Thông báo đưa tặng này vừa hiện lên, ai nấy đều hơi sửng sốt.
Trước đó cô nói đập giúp người ta, mọi người vô thức cho rằng cô đập giúp Giang Huyền Dạ. Dù sao người bị mất mặt mũi cũng là Giang Huyền Dạ, cô giận nên muốn lấy lại mặt mũi cho sư huynh, việc này có thể hiểu được, nhưng không ngờ cô…
[Mật] Minh Kính Phi Đài: Cho tôi?
Bản thân người được tặng cũng có phần bất ngờ.
[Mật] Mưa hè không ngớt: Không thì sao.
[Mật] Mưa hè không ngớt: Không phải trên bảng đá quý có viết môn phái phù hợp nhất là Thiền Tông sao?
[Mật] Mưa hè không ngớt: Tôi thấy bọn họ ai cũng muốn, cảm thấy chắc hữu dụng lắm.
Trì Tái Hạ xem đây là chuyện đương nhiên.
Trước lúc vào phó bản, Minh Kính Phi Đài đã cho cô một chút phù chú và thuốc có thể cần dùng trong quá trình đánh phó bản.
Cô nhận, nhưng muốn đưa kim tệ cho đối phương, không ngờ bị từ chối, đối phương bảo mua thêm một phần cho cô, không đáng tiền.
Trì Tái Hạ cũng không kiên trì, dù sao lúc ăn Tết cô nhận lì xì còn chẳng thèm nhã nhặn từ chối lôi kéo người khác, đánh phó bản xong mua tặng anh một bộ trang phục là được.
Chẳng qua tưởng tượng một tí, người xuất gia như anh nếu ăn diện… thì có vẻ hơi kỳ lạ nhỉ?
Trùng hợp Tùy Phong và Giang Huyền Dạ lại đấu nhau giành đá quý, cô chú ý thấy môn phái có độ phù hợp cao nhất với đá quý rõ ràng là Thiền Tông, chính vì vậy đã nảy sinh suy nghĩ đập tặng.
Tất nhiên, quả thực cô cũng có một chút ý lấy lại mặt mũi cho Giang Huyền Dạ.
Gần đây, Giang Huyền Dạ giúp cô thăng cấp không ít.
Nhưng cô không ngốc, vị sư huynh này của cô thích sư tỷ, nếu đập tặng cho anh ta, nói không chừng ngày mai cô sẽ trở thành cái đỉnh thứ tư trong mối quan hệ tam giác này!
Dường như Minh Kính Phi Đài biết suy nghĩ của cô.
Một lát sau, anh trả lời: “Cảm ơn.”
Đại sư mặc áo cà sa cầm tràng hạt trong tay bước đến trước mặt cô, chậm rãi cúi người.
Hoa quỳnh không tì vết chậm rãi nở rộ trước mắt cô.
Trên người cô lập tức xuất hiện thêm một tầng buff kỹ năng môn phái Thiền Tông: Ưu Đàm Bát Hoa.
Tầng buff này không có hiệu quả gì đặc biệt, chỉ độc một câu miêu tả đơn giản: Hoa quỳnh xuất hiện, gửi tặng đến người hữu duyên.
Là đang cảm ơn cô sao?
Đàng hoàng, còn đáng yêu nữa.
-
Đấu giá kết thúc, chuyện còn lại chỉ là chờ tiền lương.
Tiền lương được chia theo điểm cống hiến trong phó bản, cách tính toán hơi phức tạp. Tóm lại là, cao thì thêm, thấp thì giảm.
Trì Tái Hạ là người mới, không biết gì hết, theo vào phó bản chỉ để trải nghiệm tí việc đời thôi, hiển nhiên một mao tiền cũng không được chia.
Trước khi vào phó bản, Thu Hành đã thống nhất với cô về chuyện này.
Thật không ngờ tiền lương vừa được phát xong, Giang Huyền Dạ và Thu Hành đều không hẹn mà cùng tìm cô giao dịch.
[Mật] Giang Huyền Dạ: Hạ Hạ, tuy muội đập đá quý cho Minh Kính, nhưng vẫn đa tạ muội.
[Mật] Giang Huyền Dạ: Tiền lương của ta cho muội, nhất định phải nhận lấy đó.
[Mật] Thu Hành: Lần đầu tiên đồ đệ của ta vào phó bản, sao có thể không có tiền lương thật chứ?
[Mật] Thu Hành: Đi đi, các con chậm rãi chơi, ta offline trước, còn phải tăng ca…
?
Trì Tái Hạ đang định hỏi Minh Kính Phi Đài một chút, làm sao để trả lại tiền lương thì một giây sau, hệ thống đã thông báo: [Minh Kính Phi Đài] mời bạn tiến hành giao dịch.
[Mật] Mưa hè không ngớt: …
[Mật] Mưa hè không ngớt: Đừng bảo anh cũng muốn đưa tiền lương cho tôi nha???
[Mật] Minh Kính Phi Đài: Cũng?
Trì Tái Hạ kể chuyện Giang Huyền Dạ và Thu Hành giao dịch tiền lương cho cô, cô thấy không thích hợp lắm. Nhất là loại đang có tranh chấp tình cảm như Giang Huyền Dạ, nếu cô nhận thì không tiện để trả lễ mấy.
Im lặng một lát…
[Mật] Minh Kính Phi Đài: Ừ.
[Mật] Minh Kính Phi Đài: Nếu cô thấy không ổn lắm thì có thể hoàn trả cho bọn họ bằng bưu kiện.
À đúng rồi, có thể gửi bưu kiện.
[Mật] Minh Kính Phi Đài: Nhưng, phần tôi thì nhờ cô nhận lấy.
[Mật] Mưa hè không ngớt:?
[Mật] Minh Kính Phi Đài: Cô tặng tôi một món rất quý giá.
[Mật] Minh Kính Phi Đài: Đây là chuyện nên làm.
[Mật] Minh Kính Phi Đài: Sau này tôi đều cho cô.
Vậy có hàm ý, tuy nhận đá quý nhưng muốn dùng tiền lương để trả nợ sao?
Hình như có gì đó không đúng, nhưng nhất thời Trì Tái Hạ không nghĩ ra.
Đối phương cũng không muốn cô hiểu, giao dịch xong bèn bảo mình bận vài việc muốn treo máy, đợi lát nữa sẽ về.
Vừa lúc Trì Tái Hạ tính đi tắm, nên cô cũng để nhân vật đứng yên ở cấm địa bế quan, khóa treo máy cho hấp thụ linh khí.
-
Chỉ mới nửa tiếng trôi qua, Trì Tái Hạ tắm táp xong, cô trở về trước màn hình, đang khoác áo uống nước ấm thì phát hiện có chút chuyện xảy ra trong bang.
Tùy Phong rời bang.
Cũng như mười phút trước, thông báo của hệ thống hiện bên kênh Thế Giới: Cây Nhân Duyên thả tơ hồng dắt mối, chúc mừng [Tùy Phong] và [Mộng Hàn Yên] vui vẻ kết lương duyên.
Mộng Hàn Yên là ai?
Không phải Tùy Phong đang quen sư tỷ Thư Lãnh sao?
Trong đầu Trì Tái Hạ nhảy lên dấu chấm hỏi.
Bang hội cũng gửi vài dấu chấm hỏi, nhưng không biết quần chúng ăn dưa đã offline hay ăn ý không làm việc xấu cùng nhau, thật lâu sau cũng không thấy ai bàn tán.
Trì Tái Hạ nghĩ nghĩ, tuy hình như cô đã khiến một người chơi cao thủ nào đó mất mặt, nhưng chuyện nhỏ như vậy cũng không đến mức khiến gã ta sụp đổ phải rời bang, rồi còn kết hôn với người khác nhỉ?
Nghĩ thế nào cũng thấy mình hết sức vô tội, trong lòng Trì Tái Hạ thả lỏng, nhắn một tin cho Minh Kính Phi Đài rồi gấp gáp truyền tống đến thành chính, mở ra hành trình Kỳ tích Hạ Hạ* biến hình.
*Tác giả chế từ tên game Kỳ tích Noãn Noãn.
Đại lục Phong Nguyệt bao gồm năm thuộc địa lớn, mỗi thuộc địa đều có một tòa thành chính cực kì náo nhiệt phồn hoa.
Nơi Trì Tái Hạ truyền tống đến là thành chính đứng đầu trong năm thuộc địa thuộc Trung Châu: Thiên Kinh.
Chỉ thấy cổng thành khổng lồ uy nghiêm lẳng lặng trước mắt, thỉnh thoảng có vài con Phượng Hoàng bảy màu bay quanh trên không trung.
Trận truyền tống lập lòe ánh sáng, người chơi lít nha lít nhít.
Ngoài thành có người cưỡi ngựa, người thì ngự kiếm, còn có người ngồi dưới đất rao hàng Linh thạch, quả thực là cảnh tượng sinh động của một thành phố lớn.
Mục tiêu của tiểu vu nữ cực kỳ rõ ràng, nhảy nhảy nhót nhót về phía tọa độ của thương nhân dị vực trong thành, nhìn thấy gì ở ven đường cũng có cảm giác rất mới lạ.
Trì Tái Hạ đến trước mặt thương nhân dị vực, không chờ nổi mà ấn vào giao tiếp với NPC.
Chớp mắt màn hình chuyển một cái, tiến vào cửa hàng, bên trên cửa sổ trò chơi lập tức xuất hiện thời trang xinh đẹp rực rỡ muôn màu.
Hai mắt Trì Tái Hạ phát sáng, thử này một xíu thử kia một tí, chẳng mấy chốc đã lâm vào trạng thái sa đọa ở mức độ hoàn toàn mới.
Chiếc váy này thêu thùa tinh xảo, mua!
Kiểu tóc này trông tiểu thư khuê các, sắm!
Đôi giày này nhìn thường thường không lạ lắm, nhưng cũng không xấu, hốt luôn!
Và thế là sau khi Trì Tái Hạ ngồi thiền nửa tiếng trước mặt thương nhân dị vực, ngoài một mấy thứ đồ xấu khó coi đến nỗi đặt ở tủ quần áo cũng ngại chiếm chỗ, thì toàn bộ cửa hàng, từ kiểu tóc làn da tới thời trang đồ trang sức, trên cơ bản là 360 độ không góc chết, cô chơi tất tay!
Sắp xếp tủ tràn ngập quần áo theo sở thích của mình xong, rốt cuộc Trì Tái Hạ cũng thả lỏng không ít.
Cơ mà vẫn chưa xong, cô xoay xoay cổ, lập tức bắt đầu phối hợp thay đổi trang phục không ngừng không nghỉ.
Mỗi bộ cô phối xong, sẽ chụp màn hình gửi qua chim cánh cụt cho Minh Kính Phi Đài.
Hạ Hạ: [Minh Kính Minh Kính, cho anh xem một vài bộ quần áo tôi vừa mới mua nè!]
Hạ Hạ: [[Ảnh chụp màn hình]].
Hạ Hạ: [[Ảnh chụp màn hình]].
Hạ Hạ: [[Ảnh chụp màn hình]].
…
Hạ Hạ: [Nhưng ngày mai đánh phó bản nên mặc gì nhỉ(-^-)]
Hạ Hạ: [Phiền quá à, có lẽ tôi mắc chứng khó đưa ra lựa chọn rồi!!!]
Hạ Hạ: [[Mèo con tuyệt vọng.gif]]
Hạ Hạ: [[Mèo con phát điên.gif]]
Tin nhắn như đá chìm đáy biển, không có tiếng vọng.
Vẫn chưa trở về sao?
Cô đóng giao diện cửa hàng.
Không biết từ lúc nào, đại sư Thiền Tông đã theo cô đến thành chính, nhưng chỉ im lặng đứng đấy, đằng sau tên còn có một buff “Trầm Tư”, cho thấy người chơi đã rời đi một thời gian, đang ở trạng thái treo máy.
Ừ, về rồi nhưng cũng không hẳn là vậy.
Quả nhiên vừa đến thời điểm thế này, không thể dựa vào đàn ông mà.
Trì Tái Hạ cũng không để trong lòng, vốn dĩ bình thường cô cũng tìm Lục Minh Châu để tán dóc về quần áo mới, hay kiếm bạn thân thuận miệng phàn nàn vài câu. Nhưng loại phiền não ngọt ngào như việc lựa chọn chiến bào thế này, đương nhiên phải do chính cô thực hiện.
Một lát sau, đột nhiên vang lên âm thanh nhắc nhở dưới góc phải.
Trì Tái Hạ liếc nhìn, tiện tay bấm vào, chẳng được bao lâu thì ánh mắt đã dời về phía nhân vật.
Giây tiếp theo, ánh mắt cô khựng lại.
…Đây là gì chứ?
Một đoạn ngắn…văn hay chữ đẹp đánh giá thời trang trò chơi hả?
Không, nói đoạn ngắn thì vẫn chưa đủ, phải gọi là bảo vệ luận văn mới đúng!
Đập vào mắt là ảnh chụp màn hình do cô tự tay gửi.
Dựa theo trình tự gửi đi, các ảnh chụp màn hình này đều được đánh số. Mà đằng sau mỗi số đều có một đoạn phân tích cực kỳ chỉn chu.
Từ từng phân tích này có thể thấy được, đối phương xem cực kỳ nghiêm túc, nhưng ắt hẳn vì đã chạm đến điểm mù tri thức, nên phần đánh giá hết sức bảo thủ, đối phương chỉ đành đính kèm thêm liên kết chia sẻ diễn đàn mà người chơi khác phối hợp.
Ví dụ như số thứ tự 03:
Trường bào màu mực phù hợp với khí chất thần bí của Tộc Thiên Vu, kiểu tóc đáng yêu, không mất đi dáng người linh động hoạt bát của thiếu nữ. Phong cách thời trang này được người chơi khác phối rất nhiều, có thể tham khảo liên kết: .fengyuebbs/3001/page=1.com
Bên cạnh đó, anh còn gửi thêm ảnh chụp màn hình khung cảnh phó bản sẽ tham gia vào ngày mai. Căn cứ vào cảnh quan trong phó bản, kỹ năng đặc biệt của BOSS và màu sắc trang phục tương ứng, tổng hợp đưa ra kết luận: Anh đề cử bộ thứ 15.
Trì Tái Hạ cứng đờ.
Xem chừng, quả nhiên anh…đã suy tư tỉ mỉ một phen rồi.
Có lẽ bản “luận văn” này thật sự hơi vượt qua tưởng tượng của Trì Tái Hạ, nên rất lâu sau cô mới hoàn hồn, chậm rãi gõ một hàng dấu ba chấm.
“Thế nào?”
“Không sao, bây giờ tôi lập tức đổi bộ số 15.”
Cô chết lặng thay bộ thời trang thứ 15, sau đó chụp hình gửi lại cho Minh Kính Phi Đài.
Còn muốn thêm biểu cảm nào đó, nhưng không cẩn thận bấm sai, một gif mèo con nũng nịu [Anh ơi ôm một tí] cứ gửi ra như thế.
Đầu óc Trì Tái Hạ nổ tung, tay chân luống cuống gỡ bỏ: “Gửi sai gửi sai [chắp tay trước ngực].”
Đối phương yên lặng, không trả lời.
Cô không biết trong laptop của nam sinh nọ có cài plug-in chống gỡ tin nhắn, bấy giờ đầu mèo con vẫn còn lặp đi lặp lại tỏ vẻ đáng yêu nũng nịu trong khung chat, kêu anh ơi ôm tí đi.
Bình thường cô hay gửi cho bạn trai mấy thứ này sao?
Ánh mắt nam sinh ngừng lại.
Đốt ngón tay gầy gò che bàn phím.
Thăm dò ngắn gọn, vừa gõ vừa xóa sửa chữa.
Vốn dĩ chuyện gửi sai meme cũng rất bình thường thôi, Trì Tái Hạ không thấy có vấn đề lớn gì. Nhưng đối phương vẫn cứ mãi không lên tiếng, khiến cô không khỏi nảy sinh cảnh giác.
Trong khoảng thời gian chơi đùa này, Minh Kính vẫn luôn ở cùng cô. Anh ít nói, hình như cũng không có bạn bè khác, vừa online sẽ đến tìm cô ngay.
Vậy nên đừng nói anh ở trong game lâu ngày sinh tình, từ từ thích cô, thấy gif cô gửi lầm xong bèn hồi hộp trong lòng nha?
Vậy thì xong rồi, cô sẽ không chơi cái trò yêu đương qua mạng gì đó đâu!
Trì Tái Hạ bắt đầu tưởng tượng đủ thứ, chẳng mấy chốc tiến độ đã đến mức xóa acc chạy trốn, phụ lòng đại sư ngây thơ…
Đúng lúc này, khung chat bỗng dưng hiện lên một số vừa máy móc vừa quen thuộc: “1.”
Bao tưởng tượng lập tức biến mất.
Trì Tái Hạ chớp chớp mắt.
Ồ, lại suy nghĩ nhiều nữa rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...