Tôi hốt hoảng mếu máo la lên, cả lớp dòn về nơi ấy :
- Mẹ ơi…….Huhuhu – Tôi khóc gọi mẹ
- Gì vậy con
- Sau dưới chân con rỉ máu màu vàng nè.. huhu…. Chết con rồi – Tôi mếu máo nói
Mẹ tôi hoảng hồn chạy lại.. .và nhìn xuống dưới… rồi bổng nhìn sang anh ba mặt đang ngáo ngáo. Mẹ phì cười:
- Con hư quá vậy G. – Mẹ trách yêu
- Dạ con sợ mẹ…huhu.-Mắt anh ba đã ngấn lệ chuẩn bị tuông trào.
- Mẹ ơi, con sao thế..hức…máu..màu..vàng nữa cơ…anh ba sợ đâm con à. Huhuh. – Tôi không biết lúc đó ngu ngốc đến thế ^^, bây giờ phải phì cười vì sự ngu ngốc đó
- Hai cái thằng này. Anh ba mầy sợ quá “ xả nước “. Chứ có phải máu gì đâu, máu màu đỏ con ạ.-Mẹ tôi dùng mặt hình sự nhìn tôi nói.
Sao khi mẹ nói, cả lớp bỗng bật cười. Tôi dự là có chuyện chẳng lành nên nhìn sang anh ba mặt đang đỏ chắc có lẽ vì ngượng và hàng lệ đã tuông rơi. Tôi nhìn xuống dưới ghế anh ba thì phát hiện ra “ dòng nước màu vàng “ từ trong quần mà ra. Đã hiểu và cũng hiểu chắc là do lúc đầu, tôi không thể nhịn cười mà phát ra cười làm anh ba nhục lại thêm nhục. Cười xong mới nghĩ đến sự ngây ngô của mình mà đã giết người anh yêu quý bằng một vũ khí có công nghệ tàng hình tiên tiến nhất lúc bấy giờ làm anh ba muốn chui xuống đất. Qủa này tôi chơi hơi cay, nhưng có phải tại tôi đâu. Chắc ông anh sẽ không phục, và trả thù, mà thù này trả mười năm chắc không hết. Tôi biết đã sai nên nhịn cười hẳn, bối rối nhìn ổng, xem độn thổ chưa ^^, hình như ổng có giác quan thứ sau hay sao ấy, quay mặt lạ nhìn tôi bằng ánh mắt tên lửa “tochanham”. Làm tôi đây phải e dè, có 7 phần công lực sợ ổng.Anh hai đang thấy “nhà cháy” đành qua cứu chữa. Ác vãi cười nãy giờ bây giờ mới qua, không biết đỗ nước hay đỗ dầu đây.
- Thôi, bỏ qua đi. Tại thằng T nó ngu.
-Axxxxxxxxxxxxxxxxxx. Dám nói tôi ngu……………… Mượn súng bắn đây mà. – Tôi hét trong bụng.
- Nó mà ngu.-Anh ba nhìn tôi bằng nửa con mắt.
- Dù gì mầy cũng hư quá G. – Anh hai bắt đầu sử dụng quyền của người anh cả.
Mẹ cũng thấy tình hình cuta và cute đang diễn biến căng thẳng, nên đành dùng biện pháp giảng hòa.
- Cô à !thông cảm cho thằng nhỏ, nó nhát thế. Thôi cô cho 2 anh nó ngồi ở hai đầu, rồi kêu một em gái ngồi giữa tách hai đứa nói ra.
- Dạ.- Cô nghe lời mẹ tôi nhìn vào danh sách lớp…Em Võ Hoàng Yến Trang ngồi giữa hai bạn này nhé.
- Dạ. – Tiếng nói bên dãy bên kia.
- Vậy là xong, bữa nay nhận lớp, sắp xếp chỗ ngồi cho các em, các em có thể ra về. Nói với phụ huynh thứ hai đưa các em đi học chính thức. Cô cảm ơn.
Cả lớp đứng dậy ra vè. Tôi đưa mắt nhìn con nhỏ sắp phân chia “ biên giới “ để biết mặt. Nó đi ngang tôi cười. Và một lần nữa trong ngày.
- Oimaoi……. Số trời hay sao mà bữa nay toàn gái xinh không vậy nè. Amen ( Kêu trời mà xưng amen “ chúa “.. công nhận lúc đó bá đạo thật ). Tôi nghĩ thầm trong bụng mà cái mặt phản chủ miễn gặp gái xinh là ngơ ngơ ra
Khi nó bước ra khỏi cửa thì tôi nghe tiếng cười khúc khích của nó, đoán chắc là vẻ mặt của tôi.
- Xinh mà khùng.- Tôi lảm nhảm cái miệng
Vừa nói xong thì “ cú thần cú “ bay vào đầu, đau điếng.
-Ui dzza…Thằng nào cú bố thế.- Đang ngắm gái ngon lành nên không để ý ở ngoài
- Bố mầy ở nhà, về mầy thấy gái là phê như thuốc ấy. Mẹ đang đợi kìa. – Anh hai bực dọc nói.
Tôi mới nhớ ra nãy giờ để mọi người đang đợi ngoài kia.Vội vàng chạy ra, anh ba tôi đi từ từ mà chụm chân lại giống như sợ bị rớt… rớt….nước nữa @@. Nhìn ổng đi mà không nhịn được cười.
- Về nhà tao làm thịt mầy nè T. – Anh ba nói với sát khí văng tung tóe, sợ vãi.
- Hic,.. em đâu cố ý. – Tôi giả nai tơ, dụi dụi mắt.
- Mầy hư quá G à, anh bai mà đi tè trong cả quần. – Mẫu thân cứu tôi và không quên trách yêu anh ba.
- Hic..mẹ cứ binh nó.. nó hư cho xem… tại con sợ chứ bộ. – Anh ba nói.
- Mỗi lần sợ là nó xả nước mẹ à. Hahahaha…. Anh hai ác vãi bơm đểu.
Tôi không thế nhịn cười, đành cười thành tiếng và mẹ cũng vậy, làm một phen anh ba người. Thù này chắc ổng phải trả. Nghĩ tới là phát sợ, ông này trả thù kinh lắm.
Về đến nhà ba thằng quý tử ăn cơm tắm rửa rồi đi ngủ trưa. Nằm chung một giường ngủ, chìm vào giấc ngủ mê ly. Đang mơ gặp con bé Trang và tôi đang nói chuyện thân mật…. ôi ngủ rồi mà trời còn ban giấc mộng đẹp..đang trong tình cảnh giấc mộng đẹp….thì cái gì nhột nhột ở lưng…………..á…………..con gì cắn thế. Tôi ngồi dậy quậy túa xua,làm hai thằng anh cũng phải thức theo :
- Gì vậy T. –Hai ổng dụi mắt đồng thanh hỏi
- Cái gì trong áo em, anh xem giùm… a … a… cắn đau quá. – Tôi nói lớn
- Trời mầy ở dơ vậy T, ăn ở sau mà để kiến bò vào làm tổ trong đây này. – Anh ba mặt vẻ bơm đểu tôi
- Ác…Bắt ra giùm em cái…Cắn đau quá..
- HOK. – anh ba trả lời
- Ặc.. người gì mà ác thế. Anh hai cứu em. Huhuh. – Nhìn anh hai với ánh mắt cầu cứu
Anh hai nhẹ nhàng bắt từng con, anh ba thì nằm ôm bụng mà cười, nhìn là muốn bay vào ột phát vào mặt. Vẫn là anh hai tốt nhất và thông minh nhất :
- Sao kì vậy thằng T nằm giữa, kiến cắn bò vào cắn nó sao không cắn hai anh em mình nghỉ.-Anh hai đưa tay lên vuốt râu, mà éo có thấy một cọng râu.
- Ai biết, chắc do nó ăn ở ác quá mà. – anh ba thản nhiên như thằng điên vừa trốn viện.
Lúc đấy tôi chợt nhận ra điều gì đó và trong đầu các bóng đèn đều nổ rụp rụp.
- Anh ba chơi kỳ nha trả thù em còn gì nữa. – Tôi phán ngay cho nó nóng.
- Ê, Tao không có. – ổng chối ngay.
- Anh không có thì ai làm – Tôi vênh mặt hỏi.
- Thằng này tao bảo không có. – Vừa nói vừa cười đểu vê lờ.
- Anh……….-
Do không có bằng ,không chứng nên tôi đành im lằng trước cái mặt đểu của ổng.
- Thôi, bỏ qua anh mà biết thằng G làm thì anh méc bố cho no đòn. – Anh hai chọn phương pháp chuẩn vãi.
- Dạ. keke..kỳ này cho chết. Nát mông luôn – Tôi chen vào.
Nói gì nói chứ,tuy là ba anh em tôi học võ từ nhỏ, nhưng khi nghe nói bị đòn đều ngán ngẩm.Anh hai tôi thì học Việt võ đạo và võ công an, anh ba thì cứ teakwondo mà xúc. Tôi thì luôn thường hưởng những gì của hai ông anh, nhưng chủ đạo là Vịnh Xuân của ông nội và đi học teakwondo ,vovinam cùng hai ông anh. Nên tinh hoa được kết hợp cho tôi.
Tất cả đối thủ chiêu thức ở ngoài cả ba anh em tôi không ai sợ chiêu gì, nhưng về đến nhà rồi thì sợ nhất vẫn là hai đối thủ nặng ký với tuyệt chiêu “ gia truyền “. Làm ba anh em tôi khi nghe nói đến nó phải khiếp sợ, mười phần công lực giảm xuống không còn tý nào, vận công thì không có tý nội công. Tuyệt chiêu “ Vó tre truy mông bổng pháp “. Nên anh ba tôi khi nghe đến đó phải chột dạ, ôm mặt vào gối mà ngủ, Tôi thì đi tắm.
Nói thì nói thế thôi chứ anh em yêu thương nhau đùm bọc lẫn nhau không hết lấy đâu ra mà méc. Một phần cũng là do tôi quá ngốc.
Thế đấy ngày đầu đi học đã chứng to được bản lĩnh của các “ con kiến mà cứ tưởng con hổ “ của chúng tôi. Ngày đầu đi học cả ba đều ôm một mối nhục bách xuyên tâm.Thứ hai chúng tôi đi học đúng như lời cô, lần này thì khá hơn, đã quen dần. Tôi có chút sợ nhưng không ai dám mất mặt như lần đầu. Ngày thứ hai, thứ ba,… đều trôi quá tốt đẹp. Với kỳ tích học tập không thể nào tốt hơn của ba anh em tôi.
Ba anh em tôi ai cũng cố gắng học giỏi để không phụ lòng của cha mẹ. Tôi thì giỏi toán lý hóa; anh hai thì chuyên toán, sinh , hóa; anh ba thì là định là Gia Cát Xoài nên chuyên văn, sử địa. Nói chung 13 môn, cả ba ngu nhất là môn anh văn, khỏi bàn cãi.
( Sao này đến cấp 2 ,3 thì mới biết nhá. Vì cấp 1 chưa phân ra như thế )
Thời gian 1 năm đã trôi qua, hai ông anh tôi bước vào lớp 2, tôi thì phải ngồi lại học lớp một. Tuổi thân vê lờ, sau này ăn nói với con cháu ra sao đây, không lẻ nói : “ Ngày trước ông học giỏi lắm, lớp một học hai năm “. Chắc kiếm trước cái lỗ rồi chui.Thế là tôi được học trước một năm. Vào lớp nhàn rỗi chỉ việc tám và tám. Nó cứ bình thường trôi qua như thế đấy, nếu k phải đến năm lớp 4 có một tý biến cố nhỏ là phải một lần nữa nếm mùi “ vó tre truy mông bổng pháp “ gia truyền.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...