Tạ Nhiên bị bắt trở về từ một khách sạn nhỏ.
Khách sạn vừa âm u lại vừa ẩm ướt, giấy dán tường diễm tục hồng nhạt loang lổ bong tróc, còn sinh nấm mốc, TV chỉ là vật bài trí, trong phòng ngoại trừ một chiếc giường ra thì chỉ có một cái ghế tay vịn.
Khương Mục âm thầm nhíu mày, đôi mắt màu xanh xám không chút ấm áp nhìn về phía Tạ Nhiên đang cuộn chặt mình ở trên giường.
Tạ Nhiên từ sinh ra chưa từng phải sống ở một nơi bẩn như vậy, cậu giống như một chú nai con xông nhầm vào rừng khuya, ngồi trên chiếc khăn trải giường màu trắng ẩm ướt dơ bẩn, chỉ chiếm lấy một chỗ rất nhỏ, tất trên chân cũng chưa kịp cởi, nhút nhát sợ sệt đạp lên mép giường.
Ngay khi cậu nhìn thấy Khương Mục, mặt lập tức trở nên trắng bệch, cả đôi môi hồng nhuận cũng tựa như vừa mất máu.
Ánh đèn trong phòng khá yếu, nhưng cho dù là dưới ánh đèn như vậy, cậu vẫn xinh đẹp tựa như một pho tượng bằng ngọc, mỗi một tấc da đều trắng mịn mềm như sữa, chỉ dùng lực một xíu thôi là sẽ để lại vệt đỏ. Cần cổ trắng trẻo thon dài lộ ra khổi cổ áo sơmi, bên mặt còn giữ một vệt dấu hôn đỏ sậm, giống như một đóa hoa đang nở rộ ở trên làn da cậu vậy.
Dấu hôn đỏ sậm này khiến Khương Mục nóng nảy.
Đó là do hắn để lại. Nếu bạn đọc được dòng này, mong bạn hãy đọc truyện bên chính chủ, đừng đọc ở mấy trang ăn cắp.
Là hắn giữ Tạ Nhiên lại hôn điên cuồng, gần như để lại ấn ký ở mỗi một nơi trên cơ thể cậu.
Mà Tạ Nhiên tựa như mèo con bị ức hiếp tàn nhẫn, tiếng khóc yếu ớt, đôi tay vô lực quàng lên trên vai hắn, chân còn nghe lời vắt quanh eo hắn nữa.
Chút nóng bức này khiến cảm xúc của Khương Mục hơi bình tĩnh xuống một chút.
“Nên về nhà thôi, Nhiên Nhiên.” Khương Mục đi qua ôm Tạ Nhiên lên, Tạ Nhiên khẽ kêu lên một tiếng sợ hãi, run run nằm trong lồng ngực hắn, nhưng lại rất ngoan ngoãn không dám phản kháng.
Từ trước tới giờ Tạ Nhiên vẫn luôn rất ngoan, cũng biết mình không thể nào chống lại Khương Mục, mười tám năm trước sớm chiều chung sống với Khương Mục, sự ỷ lại và thuận theo đối với Khương Mục đã khắc sâu vào trong xương cốt cậu rồi.
Khi cậu bị Khương Mục bế lên, thậm chí phản xạ có điều kiện mà túm lấy áo sơ mi của Khương Mục, tựa như lúc hai người bọn họ còn chưa trở mặt, Khương Mục ôm cậu về phòng vậy.
Cuộc sống vào trước năm mười tám tuổi của cậu hoàn toàn trái ngược với tình cảnh hiện giờ.
Trước năm mười tám tuổi, cậu là tiểu thiếu gia tôn quý của Tạ gia, tuy rằng ba mẹ mất sớm, nhưng hai người có để lại cho cậu một người anh nuôi—Khương Mục.
Một Khương Mục vẫn luôn ngoan ngoãn phục tùng cậu.
Khương Mục một tay vực lại Tạ gia, để cậu có thể tiếp tục sống những ngày tháng mưa gió vô ưu, cậu đã từng cảm thấy Khương Mục là người anh tốt nhất thế giới, cũng không hề cảm thấy Khương Mục chấp chưởng Tạ gia có gì là không đúng cả.
Cậu biết rõ mình không phải là cái gì nguyên liệu kinh thương gì cả, Tạ gia chỉ có ở trên tay Khương Mục mới có thể kéo dài. Cho dù người khác xúi giục, cậu cũng chỉ cười nhạt, trong lòng nhận định Khương Mục sẽ che chở cho cậu cả đời.
Rốt cuộc Khương Mục đối xử tốt với cậu như vậy cơ mà.
Nhưng sau cái ngày sinh nhật năm mười tám tuổi ấy, ngoài cửa sổ phòng cậu hoa rụng đầy đất.
Mà cậu ở trong phòng, ngay bên khung cửa sổ đó, bị Khương Mục ấn dưới thân mà va chạm.
Tạ Nhiên chỉ vừa nhớ tới ngày đó đã cảm thấy run bần bật, cậu ngẩng đầu nhìn thoáng qua Khương Mục.
Lúc này đã ra khỏi khách sạn, Khương Mục cứ quang minh chính đại ôm cậu đi về phía xe như vậy.
Dưới ánh mặt trời mờ nhạt, Khương Mục tựa như Tu La vừa lạnh lẽo lại vừa đẹp đẽ.
Mẹ của Khương Mục là mỹ nhân con lai nổi danh, Khương Mục cũng kế thừa vẻ đẹp của bà, làn da trắng đến mức gần như trong suốt, con ngươi màu xanh xám lạnh lẽo, góc mặt cực kỳ sắc bén, lại có một loại diễm sắc bức người, bờ môi mỏng đỏ hồng mà mềm mại, mang theo hương vị câu nhân.
Hắn còn nuôi một đầu tóc dài mềm mại, là Tạ Nhiên đã xin hắn nuôi khi còn nhỏ, nói hắn để tóc dài đẹp, giống tiên nữ.
Thế mà hắn cũng nghe theo.
Hiện giờ mái tóc dài của hắn dán sát vào gương mặt của Tạ Nhiên, mềm mại mà lại lành lạnh tựa như tơ lụa, có một chút hương thơm của bạc hà ủ tuyết.
Tạ Nhiên không có tiền đồ khịt khịt mũi, cậu cực kỳ quen thuộc với hương vị này, khi còn nhỏ mỗi ngày cậu đều cuộn tròn nằm ngủ ở trong lồng ngực Khương Mục.
Khi đó Khương Mục bảo cậu cứ yên tâm về mọi chuyện.
Nhưng cậu chưa chìm đắm vào trong dòng cảm xúc quá khứ được bao lâu.
Bởi vì Khương Mục đã đặt cậu vào trong xe, ghế sau rất rộng, mà cậu thì lại gầy, ngả cả người xuống cũng sẽ không ước thúc.
Sau đó cậu thấy tài xế xuống xe, vị tài xế với gương mặt xa lạ mà cậu chưa từng gặp qua, rời đi.
Trong xe chỉ còn lại cậu và Khương Mục.
Khương Mục đóng cửa xe lại, mà hắn cũng ngồi vào trong xe.
Mùi bạc hà lạnh như băng ở trong xe lại càng nồng, sắc mặt Khương Mục hoàn toàn không có biến hóa, ngón tay thon dài trắng muốt tựa như miếng ngọc bắt đầu tuần tự cởi bỏ cúc áo sơ mi màu đen của mình.
Hắn liếc mắt nhìn Tạ Nhiên một cái.
Tạ Nhiên không tự chủ được cuộn tay lại thành một nắm, Khương Mục hiểu rõ cậu tới cỡ nào, cậu cũng hiểu rõ Khương Mục tới cỡ đó.
Đặc biệt là sau khi cùng chung chăn gối với hắn trong bốn tháng.
Quả nhiên, giây tiếp theo, cậu đã bị Khương Mục kéo vào trong lồng ngực, đôi môi mỏng mềm mại kia của Khương Mục áp lên, đầu lưỡi cũng với vào trong miệng cậu, cuốn lấy đầu lưỡi của cậu càn quấy khắp nơi.
Thân nhiệt Khương Mục vẫn luôn duy trì độ lạnh, nhưng nụ hôn của hắn lại ấm nóng.
Quần áo của Tạ Nhiên bị lột xuống dưới, Khương Mục bật đèn trên nóc xe, ánh đèn màu vàng ấm cúng hắt lên làn da trắng nõn của Tạ Nhiên, càng khiến cậu giống như một khối bơ hòa tan, nhút nhát sợ sệt cuộn thân mình, đang cắn môi dưới, đôi mắt đen nhánh mang theo hơi nước.
Cậu rốt cuộc vẫn còn ngây thơ non dại, nhìn Khương Mục cầu xin, giống một chú nai con đang khẩn cầu thợ săn thả mình đi.
Khương Mục bị ánh mắt này của cậu liếc một phát, lập tức có phản ứng.
Hắn vừa cắn cái tai mềm như bông của Tạ Nhiên, vừa hàm hàm hồ hồ kêu lên nhũ danh của Tạ Nhiên, “Nhiên Nhiên.”
Cũng không rõ là ôn nhu hay là lạnh nhạt.
Tạ Nhiên tức khắc sống mũi cay cay.
Độ ấm trong xe cũng lập tức tăng lên.
Mặt cậu cũng bị Khương Mục bóp, muốn cậu quay mặt qua, hai đôi môi ẩm ướt dán chặt vào nhau. Ăn cắp hãm lòn x1, ủng hộ ăn cắp hãm lòn gấp đôi, vì thế chúng ta không nên hãm lòn, ghé wp chính chủ rồi đọc truyện nha.
Nếu có người đứng ngoài cửa xe vào lúc này, có lẽ chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn ra trong xe đang phát sinh chuyện gì, hơn nữa Khương Mục sợ Tạ Nhiên khó chịu, còn mở một khe nhỏ trên cửa xe, tiếng rên rỉ nhỏ vụn liền truyền ta từ khe hở hẹp hòi kia, tan vào bầu trời đêm.
Mơ hồ có thể nghe thấy một tiếng kêu mềm như bông, mang theo tiếng khóc nức nở, “Anh trai…”
Ngay từ đầu chỉ là nhỏ giọng mà kêu, lúc sau không biết xảy ra chuyện gì, mang theo chút gì đó hoảng loạn, dần dần không còn tiếng kêu nữa, chỉ nghe thấy một chút tiếng nước ái muội, cùng tiếng môi lưỡi quấn quýt.
Chờ cửa sổ xe lại hạ xuống một nửa, sắc trời đã tối hẳn, ánh trăng đã rọi đầy đất.
Khương Mục trần trụi nửa người ngồi trên ghế sau, khác với vẻ văn nhã lãnh diễm bên ngoài, thân trên của hắn cực kỳ rắn chắc, cơ bắp rõ nét bao trùm thân hình, không phải là cái kiểu giống như ở phòng tập thể thao, mà là do vật lộn mài rũa rèn luyện ra.
Tạ Nhiên vẫn đang nép vào người hắn, đầu dựa vào vai hắn, cái áo khoác màu đen của Khương Mục khoác lên trên người cậu, bên dưới lộ ra một đôi chân thon thả mềm mại, mắt cá chân không hiểu sao lại có điểm xanh tím, cuộn tròn ở bên nhau.
Khương Mục sờ sờ trán cậu, có hơi lạnh, nhưng tay vẫn ấm, Tạ Nhiên đã không còn sức lực mở to mắt, tựa vào vai hắn ngủ li bì.
Tài xế không biết đã trở lại ghế lái từ khi nào, màng chắn che kín quang cảnh ở ghế sau, nhưng tầm mắt của gã cũng hoàn toàn không dám liếc ra sau, an an phận phận lái xe trở về Tạ trạch.
Muốn đọc truyện mà không bị quấy rầy thì ghé nhà chính chủ để đọc nha.
Nơi bọn họ ở, vẫn lấy tên là Tạ trạch, mà không phải là Khương trạch.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...