một ngón tay: "Theo kịp.
"
Tiêu Hành lười cãi với y, trực tiếp kéo tay y xuống nắm chặt: "Như vậy mới kịp này, đi thôi.
"
Cái tay kia trong lòng bàn tay hắn giật nhẹ, bị hắn ghì chặt thì không nhúc nhích nữa mà ngoan ngoãn để hắn nắm.
! ! Còn rất mềm.
Tiêu Hành nghịch ngợm bóp bóp tay y, Tạ Thầm đỏ mặt hỏi hắn làm gì, hắn đành bịa ra phía trước có cái hố, cố ý kéo người tới gần mình hơn.
Quả nhiên trông thấy gương mặt kia càng đỏ hơn như thoa phấn, đẹp đến nỗi khiến người ta muốn hôn một cái.
Thật quá đáng yêu.
Sao có thể ngây thơ đến thế chứ?
Tiêu Hành nghĩ.
Sau này nhất định phải trêu chọc y nhiều hơn mới được.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...