[1]: Coser chỉ những người chuyên cosplay (coѕtume plaу) – một hình thức hóa trang nhân ᴠật mà bạn уêu thích, có thể là trong phim ảnh haу game, hầu hết là từ Anime ᴠà Manga.
“….Hả?”.
Căn bản Cố U chưa từng tham gia bất kì hoạt động nào nên đến giờ vẫn chưa kí tặng ai.
Quyển vở đưa qua khiến cô khựng vài giây.
Tuy biết Liễu Trừng Thấm là fan của mình nhưng như vậy có hơi đường đột.
“Kí trước đã ~ Chọn đại một chỗ là được rồi” – Liễu Trừng Thấm tiến lại, mỏi mắt chờ mong.
Cố U không nghĩ ngợi thêm, cầm bút viết roẹt roẹt bốn chữ “Quả Bưởi Thầm Thì”, sau đó trả vở: “Như vậy được không?”.
Liễu Trừng Thấm hài lòng ngắm nghía, cẩn trọng cất quyển vở vào túi: “Ỏooooo, dĩ nhiên là quá được, anh ấy nhất định rất vui”.
“Anh ấy?” – Mộc Mộc nắm được từ mấu chốt, “Không phải kí cho cậu sao?”.
Liễu Trừng ưỡn ngực thẳng lưng nhìn Mộc Mộc, dáng vẻ kiêu ngạo như con thiên nga vươn cổ: “Mình giành được hẳn một suất ngủ chung giường với người thật, xin chữ kí làm gì? Hơn nữa còn có phương thức liên hệ cả rồi~”
“Nhưng mà chữ kí này….” – Liễu Trừng Thấm quay sang Cố U, nói.
“Mình xin cho anh trai, vừa nãy đứng ngay cửa kia, anh ấy quả thực rất hâm mộ cậu.
Biết hai đứa mình có quen biết nên nhân cơ hội này xin chữ kí cậu cho bằng được”.
“Anh trai sao?” – Cố U bó gối, cả hai anh em đều thích mình, quả thật không thể nghĩ tới khả năng vì quá kì diệu: “Anh cậu cũng xem mình livestream sao?”.
“Đúng vậy, tuy còn một buổi kí tặng ngày mai nhưng vì bận việc nên mình xin trước” – Liễu Trừng Thấm giấu giấu diếm diếm, đặt ngón trỏ lên môi, nháy mắt: “Ngày mai cậu có thể gặp anh ấy đấy, đến lúc đó đoán xem ảnh là ai nha? Tuyệt đối không thể đoán đúng đâu”.
“Vậy chắc anh cậu là khách mời rồi.
Quào, đỉnh thật” – Quả nhiên thành công khơi mào hứng thú của Mộc Mộc, cô bừng bừng khí thế nắm tay: “Mình sẽ cố tìm”.
“Cố lên cố lên, nhưng mà mình nghĩ khả năng không cao dâu muahahahahaha” – Liễu Trừng Thấm vỗ vỗ bả vai Mộc Mộc, quay sang Cố U: “Bưởi Bưởi, cậu cũng đoán thử xem”.
“Mình nhất định sẽ cố gắng” – Cố U không hào hứng lắm, hai người vô cùng quyết tâm, không thể xấu hổ phá tan bầu không khí này được.
Cô mỉm cười nhàn nhạt.
Ba cô gái vui vẻ thân thiết ứng khởi tận mười một giờ đêm, sợ ngày mai không dậy sớm nổi nên đành tắt đèn lên giường.
Nằm cứng đơ trong chăn, Cố U cố gắng hối thúc bản thân khép mắt.
Vì quen thức khuya, ban ngày không vất vả gì nên cô trằn trọc.
Lăn trở mình một hồi, cơ thể Cố U giống như tạo phản, cô càng muốn ngủ thì càng tỉnh như sáo.
Cố U bất lực chui tọt vào chăn bật điện thoại.
Đúng lúc đó Lâm Trạch Diễn gửi tin nhắn.
[Chàng trúc mã nhát gan: U U]
Kèm một gói biểu cảm nghẹn ngào.
Cố U nhanh chóng trả lời.
[U U nhà tôi: Cậu làm sao?].
[Chàng trúc mã nhát gan: Mình không ngủ được, cậu thì sao?].
[U U nhà tôi: Mình cũng không].
Lâm Trạch Diễn tầng trên dùng chăm làm tổ, không khí thiếu hụt khiến anh cảm thấy nóng, chưa đến vài phút sau phải bò ra hít lấy hít để hơi mát.
Theo kế hoạch ban đầu, giữa trưa mai Lâm Trạch Diễn mới cần có mặt, bởi vì giữa chiều anh mới xuất hiện.
Nhưng để đi cùng Cố U, anh chủ động yêu cầu đến trước.
Bạn cùng phòng 821 với Lâm Trạch Diễn không phải người hiểu biết quá nhiều về thời trang, vì thế hợp lí hợp tình không biết anh là ai luôn.
Vô cùng trùng hợp hơn là Lâm Trạch Diễn bị hiểu lầm thành kẻ cáu bẳn, tự giới thiệu qua loa vài câu xong vội cáo từ, ai làm chuyện nấy không nói chuyện.
Một người là anh trai mukbang cao ráo chất phác, người còn lại cao gầy, tóc dài, khuôn mặt anh tuấn hơi cổ quái.
[Chàng trúc mã nhắt gan: Trong phòng nhàm quá, không ai thèm nói chuyện với mình hết trơn].
[U U nhà tôi: Nên cậu tìm mình?].
Lâm Trạch Diễn chưa kịp trả lời, không ngờ Cố U lập tức gửi tin nhắn tới tấp.
[U U nhà tôi: Thì ra mình chỉ là lốp xe dự phòng].
[U U: Đau lòng quá].
Cố U trốn trong chăn, tưởng tượng phản ứng của Lâm Trạch Diễn, biểu cảm hoàn toàn đối lập với khung thoại xanh rì, đùa vui thật đấy.
Lâm Trạch Diễn buồn cười, bất giác câu môi, nghĩ ngợi một hồi rồi nhắn về.
[Chàng trúc mã nhát gan: Không có, cậu là tất cả lông vũ trên đôi cánh mình, mình thật sự rất yêu quý cậu].
Gửi thêm một biểu cảm con mèo chân thành.
[U U nhà tôi: Chẳng lẽ cậu là một phiên bản khác của Aquaman?].
[U U nhà tôi: Birdyman?].
[Chàng trúc mã nhát gan:.....!]
[U U nhà tôi: Không phải Netman sao?].
[Chàng trúc mã nhát gan: Không, là Lord of the feather].
[U U nhà tôi: Rồi rồi, là Netman].
Hôm nay Cố U trêu chọc Lâm Trạch Diễn hết cỡ, nhắn xong ý cười tủm tỉm.
Thoáng chốc đã mười hai giờ rưỡi, phỏng chừng thời gian không còn sớm nên nhắc Lâm Trạch Diễn ngủ luôn.
[U U nhà tôi: Ngủ sớm đi Netman]
[[Chàng trúc mã nhát gan: Là chúa tể của những chiếc lông!].
[U U nhà tôi: Ừ biết rồi, lưới đánh cá].
[Chàng trúc mã nhát gan:.....!]
Thôi bỏ đi.
Lâm Trạch Diễn biết Cố U chỉ một lòng một dạ muốn đùa, sửa không được thì thôi vậy, anh chúc ngủ ngon rồi gửi thêm một sticker dễ thương biểu thị câu chúc trên.
Cố U không trả lời anh mới tắt điện thoại.
Đúng sáu giờ sáng hôm sau.
Cố U vò vò đầu, ngáp một cái, nước mắt sống chảy từ khóe mắt.
Hậu quả của thiếu ngủ là vậy đấy, khó chịu quá.
Mộc Mộc và Liễu Trừng Thấm bên cạnh khốn đốn vì buồn ngủ, trong lòng Cố U dễ chịu hẳn, đấu tranh một chút rồi đứng dậy rửa mặt.
Chín giờ sáng nay sẽ khai mạc buổi lễ, đầu tiên là vài tiết mục biểu diễn, mười giờ rưỡi Cố U sẽ lên sân.
Sau màn giới thiệu cô sẽ tham gia hoạt động giao lưu và chơi trò chơi, tiếp theo là buổi kí tặng kéo dài một giờ đồng hồ.
Tuy rằng Cố U cảm thấy mình không cần ngần đó thời gian.
Cố U định bụng đến sớm dạo quanh hội trường, bởi vậy sửa soạn hơn ngày thường một chút.
Cô từng đề cập không muốn lộ mặt/ lộ diện nên ban tổ chức cho phép cô đeo khẩu trang.
Cứ thế nên ngay cả trang điểm cũng làm.
Thấy Mộc Mộc mới sáng sớm phải vật vã sẵn sàng makeup, Cố U tự hỏi liệu mình nên nướng chút đỉnh không nhưng có vẻ đã hơi muộn.
Lâm Trạch Diễn hiển nhiên không đồng ý với ý tưởng này, gọi điện ngắt cơn buồn ngủ của Cố U.
“U U, hôm nay mấy giờ cậu xuất hiện?” – Lâm Trạch Diễn chưa tỉnh hẳn, giọng nói thậm chí hơi the thé khác mọi khi.
“Mười giờ rưỡi” – Cố U trốn trong nhà vệ sinh, hỏi: “Lâm Trạch Diễn, cậu cảm hả?”.
“Vậy hả….?” – Xem ra đầu óc Lâm Trạch Diễn còn mụ mị, cả người lơ mơ.
Anh khựng một lúc lỗ mũi mới sụt sùi, phát hiện không sai, nó đã đặc cứng.
Lâm Trạch Diễn nằm sấp trên giường, gục gặc: “Hình như vậy, mình ốm rồi, U U cậu không đến thăm mình sao?”.
“Cậu còn dễ ốm hơn mình ấy” – Cố U chế giễu một câu.
“Cổ họng cậu đau không, uống chút nước ấm đi, chờ chút mình đến xem cậu”.
“Biết rồi” – Mỗi khi Lâm Trạch Diễn cảm luôn kèm theo cổ họng nhói đau.
Bây giờ không buồn ngủ nữa, thật sự nuốt đau vô cùng.
“Mình dậy tìm cậu ngay”.
“Tìm mình làm gì? Không bằng ngủ thêm chút”.
“Đi dạo với cậu một chút, cậu có thể dạo một tiếng tiện đường thăm mình, ok không?”
“Cũng đúng, nhưng mà cậu từ từ, cả nửa tiếng nữa mới được vào” – Cố U nhắc nhở.
“Ừ”.
“Bưởi Bưởi gọi điện thoại với Lâm Trạch Diễn kìa ~” – Liễu Trừng Thấm không biết từ đâu bay đến sau lưng Cố U, ú òa mang theo sự hưng phấn quỷ dị.
“Ừ, đợi lát, mình ra ngoài một chuyến.
Mình đi dạo với bạn” – Cố U bình tĩnh xoay người giải thích.
“Với Lâm Trạch Diễn ư?” – Liễu Trừng Thấm nhiều chuyện hỏi dồn.
“Đúng vậy, cậu đi cùng không?”.
“Không không không, hai người đi dạo vui vẻ, đi dạo vui vẻ” – Liễu Trừng Thấm vội vã xua tay, không tỏa sáng đến mức đó được.
Cô thì thầm yêu cầu: “Có thể cho mình một tấm ảnh chung không~”.
“Cậu lấy làm gì?”.
“Hôm nay mình không dẫn chương trình, dịp này em cũng chỉ dạo dạo mua sắm xung quanh thôi.
Cậu chụp nhiều hình xíu, xem như có em đi cùng, nha~~”.
Cố U nghĩ ngợi một hồi, cuối cùng đồng ý.
Liễu Trừng Thấm vốn nhận tấm hình hai người kề vai sátmặt, nhưng cô đã quá xem thường đầu óc ngay đơ cáng cuốc của Cố U.
Những tấm hình gửi Liễu Trừng Thấm một trăm phần trăm đều là hiện trường tổ chức sự kiện, không có một con người nào cả.
Wo-huhu bé Bưởi giỏi quá đi .
Liễu Trừng Thấm nước mắt lưng tròng tán thưởng
Lâm Trạch Diễn có mặt ở đại sảnh khách sạn đúng tám giờ rưỡi gặp Cố U, sợ lây cảm nên còn cẩn thận đeo khẩu trang.
Hai người sóng bước vào hội trường, không thể phủ nhận độ quy mô của buổi lễ.
Từ khi thành lập, chỉ với năm năm trang web đẫ vượt lên vị trí đầu tiên trong giới.
Ngoại trừ hội trường chính, hội trường phụ cũng khá to, tuy dạo gần đây Cố U khá nổi tiếng nhưng không thể so sánh với các blogger kí hợp đồng chính thức với trang web.
Sân khấu cô tham gia trao lưu chính là hội trường phụ này.
Cố U và Lâm Trạch Diễn không sang hội trường phụ vì sớm muộn cũng phải đến.
Sợ chút nữa không kịp thời gian, tham quan hội trường chính đã.
Các gian hàng xung quanh đã dựng hoàn tất, một số khách mời cũng thăm thú giống hai người bọn họ.
Cả hai ghé một gian hàng đập trứng vàng nhận bao lì xì, chủ gian hàng nhiệt tình tiếp đãi, ngỏ lời xin lỗi vì chín giờ mới có bắt đầu.
“Ừ, vậy chốc nữa chúng tôi quay lại” – Cố U tỏ ý không sao, kéo Lâm Trạch Diễn xoay người rời đi.
Vừa quay lại, hai người gặp một người đẹp trong trang phục cổ trang dày sáu lớp bao gồm trong ngoài.
Tóc người đẹp búi cao khéo léo, layout trang điểm thanh nhã, ngũ quan thanh tú nhưng không nhạt nhẽo tôn lên sắc mặt uyển chuyển như nhân vật bước ra từ “Hoa phong lan trên thung lũng trống[2] .
[2]: Tác phẩm của Bill Porter.
Có điều, người đẹp cao quá….
Cố U nhận ra người đẹp cosplay một nhân vật nữ trong một game đình đám gần đây.
Khi hai người bước qua, người đẹp coser không liếc lấy một cái, chính điều đó giúp cô cảm nhận trực quan chiều cao ấy
Không ngờ lại cao thế.
Cố U so sánh người đẹp và Lâm Trạch Diễn, dường như không chênh lệch mấy.
“U U, cậu nghĩ gì đấy?” – Lâm Trạch Diễn phát hiện cô ngẩn người về khoảng không vô định, nhìn theo mới phát hiện có người vừa lướt ngang.
Anh có chút bất mãn: “Cậu đang nhìn người đó phải không?”.
“Hả? Ừ” – Cố U choàng tỉnh, vô thức nhón chân lên áng chiều cao với Lâm Trạch Diễn: “Cô ấy cao quá, hình như không thấp hơn cậu lắm đâu”.
“Gì chứ, phải không….” – Lâm Trạch Diễn tạm thời quên bình giấm, cử chỉ nhỏ nhặt vô tình của Cố U lơ đãng bắn đáng yêu tung tóe.
Thậm chí cô còn vô thức kéo kéo vạt áo anh.
Trái tim Lâm Trạch Diễn bồi hồi, anh nắm bàn tay Cố U: “Xem chỗ khác, chỗ này xem gần hết rồi”.
Bàn tay to lớn tóm lấy tay mình, Cố U cảm nhận nhiệt độ ấm áp truyền từ đó xộc thẳng vào cơ thể.
Dõi theo hình bóng cao lớn trước mặt, cô bỗng nhớ đến chuyện xảy ra sau khi bữa ăn hôm đó.
Aiza có hơi không ổn.
Mặt mình hơi nóng nhỉ?.
Đợi đến chín giờ rưỡi, hội trường bất chợc đông đúc náo nhiệt, Cố U và Lâm Trạch Diễn vốn không thích nơi đông người nên trở về khách sạn trước, chờ mười giờ sẽ qua sau.
Cố U rời khách sạn một mình, Lâm Trạch Diễn tỏ vẻ thần bí bảo tí nữa đến.
Trên đường sang hội trường, Cố U tình cờ gặp lại người đẹp COSER sáng nay.
Tựa như phát hiện ánh mắt chòng chọc, người đẹp quay đầu, đối diện với cô.
Lúc này Cố U mới ngượng ngùng thu hồi tầm mắt, từ đó không dám nhìn người đẹp nữa..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...