Tạ Thầm cúi đầu không nói gì, nửa thân trên lại bị Tiêu Hành ép tới phía trước, tư thế giống như muốn ôm ấp yêu thương.
Thật kỳ quái.
Rõ ràng cổ độc còn chưa phát tác nhưng y lại cảm thấy bàn tay sau gáy nóng rực khiến người ta sợ hãi, nhưng trong tiếng tim đập như sấm lại nhịn không được muốn tới gần.
"......!Không có." Giọng Tạ Thầm rất nhỏ, mang theo sự run rẩy không dễ phát hiện, "Ta không cảm thấy ngươi lợi dụng......!Ngươi chỉ tốt bụng giúp ta mà thôi."
Tiêu Hành nhíu mày, luôn cảm thấy lời này nghe không mấy dễ chịu, nhưng rất nhanh lại bị lửa giận lấn át: "Vậy ngươi đuổi ta đi là có ý gì? Định đêm nay trói mình lại để tự chịu à?"
Nếu không thì sao.
Chẳng lẽ còn cầu xin ngươi ở lại làm chuyện đó với ta.
Tạ Thầm chưa từng thấy dáng vẻ của mình khi phát tác nhưng y biết mình đã làm gì, còn nhớ rõ những lời hạ lưu trước kia y từng nghe lúc bị giam.
Chờ loại cổ này phát tác thì dù có là nữ tử trinh liệt cũng sẽ nằm rạp dưới đất như chó cái, vặn eo lắc mông dạng chân cầu thao.
Y không muốn như thế.
Không muốn để Tiêu Hành trông thấy bộ dạng buồn nôn đáng xấu hổ của mình.
"Thật sự không sao đâu, ta không cần ngươi giúp." Tạ Thầm nói, "Trước đây cũng đều vượt qua như thế cả."
"Ngươi đắc ý lắm chứ gì?" Tiêu Hành nhớ lại vết bầm tím trên cánh tay y đêm đó liền tức giận đến bốc khói, "Thế sao không đụng đầu vào tường? Ngất đi sẽ chẳng sao nữa."
Sắc mặt Tạ Thầm cứng đờ, bàn tay siết chặt chăn đệm nhăn nhúm.
"Làm sao," Tiêu Hành thấy biểu lộ của y không đúng, "Ngươi từng đụng thật rồi à?"
"......!Ừm." Tạ Thầm qua thật lâu mới nói khẽ, "Suýt nữa đã chết rồi."
Lúc mới bắt đầu phát tác, lão đại phu tình cờ có việc ra ngoài, y tự nhốt mình trong phòng cắn răng cố chịu đựng, khi tỉnh lại thì phát hiện mình gục trước cửa y quán, quần áo tán loạn toàn thân bầm tím, nếu muộn hơn chút nữa thì nói không chừng đã bị nam nhân nào đó nhặt về nhà thao cả đêm.
Chuyện này khiến y xấu hổ không dám mở miệng, ngay cả lão đại phu cũng không dám kể, mỗi lần phát tác thì tự trói mình lại trong phòng, đến một lần nọ không biết sao đụng phải đầu ngất đi cả đêm, sau khi tỉnh lại còn chưa kịp mở miệng thì đã bị lão đại phu mắng một trận xối xả, nếu không phải ông đi tiểu đêm nghe thấy động tĩnh sang đây xem thì máu đã chảy khô, Tạ Thầm đi một chuyến tới quỷ môn quan mới chịu kể lại chuyện cổ độc.
"......" Tiêu Hành vốn đang ôm đầy bụng tức giận, nghe xong lời này cũng không nỡ giáo huấn y nữa, kéo Tạ Thầm sang ôm vào lòng rồi vuốt ve lưng y qua lớp vải áo, "Vậy mà ngươi còn đuổi ta đi, không sợ chết sao?"
Tạ Thầm đã sắp phát tác nên cũng không có sức giãy dụa, mặt ửng đỏ vùi vào ngực Tiêu Hành rầu rĩ nói: "Ngươi cũng đâu phải đoạn tụ, cần gì miễn cưỡng làm chuyện đó với ta."
Bàn tay Tiêu Hành dừng lại, tựa như không ngờ y sẽ nghĩ tới điều này, cúi đầu hỏi: "Sao ngươi biết?"
"A Sênh, A Sênh nói với ta." Tạ Thầm thở gấp, dừng một lát mới nói tiếp, "Hắn nói lúc nào ngươi cũng lười biếng ngồi ngoài cửa y quán nhìn chằm chằm các cô nương, còn chọc cười các nàng ấy."
"......" Tiêu Hành cạn lời, tên nhóc kia còn biết nói thế nữa sao?
Tạ Thầm đã kiềm chế đến cực hạn, quay đầu thở hổn hển rồi cố đẩy Tiêu Hành ra.
Tiêu Hành thấy y không nói lời nào còn tưởng người này đang hờn dỗi, lại ôm y chặt hơn chút nữa: "Ngươi đừng nghe A Sênh nói mò, không phải vậy đâu, ta chỉ nhìn cho qua thời gian thôi......!Mà ai nói với ngươi nhìn cô nương thì không phải đoạn tụ? Ta còn nhìn ngươi cả ngày nữa đấy, có phải đoạn tụ không?"
"Ngươi, ngươi nhìn ta lúc nào?"
Thân thể Tạ Thầm run lên, lúc ngẩng đầu nhìn hắn thì trong mắt phủ một tầng hơi nước, dưới ánh nến tựa như có thể trông thấy hắn.
Tiêu Hành vô thức dời mắt đi, lại cảm thấy buồn cười nên quay lại, nửa đùa nửa thật nói: "Nhiều lắm, lúc ngươi ăn cơm, lúc khám bệnh, lúc đọc sách, lúc ngủ......!đều nhìn hết."
Quả nhiên Tạ Thầm nghe xong không chỉ mặt mà vành tai cũng đỏ.
Y muốn hỏi Tiêu Hành lời này là có ý gì.
Muốn hỏi rõ xem Tiêu Hành rốt cuộc có phải đoạn tụ hay không.
Nhưng y chưa kịp mở miệng thì sóng tình nóng bỏng đã điên cuồng dâng lên, không có cách nào chống cự.
"Phát tác rồi à?" Tiêu Hành cảm nhận được nhiệt độ dưới lòng bàn tay dần tăng cao, buông Tạ Thầm ra một chút rồi đè y nằm ngửa trên giường, một tay kéo ra vạt áo, tay kia mò đến nơi quan trọng kia, "......!Thật ướt."
Tạ Thầm kêu lên một tiếng đau đớn, cũng chẳng biết có nghe thấy hay không, màu đỏ trên mặt nhanh chóng lan ra khắp toàn thân, đôi mắt vô thần khép hờ, bấu vào vai Tiêu Hành rồi lại buông ra bắt đầu kéo vạt áo mình.
Làn da y trắng nõn, lúc nóng lên thì hiện ra một tầng đỏ nhạt, Tiêu Hành cúi đầu hôn lên cổ y, đầu lưỡi đảo qua hầu kết rồi trượt vào hõm xương quai xanh liếm quanh như trêu đùa.
Tạ Thầm sợ nhột muốn tránh sang bên cạnh, tránh xong lại khó chịu, mò mẫm nắm lấy tay Tiêu Hành đè lên ngực mình, cũng không nói muốn hắn làm gì mà chỉ dùng lòng bàn tay đầy vết chai sần kia cọ xát đầu v* mình.
"Ưm......"
Cảm giác vừa đau vừa tê dại làm cơn ngứa giảm đi, mơ hồ còn mang theo chút khoái cảm, Tạ Thầm chơi một lát, đợi đến khi bên vú kia bị xúc cảm nóng ướt bao vây mới thoải mái đưa tay ôm cổ đối phương.
Mất đi thị giác khiến cho giác quan cơ thể cực kỳ nhạy cảm, y thậm chí còn cảm nhận được đối phương cắn nhẹ núm vú hơi mỏng, đầu lưỡi đè ép trên đỉnh rồi bậm môi hút mạnh, tựa như có thể hút ra sữa thật.
"Đừng......!Ưm, nhẹ một chút......"
Khoái cảm như điện giật và nỗi xấu hổ khi cho bú khiến Tạ Thầm đỏ cả vành mắt,chịu không nổi ưỡn người lên, nhưng Tiêu Hành không tha cho y, ngón tay tìm được hạ thân từ từ mơn trớn đáy chậu, nhét vào hậu huyệt đã sớm ướt át.
Tác dụng của cổ độc làm nơi này càng nóng hơn, tiết ra dịch ẩm ướt thuận tiện cho dị vật xâm lấn, Tiêu Hành nhanh chóng nhét thêm hai ngón tay vào, ba ngón chậm chạp khuấy động hành lang, hương hoa thông trong mũi cũng dần nồng lên khiến toàn thân hắn nóng ran.
Chờ nới lỏng kha khá, Tiêu Hành rút ngón tay ra bôi chất dịch lên ngực bụng Tạ Thầm, khi Tạ Thầm sờ soạng muốn bắt lấy thì hắn lại rút tay về rồi cởi đai lưng hạ thấp eo, dùng vật nóng hổi to dài kia xỏ xuyên qua người y.
"......!A!"
Tạ Thầm lập tức bắn ra, tinh dịch sền sệt phun lên bụng Tiêu Hành bị hắn chùi sạch, nảy ý xấu đút ngón tay vào miệng Tạ Thầm, muốn y nếm thử hương vị của mình.
Tạ Thầm đâu biết là gì, chỉ nghĩ Tiêu Hành muốn y liếm sạch nên ngậm ngón tay liếm tỉ mỉ.
Nhưng y lập tức ngậm không được nữa, dưới thân va chạm càng lúc càng mãnh liệt,hai chân bị người kia gác trên vai, mông thịt mềm mại bị kéo căng ra hai bên, thuận tiện cho vật khổng lồ kia đi vào sâu hơn.
"Ưm......!Ưm......"
Tạ Thầm ngăn không được tiếng rên rỉ, lập tức cắn chặt môi, hai mắt trống rỗng đảo qua nóc giường rung nhẹ, huơ tay về phía Tiêu Hành.
Tạ Thầm không nói ra nhưng Tiêu Hành nhìn hiểu được, cúi người hôn một cái lên vầng trán ẩm ướt mồ hôi của y, sau đó ôm người ngồi lên đùi mình, vuốt ve lưng y trấn an..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...