Thế là cả tiết đó tôi chỉ biết úp cái mặt mình xuống bàn chứ chẳng dám ngẩn cao đầu lên giống như môn toán, còn bọn bạn được nước bọn nó cứ trêu mãi không mệt hay sao ấy, nỗi nhục của người ta mà đụng chạm hoài. Khổ thân gì đâu.
Suốt tiết anh văn tôi cũng được ông thầy để ý và dành tặng một câu “cậu kia về ôn lại anh văn cấp 1 và 2 nhé “ nhục chưa từng thấy. Học lớp 10 bị bắt ôn lại cấp 1, cấp 2 chẳng phải nói tạch ra là học lại luôn đi, thật ra trình anh văn tôi lúc đó nó cũng bá đạo thế đấy. Tự nhủ với lòng phải quyết tâm học anh văn để trả mối nhục này nhưng suốt cấp 3 tôi không thể nào làm được cái kì tích ấy.
-Tùng…tùng..tùng– Tiếng trống kết thúc hai tiết đầu, báo hiệu giờ ra chơi 15’
Khỏi phải nói tôi mừng còn hơn được mẹ cho bánh chứ chẳng đùa thoát khỏi cái môn ám ảnh này,bọn bạn trong lớp nó rủ ra ngoài chơi cái trò chọi cọc, tôi quất luôn vì lâu quá rồi từ năm lớp 7 chưa chơi lại cái trò này. Những năm đó cứ có kèo tôi lại là người ghi điểm cho đội, đem về thành tích bất bại cho lớp.
Phổ biên về trò chơi này một tý ấy bạn chưa biết về trò này :
Hai đội có số người bằng nhau, kiếm một cái sân thoáng, rộng lớn chia làm hai bên với diện tích bằng nhau, lấy một cái vạch thành đường ngang làm ranh giới giữa hai đội. Muốn chơi được trò này phải có cái cọc, nó được làm bằng dây thun. Ra chợ mua hoảng 10 ngàn dây thun về sau đó lấy mấy cọng dây thun bỏ vào một sợi dây bằng vãi rồi cột lại thành hình tròn. Thế là được cái cọc. Lấy cái cọc đó chọi qua chọi lại, số người tham gia bên hai đội được chạy trong cái diện tích vẽ sẵn và không được qua phần sân của đối phương. Nam nữ đều chơi được hết, nếu có nữ thì rất là vui.
Luật chơi : Khi bị đối phương bên phần sân bên kia chọi trúng vào người thì về làm tù, người ở tù vẫn tham gia trò chơi rất thú vị, người này có quyền được trở về sân khi đồng đội ném cọc qua mà chọi trúng 1 người bên đối phương. Người ở tù sẽ có 1 chỗ ở cuối phần sân đối phương. Khi nào có một trong hai đội chọi chết hết được các người tham gia của đội kia thì sẽ chiến thắng một kèo. Một trận thi đấu có thể kéo dài hay ngắn tùy thuộc vào trình độ, số người tham gia mỗi bên đội không quá 15 người. Phần thưởng là nước ( chúng tôi thường chơi ai thua sẽ khao nước hết ).
Tôi đang buồn vì sự nhục nhã môn anh văn lúc nãy nên chạy qua chạy lại, không buồn mà chụp cọc,tuy đã bỏ nhiều năm nhưng “ phong độ là nhất thời, đẳng cấp vẫn mãi mãi” nó cứ ngự trị trong người tôi. Không biết sao một lát thì cái khoảng sân còn lại rất đông người, tôi nhìn thấy ba em ấy đang cầm chai nước suối dồn ánh mắt về tôi,chắc bị ba người đẹp này thu hút đây mà. Đội tôi nó chết hết chỉ còn hai thằng,tôi và nhỏ H.
-Hehe chọi không trúng đâu – Tôi lè lưỡi nó.
Nhỏ H cứ chạy theo tôi hoài, cái trò đại kỵ nhất là tập hợp lại đông người khó mà né cọc và chụp cọc. Thế là tôi đưa ra mưu chạy theo đường chọi của cọc cho con nhỏ H nó về bên kia ở tù cho khỏe, dễ để khẳng định đẳng cấp của mình.
-Né nè con –Thằng Đ vênh mặt
-Hehe
-Víu
-Chết cha mầy nè.
Vừa thấy nó cọc đang đi theo hướng mình, tôi đứng một chỗ không cử động, thằng này cũng khá chứ nó chọi ngay luôn,nhỏ H núp sau lưng tôi :
-Xin lỗi nhé, hehe – Tôi lẩm bẩm.
-Á – Nhỏ H kêu lên
-Hehe
-Hứ ! Ông chơi được lắm – Nhỏ H phụng phịu nói.
Tôi lấy cọc lại gần đến ngồi hẳn xuống thế là cọc đi thẳng vào bụng nhỏ H, không ngờ mình ác thế nhỡ.
-Hehe còn mình mầy làm sao đấu lại 4 anh đây.
Bên nó lúc này còn thằng C, thằng T, thằng Đ, với thằng K do lúc nãy bên tôi chấp, nếu muốn thắng bốn thằng này phải dùng kế đặc biệt là thằng T và C hai chú này theo tôi Nam chinh Bắc phạt nhiều năm bên đẳng cấp không thua gì mấy tôi.
-Vèo – Thằng C chọi tầm thấp dưới chân.
-Phụp – Tôi liều mình chụp cọc và kết quả trong tay.
-Hehe, chú chưa đủ trình đâu.
-Chọi qua
-Ném qua đây
-Cho tao về
Bọn thằng S, thằng H, nhỏ H, nhỏ K.O… bên kia đang nhốn nha nhốn nháo hẳn lên khi thấy tôi có cọc, thôi thì cho 4 thằng này chạy chơi.
-Ê, chạy tù nhé bọn bây, keke – Tôi nói rồi cầm cọc chọi cao lên trên không.
-Ok chú
-Ác mầy
-Cụ tổ mầy Tơi
Bốn thằng nó chạy như trâu điên trong vòng 3 phút khi đội tôi hành hạ bằng cách chọi qua chọi lại cho bọn nó chạy.
-Véo
-Binh
-Hay quá chú ơi
-Tổ cha thằng T
Thằng K hậm hực về bên tôi ở tù sau cái cú nó đưa cái lưng ra chạy, thế là bị cho 1 phát vào cái lưng.
-Hehe đến lượt chú nè – Thằng T cười nham nhở
Thôi rồi nó sử dụng cách cũ bắt tôi chạy qua chạy lại như chong chóng :
-Có ngon chọi tao đi
-Đéo, keke –Thằng K nở nụ cười đắc chí
-Đệch
Tôi chỉ biết chạy và chạy nếu không muốn bỏ tiền ra khao nước cho bọn kia, chạy muốn lòi bản họng ra chứ chẳng đùa, giữa chiều lúc đó khoảng 2h30 cũng còn nắng lọt qua mấy khe cây, mồ hôi bắt đầu đỗ. Bên đó đang còn số đông, sử dụng cách này làm kiệt sức nên thôi con người chấp nhận con người chứ chẳng con trâu, tôi đứng lại ngồi phịch xuống ăn 1 phát vào bụng.
-Phịch
-Haha thắng rồi.– Thằng T phò vui mừng khi hạ được tôi
-Hehe có nước uống. – Nhỏ H tỏ ra mãn nguyện
-Anh cảm ơn mấy chú – Thằng C cờ hó chọc tức đây mà
–Cảm ơn cậu nhé –Nhỏ Q tỏ ra thích thú
-Uống nước chùa – Thằng S miệng rộng lại đưa tay đỡ tôi dậy
-Hehe cảm ơn nhé lớp trưởng – Nhỏ Tr bơm đểu.
-….
-….
Đội nó ai cũng vui vẻ hết, chỉ có bọn tôi mặc xú xị mà mất 5 ngàn bỏ ra khao nước cho bọn nó.
-Hix…Xui thật.
Đoạn này một tý ra đảo vì không được 3 nàng cho phép ^_^
~Đang ngồi xuống gốc cây mà thở thì có mùi hương dịu nhẹ ở đâu đó phản phất quanh gốc cây mà tôi đang ngồi, làm cho dễ chịu con người gì đâu, ngước mặt lên nhìn xem đó là ai thì một dáng người mảnh mai ngồi kế bên tôi kèm theo là đưa chai nước suối mà lúc nãy nhìn thấy :
-Nước nè uống đi cậu – Giọng nói thanh thót của người con gái ấy.
-Hihi, cảm ơn cậu nhé – Tôi nhận lấy.
Ngày hôm nay không thể nào gọi là xui được, người con gái xinh đẹp đưa nước cho tôi không ai khác mà người lúc sáng cho rằng xếp vị trí no.2 của lớp đó chính Diệp Thanh Mai. Không biết sao mà lần đầu tiên gặp nhau tôi có cảm giác thân quen đã từ lâu với người con gái này rồi, không lẽ gặp gái đẹp là tôi bắt làm quen ta^^. Giống như hai người con gái kia, em cũng xinh đẹp lạ thường, quyến rũ, giọng nói thanh thót như chim nghe mà cứ thích thú. Có lẽ bảng xếp vị trí sắc đẹp của tôi có một chú thay đổi như thế này : vị trí no.1 Bạch Yến và Như chiếm rồi cả trường này không ai có thể thay thế được, vị trí no.0,99 ( gần 1 ^^) là Thanh Mai.
Hai đứa tôi ngồi nói chuyện với nhau một lát sau thì tiếng trống vào học lại vang lên, nói chuyện với em cũng thoải mái chứ bộ nhưng cái sự hiểu ý nghĩ của tôi thì Như và Mai thua Bạch Yến một bậc chứ chẳng đùa. Người con gái sắc xảo lạ thường, có thể nói đoán được suy nghĩ của người khác.
Một người con trai với một người con gái mảnh mai xinh đẹp đang ngồi ở một gốc cây trường, những ánh nắng của buổi chiều không thể tỏa nắng qua những hang lá của cây đó nhưng người con gái ấy có thể như một mặt trời tỏa nắng khấp khu đó. Hai người nói chuyện vui vẻ với nhau nhưng đâu biết rằng ở đằng kia cũng có một người con gái xinh đẹp không thua gì người ấy đang đứng nhìn hai người và trên tay cầm trai nước suối. Ở trên lầu đứng trước phòng học nơi có thể nhìn ra chỗ gốc cây đó cũng có một người con gái xinh đẹp vô cùng đang nhìn về phía đó với những suy nghĩ, những cảm xúc không thể nào diễn tả được, có thể nói với người con gái đó dòng cảm xúc đó từ nhỏ đến cái ngày vào năm học này chưa hề tồn tại nhưng đến khi gặp cậu ta thì cái cảm xúc ấy cứ dâng trào. Đến cái người sở hữu cảm xúc ấy chẳng phải nói làm sao cho nên lời, đến bản thân còn không hiểu nói thì ai hiểu nổi chứ. Một người con trai không có gì giỏi cái, chỉ được ăn nói lưu loát, có thể nói một chút là dễ thương, gia đình rất bình thường, đẹp trai không bằng ai nhưng học thì chắc gì có ai bằng. Ba người con gái, mỗi người mỗi vẻ mỗi tính cách nhưng họ đều có chung một sắc đẹp quyến rũ lòng người, một sắc đẹp của tuổi học trò, làm cho ai gặp phải cũng chú ý nhìn nhưng trong 3 người họ lại tồn tại một cái cảm giác khó tả về người con trai kia, dù cho cậu ta bình thường giống như đám người theo đuổi họ. Người theo đuổi họ, giàu có, công tử, thiếu gia, học hành thì có thể nói rất giỏi nhưng họ có thèm để ý đến đâu chứ nói chuyện đem nước mời. Còn cậu con trai kia thì đó giờ không theo đuổi ai cả mà chẳng có ai theo đuổi. Khó mà lý giải sự đời này được.
Hết cái đoạn bị cấm rồi đấy @_@ Amen phá ” lệnh ” không biết có bị trảm không ^_^
Tôi lếch thân vào lớp trong tâm trạng vui vẻ không còn luyến tiếc sự ra đi của 5 ngàn vô uổng kia. Ba tiết sau cũng chỉ ngồi nói chuyện chơi vì tuần đầu tiên đi học chủ yếu để quen trường quen lớp rồi trò chuyện giữa thầy cô và trò để hiểu nhau hơn.Tôi cứ đưa mặt qua nói chuyện với thằng T, chán thì úp mặt xuống bàn. Nói về ba người con gái đó thì họ cứ bị tra tấn bởi mấy thằng con trai kia chả ai cứu. Thấy ba người họ lần lượt bị người này đến người kia “ điều tra “ còn hơn hai ông anh bá đạo nhà tôi thì bắt đầu ngao ngán giùm thay nhưng mà ai kêu đẹp làm gì cho nhiều quá làm gì, chẳng phải xấu xấu như tôi thì không bị ai quấy rầy sao.Hehe ^^. Xấu cũng có tội, mà đẹp cũng có tội. Đời nó nhọ đến thế đó.
-Tùng…tùng..tùng– Tiếng trống mà học sinh nào cũng mừng vì tiếng này báo hiệu một ngày đi học kết thúc.
-Oầy… – Tôi vun vai tỏ vẻ mỏi mệt , rổi bỏ xếp tập lại ngăn nắp.
-Hihi – Tiếng cười khúc khích ở trên bàn tôi.
Tôi nghe thấy quay mặt lên thì bắt gặp hai khuôn mặt xinh đẹp đang quay nhìn cái hành động xấu hổ vừa rồi.
-Rõ làm biếng– Như nhìn xuống rồi mở giọng đầy ấm áp nói.
-Hihi – Em ấy thì vẫn cười làm tôi muốn kiếm một cái lỗ chui xuống cho xong chứ chẳng dám ngẩn cái đầu lên nói chuyện với bàn dân thiên hạ.
Thế là sau một hồi làm thủ tục dặn dò lớp rồi chào đến tiết mục chia tay chia chân của lũ học trò chúng tôi :
-Bye, mai gặp– Như chào Bạch Yến có vẻ hai người này thân lắm.
-Hihi, chào.– Bạch Yến cũng đáp trả.
Tôi thì nhìn em ấy xong cười xã giao nhưng cái mặt lạnh lùng đấy một lần nữa được thấy :
-Oầy, năm trước gặp đâu có lạnh lùng thế đâu không lẻ từ bắc cực về ta – Tôi ngu ngốc thầm nghĩ.
-Này nhanh lên – Giọng nói ấm áp làm cho tôi tỉnh mơ giữa ban ngày.
Tôi đèo Như về,trọng lượng của hai đứa không gọi là bao nhiêu nên có phần nhẹ nhàng đạp xe. Như khoảng 45kg cao 1m65 nói chung thân hình chuẩn chứ chẳng đùa.
-Người gì đâu mà nặng quá – Tôi nặng từng tiếng ra vẻ nặng nề để trêu em.
-Này, có tá người muốn chở mà không được đấy nhé – Như kháng cự ngay và bị dính vào cái bẫy tôi cài sẵn.
-Ui trời ạ, con có nghe nhầm không, xấu thế kia ai mà thèm – Tôi cà rởn tiếp.
Ở trên kia…
-Còn hơn thế nữa con ạ. Có phúc lắm rồi đấy – Ngao ngán trả lời không biết thằng nhóc có nghe không nữa.
Ở dưới này…
-Ờ, thì tôi xấu để rồi ai kia xem – Như nói xong rồi huýt dài.
-Haha.
Tôi cười hả hê trước thái độ của Như vì bị dính bẫy, em còn đeo kính và tóc thắt bím nên mất đi một tý vẻ đẹp trong sáng kia. Nhưng không ngờ Như lại véo một cái vào hông rõ là đau.
-Ui..za chế ttôi rồi – Tôi dừng xe lại xoa xoa cái hông.
Nói gì nói chứ con gái gì đâu véo cái hông muốn thấy ông trời nó đau điếng một phát như súng bắn chứ chẳng đùa, tôi bắt đầu sợ cái chiêu véo của em rồi nên chẳng dám cười tiếp,chỉ tội nghiệp cái hông.
-Này thì trêu tớ – Như lạnh lùng đáp.
-Nhịn con gái không chấp – Tôi hất mặt
-Ờ, con gái vũ khí bí mật đấy – Như lườm tôi bằng ánh mắt sắc kẹo rồi nói.
-Thôi…thôi về- Đành xuống nước với người con gái thông minh sắc xảo kia.
Buổi chiều đầu tiên của người vào học cấp ba, hai người trên một chiếc xe đạp, cười nói rộn rã vui tươi, những ánh nắng ấm áp cuối ngày chiếu gọi trên những cành cây phượng bên hai vệ đường, có chút gì đó thoáng qua rồi chợt đi. Hai người kia đâu có biết mọi thứ xung quanh, có rất nhiều người để ý đến họ, tới cô gái xinh đẹp kia và anh chàng đào hoa. Một buổi chiều đầy thơ mộng của tuổi học trò.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...