Mộ Du Trầm bị cô nhìn chằm chằm như vậy thì cũng ngây người, môi mỏng khẽ mấp máy, không giấu được nỗi lo trong câu nói: “Nông Nông, em làm sao vậy?”
“Không có gì.” Thư Minh Yên đẩy anh ra, cô nở một nụ cười yếu ớt: “Bây giờ đang là thời gian làm việc, tôi thật sự phải về đây.”
Không chờ Mộ Du Trầm trả lời, Thư Minh Yên đã mở cửa phòng bước nhanh ra ngoài.
Cô sợ nếu mình chậm một bước thì sẽ không kiềm chế được sự tủi thân trong lòng, mà sẽ để lộ sự yếu ớt trước mặt anh.
Khi quay về đoàn phim, Thư Minh Yên cũng không còn tâm trạng lo chuyện có bị người khác phát hiện mối quan hệ của cô và Mộ Du Trầm hay không.
Ký ức như một thước phim cũ, bánh răng chuyển động ghép chúng lại thành những bức tranh trong tâm trí cô.
Khi đó Mộ Bách Uy là tổng giám đốc của tập đoàn Mộ Thị, ông ta không để tâm đến sự phản đối của gia đình, mà cứ kiên quyết khai phá đảo Hạc Liên, kết quả là ông ta đã đổ quá nhiều tiền tài vào nó, khiến chuỗi vốn của cả tập đoàn bị phá vỡ.
Nhà xưởng đình công, dân cư trên đảo Hạc Liên tụ tập gây rối, Mộ Thị gặp khủng hoảng, toà building sụp đổ.
Vì để cứu Mộ gia, Mộ Du Vãn đành phải nghe theo sự sắp xếp của ông cụ Mộ, đồng ý gả cho Giản Quý Bạch.
Nhưng Mộ Du Trầm kiên quyết không đồng ý hôn sự này, vẫn tự mình nghĩ cách.
Anh nói chuyện khai phá đảo Hạc Liên quả thật là rất mạo hiểm nhưng thu lại cũng rất nhiều, bây giờ phần mạo hiểm đã được Mộ Thị gánh vác hơn phân nửa, chỉ cần có người nguyện ý tiếp tục đầu tư vào đảo Hạc Liên thì sẽ nhanh chóng xoay chuyển được tình thế, lợi nhuận sau này sẽ vượt qua cả mong đợi.
Vì điều này, anh luôn đi sớm về muộn không ngừng kéo vốn đầu tư, bận rộn đến mức không thấy người đâu.
Hôm đó là thứ 6, sau khi tan học Thư Minh Yên vẫn chưa thấy Mộ Du Trầm về nhà, lúc ăn cơm cũng không thấy anh đâu.
Vì thế cô cầm sách vở xuống phòng khách ngồi trước bàn trà, vừa học bài vừa chờ anh về.
Mãi đến rạng sáng, Mộ Du Trầm người đầy mùi rượu trở về.
Kinh tế của Mộ gia gặp khó khăn, hầu hết người làm trong nhà đều bị cho thôi việc, chỉ còn lại dì Dung, nhà cũ to như vậy lại càng lạnh lẽo hơn.
Vì tiết kiệm, Thư Minh Yên chỉ mở đèn bàn trong phòng khách.
Dáng người nhỏ bé ngồi đó, chống cằm suy nghĩ câu hỏi khó trong bài.
Mộ Du Trầm nhìn thấy cô, mở đèn trần thuỷ tinh phòng khách.
Ánh đèn chiếu sáng căn phòng như ban ngày.
Thư Minh Yên ngẩng đầu, nhìn thấy anh thì hai mắt phát sáng: “Chú nhỏ, chú đã về rồi!”
“Con nấu canh giải rượu rồi, để con bưng lại đây nhé.” Cô chạy vào phòng bếp.
Cầm một bát canh giải rượu tới phòng khách, Mộ Du Trầm đang ngồi trên sô pha, lật xem bài vở của cô: “Tiểu Minh Yên, khuya vậy rồi mà còn học sao?”
Khi đó anh thích gọi cô là Tiểu Minh Yên, trong nhà chỉ có một mình anh gọi như vậy.
Thư Minh Yên đưa canh giải rượu cho anh, ngồi xuống ngay bên cạnh: “Con sắp lên cấp 3 rồi, việc học tập sẽ có nhiều áp lực hơn. Với cả, con muốn làm bài thuận tiện chờ chú về.”
Mộ Du Trầm trông rất mệt mỏi, nghe cô nói vậy thì hiếm thấy nở nụ cười, nhẹ nhàng xoa đầu cô.
“Những người khác đâu?” Anh hỏi.
Thư Minh Yên nói: “Bác nhỏ đến bệnh viện chăm sóc ông nội rồi, Tiểu Dữu và dì Dung thì đều đã ngủ.”
Mộ Du Trầm nhìn đồng hồ, đã sắp 1h rưỡi: “Khuya rồi, con cũng về phòng ngủ đi, bài tập mai rồi làm.”
“Vâng.” Thư Minh Yên ngoan ngoãn thu dọn sách vở của mình: “Chú nhỏ, chú nhớ uống canh giải rượu nhé, đừng thức quá khuya. Cứ vậy thời gian dài thì sức khoẻ không chịu nổi đâu, ông nội đã nằm viện rồi, con không muốn chú xảy ra chuyện gì.”
Ánh đèn sáng rực trong phòng phản chiếu sự chân thành và ân cần trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô gái, yết hầu Mộ Du Trầm khẽ chuyển động, bỗng nói: “Có phải gần đây trong lòng con rất sợ hãi không?”
Thư Minh Yên lắc đầu: “Có chú nhỏ con sẽ không sợ.”
Mộ Du Trầm dựa lưng vào ghế, đảo mắt khắp căn phòng: “Tiểu Minh Yên, chú nhỏ không kéo được nhà đầu tư, con không sợ một ngày nào đó Mộ gia sẽ hoàn toàn sụp đổ sao? Đến lúc đó căn nhà này cũng phải bán đi, chúng ta không có chỗ ở, rất có thể phải ngủ ngoài đường.”
Thư Minh Yên nghĩ ngợi một lát: “Nhà của bố mẹ con vẫn còn mà, nếu thật sự không còn nơi nào để đi thì chúng ta có thể đến đó, con sẽ không để chú nhỏ ngủ ngoài đường đâu. Hơn nữa con cũng có thể kiếm tiền, năm nay có lấy được rất nhiều học bổng, tháng trước con đã tham gia cuộc thi viết văn toàn thành phố, còn đạt được giải nhất. Chú nhỏ, nếu chú mệt thì cứ nghỉ ngơi một khoảng thời gian đi, con có thể nuôi chú.”
Cô mở cặp mình ra, từ ngăn đựng trong cùng lấy ra một phong thư, bên trong đựng một xấp rất dày.
“Chú nhỏ, chú xem đây là tiền thưởng cuộc thi viết văn của con nè, được 6000 tệ, hôm nay dì Dung dẫn con đi nhận đó.” Thư Minh Yên đưa anh: “Tất cả đều cho chú.”
Mộ Du Trầm nhìn số tiền cô đưa, trong lòng nặng trĩu, đuôi mắt dưới ánh đèn có chút ửng đỏ.
Đợi chốc lát, anh mới đưa tay nhận lấy, giọng hơi khàn khàn: “Được, chú nhỏ nhận nhé, Tiểu Minh Yên nhà chúng ta thật lợi hại.”
Thư Minh Yên sợ anh không cần, vốn dĩ cô có chút lo lắng, mãi đến lúc này, cô mới thoải mái nở nụ cười.
“Chú nhỏ, chú vẫn chưa uống canh giải rượu đó, sắp nguội rồi.”
Mộ Du Trầm cầm bát canh giải rượu lên uống sạch, Thư Minh Yên chủ động nhận lại bát: “Vậy con lên lầu trước đây.”
Khi cô sắp rời đi, Mộ Du Trầm nhớ tới gì đó, gọi cô: “Tiểu Minh Yên.”
Thư Minh Yên nghi ngờ quay đầu lại.
Mộ Du Trầm dừng một lát, vẻ mặt lộ ra nét nghiêm túc: “Với tình hình bây giờ của Mộ gia thì bên ngoài không quá an toàn đâu, gần đây con và Tiểu Dữu đi học đều phải để dì Dung đưa đi, cuối tuần vẫn phải ngoan ngoãn ở nhà, không được đi đâu cả, hơn nữa không được một mình ra khỏi nhà, bất kể là lúc nào, có nghe không?”
Thư Minh Yên gật đầu: “Mấy hôm trước chú đã nói những lời này rồi, con nhớ kỹ mà.”
Lúc này Mộ Du Trầm mới yên tâm, lại nói tiếp: “Đừng quá lo cho chú, sau này chú lại về muộn thì con cứ ngủ sớm đi. Con còn nhỏ, không cần quan tâm chuyện trong nhà, cứ học tập thật tốt là được, những chuyện khác không cần để tâm. Có chú ở đây, sẽ không để mọi người phải chuyển khỏi căn nhà này, lại càng không để mọi người ngủ ngoài đường, Mộ gia sẽ tốt lên thôi.”
Thư Minh Yên rất ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng, con tin chú nhỏ.”
Mộ Du Trầm mệt mỏi tựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại: “Con đi đi, tắt đèn phòng khách luôn, chú ở đây một lát.”
Thư Minh Yên tắt đèn phòng khách, rồi cầm bát vào trong bếp.
Khi sắp lên lầu, cô quay đầu lại nhìn về phía phòng khách.
Dưới màn đêm âm u, Mộ Du Trầm cô độc ngồi trên sô pha, bật lửa loé lên, tay anh cầm một điếu thuốc.
Ánh sáng le lói từ ánh lửa phác hoạ nên khuôn mặt anh, ánh mắt sâu hun hút không thấy đáy.
Trong lòng Thư Minh Yên chợt cảm thấy đau nhói.
Anh cũng mới hơn hai mươi tuổi đầu, còn chưa tốt nghiệp đại học đã phải một mình gánh vác tất cả mọi chuyện.
Cô hận mình sao vẫn chưa trưởng thành, không thể phụ anh gánh vác thứ gì.
Nhưng đêm nay Mộ Du Trầm đã chủ động nói ra những lời trong lòng với cô, cô cũng rất vui.
Trở lại phòng, Thư Minh Yên viết vào nhật ký hàng ngày của mình: Hy vọng Mộ gia nhanh chóng vượt qua được khó khăn, hy vọng Mộ Du Trầm sẽ luôn vui vẻ hạnh phúc.
Đó là lần đầu tiên, cô không dùng hai chữ chú nhỏ, mà gọi thẳng tên anh.
Cô xé mảnh giấy đó ra, xếp thành con hạc, rồi bỏ vào chiếc bình thuỷ tinh nhỏ, đặt dưới gối.
Thư Minh Yên không ngờ, biến cô lại tới đột ngột như vậy.
Ngày hôm sau cô và Mộ Du Trầm đã lập tức xảy ra tranh cãi, cô bị anh nghiêm khắc quở mắng.
Đêm đó Mộ Du Trầm về nhà rất khuya, dáng vẻ còn chật vật hơn hôm trước.
Anh bị thương khắp người, khoé môi còn chảy máu, quần áo cũng rách te tua, giống như vừa đánh nhau với ai đó.
Cuối cùng dì Dung về nhà mình, Thư Minh Yên không tìm thấy hộp y tế trong nhà, nên cô đành một mình chạy ra ngoài mua thuốc cho anh.
Cô chạy rất vội, lúc sắp về đến nhà thì bị ngã nhào, xước đầu gối rất đau. Cô sợ sau khi về nhà sẽ bị Mộ Du Trầm phát hiện, nên cô ấy gắng gượng vờ như không có chuyện gì xảy ra và chầm chậm đi bộ về nhà.
Thế nhưng khi vừa vào phòng khách, cô trông thấy vẻ mặt uy nghiêm và lạnh lùng đến cực điểm của Mộ Du Trầm: “Biết bây giờ là mấy giờ rồi không, ai cho con ra ngoài?”
Giọng anh sắc lạnh đến mức khiến trái tim Thư Minh Yên run lên.
Cô rất sợ Mộ Du Trầm nổi giận, nhỏ giọng trả lời: “Chú nhỏ, con xin lỗi, con không phải cố ý không nghe lời chú, con thấy chú bị thương, cho nên con…”
Mộ Du Trầm nhìn thứ trên tay cô, sắc mặt lại càng âm u hơn.
Anh nổi cơn thịnh nộ, anh cầm lấy bịch thuốc vứt thẳng ra ngoài cửa: “Vì chút đồ này có đáng giá để con chạy ra ngoài vào đêm hôm khuya khoắt vậy không hả? Hôm qua chú đã dặn dò con kỹ lưỡng thế nào, con cũng đã đồng ý với chú thế nào? Thư Minh Yên, cánh con cứng rồi nên lời ta nói cũng như gió thoảng mây bay thôi đúng không?”
Mộ Dữu nghe được động tĩnh thì chạy từ trên lầu xuống, lập tức nhìn thấy chú nhỏ đang nổi giận.
Cô ấy yên lặng nghe chốc lát, sau đó mới hiểu đầu đuôi câu chuyện.
Mộ Dữu đi tới, muốn nói giúp Thư Minh Yên: “Chú nhỏ, Minh Yên quan tâm đến vết thương của chú mà, sao chú còn mắng cậu ấy thế?”
Lời này vừa nói ra, Mộ Dữu cũng không ngờ mình đã đổ dầu vào lửa.
Anh quay sang, mắng của Mộ Dữu: “Còn con nữa, chú đã nói gần đây không được ra ngoài, cho dù là một bước thì hai đứa cũng không được phép bước ra khỏi cửa nhà, bất kể lúc nào cũng không được!”
“Quan tâm ta?” Mộ Du Trầm nhìn Thư Minh Yên, giọng điệu lạnh lùng: “Thư Minh Yên, ta thế nào đến lượt con quan tâm à? Con cho rằng con là ai?”
Mộ Du Trầm rất ít khi tức giận như vậy, Mộ Dữu sợ tới mức không dám nói lời nào.
Thư Minh Yên đỏ mắt, quật cười không để nước mắt rơi,
Cô yên lặng xoay người, đi ra sân gom nhặt thuốc lên.
Trở lại phòng khách, cô đặt thuốc lên bàn trà, không nói thêm gì mà một mình lên lầu.
Những lời Mộ Du Trầm nói, trong đầu cô chỉ nhớ kỹ một câu.
— “Thư Minh Yên, ta thế nào đến lượt con quan tâm à? Con cho rằng con là ai?”
Cô không là ai cả, cô chỉ là một đứa không cha không mẹ, là cô nhi mà Mộ gia nuôi dưỡng thôi.
Trở lại phòng, cô đập vỡ chiếc bình thuỷ tinh.
Xé nát một đống hạc giấy bên trong thành từng mảnh nhỏ.
Ngày hôm sau, Mộ Du Trầm mua bánh ngọt cho cô, xem như là một kiểu xin lỗi.
Thư Minh Yên cười nhận lấy, coi như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Cô bé, nhất định do hôm đó Mộ Du Trầm đã gặp chuyện không vui, nên anh mới không thể kiểm soát tốt cảm xúc của mình.
Thư Minh Yên tin rằng câu nói đó của anh chỉ là vô tình thôi, cũng biết rằng anh tức giận là vì lo lắng cho sự an toàn của cô, sợ cô đêm hôm khuya khoắt đi một mình bên ngoài sẽ gặp nguy hiểm.
Nhưng có những lời, một khi đã đâm vào lòng, thì sự tủi thân và khó chịu sẽ trở thành vách ngăn không thể nào vượt qua, không động đến thì cô sẽ hoàn toàn không để tâm đến nó.
Nhưng chỉ cần nhớ tới thì trong lòng sẽ rất khó chịu, cô chỉ có thể vờ như quên đi.
Từ đó về sau, cô không còn chủ động quan tâm đến Mộ Du Trầm, nhìn thấy anh trốn được thì trốn, tránh được thì tránh.
Mộ Du Trầm đồng ý kết hôn với cô, trong lòng Thư Minh Yên rất cảm kích.
Anh nói phải thực hiện tốt cuộc hôn nhân này, cô cũng luôn cố gắng nghênh đón nó và thuận theo.
Thế nhưng kêu cô chủ động quan tâm Mộ Du Trầm, chuyện này cô đã không làm rất nhiều năm rồi.
Cô đã sớm, không dám quan tâm đến anh.
Cô sợ sự quan tâm của mình, căn bản là thứ anh không hề coi trọng, rồi kết quả lại tự làm tổn thương chính mình.
Trở lại đoàn phim, Thư Minh Yên có chút lơ đãng, một mình ngồi ở băng ghế khu vực nghỉ ngơi.
Bạch Đường đi tới vỗ vai cô, lộ ra vẻ lo lắng: “Em sao vậy?”
Thư Minh Yên lấy lại tinh thần, cười lắc đầu: “Không sao, thời tiết nóng quá nên dễ xuống tinh thần thôi.”
Thấy mồ hôi trên trán cô, Bạch Đường đi lấy nước cho Thư Minh Yên, rồi cầm quạt quạt cho cô: “Gần đây thời tiết thật sự rất nóng, phải để ý một chút, đừng để bị cảm nắng.”
“Ừm, cảm ơn chị Đường.” Thư Minh Yên cầm bình nước miễn cưỡng uống hai ngụm.
Không lâu sau, mấy diễn viên vừa quay xong đi tới.
Thư Minh Yên nghe thấy chủ đề bàn luận của mọi người: “Không ngờ Mộ Du Trầm lại thật sự tham gia buổi lễ khai máy của đoàn phim bên cạnh, bây giờ anh ta đều coi trọng mấy bộ phim dưới trướng Diệu Khởi vậy sao?”
“Không chừng là đến Đồng Thành công tác, nên thuận tiện đến tham dự buổi lễ khai máy thôi, đạo diễn Lý cũng xem như là nhân vật lão làng của Diệu Khởi Ảnh Nghiệp, chút mặt mũi ấy vẫn có chứ.”
Có người nhìn về phía Thư Minh Yên: “Tiểu Thư, chẳng phải cô và Mộ tổng quen biết nhau sau, lần trước anh ta còn đến đoàn phim đón cô, bây giờ người cũng đi rồi mà sao vẫn chưa qua chào hỏi cô thế?”
Thư Minh Yên cau mày: “Anh ấy cũng không phải là gì của tôi, sao phải tới đây chào hỏi tôi chứ?”
Thư Minh Yên rất ít khi nói mấy lời châm chọc đầy ẩn ý như vậy trong đoàn phim, người nọ nghe vậy thì sửng sốt hai giây, cười gượng nói: “Tôi chỉ tuỳ tiện hỏi thôi, cô đừng để ý.”
Tất cả mọi người đều nhìn về phía này, Thư Minh Yên không nói gì thêm, đứng dậy đi sang chỗ khác.
Bạch Đường cũng vội theo sau.
Thấy Thư Minh Yên đi xa, những người khác mới khẽ nói: “Chẳng phải Tiểu Thư đã nói rồi sao, nhà Mộ Du Trầm và nhà cô ấy có chút giao tình, chắc là Mộ Du Trầm vì điều này nên mới quan tâm đến cô ấy một chút, mọi người cũng đừng hở tí là lôi hai người họ ra nói, xem kìa, Tiểu Thư cũng không vui.”
“Cái này có gì phải giận chứ, nếu tôi và Mộ Du Trầm có quan hệ thì tôi còn muốn thổi phồng lên cơ.”
“Đâu phải ai cũng chưa từng thấy chuyện đời như cô, không chừng Tiểu Thư người ta cảm thấy chuyện này chẳng quan trọng gì thì sao? Hơn nữa, người ta là dựa vào bản lĩnh thật sự, chứ không phải dựa vào Mộ Du Trầm.”
“...”
—
Trên đường ra sân bay, Mộ Du Trầm vẫn nhớ đến sự khác thường của Thư Minh Yên khi rời đi.
Vốn dĩ mọi chuyện đang rất tốt, sao cô lại đột nhiên thay đổi sắc mặt như vậy.
Mộ Du Trầm nghĩ tới nghĩ lui, không biết tại sao lại thế này.
Anh do dự một lát, rồi lấy điện thoại tìm wechat của Thư Minh Yên, gõ chữ gửi qua: 【 Có phải tôi đã nói lời nào sai, nên chọc giận em không? 】
Thư Minh Yên vẫn không trả lời.
Mãi đến giờ cơm chiều, Thư Minh Yên ngồi ở một góc bàn ăn, cứ mở xem tin nhắn mà Mộ Du Trầm gửi tới, có chút đăm chiêu.
Bận rộn cả ngày trời, thật ra trong lòng cô đã không còn khó chịu nữa.
Trước đó chỉ vì một câu vô ý của Mộ Du Trầm mà gợi lại ký ức trong lòng cô.
Lúc đó bỗng nhiên không kiểm soát được cảm xúc.
Bây giờ nghĩ lại, Mộ Du Trầm chắc hẳn đã sớm quên chuyện đó.
Anh chỉ vô ý thôi.
Từ trước đến nay anh đều rất quan tâm đến cô, sau khi hai người lĩnh chứng, anh cũng cố gắng làm tròn trách nhiệm của một người chồng.
Lần này anh còn đến đón thất tịch cùng cô, điều này Thư Minh Yên cũng không ngờ tới.
Cô không nên vì một lần vô tình lỡ miệng của anh phủ nhận toàn bộ lòng tốt của Mộ Du Trầm dành cho mình.
Khi còn bé, cảm tình của bố mẹ cô tốt như vậy mà còn không tránh được những lúc cãi vã.
Khi cả hai giận nhau thì sẽ không dễ nói chuyện, họ đều muốn chọc tức đối phương.
Bây giờ cô và Mộ Du Trầm đã là vợ chồng, sau này chắc chắn sẽ gặp vài trắc trở, nếu còn không thể vượt qua được những rào cản trước đó thì những chuyện sau này phải giải quyết thế nào đây?
Giữa vợ chồng, nhất định phải có sự thông cảm và bao dung cho nhau, như vậy thì hôn nhân mới bền vững.
Thư Minh Yên suy nghĩ một lát, bấm vào khung gõ tin nhắn, muốn nói mình không sao.
Nhưng nghĩ rồi lại bấm xoá đi.
Mộ Du Trầm đã rời khỏi Đồng Thành, tối nay trở về khách sạn, cô gọi video cho anh là được rồi.
Nghĩ vậy, Thư Minh Yên cũng cất điện thoại vào túi.
Tối nay có cảnh quay đêm, cứ liên tục đến hơn hai giờ sáng mới kết thúc.
Lúc Thư Minh Yên ngồi xe buýt trở về khách sạn, cô nhớ ra mình vẫn chưa gọi video cho Mộ Du Trầm, nhất thời có chút khó xử.
Cô không nghĩ hôm nay lại xong muộn như vậy, bây giờ gọi thì sẽ quấy rầy Mộ Du Trầm nghỉ ngơi.
Cho dù công việc bộn bề thì hẳn là bây giờ anh đã ngủ.
Thư Minh Yên mở điện thoại, nhìn khung trò chuyện wechat của Mộ Du Trầm.
Bình thường nếu cô có cảnh quay đêm, qua 12h mà vẫn không gọi thì Mộ Du Trầm sẽ chủ động gọi hỏi tình hình.
Đêm nay bên anh cũng không có động tĩnh gì.
Thư Minh Yên cảm thấy, có lẽ vì sự thay đổi cảm xúc sáng nay của cô, vốn dĩ mối quan hệ giữa cô và Mộ Du Trầm cũng coi như đang rất hài hoà, bỗng nhiên lại có chút cứng nhắc.
Đứng trên lập trường của Mộ Du Trầm, có lẽ anh sẽ cảm thấy hôm nay cô rất khó hiểu.
Cũng không biết tại sao lại trở nên như vậy, ban ngày nếu Mộ Du Trầm không nói câu đó thì cô sẽ không bị kích động thế này.
Bỏ đi, hẳn là cũng không phải chuyện gì lớn, tối mai gọi video cho anh là được thôi.
Vì thức quá khuya nên bây giờ đầu óc của cô đã có chút hỗn loạn.
Tiến vào khách sạn, Thư Minh Yên cảm thấy mệt chết đi được, cô nhanh chóng cất bước về phòng.
Quẹt thẻ vào trong, bất ngờ nhìn thấy Mộ Du Trầm ngồi trên sô pha.
Anh ngồi trước bàn tròn, đặt laptop phía trên, dường như đang vùi đầu vào công việc.
Ánh đèn rọi vào khuôn mặt sắc sảo của anh, khớp ngón tay rõ ràng dừng trên bàn phím.
Khi làm việc môi anh sẽ tạo thành một đường thẳng, trên trán rũ xuống vài sợi tóc, phong thái lạnh lùng.
Phát hiện động tĩnh, người đàn ông đứng dậy nghênh đón cô, trong đôi đồng tử đen láy lộ ra tia ôn nhu: “Hôm nay về muộn thế, em có mệt không?”
Thư Minh Yên vừa cởi túi xách ra, tay vẫn còn cầm quai, có chút ngây người.
Đợi trong chốc lát, cô mới chậm rãi hỏi anh: “Anh, anh chẳng phải anh đi rồi sao?”
“Anh không lên máy bay.” Mộ Du Trầm cầm lấy túi xách của cô, treo lên giúp cô.
Hôm nay anh vẫn luôn nghĩ đến lý do khiến Thư Minh Yên không yên, một khắc trước khi lên máy bay, anh chợt nhớ ra.
Bảy năm trước, anh từng nói một câu rất khốn nạn.
Mấy năm nay Mộ Du Trầm vẫn luôn cảm thấy, Thư Minh Yên không muốn thân thiết với mình, chắc hẳn vì anh thường xuyên đi công tác bên ngoài, ít khi chú ý đến việc trong nhà.
Hai người không thường nói chuyện với nhau nên mới dần trở nên xa cách.
Bây giờ cẩn thận nghĩ lại, hình như không phỉ.
Mối quan hệ giữa anh và Thư Minh Yên, chính xác đã bắt đầu thay đổi từ ngày hôm đó, chỉ vì mấy năm nay anh đều dồn hết tâm tư vào công việc nên chưa từng quan tâm đến cô.
Chuyện năm đó, đến nay anh vẫn chưa cho cô một lời giải thích rõ ràng.
Hôm sau anh mua bánh ngọt cho cô, nói là bù đắp nhưng chẳng qua chỉ là một kiểu trốn tránh thôi.
Anh chưa từng nói xin lỗi trước mặt cô, lại chưa từng thấu hiểu sự tủi thân của cô.
Mộ Du Trầm quản lý Mộ gia mấy năm nay, tất cả mọi người đều nghe theo lời anh, anh đã quen với sự uy nghiêm của chính mình mà quên mất việc nhìn lại bản thân.
Anh cũng sẽ nói sai, sẽ làm sai, sẽ nói và làm tổn thương những người thân thiết bên cạnh mình.
Ý tứ trong câu nói lúc đó của anh chính là, cô vẫn còn rất nhỏ, không cần quan tâm đến chuyện của người lớn, bên ngoài rất nguy hiểm, đây không phải là chuyện cô nên làm.
Khi đó anh phải gánh vác quá nhiều trọng trách, lại có chút nông nổi của tuổi trẻ, không kiềm chế được cơn giận dữ của mình, không biết sao lại nói ra những lời như vậy.
Tối hôm đó, anh coi sự quan tâm của cô là thứ không đáng một đồng nào, bây giờ anh còn trách ngược lại cô vì không quan tâm mình.
Mộ Du Trầm cảm thấy mình đúng là một kẻ hèn hạ!
Yết hầu anh chuyển động lên xuống, bỗng nhiên đau lòng mà vươn một tay ôm cô vào lòng.
Anh ôm rất chặt, Thư Minh Yên có chút khó hiểu, dán mặt vào lồng ngực rắn chắc của anh, ngửi được mùi rêu sồi mát lạnh trên người anh.
Hàng mi Thư Minh Yên chợt run run, thử lên tiếng: “Mộ Du Trầm, anh sao vậy?”
Lòng bàn tay của Mộ Du Trầm vuốt ve mái tóc dài sau gáy cô, hạ thấp giọng khàn khàn nói: “Tiểu Minh Yên, xin lỗi em.”
Đã lâu lắm rồi Thư Minh Yên mới nghe được cách gọi này từ miệng của Mộ Du Trầm, sống lưng cô cứng đờ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...