Anthony Browne nghĩ về Rosemary Barton và vàng trán anh nhăn lại ưu tư.
Anh đã là một thằng ngốc thô lỗ, đúng như vậy đấy? Anh đã đi lại thường xuyên với người đàn bà đó. Tất nhiên, anh có thể bào chữa, anh là đàn ông và cô là một phụ nữ rất ưa nhìn. Ở Dorchester tối hôm đó anh chỉ nhìn thấy có cô. Đẹp không tả xiết nhưng lại ngốc nghếch?
Ngốc nghếch hay không thì anh cũng đã say mê cô ấy, rất mãnh liệt. Anh đã mất bao công sức để tìm ra một người có thể giới thiệu anh với cô. Một lỗi lầm mà anh khó tha thứ cho mình. Vì công việc mà anh đã đến London và nhẽ ra anh không nên lơ là.
Phải, anh đã lãng quên nhiệm vụ. Nhưng Rosemary đẹp đến nỗi trong thâm tâm anh không hề ân hận? Hơn nữa, tổng kết lại thì cũng chẳng có thiệt hại gì đáng kể. Sự duyên dáng bắt đầu giảm đi ngay khi anh nói chuyện với cô. Ngay lập tức mọi việc lại trở về đúng chỗ của nó. Đấy không phải là tình yêu. Cũng không phải chỉ trong chốc lát. Mà đơn giản chỉ là một cuộc phiêu lưu nho nhỏ và dễ chịu. Không hơn không kém.
Cuộc phiêu lưu đó đã đem đến cho anh nhiều niềm vui và đối với Rosemary cũng vậy. Cô ấy khiêu vũ như một nàng tiên và khi cô bước vào đâu thì ở đó đàn ông chỉ nhìn cô thôi. Thật vui sướng được làm người đàn ông tháp tùng cô. Tuy vậy khi cô mở miệng thì tất cả đều hỏng bét. Vào lúc đó thì người ta cảm ơn trời đất đã để cô làm vợ một người khác! Bởi vì một khi người ta đã quen thuộc gương mặt và tâm thân tuyệt mỹ của cô thì cũng chẳng còn gì đáng kể để tìm hiểu thêm... Cô ta thậm chí không biết lắng nghe và cách duy nhất để làm cô chú ý là nhắc đi nhắc lại với cô rằng cô tuyệt đẹp và người ta có thể chết vì nụ hôn của cô? Vậy hiển nhiên là chỉ bây giờ anh mới nhận ra như vây.
Còn vào lúc đó thì anh si mê cô ta điên cuồng.
Anh gọi điện cho cô, đưa cô đến các vũ hội, hôn cô trên taxi và cứ thế ngày này qua ngày khác. Anh tự mình làm mình trở nên lố bịch. Cứ thế cho đến một hôm cô tiết lộ cho anh biết một điều sửng sốt đến nỗi trong một giây anh nghi ngờ cảm giác của mình!
Mọi chi tiết vẫn hằn sâu trong trí nhớ anh: búp tóc đẹp rơi xuống thái dương, cái nhìn của cặp mắt tuyệt vời xanh biếc qua hàng mi cong, cái bĩu môi duyên dáng khi nói:
- Anthony Browne là một cái tên hay!
Anh nhẹ nhàng trả lời:
- Đấy là một cái tên rất quen thuộc và đáng kính. Một người tên là Anthony Browne đã là đại thần của vua Henry VIII.
Một cụ tổ của anh chăng?
- Anh không rõ lắm.
- Thế lại càng hay.
Anh mỉm cười nói tiếp:
- Anh thuộc một chi dưới đã di cư đến các thuộc địa.
- Chắc là đến Italie?
Lần này anh cười to:
- Chắc em bóng gió về nước da rám nắng của anh? Mẹ anh là người Tây Ban Nha đấy.
- Điều đó giải thích tất cả.
- Tất cả gì?
- Nhiều điều lắm, ngài Anthony Browne ạ!
- Em có vẻ thích cái tên của anh!
- Em đã nói đó là một cái tên hay. Rồi cô tiếp, - như tiếng sấm giữa trời xanh.
- Hay hơn nhiều so với Tony Morelli chẳng hạn.
Bằng giọng thô lỗ và doạ nạt, anh hỏi cô đã lôi cái tên ấy từ đâu ra thì cô ngốc ấy lại phá lên cười thích chí vì hiệu quả của lời nói đùa của cô.
- Ai đã nói cho em cái tên ấy?
- Một người quen của anh.
- Anh không đùa đâu. Rosemary... Anh phải biết!
Vẫn rất hài lòng về bản thân, cô liếc nhìn anh rồi trả lời.
- Em đã biết nó từ người em họ của em, một kẻ hư hỏng. Victor Drake.
- Anh không quen người nào tên như vậy.
- Chắc hắn đã lấy cái tên khác khi gặp anh. Để không làm liên luỵ đến gia đình...
Khi đó anh hỏi chậm rãi và nghiêm trang:
- Hay chúng tôi đã ngồi tù cùng nhau?
- Đúng vậy đấy! Em đã lên lớp cho Victor và nói rằng nó là nỗi xấu hổ của gia đình. Nó không thèm nghe và khi em nói xong, nó nói: "Bà chị yêu quý chị nói như sách vậy. Nhưng về chị: thì em cũng nhận xét rằng chị cũng chả hơn gì. Em đã nhìn thấy chị khiêu vũ với một kẻ đã ngồi tù cùng em và chị có vẻ rất thích anh ta. Bây giờ tên anh ta là Anthony Browne nhưng khi ở tù thì tên hắn là Tony Morelli".
Vẻ vô tư, anh nói:
- Anh cần phải nối lại quan hệ với anh bạn thời thanh niên đó. Cần phải giao thiệp với các bạn học cũ
- Muộn quá rồi, anh ta đã đi Nam Mỹ bằng tàu thuỷ hôm qua...
Anh tỏ ra hơi lo lắng:
- Vậy em là người duy nhất biết được bí mật của anh?
- Phải. Anh yên tâm, em sẽ không nói với ai!
- Thế thì rất hay!
Rồi anh nói thêm, rất nghiêm trang:
- Nghe đây. Rosemary. Đây là một bí mật rất nguy hiểm. Chắc là em rất yêu quý gương mặt xinh đẹp của em ... Vậy thì đừng quên rằng, có những người không hề ngần ngại rạch nó bằng dao đấy. Và hãy nhớ rằng có một từ người ta gọi là "hạ gục"! Và điều đó không chỉ xảy ra trong tiểu thuyết và phim ảnh đâu, nó còn xảy ra trong đời thường nữa đấy.
- Tony, anh doạ em đấy à?
- Anh chỉ cảnh báo em thôi.
Liệu cô ta có cho lời cảnh báo đó là nghiêm chỉnh không? Liệu cô ngốc đó có hiểu ra rằng đây là vấn đề sống chết không? Không với bộ óc chim sẻ đó cô ta sẽ không bao giờ hiểu rằng đối với cô ta im lặng là một sự cần thiết sống còn. Thật là mạo hiểm nếu tin tưởng ở cô ta. Tuy nhiên, anh thấy cần phải đưa ít nhất một ý nghĩ rõ ràng vào cái đầu ngốc nghếch đó.
- Rosemary, cái tên Tony Morelli phải được quên đi hoàn toàn. Em hiểu chứ
- Nhưng Tony, em chẳng quan tâm điều đó! Em độ lượng hơn anh tưởng và em thấy, ngược lại, rất thích thú được làm người yêu của một kẻ tội phạm! Anh không cần phải xấu hổ đâu?
- Cô ngốc tội nghiệp!
Anh lạnh lùng ngắm cô và tự hỏi làm thế nào, anh người không thể chịu được những thằng ngốc mà lại có thể si mê cô ta?
- Quên ngay Tony Morelli đi, anh nhắc lại, không được nhắc đến nó nữa, đấy là lệnh đấy!
Anh phải tìm cách ra khỏi tình thế này. Người ta không thể tin tưởng vào sự kín đáo của một cô ngốc như thế này. Một hôm nào đó hứng lên cô ta sẽ nói ra!
Cô mỉm cười. Nụ cười thật quyến rũ nhưng không còn làm anh xúc động nữa.
- Đừng làm mặt như vậy nữa, hãy hứa với em là chúng ta sẽ đi khiêu vũ ở Darrow tuần sau nhé?
- Lúc đó anh không còn ở đây. Anh phải đi!
- Đừng làm thế anh! Chúng ta sẽ tổ chức một bữa tiệc nhân sinh nhật em và em hoàn toàn nhờ cậy anh. Đừng từ chối em! Em vừa bị ốm xong, trận cúm quái ác ấy và em vẫn còn rất yếu, đừng nên cãi lại em! Hãy nói là anh sẽ đến đi!
Đáng nhẽ anh đã định nhún vai, quay gót và bỏ đi, nhưng qua cánh cửa mở, anh thấy Iris đang đi xuống cầu thang, Iris, cao và thanh mảnh với gương mặt hơi tái, mái tóc nâu và cặp mắt to màu xám xanh, rõ ràng không đẹp bằng Rosemary nhưng có một tính cách mà Rosemary không bao giờ có được.
Lúc đó, anh tự trách móc sự ngu ngốc của mình. Làm sao mà anh có thể gục ngã trước vẻ duyên dáng hời hợt của Rosemary? Tình cảm của anh làm anh nhớ lại nhưng tình cảm của Roméo đối với Rosalinde sau khi gặp Juliette lần đầu tiên.
Vậy là bất thình lình, anh thay đổi ý kiến.
Trong một giây, anh đã gác lại một kế hoạch hành động mới.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...