"Còn nữa, đêm nay mây đen tầng tầng, ánh trăng yếu ớt. Thế nhưng ánh trăng vào trận lại mạnh mẽ như ban ngày. Ta từng nghe sư phụ miêu tả qua Mộ Vãn kiếm của Nam Ly Kiếm Tông, thời điểm hoàng hôn buông xuống, nhật nguyệt luân phiên, là lúc kiếm trận đạt được uy lực to lớn nhất."
"Ý ngươi muốn nói, chỉ cần một chút ánh trăng liền trấn áp được Tà linh chiếm giữ lâu năm, cho nên tu vi của Vô Khích ca ca còn cao hơn cả Kiếm Tông của Nam Ly Cảnh Thiên?"
"Ta chỉ có ba trăm năm tu vi, chưa từng nhìn thấy Mộ Vãn kiếm xuất trận, cho nên tất cả chỉ là suy đoán. Thế nhưng có một điểm, cũng là điểm quan trọng nhất...."
"Cái gì?"
"Ngươi nghĩ kỹ lại xem, đều là người tu chân, ta và những đệ tử Mạnh gia kia, cùng Vô Khích ca ca của ngươi khác nhau chỗ nào?"
Các ngươi có lòng thương xót, còn trong tâm Thư Vô Khích không có thứ gì?
Không không không, cái Giang Vô Triều chỉ khẳng định không phải cái này!
Nếu như không phải điểm ấy, vậy thì là gì?
Mắt Lộ Tiểu Thiền sáng lên: "A! Các ngươi đều mang theo bội kiếm bên người, nhưng Vô Khích ca ca thì hai tay trống trơn!"
"Đúng vậy, danh kiếm trên thế gian, phần lớn đều được tạo ra từ xương của thượng cổ linh thú. Thông thường nhất, chính là bắt linh thú, dùng tinh huyết dẫn vào huyền thiết mà tạo thành. Thời điểm thúc phát kiếm trận, có thể ngưng tụ linh khí, kiếm chính là cầu nối giữa chúng ta và tinh hồn của đại thế giới. Nhưng Thư Vô Khích dẫn ánh trăng vào trận, căn bản không cần kiếm, điều này nói rõ tu vi của hắn rất có thể đã sắp phá cảnh giới "Đại Thế"!"
"Sau Đại Thế, không phải chính là cảnh giới "Khứ Thế", không cần mượn lực, có thể từ hư không tạo ra muôn vật, vì là chân Thần..."
Lộ Tiểu Thiền ngây ngẩn cả người.
Giang Vô Triều lắc đầu: "Không không không, nếu như thế gian có chân Thần, chúng ta làm sao có thể không cảm giác được thần uy thần tích?"
"Nhưng ngươi biết hắn là ai đúng không? Có thể đạt tới cảnh giới của hắn trên đời này lác đác không được mấy người. Nếu như không phải Kiếm Tông của Nam Ly Cảnh Thiên, chẳng lẽ là Kiếm Tông của Tây Uyên Cảnh Thiên, Hạo Phục?"
Giang Vô Triều nở nụ cười: "Ngươi biết cũng không ít nhỉ."
"Đều là Thư Vô Khích nói với ta."
"Hắn còn đề cập với ngươi Kiếm Tông phương nào nữa không?"
"Không còn a, hắn nói Đông Khư cùng Bắc Minh Kiếm Tông sau khi ngã xuống, không người nối nghiệp."
Giang Vô Triều nở nụ cười: "Ngoài tứ phương, còn có thiên ý."
"A?"
"Thôi thôi, nếu hắn đã không muốn nói với ngươi, ngươi hà tất hỏi thăm. Ngươi chỉ cần biết, ở cùng hắn ngươi cái gì cũng không cần sợ. Cho dù linh quang của ngươi có phát ra ngoài, trêu chọc Tà linh, hắn cũng sẽ giúp ngươi dọn sạch từng cái một."
"Cái gì? Ta phát ra linh quang chỗ nào a?"
"Ngươi cho rằng Tà thần chiếm giữ nơi này tại sao bí quá hóa liều, nhất định phải dẫn ngươi và Thư Vô Khích tới cứu ta? Nếu như Tà thần có thể cắn nuốt nguyên đan của người tu chân, so với hút mấy trăm năm tà dục còn hữu dụng hơn nhiều."
Lộ Tiểu Thiền chợt nhớ tới lúc trước ở trong khách sạn, sau khi Nhâm nhị nương bị Tà linh xâm chiếm thân thể, cũng chạy tới dụ dỗ y, là Thư Vô Khích dạy y kết đan, thu liễm linh khí.
Mà lần này Tà thần bên trong cổ thụ, cũng gọi y là "tiên đồng".
Lộ Tiểu Thiền chà xát tay, lại hỏi: "Giang Vô Triều, ngươi có nhìn thấy linh khí của ta không?"
"Ta chỉ cảm thấy ngươi dễ nhìn. Ta chỉ có ba trăm năm tu vi, còn chưa tới mức có thể nhìn thấy được linh khí trên người ngươi. Tà linh có thể được tôn lên làm Tà thần, đe dọa trăm người, thì ít nhất cũng đã hút tà niệm hơn ba trăm năm."
"Chỉ là không nghĩ tới những thôn dân này vậy mà còn phụng thờ nó!"
"Này có gì kỳ quái? Người của Ma đô, mỗi tên đều tin tưởng phụng thờ Tà thần Hỗn Độn. Ngươi phải cẩn thận, chớ để bọn họ bắt được, đem ngươi luyện thành ma đan, dâng lên cho Tà thần."
Lộ Tiểu Thiền run rẩy, đúng lúc này khóa Tiên Lăng trên cổ tay lại bị ai đó dùng sức kéo một cái, là Thư Vô Khích chờ ở bên ngoài không vui, gọi y đi ra.
"Vậy Giang lão ca, ngươi nghỉ ngơi cho tốt, chúng ta sau này còn gặp lại."
"Sau này còn gặp lại!"
Lộ Tiểu Thiền đi ra khỏi phòng, bò nửa ngày đều không bò lên được lưng Lộc Thục, y nhịn không được, vỗ Lộc Thục một cái.
"Ngươi có phải hay không cố ý nghểnh cổ, không cho ta trèo lên!"
"Hừ! Hừ!" Lộc Thục muốn dùng đuôi quét Lộ Tiểu Thiền, thế nhưng vừa nghĩ tới lần trước quét y, kết quả đuôi bị Thư Vô Khích bẻ gãy, lần này muốn động cũng không dám động.
"Ngươi hừ hừ cái gì a! Cũng không phải heo!"
Thư Vô Khích đi đến bên cạnh Lộ Tiểu Thiền, khom người khụy gối, cầm chân Lộ Tiểu Thiền, đẩy y trèo lên.
Ngay lúc ấy, Giang Vô Triều vừa vặn đi ra khỏi phòng, nhìn thấy tình cảnh này.
Trong lòng hắn rõ ràng, người có tu vi như Thư Vô Khích tự nhiên sẽ thanh lãnh cao ngạo, nhưng lại ở trước mặt Lộ Tiểu Thiền thong dong cúi đầu, có thể thấy được Lộ Tiểu Thiền đối với hắn mà nói là bất đồng.
Lộ Tiểu Thiền ngồi vững vàng thân thể, từ bên hông lấy xuống bình thuốc, rút cái nắp, ngửa đầu ùng ục uống một hớp rượu: "Đi thôi!"
Giang Vô Triều nhìn bình rượu kia, chợt khựng lại.
Trên bình tựa hồ có một đôi dế đang đánh nhau, rất sống động.
Hắn nhớ tới Lăng Niệm Ngô từng nhắc qua với hắn, lần đầu tiên hắn nhìn thấy Ly Triệt Quân, trên người Ly Triệt Quân mang theo không ít chai chai lọ lọ, bên trong đám chai chai lọ lọ này cũng không phải tiên đan, mà là linh khí thổ nhưỡng hội tụ từ tứ phương. Y gieo tiên thảo vào bên trong đám chai chai lọ lọ này, vô luận đi tới đâu, đều mang theo chúng nó, dùng linh khí của mình để nuôi chúng nó.
Chỉ có bình thuốc đeo bên hông y, là một trong tam đại pháp khí của chính tông Y đạo Thái Lăng Các — Thái Lăng Chân Uyên. Nó vốn là thần khí chứa đựng nguồn nước vô tận trong thiên hạ, nhưng Ly Triệt Quân lại rất bốc đồng, y mỗi lần du lịch đến chỗ nào, liền đem rượu chỗ đó cất vào bên trong Thái Lăng Chân Uyên, bảo là muốn pha chế tiên nhưỡng khiến cho kẻ tu chân hơn nghìn năm tu vi say ngất ngây.
Mà trên cái bình thuốc kia, có khắc một đôi dế có thể chuyển động.
Chẳng lẽ, Lộ Tiểu Thiền chính là....
Giang Vô Triều lập tức cúi đầu, hành đại lễ Tiên gia, mãi đến tận khi thân ảnh của Thư Vô Khích và Lộ Tiểu Thiền hoàn toàn không thấy nữa, mới thẳng lưng trở lại.
Lộ Tiểu Thiền cưỡi trên lưng Lộc Thục, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó, nhanh chóng kéo kéo khóa Tiên Lăng.
"Vô Khích ca ca! Tà thần kia nói trên người ta có linh khí! Giang lão ca cũng bảo ta phải cẩn thận người Ma đô bắt ta đi luyện thành đan! Trên người ta có phải thật sự có linh khí hay không?"
"Ừm." Thư Vô Khích cứ vậy hời hợt đáp một tiếng.
"Không phải... ta từ khi sinh ra, cũng chỉ học qua một chuyện duy nhất — xin cơm! Ta có linh khí chỗ nào a!"
Lộ Tiểu Thiền nghiêng đầu, nghĩ mãi không ra.
"Ngươi nói, dọc theo con đường này nếu như lại có Tà linh chạy tới, muốn ăn ta, vậy thì phải làm sao? Ta không phải liền trở thành thịt Đường Tăng hay sao?"
"Thịt Đường Tăng... là cái gì?" Thư Vô Khích hỏi.
Lộ Tiểu Thiền nghẹn một chút: "Ngươi... Ngươi chưa từng nghe qua cố sự về Đường Tăng và Tề Thiên Đại Thánh hả?"
"Không có."
"Để ta kể với ngươi a, Đường Tăng chính là Kim Thiềm Đồng Tử trên trời chuyển thế! Sau đó...."
"Trên trời không có Kim Thiềm Đồng Tử."
"... Đây chính là chuyện thần thoại xưa, ngươi nghe là được rồi! Cũng bởi vì Đường Tăng là Kim Thiềm Đồng Tử chuyển thế, cho nên yêu ma quỷ quái đều muốn ăn một miếng thịt Đường Tăng, không cần tu hành, trực tiếp thành tiên!"
"Như vậy Đường Tăng hiện tại ở nơi nào?" Thư Vô Khích hỏi.
"A?"
"Ta đi bắt hắn về, để cho ngươi ăn thịt hắn, có thể sớm một chút thành tiên." Thư Vô Khích dừng bước, đứng ở bên người Lộ Tiểu Thiền.
Lộ Tiểu Thiền có thể tưởng tượng, biểu tình lúc này của Thư Vô Khích cực kỳ nghiêm túc.
"Ta... Ta cũng không phải yêu ma quỷ quái, ta sao có thể ăn thịt Đường Tăng a!"
"Như vậy mới có thể sớm một chút tăng cao tu vi của ngươi, ta cũng không cần chờ đợi ngươi mãi."
"..."
Lộ Tiểu Thiền đột nhiên cảm thấy hơi có chút cảm động.
"Cái vị Đường Tăng kia không có tồn tại, đây chỉ là thần thoại dân gian! Trọng điểm là ở chỗ, ta hiện tại giống như Đường Tăng a! Tà linh giống như yêu ma quỷ quái! Đường Tăng có một Tề Thiên Đại Thánh sở hữu Hỏa Nhãn Kim Tinh nhìn thấu yêu ma quỷ quái đến bảo vệ, còn ta thì phải làm sao bây giờ! Hay ngươi dạy ta cách đem linh khí giấu đi đi?"
"Vậy thì trước tiên phải đạt tới cảnh giới "Nhập Thế", lĩnh hội vạn vật thế gian, cùng chúng thiết lập mối liên hệ, sau đó tự nhiên có thể đem linh khí dẫn vào đan hải."
"Cần bao lâu mới học được?"
"Chậm thì bảy mươi tám mươi năm, nhiều nữa thì hai ba trăm năm, thậm chí vĩnh viễn không học được."
Lộ Tiểu Thiền lập tức như quả cà bị úng nước.
Y không phải dạng người chịu khó, có thể mò mẫm suốt hai ba trăm năm.
Thời gian lâu như vậy, y sớm đã bị luyện thành đan.
"Ta không thể sao?" Thư Vô Khích mở miệng hỏi.
"Ngươi không thể cái gì?" Lộ Tiểu Thiền hữu khí vô lực hỏi lại.
Y cảm thấy tương lai của mình thật xa vời.
"Làm Tề Thiên Đại Thánh của ngươi, nếu như ngươi là Đường Tăng."
Lộ Tiểu Thiền ngơ ngác, sau đó cúi đầu cười.
"Tiểu Thiền, tại sao ngươi cười?"
"Ta không phải Đường Tăng. Bởi vì Đường Tăng không nhận ra yêu ma quỷ quái, thấy ai cũng lòng dạ từ bi, cho nên cuối cùng không tin Tề Thiên Đại Thánh vẫn luôn bảo vệ y. Ngươi xem, trong lòng Tề Thiên Đại Thánh có quá nhiều oan ức, cho nên ngươi không cần làm Tề Thiên Đại Thánh, ta không muốn ngươi chịu oan ức a."
"Được."
"Ta cũng cảm thấy ta rất tốt." Lộ Tiểu Thiền mò cái bình ở bên hông mình, uống một ngụm.
"Ngươi vừa nãy cười rất đẹp."
Thư Vô Khích dùng loại thanh âm lạnh như băng mà nói những lời như vậy, Lộ Tiểu Thiền thiếu chút nữa bị rượu làm cho sặc.
"Bất quá, không giấu được linh khí của mình cũng thật là chuyện phiền toái!"
Lộ Tiểu Thiền bỗng nhiên có một loại cảm giác khinh bỉ y như kiểu "Ta trời sinh quyến rũ, các ngươi không nên có ý đồ với ta".
"Tiểu Thiền, há miệng."
"A —— "
Lộ Tiểu Thiền vừa há miệng, Thư Vô Khích liền bắn vào một vật kích cỡ tương đương hạt đậu phát ra ánh sáng xanh bạc. Lộ Tiểu Thiền "ừng ực" một cái nuốt xuống.
Phút chốc liền cảm thấy toàn thân khoan khoái, tinh thần sung mãn.
"Đây là cái gì a?"
"Ta luyện hóa Tà thần kia, nó du đãng trên thế gian hơn một ngàn năm, làm ác khắp nơi. Linh khí sau khi luyện hóa nó, có thể khiến cho ngươi tăng cường mười năm tu vi."
"Oa! Thật sự! Thì ra còn có cách này!"
"Ừm."
Lộ Tiểu Thiền tính toán ở trong lòng, nếu như Thư Vô Khích luyện hóa mười mấy hai mươi Tà thần cho y, vậy chẳng phải y có thể lập tức đột phá cảnh giới "Nhập Thế" hay sao?
Chờ chút, mười mấy ngày lộ trình, làm sao có thể gặp được nhiều Tà thần như vậy a!
Thật là si tâm vọng tưởng!
Hai người cứ như vậy đi tới đi tới, sau bốn năm ngày, liền triệt để đi ra khỏi vùng rừng núi kéo dài này, đi tới thành trấn phồn hoa.
Thời điểm bọn họ đến Miên thành, vừa vặn là tết Nguyên Tiêu.
Khắp nơi kết đèn màu, từng chùm từng chùm pháo hoa bay lên không trung, nổ tung ra.
Thư Vô Khích không để ý chút nào mà đi về phía trước, Lộ Tiểu Thiền cưỡi ở trên lưng Lộc Thục lại nghiêng lỗ tai rất nghiêm túc mà cảm nhận.
Nơi này và Lộc Thục Trấn hoàn toàn khác nhau, hương vị và thanh âm càng thêm phong phú.
"Vô Khích ca ca! Vô Khích ca ca! Tiếng bùm bùm kia, là cái gì?"
Thư Vô Khích chỉ trả lời một câu: "Ta không biết."
"A? Ngươi làm sao lại không biết?"
Ngươi không phải sống cực kỳ lâu sao?
Khuôn mặt dễ nhìn của Lộ Tiểu Thiền phát huy tác dụng, một tiểu cô nương cầm hoa đăng* cười nói: "Tiểu công tử, đó là pháo hoa! Sau khi đốt thì nó sẽ bay lên bầu trời đêm, nở rộ thành những đóa hoa đủ loại màu sắc a!"
[*lồng đèn.]
"Cảm tạ!" Lộ Tiểu Thiền hướng về đối phương lộ ra khuôn mặt cười thật tươi.
Chỉ là tiểu cô nương cầm hoa đăng kia còn chưa kịp nói thêm câu nào, Thư Vô Khích đã giương cổ tay về phía trước kéo một cái, Lộ Tiểu Thiền liền bất thình lình nằm nhoài ra lưng Lộc Thục.
Dọc theo đường đi, không ngừng có người nhìn Lộ Tiểu Thiền.
"Này tiểu công tử thật tuấn tú a!"
"Giống như tiểu tiên đồng trong tranh!"
Lộ Tiểu Thiền xoa xoa mũi, còn có người chủ động đưa cho y một chiếc hoa đăng, cũng bởi vì y lớn lên thật dễ nhìn.
Đó là một chiếc hoa đăng hình thỏ trắng nhỏ, Lộ Tiểu Thiền xách theo không rời tay, vui vẻ vô cùng.
Thư Vô Khích đi phía trước đột nhiên dừng lại, có người đang bán mặt nạ.
"Đến đây đến đây! Nhìn xem nhìn xem! Đủ loại mặt nạ! Có Đường Tăng! Còn có Tề Thiên Đại Thánh! Quyển Liêm Đại Tướng*! Thiên Bồng Nguyên Soái!"
[*là chức vụ của Sa Tăng khi còn ở trên trời.]
"Ta lấy một cái mặt nạ Đường Tăng." Thư Vô Khích cầm ba đồng tiền đưa cho tiểu thương.
Lộ Tiểu Thiền cảm thấy kinh ngạc: "Vô Khích ca ca, ngươi cũng muốn đeo mặt nạ chơi?"
"Cho ngươi đeo."
Lộ Tiểu Thiền vừa nghe, nhanh chóng xua tay: "Ta không muốn Đường Tăng! Ta muốn Tề Thiên Đại Thánh!"
Tiểu thương vừa nghe lập tức cười nói: "Bọn nhỏ đều yêu thích Tề Thiên Đại Thánh!"
Lộ Tiểu Thiền liền nhận lấy mặt nạ Thư Vô Khích đưa cho y, đeo lên mặt, lắc lắc hoa đăng thỏ trắng nhỏ.
"Ngươi sao lại nghĩ đến mua mặt nạ cho ta đeo a?"
"Bọn họ đều đang nhìn ngươi, hơn nữa trong mắt còn tràn đầy sắc niệm."
"..."
Xong xong, ca ca không phải là muốn móc mắt người ta nữa chứ?
Làm sao bây giờ?
"Nhưng ngươi không thích ta móc mắt của bọn họ, nên chỉ có thể cho ngươi đeo mặt nạ, để bọn họ không nhìn thấy ngươi."
Thanh âm của Thư Vô Khích thanh lãnh nghiêm trang đến khiến Lộ Tiểu Thiền muốn bật cười.
"Vô Khích ca ca, ngươi có từng nghe qua câu nói này chưa — ngươi nhìn thấy sắc niệm trong mắt người khác, là bởi vì chính ngươi cũng có sắc tâm?" Lộ Tiểu Thiền thuần túy chỉ là muốn trêu chọc hắn một chút mà thôi.
"Ta có thể có, nhưng người khác tuyệt đối không thể có."
Tuy rằng xung quanh ồn ào náo nhiệt, đủ loại thanh âm ầm ĩ, nhưng Lộ Tiểu Thiền lại nghe thấy rõ rõ ràng ràng.
Ngươi có thể có cái gì? Cũng đừng nói là sắc tâm!
Cơm có thể ăn bậy, nhưng không hiểu thì không thể nói lung tung a, ca ca!
Vừa lúc ấy, vài tiếng nổ bùm bùm vang lên trên không trung, Lộ Tiểu Thiền nghe thấy xung quanh liên tục có tiếng trầm trồ suýt xoa.
Bọn họ đều đang tán thưởng pháo hoa năm nay đẹp cỡ nào.
Đáng tiếc Lộ Tiểu Thiền một chút cũng không nhìn thấy.
Thư Vô Khích lại dừng lại, hỏi một tiếng: "Có muốn ta dẫn ngươi đến chỗ cao hay không?"
"Đến chỗ cao làm gì a?"
"Có thể nghe được rõ hơn."
Lộ Tiểu Thiền nao nao, trong lòng nóng lên.
"Được a! Ngươi dẫn ta đến chỗ cao nghe pháo hoa đi!"
Lời vừa dứt, Thư Vô Khích liền nắm chặt khóa Tiên Lăng, thân thể Lộ Tiểu Thiền nhẹ bẫng, lơ lửng giữa không trung, lúc rơi xuống, đã ở trên một nóc nhà.
Gió thổi qua tai y, bên trong là đủ loại hương vị.
"Có thể ngồi xuống, chậm một chút."
Thanh âm Thư Vô Khích vang lên bên tai.
Lộ Tiểu Thiền híp mắt cười, cố ý nắm lấy Thư Vô Khích. Y biết hiện tại đang ở chỗ cao, Thư Vô Khích chắc chắn sẽ không trừng phạt y.
Quả nhiên, cánh tay Thư Vô Khích chỉ hơi run lên một cái, nhưng vẫn tùy ý để Lộ Tiểu Thiền cách lớp quần áo ôm lấy cánh tay hắn ngồi xuống.
Tuy rằng không nhìn thấy cảnh đèn đuốc rực rỡ mỹ lệ, nhưng trong đầu Lộ Tiểu Thiền cũng tưởng tượng thấy đủ loại ánh sáng lung linh huyền ảo.
Thư Vô Khích ngồi bên cạnh y, rất yên tĩnh, phảng phất như không tồn tại.
Lộ Tiểu Thiền cảm thấy tất cả những thứ này giống như giấc mộng.
Y cảm thấy bản thân vốn bị chú định là một tên ăn mày, một ngày nào đó sẽ bị bệnh, không động đậy được nữa, không còn khí lực đi ăn xin, liền vùi ở trong một góc không ai nhìn thấy, dừng lại hô hấp của chính mình.
Nhưng Thư Vô Khích xuất hiện, hắn không giống với tất cả những người mà y từng nghe qua, cảm thụ qua.
Hắn không nói dối, hắn rất ít nói chuyện, thế nhưng hắn lại đối với mỗi một bước đi, mỗi một bữa ăn của Lộ Tiểu Thiền cẩn thận cực kì.
Điều này làm cho Lộ Tiểu Thiền bỗng nhiên thật tò mò, cái người mà Thư Vô Khích từng nói qua khiến hắn vẫn luôn một mực chờ đợi kia, là người thế nào?
Y tốt đến bao nhiêu, mới có thể khiến cho Thư Vô Khích vẫn luôn chờ đợi?
"Này, Vô Khích ca ca."
"Làm sao vậy? Đói bụng?"
Lộ Tiểu Thiền nở nụ cười: "Có phải ở trong lòng ngươi, ta ngoại trừ ngủ thì chính là ăn?"
"Còn có xem náo nhiệt cùng lo chuyện bao đồng."
"Vậy ta hỏi ngươi một vấn đề, ngươi coi như ta lo chuyện bao đồng đi. Cái người mà ngươi một mực chờ đợi kia, là người thế nào? Ngươi nói cho ta nghe một chút, ta ngày sau nếu có đụng phải, nói không chừng có thể nhận ra."
Một chùm rồi lại một chùm pháo hoa bay lên bầu trời đêm, rầm một cái nở rộ, ánh sáng của pháo hoa đem khuôn mặt tươi cười của Lộ Tiểu Thiền biến thành đủ loại màu sắc.
"Y... là người mà ta làm thế nào cũng không hiểu được." Thanh âm Thư Vô Khích lẫn vào trong từng tiếng pháo "bùm bùm" vang lên trên không trung, nhiễm phải khói lửa nhân gian.
"Làm sao lại không hiểu, ngươi nói cho ta nghe một chút, ta giúp ngươi phân tích, nói không chừng ngươi liền hiểu được!"
Lộ Tiểu Thiền kéo kéo khóa Tiên Lăng, cổ tay Thư Vô Khích bị y lôi kéo hơi nhấc lên.
"Năm đó ta muốn phá một cửa ải lớn, y bị đưa đến trông chừng ta, để đề phòng ta tẩu hỏa nhập ma."
Lộ Tiểu Thiền ôm đầu gối, nhìn về hướng Thư Vô Khích, dù y không nhìn thấy bất cứ thứ gì, thế nhưng y biết Thư Vô Khích đang nghiêng mặt, nhìn y.
"Ha ha ha, ngươi lợi hại như vậy, nếu thật bị tẩu hỏa nhập ma, khẳng định càng lợi hại hơn. Y sao có thể trông chừng được ngươi?"
"Y cả ngày la hét tẻ nhạt, đòi xuống núi, nói ta lạnh như băng, đối xử với khách nhân như y không tốt."
"Oa, y không phải đến chăm sóc ngươi sao? Cả ngày ồn ào, không phải sẽ ầm ĩ đến ngươi? Vạn nhất ầm ĩ đến khiến ngươi tẩu hỏa nhập ma luôn thì phải làm sao?"
"Ta cảm thấy rằng ta đối với y là thật không quá tốt, nên đáp ứng đối xử tốt với y một chút."
"Làm sao tốt một chút?"
Lộ Tiểu Thiền nghĩ thầm, là giống như đối với y tốt như vậy sao?
—–
Editor lảm nhảm: người mà ngay từ đầu bị Tà thần Hỗn Độn nhắm trúng là Lộ Tiểu Thiền, không phải là Thư Vô Khích đâu a ~ Thư Vô Khích vừa cứng, vừa lạnh, vừa trơ trơ như tảng đá, Lộ Tiểu Thiền thì vừa trắng, vừa mềm, lại vừa thơm ~~
Ban đầu tui còn tưởng Thư Vô Khích là người sẽ nhập ma, vì chấp niệm của hắn với Tiểu Thiền quá sâu quá mãnh liệt, không ngờ sau cùng người nhập ma lại là Lộ Tiểu Thiền, có ai đoán được nguyên nhân là gì không?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...