Lucilla Drake đang nói líu lo. Đây là một từ dùng trong gia đình và nó không phải là không chính xác. Những lời nói tuôn ra từ miệng người đàn bà trung hậu này liên hồi và giọng của bà không phải là êm tai.
Sáng nay bà có hàng đống việc phải làm, nhiều đến nỗi bà không thể chú tâm vào bất cứ việc gì.
Chuyến trở về London sắp tới đặt ra hàng trăm việc lặt vặt phải làm và bà phải giải quyết ngay lập tức, rồi lại còn phải chăm sóc Iris, người từ vài ngày nay tỏ ra rất ủ rũ.
- Iris, thật sự là cháu làm cho bác lo lắng, bà nói. Cháu rất xanh xao với vẻ mặt nhăn nhó của một ngươi mất ngủ. Cháu có ngủ được không? Nếu không, hãy bảo bác. Bác sẽ cho cháu uống mấy viên thuốc của bác sĩ Wylie hoặc là Cashell? Bác không nhớ nữa... Và điều này nhắc lại cho bác là chính bác phải đi đến cửa hàng thực phẩm. Bởi vì có hai việc: một là các cô hầu tự mua bán theo ý họ, hoặc là họ ăn cắp của chúng ta như ở ngoài chợ vậy. Bác không biết có bao nhiêu bánh xà phòng ở trong vỉ, trong khi chúng ta chỉ dùng ba bánh một tuần thôi Hiện nay, có lẽ có loại sirô tốt hơn. Khi bác còn trẻ, người ta cho uống sirô Easton... và rau cải thì tất nhiên bác sẽ cho nấu vào bữa trưa...
Iris đã quá mệt mỏi và cũng đã quen với những bài diễn văn không mạch lạc của bà Drake nên cũng không buồn hỏi tại sao tên của bác sĩ Cashell lại nhắc bà nhớ tới ngươi bán thực phẩm trong làng. Nếu như cô có hỏi thì ắt là bà ta sẽ trả lời: "Vì người bán thực phẩm tên là Crowford". Iris cũng sẽ không biết gì hơn. Những lý lẽ của bác Drake chỉ rõ ràng đôi với chính bác ấy mà thôi.
Iris dồn hết sức lực để phản đối rằng cô thấy rất khoẻ.
- Khoẻ gì! Lucilla đáp lại. Cháu có cặp mắt thâm quầng. Cháu bị quá tải.
- Nhưng từ hàng tuần nay cháu có làm gì đâu?
- Bác cũng biết thế? Nhưng chơi tennis cũng rất mệt đối với một cô gái trẻ... và hơn nữa bác cho rằng không khí ở đây rất hại người. Chúng ta đang ở chỗ trũng nhất trong vùng. Nếu như George hỏi ý kiến bác thay vì hỏi cô gái đó.
- Cô gái đó?
Cái cô Lessing mà anh ta che chở ấy? Cô ấy là một thư ký tuyệt vời, bác không phản đối, nhưng anh ấy đã sai lầm khi không để yên cho cô ta ở đúng chỗ. Điều đó đã làm cô ta tưởng là người nhà và Chúa cũng biết rằng cô ta không cần phải khuyến khích đâu!
- Nhưng bác ơi, thật ra cũng từ lâu lắm Ruth ở trong gia đình này.
Bà Drake hít hà.
- Nên cô ta muốn trở thành người nhà luôn, bà nói tiếp, điều đó rõ như ban ngày? Tội nghiệp George! Khi nói đến phụ nữ thì anh ta cứ như một đứa trẻ vậy! Nhưng chúng ta không để như vậy mà sẽ che chở cho anh ta thậm chí nếu anh ta không muốn. Ở địa vị cháu, Iris, bác sẽ làm cho anh ta hiểu rõ rằng dù cô Lessing có đáng yêu đến mấy thì cũng sẽ không có chuyện cưới xin đâu!
Iris sửng sốt kêu lên:
- Cháu không biết là anh ấy định cưới Ruth?
Bà Drake nhún vai:
- Cháu là một đứa trẻ và không trông thấy những điều xảy ra dưới mũi cháu!
- Đúng là cháu không có kinh nghiệm sống như bác...
Iris mỉm cười. Bà bác cô thỉnh thoảng thật là nực cười.
- Hãy tin bác, bà Drake nói tiếp, cô gái trẻ đó chỉ tìm cách lấy chồng thôi.
- Và sau đó...
- Sau đó thế nào? Cháu không nhận biết à?
- Có chứ? Cháu thì cháu thấy đó là một điều tuyệt vời đối với George... Cô ấy rất yêu anh. Cô ấy sẽ là một người vợ tốt, chăm sóc anh ấy cẩn thận...
Phật ý và bực mình, bà Drake hăng hái phản đối:
- Bác thấy rằng chúng ta chăm sóc George cẩn thận và anh ta chỉ mong có thế! Cần gì hơn nữa!
- Tôi tự hỏi đấy? Chúng ta nấu cho anh ấy những món ăn ngon tuyệt, phục vụ anh ta không chậm trễ và trong nhà có một cô gái trẻ thật đáng yêu. Và sau khi cháu đi lấy chồng thì bác hy vọng vẫn còn khả năng chăm nom cho anh ta được thoái mái và theo dõi sức khoẻ anh ta. Cũng tốt hoặc tốt hơn một con bé đầy thủ đoạn từ phòng làm việc đi ra. Một cô thư ký thì biết gì về nghệ thuật chăm sóc gia đình. Tinh toán, đánh máy, biết tốc ký và phân loại giấy tờ, tất cả những cái đó không giúp gì cho việc điều khiển một ngôi nhà đâu! Iris thấy buồn cười, chọn cách không tranh luận. Cô nghĩ đến mái tóc đen đẹp của Ruth, làn da mịn như sa tanh, thân hình mảnh dẻ nổi bật lên bởi những bộ váy áo đứng đắn. Tội nghiệp bác Lucilla, chỉ biết có tiện nghi và nội trợ, tình yêu và thơ ca ở cách bác xa với và bác đã quên chúng hoặc chưa bao giờ biết chúng cả. Iris nghi ngờ là bà bác còn nhớ đến ông bác cô...
Sinh ra từ cuộc hôn nhân đầu tiên, chị cùng cha của Hector Marle, Lucilla đã là người mẹ bé nhỏ của em trai sau khi mẹ cậu chết. Chăm sóc ngôi nhà của cha mẹ. Ở vậy làm bà cô, bà tưởng mình sẽ độc thân mãi, vậy mà gần đến tuổi bốn mươi, bà đã gặp và cưới mục sư Drake lúc đó đã ngoài năm mươi tuổi. Cuộc đời một phụ nữ có chồng của bà kéo dài không lâu: gần hai năm sau đó bà là một bà góa với một đứa con, tình mẫu tử muộn màn và không dám mong đợi là một điều to tát trong cuộc đời bà. Con trai bà lớn lên đã trở thành một nỗi lo lắng và chịu đựng. Bà đã phải trả giá đắt cho con trai nhưng bà tha thứ cho nó tất cả. Đối với bà, cậu con trai đáng yêu quá cả tin và bị lôi kéo vào những mối quan hệ mờ ám. Luôn thiếu may mắn. Cậu ta luôn là người bị lừa gạt hoặc là nạn nhân của sự bịp bợm. Nó phải làm bình phong cho những kẻ ranh mãnh và chúng lợi dụng sự ngây thơ, trong trắng của nó.
Ngay khi nói về Victor, khuôn mặt bà Drake dịu ngay lại. Bà biết con trai bà. Đấy là một cậu bé dũng cảm, đầy nhiệt huyết và luôn là nạn nhân của những kẻ mà nó cho là bạn. Bà biết rõ hơn ai hết rằng nó sợ xin tiền bà khủng khiếp. Nhưng khi nó bị mắc kẹt vào những tình thế bất khả kháng thì nó biết làm sao, nó có thể làm gì khác đây? Nó chỉ còn có một mình mẹ thôi và cần phải quay về phía bà?
Dù vậy, lời đề nghị của George mời bà đến ở chỗ anh để chăm sóc cho Iris, đối với bà như một phép lành của Chúa, nó đến đúng vào lúc bà đã khánh kiệt gần hết các nguồn tài chính và sống nghèo khổ. Bà đã rất sung sướng trong thời gian ở cạnh George cho nên hôm nay bà đón nhận không mấy hào hứng cái viễn cảnh bị thay thế bởi một cô gái trẻ, dù cô ta có giỏi giang đến mức nào đi nữa.
Vả lại cái cô Ruth ấy chỉ cưới George vì tiền. Chẳng có một cô gái trẻ nào phải lao động để kiếm sống lại bằng lòng với số phận của mình. Những cô gái làm công ngày nay cũng như ngày xưa, khi họ có thể với tay đến gần một người đàn ông có khả năng bảo đảm cho họ một cuộc sống sung túc thì họ bỏ việc ngay. Cô Ruth này cũng vậy thôi. Rất thông minh, cô ta đã chiếm được lòng tin của ông chủ. Cô đã cho anh lời khuyên để trang trí khu biệt thự, cô ta là người không thể thiếu được.
Nhưng cảm ơn Chúa là ít nhất có một người biết rõ cô ta đang chạy theo cần gì...
Bà Drake gật gù nhiều lần vẻ hiểu biết làm cho cái cằm mọng mỡ của bà rung lên nhè nhẹ, rồi gác chuyện đó lại, bà đề cập đến chuyện khác, cần gấp hơn.
- Bác cũng không biết có nên che phủ các đồ đạc lại không? George cũng không nói rõ ràng với bác là chúng ta có trở lại đây trước mùa xuân hoặc thỉnh thoảng đến vào cuối tuần hay không? Thật là khó biết chính xác!
- Chắc là anh ấy chưa quyết định? - Iris nói.
Và để tỏ ra có quan tâm đến vấn đề này, cô nói thêm:
- Khi trời đẹp thì cháu thấy đến đây chơi cũng rất hay. Mặc dù chưa chắc cháu đã đi được. Đằng nào thì có một ngôi nhà ở đây cũng rất tuyệt!
- Phải, cháu yêu quý, nhưng bác cần phải biết nên làm gì. Bởi vì nếu chúng ta không định quay lại đây vào cuối năm thì cần phải cho băng phiến vào chăn màn, còn nếu chúng ta thỉnh thoảng đến đây thì điều đó không cần thiết vì chúng ta phải dùng đến chăn. Và cái mùi băng phiến thì rất khó chịu?
- Vậy thì đừng cho chúng vào?
- Tất nhiên rồi! Chỉ hiềm một nỗi là mùa hè rất nóng và có bao nhiêu là con nhậy? Ai cũng nói năm nay nhiều nhậy và ong ghê gớm. Hawkins kể với cô là đã triệt phát 30 tổ ong! Ba mươi! Ghê chưa?
Iris nghĩ đến Hawkins. Ông thường bước những bước dài trong vườn vào lúc chiều tà và phun axit cyanhydric lên cây cối. Axit cyanhydric... Rosemary... Tại sao suy nghĩ của cô luôn quay về chủ đề đó?
Bà Drake vẫn tiếp tục lời độc thoại của mình về một chủ đề mới:
- Tôi tự hỏi một việc khác là có nên đem những đồ bạc gửi ở ngân hàng không? Bà Alexandra nói rằng có nhiều vụ trộm trong vùng lắm. Tất nhiên là chúng ta có cửa giả chắc chắn nhưng biết thế nào? Tôi không thích cách bà ấy chải tóc. Nó làm các nét của bà dịu đi... Vả lại bà ấy không nên dịu dàng... Hình như bà ấy lo lắng. Ngày nay có vẻ như ai cũng lo lắng cả. Khi tôi còn trẻ thì không như vậy... Và điều đó làm tôi nghĩ là tôi không ưa vẻ mặt của George trong thời gian này... Anh ta sẽ bị cúm mất và tôi sẽ không ngạc nhiên... Hình như anh ta đã bị sốt mấy lần rồi... Có lẽ công việc đã làm anh ta lo âu... Đằng nào thì cũng có điều gì đây làm anh ta lo lắng...
Iris rùng mình.- Bác đã bảo mà! - Bà bác Lucilla kêu lên đắc thắng - Cháu thì cháu sẽ bị cảm lạnh!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...