Thư Minh Yên vào phòng của Mộ Du Trầm rồi mới phát hiện, không chỉ có quần áo, ngay cả sữa rửa mặt và đồ dùng hằng ngày của cô, cả những quyển sách cô thường đọc, tất cả đều được dì Dung chuyển sang bên này.
Cũng quá… tích cực rồi nhỉ.
Ông cụ sợ hai người họ sau khi lĩnh chứng về sẽ không ở chung sao?
Thư Minh Yên đứng ngay cửa phòng tắm, trì trệ một lát, khuôn mặt chợt đỏ bừng.
Mộ Du Trầm bước ra từ phòng chứa đồ, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như thường: “Em tắm trước hay tôi tắm trước?”
Thư Minh Yên ậm ừ một chút, vội nói: “Anh tắm trước đi.”
Vốn dĩ kế hoạch của cô là lên lầu lấy quần áo, sau đó thuận tiện tắm rửa trong phòng luôn, ai ngờ một phút lơ là đã bị chuyển sạch đồ, ngay cả sữa tắm dầu gội cũng không còn.
Bây giờ tắm ở phòng Mộ Du Trầm, cô còn chưa chuẩn bị tâm lý, cứ từ từ thôi.
Mộ Du Trầm cũng không nói gì, anh gật nhẹ đầu, xoay người trở lại phòng để đồ, lấy một bộ quần áo mặc ở nhà.
Lúc đi ra, Thư Minh Yên vẫn còn đứng đó ngây ngốc, thoạt nhìn có chút dè dặt, không biết phải làm gì.
Mộ Du Trầm nghĩ một lát, mở miệng: “Nếu không thì em tắm trước đi?”
Anh cho rằng nếu Thư Minh Yên tắm xong trước thì cô sẽ lên giường nằm, có thể sẽ không mất tự nhiên như vậy.
Thư Minh Yên vẫn còn đang nghĩ tới nghĩ lui, nhưng cô chỉ lo chuyện trước mắt, vì thấy lập tức lắc đầu rồi đẩy anh đi: “Anh vẫn nên tắm trước đi.”
Bây giờ cô mới phát hiện, lúc trước khi nói đến chuyện thực hiện nghĩa vụ vợ chồng, cô đã dễ dàng đồng ý, nhưng thật ra chỉ là nói suông thôi.
Bây giờ lên chiến trường rồi, dao thật súng thật, quả nhiên chuẩn bị một tâm lý khác.
Hơn nữa ông cụ đã kêu dì Dung làm chuyện này, nếu cô không kịp đề phòng thì tinh thần sẽ càng thêm hỗn loạn.
Hai người đứng đối diện nhau, bầu không khí xung quanh bắt đầu trì trệ.
Thư Minh Yên đảo mắt quanh phòng tìm kiếm chủ đề nói chuyện, cô chỉ vào kính cửa sổ: “Tấm rèm đó vẫn chưa đóng lại.”
Mộ Du Trầm liếc mắt nhìn sang một bên, ý chỉ phía đầu giường: “Chắc điều khiển ở trong ngăn kéo tủ đầu giường, em tới xem thử đi.”
Bây giờ tìm chút chuyện để làm, cũng có thể giúp thả lỏng tinh thần.
Thư Minh Yên vội vàng chạy tới, kéo ngăn tủ ra.
Quả nhiên điều khiển nằm bên trong, khi cô định vươn tay cầm lấy, ánh sáng nơi khoé mắt lại thoáng nhìn thấy chiếc hộp bên cạnh.
Ngón tay cô vừa hay chạm phải mép hộp, mới muộn màng nhận ra dòng chữ in phía trên, đầu ngón tay hệt như bị phỏng mà nhanh chóng rụt về, sống lưng thẳng tắp.
Vốn dĩ Mộ Du Trầm đang định vào phòng tắm, nhưng khoé mắt lại thoáng nhìn thấy dáng vẻ bất thường của cô, anh cất bước đi tới: “Sao vậy?”
Đứng phía sau Thư Minh Yên, anh cúi người xem thử, tầm mắt rơi xuống chiếc hộp trong tủ, chân mày giật giật hai cái.
Ông già cũng hay nhỉ!
Có lẽ ông ấy muốn dùng cách này để nhắc nhở anh, Minh Yên vẫn chưa tốt nghiệp, nếu mang thai thì sẽ ảnh hưởng đến việc học của cô.
Ngày nào cũng lải nhải kêu anh sớm kết hôn để được bồng cháu, bây giờ vào thời điểm mấu chốt thì ông ấy vẫn rất tỉnh táo nhỉ.
Chẳng qua thứ này cũng mua thật đúng lúc, vốn dĩ Mộ Du Trầm cũng quên mất chuyện này.
Nếu bây giờ Minh Yên đã nhìn thấy thì chính là ý trời, để cô hiểu rõ hơn về cuộc sống vợ chồng sau này.
Mộ Du Trầm kéo khoé môi, không nói gì mà lập tức đi vào phòng tắm.
Thư Minh Yên bấm điều khiển, tấm rèm màu xám tro chầm chậm đóng lại, ngăn cản ánh trăng sáng bên ngoài.
Cô hồi phục lại tinh thần, vội vàng đóng ngăn kéo lại.
Quay đầu nhìn về phía phòng tắm một cái, trong lòng thầm nói.
Vừa rồi Mộ Du Trầm không giải thích gì với cô, vậy thứ này là do ông cụ kêu người chuẩn bị, hay là do anh tự chuẩn bị?
Bên trong có tiếng nước chảy rào rào, Thư Minh Yên nghĩ tới hàng loạt chuyện có thể xảy ra trong tối nay, trái tim cô quả thật không chịu nổi nữa.
Cô có một bụng tâm sự, đặt mông ngồi xuống thảm, dựa lưng vào mép giường, lấy điện thoại nhắn tin cho Mộ Dữu: 【 Vốn dĩ chỉ là trở về để cúng bái bố mẹ, ai ngờ lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, cả người mình choáng váng luôn rồi. 】
Thư Minh Yên: 【 Husky lè lưỡi.jpg 】
Thư Minh Yên vô cùng phiền não, lại kể hết những chuyện đêm nay cho Mộ Dữu nghe.
Sau khi phát tiết xong rồi, Thư Minh Yên mới cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm hơn.
May là Mộ Dữu rất thấu hiểu tình cảnh này nên cô mới có một đối tượng để dốc bầu tâm sự, nếu không cô sẽ ngột ngạt tới phát điên mất.
Tiểu Dữu: 【 Chuyện này của cậu… 】
Tiểu Dữu: 【 Kích thích chết đi được! 】
Tiểu Dữu: 【 Hahahaha】
Thư Minh Yên: 【 …】
Tiểu Dữu: 【 Vậy hộp bao cao su đó, cậu cảm thấy là ông nội mình bày ra hay là chú nhỏ mình? 】
Thư Minh Yên: 【 Mình không rõ nữa, mình cũng đang rất hoang mang đây. 】
Tiểu Dữu: 【 Theo phân tích của bổn thần, nếu là ông nội mình thì có thể ông ấy đang cảnh cáo chú nhỏ rằng, cậu còn nhỏ nên phải có phương pháp an toàn, coi như muốn tốt cho cậu. 】
Tiểu Dữu: 【 Còn nếu là chú nhỏ mình đích thân mua… 】
Thư Minh Yên: 【 ? 】
Thư Minh Yên: 【 Là chú nhỏ cậu thì sao? 】
Tiểu Dữu: 【 Vậy chú ấy ngoài lạnh trong nóng, bề ngoài thì làm như đứng đắn nhưng sau lưng lại có ý đồ với cậu. 】
Thư Minh Yên: 【 ... 】
Tiểu Dữu: 【 Cả ngày hôm nay mình cứ suy nghĩ, rốt cuộc tại sao chú nhỏ mình lại đồng ý lĩnh chứng với cậu chứ? 】
Thư Minh Yên: 【 Bị ông nội đốc thúc kết hôn mãi nên cảm thấy phiền phức, vừa đúng lúc mình tìm tới, anh ấy thấy cũng tạm ổn nên đồng ý. Chú nhỏ cậu đã nói với mình như vậy đó, hai năm nay cứ bị ông nội lải nhải chuyện lập gia đình, anh ấy đã cân nhắc rất kỹ, cảm thấy lĩnh chứng rồi thì mới có thể dồn hết tâm sức vào công việc, vì thế nên mới đồng ý. 】
Tiểu Dữu: 【 Ông nội giới thiệu cho chú ấy nhiều đối tượng như vậy, nếu chú ấy ngại phiền thì cứ chọn đại một người để lĩnh chứng là được rồi, vì sao trước kia đều không chịu đồng ý, còn lần này cậu đến tìm thì chú ấy lại đồng ý. 】
Thư Minh Yên: 【 Trùng hợp thôi, trước đó vẫn chưa nghĩ thông suốt chăng, đúng lúc bây giờ đã thông suốt rồi. 】
Tiểu Dữu: 【 Cậu không có chút nghi ngờ nào à? 】
Thư Minh Yên: 【 ? 】
Thư Minh Yên nghiêm túc phân tích câu nói của Mộ Dữu, cô thật sự không cảm thấy nghi ngờ gì sao?
Nếu không phải vì lý do đó, thì rốt cuộc là còn lý do gì khiến Mộ Du Trầm chịu đi lĩnh chứng cùng cô chứ?
Tiểu Dữu: 【 Bổn thần đoán chừng, liệu có phải chú ấy thầm thương trộm nhớ cậu không? 】
Thư Minh Yên bị cô ấy nói vậy thì nghẹn họng, con bé đó đúng là cái gì cũng dám nghĩ.
Cô tiếp tục gõ tin nhắn gửi đi: 【 Bổn thần cô nương à, cậu phân tích hơi quá rồi đó. 】
【 Tự cậu dùng ngón chân nghĩ lại đi, có thể không? 】
Tiểu Dữu: 【 Ngón chân của mình nói rằng, mọi chuyện đều có thể xảy ra. 】
Thư Minh Yên: 【 Ngón chân của cậu mỗi ngày đều dùng phải suy nghĩ chắc mệt lắm rồi, nếu không có việc gì thì đào ra căn biệt thự* xa hoa đi. 】
*thuật ngữ mạng: dùng để chỉ những người đang rất xấu hổ, họ thường ngoáy ngón chân, cách nói này như một kiểu phóng đại.
Tiểu Dữu: 【 Đào mấy căn? 】
Thư Minh Yên: 【 Hai căn đi, chúng ta mỗi người một căn, cậu đào xong thì mình sẽ phụ trách trang hoàng nó, cậu thích phong cách gì? 】
Tiểu Dữu: 【 Ha ha ha cười chết mất! 】
Tiểu Dữu: 【 Thím nhỏ, chú nhỏ của mình có biết cô gái ngoan như cậu, sau lưng lại nói chuyện như vậy với mình không? 】
Thư Minh Yên: 【 … 】
Tiếng nước chảy trong phòng tắm đã dừng lại, Thư Minh Yên nhanh chóng gõ: 【 Anh ấy sắp ra rồi, mình không nói chuyện với cậu nữa. 】
Rời khỏi giao diện trò chuyện, Thư Minh Yên đứng dậy khỏi thảm.
Sợ trực tiếp chạm phải Mộ Du Trầm sẽ cảm thấy xấu hổ, cô tiện tay lấy một quyển sách trên bàn, chạy tới sô pha ngồi xuống, giả vờ lật xem.
Trên tay có quyển sách khiến lòng cô vững chãi hơn.
Không lâu sau, cửa phòng tắm mở ra.
Mộ Du Trầm mặc quần áo ở nhà chỉnh tề bước ra, sau lưng còn chút hơi nước nhàn nhạt, ngọn đèn rọi vào đường nét tinh xảo trên mặt anh, xương quai hàm sắc bén .
Hai người nhìn nhau một lát, cô cúi đầu đặt sách lên bàn, thoạt nhìn rất bình tĩnh: “Tôi đi tắm.”
Cũng không quan sát nét mặt của Mộ Du Trầm và đi thẳng vào phòng chứa đồ mở tủ ra lấy quần áo.
Đồ ngủ của cô chỉ toàn là váy đầm, chọn tới chọn lui, cuối cùng cô chọn chiếc đầm dài nhất.
Mộ Du Trầm vừa bước ra khỏi phòng tắm, quần áo trên người chỉnh tề, áo dài tay quần dài, gài cả cúc áo trên cùng, như thể sợ cô nhìn thấy da thịt lộ ra ngoài.
Lần đầu tiên cùng chung chăn gối với Mộ Du Trầm vẫn rất ngượng ngùng, nên Thư Minh Yên cũng phải ăn mặc khá kín đáo.
Cô do dự hai giây, rồi lấy theo áo ngực.
Tiến vào phòng tắm đóng cửa lại, bên trong vẫn còn vương vấn mùi hương dịu dàng, là hương vị quen thuộc trên người Mộ Du Trầm, mùi rêu sồi hoà lẫn với đàn hương, thanh tịnh và cuốn hút.
Thư Minh Yên đặt bản thân trong hoàn cảnh này, khi cởi quần áo ra, lại có sự quyến luyến khó nói thành lời, dù thế nào cũng cảm thấy như có Mộ Du Trầm bên cạnh.
Cửa kính mờ đóng lại, dòng nước ấm áp chảy xuống đầu vai cô, rồi chảy dọc xuống làn da trắng nõn của cô, cuối cùng chảy xuống gạch men sứ dưới chân.
Rốt cuộc vì lý do gì mà Mộ Du Trầm lại đồng ý kết hôn với cô chứ?
Thật sự chỉ vì ông cụ quá gấp gáp giục anh kết hôn sao, đúng là cũng có chút khó nói.
Chẳng qua nếu nói Mộ Du Trầm thích cô thì Thư Minh Yên sẽ không tin.
Dù sao lúc cô nói muốn gả cho Mộ Du Trầm, anh đã từ chối, còn nói hôn nhân không phải là một cuộc giao dịch, muốn lấy tình yêu làm điều kiện tiên quyết.
Vậy nói cách khác, với Mộ Du Trầm, hai người họ không hề có tình yêu nam nữ.
Mấy năm nay cô và Mộ Du Trầm đúng là có chút bất hoà, nếu vẫn duy trì trạng thái thân thiết như bảy năm trước, thì suy đoán của Mộ Dữu có chút đáng tin hơn.
Thư Minh Yên ở Mộ gia mười lăm năm, thật ra mối quan hệ giữa cô và Mộ Du Trầm vào 8 năm trước rất tốt.
Cô được Mộ Du Trầm dẫn về, cho nên trong một thời gian dài, người mà cô tin cậy nhất ở Mộ gia và không muốn rời xa nhất chính là Mộ Du Trầm.
Cô cứ như cái bóng của Mộ Du Trầm, chỉ cần anh về nhà thì Thư Minh Yên sẽ luôn vây lấy anh, anh đi đâu cô đi theo đó, có tâm sự gì cũng nói đến với anh.
Mãi đến bảy năm trước, mối quan hệ của họ đã dần dần thay đổi một cách khó nhận ra.
Trong mắt Thư Minh Yên lộ ra chút hoảng hốt, cô gạt đi những chuyện không vui, không để bản thân suy nghĩ thêm nữa.
Thật ra cũng không phải chuyện gì to tát, chỉ là có lần cô bị Mộ Du Trầm mắng rất dữ thôi.
Từ đó về sau cứ thấy Mộ Du Trầm thì cô sẽ trốn đi, còn Mộ Du Trầm thì cứ bận rộn công việc, hai người dần dần ít nói chuyện với nhau nên cũng ngày càng xa cách.
Thư Minh Yên cố gắng quên chuyện trước kia, kéo suy nghĩ quay lại thực tại, đối mặt với sự thật rằng cô và Mộ Du Trầm đã cùng nhau đi lĩnh chứng.
Nếu Mộ Du Trầm và cô không có tình cảm làm tiền đề, vậy có thể nói hai người chỉ giả vờ làm người yêu của nhau, giúp cô giải quyết chuyện hôn sự với Mộ Tri Diễn là được rồi.
Thư Minh Yên cũng không nghĩ ra điều gì, rõ ràng ngay ngày hôm sau anh lại thay đổi chủ ý, dẫn cô đến cục dân chính.
Tâm tư của Mộ Du Trầm khó đoán, cô cũng không dám hỏi nhiều.
Chẳng qua nếu đã giao ước rằng sau khi kết hôn phải phối hợp cho tốt để tiến hành một cuộc hôn nhân, thì Thư Minh Yên cảm thấy mình không cần nghĩ quá nhiều, chỉ cần làm tốt vai trò vợ chồng là được rồi.
Dù sao ngày mai cô cũng quay về đoàn phim, sau này cô và Mộ Du Trầm đều bận rộn việc riêng của mình, không có nhiều thời gian sống chung, cũng không nhất thiết phải điều tra ngọn nguồn rõ ràng.
Tắm rửa xong bước ra khỏi phòng tắm, Thư Minh Yên phát hiện Mộ Du Trầm đang ngồi trên sô pha, ngay vị trí vừa nãy của mình, trên tay lật xem quyển sách lúc nãy cô cầm.
Mộ Du Trầm lại lật thêm một trang nữa, anh giương ánh mắt sâu xa nhìn cô với: “Em còn đọc mấy thứ này?”
Thư Minh Yên nhìn bìa sách, tim hẫng mấy nhịp.
Quyển sách cô rút đại ra lại chính là 《 Mỹ học của tình yêu 》!
Đây là quyển sách dạy con người ta về cách yêu đương và thực hiện một cuộc hôn.
Mối quan hệ bây giờ của cô và Mộ Du Trầm, cộng thêm quyển sách này, đúng là quá vi diệu rồi!
Thư Minh Yên nhanh chóng giải thích: “Giáo viên nói rằng kịch bản tôi viết quá chú trọng vào cốt truyện, thiếu sự tinh tế trầm bổng trong tình yêu, đây quả thật là khuyết điểm của tôi, nên tìm một số sách liên quan để đọc thêm.”
Khoé môi Mộ Du Trầm hơi cong lên, cười như không cười: “Có hiểu được gì chưa?”
Hỏi cô hiểu gì về tình yêu chưa à?
Vậy cái này cô nói được.
Hơn nữa giờ phút này Mộ Du Trầm đang ngồi, còn cô đang đứng, Thư Minh Yên lại có cảm giác như khi còn bé, vừa tan học về đến nhà đã bị anh bắt lại hỏi bài.
Cô nuốt nước miếng, cũng không thể không trả lời, chỉ đành bấm bụng nói: “Sách này nói rất hay, theo góc độ mỹ học, căn cứ theo những câu chuyện tình yêu nổi tiếng, đưa ra một số kiểu mỹ học về tình yêu, chẳng hạn như giữa Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài là lâu ngày nảy sinh tình cảm, còn Tiết Bảo Thoa và Lâm Đại Ngọc là vì cùng chung chí hướng…”
“Tôi hỏi em cảm thấy thế nào khi đọc nó, chứ không phải kêu em trả bài.” Mộ Du Trầm khép sách lại, nhận xét câu trả lời vừa rồi của cô: “Học được chút chút mà không có thành tựu thực tế, thì cũng như dát vàng nạm ngọc bên ngoài thôi.”
Thư Minh Yên chưa từng yêu đương, quả thật cô vẫn chưa giác ngộ được gì từ trong sách.
Nếu kêu cô nói lời thật lòng, thì cô cảm thấy Chúc Anh Đài gả cho Mã Văn Tài cũng rất tốt mà, môn đăng hộ đối, cha mẹ vui mừng, Mã Văn Tài trong phim cũng rất đẹp trai, vì sao Chúc Anh Đài cứ nhất quyết phải tự vẫn vì Lương Sơn Bá chứ?
Người chết rồi, vậy thì coi như đã mất hết.
Sinh mệnh rất đáng quý, tình yêu quan trọng đến vậy sao?
Có lẽ đây chính là lý do cô chưa thể viết được kịch bản về một tình yêu tuyệt mỹ.
Chẳng qua Mộ Du Trầm lại nói cô là học được chút chút mà không có thành tựu thực tế, thì cũng như dát vàng nạm ngọc bên ngoài thôi.
Anh là một người cuồng công việc, độc thân từ trong bụng mẹ, chẳng lẽ có thể hiểu rõ hơn cô sao?
Mang theo tia ai oán, Thư Minh Yên trừng mắt nhìn anh, chân thành hỏi một câu: “Chú nhỏ, vậy theo anh tình yêu là thế nào?”
Bầu không khí trong phòng đột nhiên bị trì trệ, Mộ Du Trầm cầm quyển sách kia, khớp ngón tay thon dài bất giác dùng thêm chút lực.
Đôi mắt thâm trầm quét nhìn ngũ quan dịu dàng điềm tĩnh của cô dưới ánh đèn, khẽ nhếch môi, không nói lời nào nhưng trong đôi đồng tử tối đen ấy, giống như có chút phức tạp khó đoán, cảm xúc dâng trào.
Thư Minh Yên thấy dáng vẻ như muốn nói rồi lại thôi của anh, chắc chắn là không trả lời được.
Trong lòng cô có chút đắc ý, cuối cùng cũng có cảm giác hãnh diện.
Thì ra Mộ Du Trầm cũng có thứ không biết.
Chính anh còn không hiểu tình yêu là gì mà vừa rồi còn chỉnh cô.
Thư Minh Yên quyết định chừa lại mặt mũi cho anh, không truy hỏi nữa, muốn bỏ qua chủ đề này.
Nhưng không ngờ Mộ Du Trầm đã thu lại cảm xúc chỉ trong tích tắc, anh vờ như không có việc gì, thả sách xuống bàn, rồi thong thả đứng dậy khỏi sô pha: “Mộ phu nhân, tối nay em ngủ bên nào?”
Anh hoàn toàn xem chuyện vừa rồi như không tồn tại, trực tiếp bỏ qua nó.
Mộ Du Trầm chuyển đề tài quá nhanh, nhắc nhở chuyện hai người đã trở thành vợ chồng là sự thật, đánh tan bầu không khí hài hoà hiếm có giữa hai người.
Thư Minh Yên đành phải đối mặt với sự thật.
Nghĩ đến thứ đồ an toàn trong ngăn kéo tủ đầu giường, cô không chút do dự chỉ sang bên còn lại.
“Vậy ngủ thôi.” Anh đi tới trước, xốc chăn lên.
Cuộc nói chuyện vừa rồi coi như đã xong, Thư Minh Yên đứng ngây tại chỗ trong chốc lát rồi chầm chậm đi sang bên còn lại, tắt đèn đầu giường, chui vào trong chăn, cũng vô thức nằm nhích ra mép giường.
Bên kia, Mộ Du Trầm cũng đã nằm xuống.
Đèn trong phòng đã tắt hết, trước mặt chỉ là một màu tối đen.
Cả ngày hôm nay Thư Minh Yên rất buồn ngủ, nhưng bây giờ nằm chung với Mộ Du Trầm trên một chiếc giường, cô cảm thấy lượng lớn adrenalin tiết ra bên trong khiến tinh thần cô tỉnh táo hẳn.
Nhắm mắt lại nhưng trong đầu cứ hiện lên hình ảnh chiếc hộp trong ngăn kéo.
Xung quanh im lặng, sau khi Mộ Du Trầm nằm xuống thì cũng không có động tĩnh gì.
Thư Minh Yên mở mắt nhìn trần nhà tối đen, chóp mũi ngửi thấy mùi hương độc nhất trên người Mộ Du Trầm, tim cô không kiểm soát được mà đập nhanh hơn.
Thình thịch thình thịch, thình thịch thình thịch thình thịch.
Cô sợ tới mức vội vàng che ngực trái lại, sợ rằng với tần suất tim đập thế này, không chừng Mộ Du Trầm sẽ nghe được.
Sau khi thích ứng được với bóng tối, tất cả hình dáng của đồ dùng trong phòng dần hiện ra.
Cô cứ nằm thẳng như vậy tầm 5 phút, Mộ Du Trầm trở mình, quay mặt về phía Thư Minh Yên.
Khoảng cách giữa hai người lập tức được kéo gần, hơi thở ấm áp nhàn nhạt của anh phả tới, khiến Thư Minh Yên không dám cử động dù chỉ là một chút, cả người trở nên cứng nhắc.
Dưới màn đêm nhưng anh vẫn có thể trông thấy đường nét góc nghiêng khuôn mặt của cô gái: “Vì sao nhũ danh của em lại là Nông Nông?”
Thì ra là muốn nói chuyện với cô.
Lông mi Thư Minh Yên khẽ run, cô chợt khựng lại suy nghĩ một lát rồi nói: “Lúc còn nhỏ tôi nói chuyện rất chậm, mỗi lần mở miệng thì đều ô ô ong ong, đầu lưỡi cũng không thẳng ra được nên bố ghẹo tôi, rồi kêu như vậy. Cứ gọi vậy riết nên trở thành nhũ danh luôn.”
Mộ Du Trầm nhớ rõ khi cô vừa được đưa về Mộ gia, thỉnh thoảng anh sẽ gọi cô như vậy, nhưng sau đó lại sợ rằng cách gọi này sẽ khiến cô nhớ đến bố mẹ, nên anh mới dần dần gọi cô là Minh Yên như mọi người.
Trước kia lúc còn thân thiết, anh rất thích gọi cô là nhóc con.
Nhũ danh Nông Nông này, đã lâu rồi cô chưa từng nghe qua.
Đêm nay lại đột nhiên nghe thấy, tiếng gọi ấy lại quen thuộc như ngày nào, như thể bao năm nay vẫn chưa từng dừng lại.
Mộ Du Trầm nói: “Vậy sau này tôi gọi em là Nông Nông, có được không?”
Trước kia Thư Minh Yên cũng không có cảm giác gì về nhũ danh này, nhưng bây giờ bị anh hỏi thế này, cô lại chợt cảm thấy có chút mờ ám.
Hai tai của Thư Minh Yên đã đỏ lên từ nãy giờ, ngón tay bấu chặt góc chăn đến trắng toát: “... Gọi sao cũng được.”
Giọng cô gái êm tai, dịu dàng nhỏ nhẹ, rất ngoan.
Dáng vẻ này của cô, rất dễ dàng khiến đàn ông không kiềm chế được.
Hầu kết của Mộ Du Trầm chuyển động lên xuống.
Mái tóc dài mượt mà của Thư Minh Yên xõa tung trên gối, còn thoang thoảng hương thơm dịu ngọt, dường như có thể xoa dịu tâm trí.
Mộ Du Trầm dùng tay vân vê một lọn tóc, nhẹ nhàng quấn quanh ngón tay rồi vuốt thẳng xuống.
Anh chỉ nghịch tóc cô, không hề có động tác dư thừa khác, càng không động tay động chân, nhưng lại có một sự cấm dục trêu người khó tả.
Mỗi một dây thần kinh của Thư Minh Yên đều căng ra, cảm thấy mình như miếng thịt bò trên thớt, chỉ không biết khi nào sẽ bị chặt.
Cô cắn môi dưới, im lặng một hồi, mới thử gọi anh: “Chú nhỏ…”
“Xài dầu gội gì?” Mộ Du Trầm đột nhiên hỏi, khiến câu nói ngay miệng Thư Minh Yên bị chặn lại.
Giọng điệu của người đàn ông rất thoải mái, cứ như đang trò chuyện với cô.
Đêm nay rốt cuộc là có thịt không, xin hãy nói một lời đi ạ?
Cô bị giày vò sắp chết rồi!
Trong lòng Thư Minh Yên hùng hổ như vậy nhưng cô lại cố gắng trấn an bản thân, ngoan ngoãn trả lời: “Là nhãn hiệu trong nhà hay dùng, mùi cây diên vĩ và hổ phách.”
Mộ Du Trầm cân nhắc nói: “Em thích diên vĩ?”
“Ừm.”
“Thích màu gì?”
“Màu trắng.”
Mộ Du Trầm im lặng vài giây, thả sợi tóc cô ra, nằm thẳng người lại, duy trì khoảng cách như ban đầu với cô: “Ngủ sớm chút đi, ngày mai còn phải đi cúng bái bố mẹ em.”
Thư Minh Yên: “?”
Cứ vậy mà… ngủ sao?
Có phải anh cảm thấy ngày mai phải đi cúng bái nên đêm nay không thích hợp làm chuyện đó?
Thư Minh Yên nghĩ tới nghĩ lui, cũng có khả năng này.
Ban đêm mùa hè, bóng cây đung đưa, trên trời lác đác vài ngôi sao, giống như lính canh đang trộm nhìn nhân gian.
Thư Minh Yên không nhớ rõ mình ngủ lúc nào, chỉ biết sau khi Mộ Du Trầm nói xong câu cuối thì không còn phản ứng gì.
Cô chờ đến khi ý thức dần xụi lơ, cuối cùng thiêm thiếp rồi chìm vào giấc ngủ.
Hô hấp của cô gái bên cạnh dần ổn định, từng hơi thở khe khẽ đều lọt vào tai anh, Mộ Du Trầm vẫn chưa ngủ.
Anh nhìn người trước mắt mình, rồi lại nhớ đến câu hỏi vừa rồi của Thư Minh Yên: Theo anh tình yêu là thế nào.
Vốn dĩ chiều nay Mộ Du Trầm đã sắp xếp thời gian ổn thoả, lúc Thư Minh Yên đến công ty thì đúng lúc hội nghị cũng sẽ kết thúc, nhưng sau đó vì một số vấn đề xảy ra nên hội nghị kéo dài thời gian hơn anh dự tính.
Lúc đó anh không ngờ Thư Minh Yên sẽ đứng bên ngoài nhìn anh, khi bốn mắt chạm nhau, Mộ Du Trầm lại có chút khẩn trương khó hiểu.
Anh đang tức giận vì sai sót trong công việc của một nhân viên cấp cao, cảm xúc dâng trào, anh chống hai tay lên bàn làm việc, hơi đổ người về phía trước, giọng điệu cũng sắc bén hơn thường ngày.
Nhưng trong một khắc nhìn thấy Thư Minh Yên, thiếu chút nữa anh đã quên mất mình định nói gì, trong đầu chỉ có một suy nghĩ, nếu nhìn từ bên ngoài vào thì có phải hình tượng này của anh sẽ rất khó coi không.
Vốn dĩ cô đã sợ anh, nếu nhìn thấy anh cũng hung dữ như vậy trong công việc, thì sẽ rất ảnh hưởng đến hình tượng của anh trong lòng cô.
Vì thế anh âm thầm di chuyển hai tay đang chống trên bàn hội nghị, làm bộ như không có gì mà đứng thẳng người lên, cố gắng khôi phục lại vẻ cao ngạo đứng đắn của mình.
Cơn tức giận vừa phát tiết hai câu cứ vậy mà biến mất, giống như cơn gió thoáng qua.
E là vị nhân viên cấp cao kia trong lòng đang rất khó hiểu, sai sót lớn như vậy mà dễ dàng được anh bỏ qua, chỉ kêu về chỉnh sửa và thay đổi.
Chính Mộ Du Trầm cũng không ngờ rằng, cảm xúc của anh lại phụ thuộc vào cô.
Một khắc trước còn nổi trận lôi đình, vừa thấy cô đến công ty thì lửa giận lập tức tiêu tan không còn dấu vết.
Chỉ là sau khi anh điều chỉnh lại trạng thái hoàn hảo của mình, hướng nhìn ra cửa thì cô đã không còn đó.
Đoạn sau của hội nghị, bây giờ Mộ Du Trầm ngẫm lại, anh mới thấy bản thân mình không hề tập trung.
Đột nhiên Thư Minh Yên nằm bên cạnh trở mình, xoay mặt về phía Mộ Du Trầm.
Người đàn ông chợt nín thở, những suy nghĩ xa xăm lập tức bị kéo về, hoàn hồn lại.
Thư Minh Yên vẫn chưa tỉnh, trở người rồi tiếp tục ngủ say sưa.
Động tác vừa rồi của cô khiến khoảng cách giữa hai người gần hơn, hô hấp nhẹ nhàng của Thư Minh Yên phả vào cằm anh, khiến cổ họng anh bất giác khô khốc.
Giống như chỉ có lúc ngủ, cô mới không ngại đến gần anh một chút.
Mộ Du Trầm nhớ rõ, trước kia mặc dù Thư Minh Yên rất ngay thẳng và an tĩnh khi đối diện với anh, nhưng không thận trọng như bây giờ.
Trường đại học của Mộ Du Trầm là liên kết thạc sĩ tiến sĩ, lúc tập đoàn Mộ Thị xuất hiện khủng hoảng, anh vẫn là một sinh viên.
Anh cả và anh hai thì trốn tránh trách nhiệm, ông cụ thì huyết áp tăng cao đến mức nhập viện, Mộ Du Vãn liên hôn rồi gả đến Lan Thành, tất cả gánh nặng của Mộ Thị đều đè lên vai anh chỉ trong một đêm.
Những người lâu năm trong tập đoàn cho rằng anh còn quá trẻ, không ngừng làm chuyện mờ ám dưới mắt anh, bên ngoài thì luôn có nhà tư bản như hổ rình mồi muốn thu mua Mộ Thị.
Mấy năm đó anh mạnh mẽ vờ như một người dày dặn kinh nghiệm, ngay cả nụ cười trên môi cũng không có.
Anh phải hoàn thành việc học, muốn vực dậy tập đoàn Mộ Thị đang đứng trên bờ vực phải phá sản bất cứ lúc nào, luôn bôn ba bên ngoài, khó tránh khỏi việc không để ý đến cô.
Đợi đến khi đã tốt nghiệp, Mộ Thị cũng đã phát triển rất vững chắc, anh mới hít một hơi thật sâu, quay đầu nhìn lại thì mới phát hiện, nhóc con thích dính lấy anh đã sớm trở thành một cô gái trưởng thành và ngày càng xa cách anh.
Cô còn đồng ý với ông cụ, sau này sẽ gả cho Mộ Tri Diễn.
Mộ Du Trầm chỉ lơ là một chút mà đã trở mắt nhìn nhóc con mình đưa về, sắp trở thành cháu dâu tương lai của mình.
—
Khi Thư Minh Yên tỉnh lại thì trời đã sáng rồi, bên cạnh đã không còn thấy bóng dáng của Mộ Du Trầm.
Ánh mặt trời chiều vào từ khe hở của tấm rèm, trước cửa sổ có một chiếc bàn tròn nhỏ, trên đó đặt một chậu hoa diên vĩ trắng.
Thư Minh Yên xuống giường, đi chân trần tới gần chiếc bàn để quan sát.
Dáng cây xinh đẹp, hương thơm dịu nhẹ, hoa trắng thuần khiết, không chút hỗn tạp.
Lá xanh hoa trắng, khi có ánh sáng chiếu vào thì giống như một viên ngọc được mài dũa tinh tế.
Bên cạnh chậu hoa là một tấm thiệp, trên đó có vài chữ rồng bay phượng múa:
Chào buổi sáng, Mộ phu nhân của tôi! - Mộ Du Trầm
Thư Minh Yên không ngờ câu chuyện ngẫu nhiên tối qua lại thu hoạch được một chậu hoa thế này.
Trước kia đúng như lời Mộ Tri Diễn từng nói, không có người phụ nữ nào không thích hoa.
Cô thích hoa diên vĩ, chỉ là trước đó chưa từng có ai hỏi cô.
Nhưng có thích hoa hay không, thì chắc chắn phải liên quan đến người tặng hoa.
Thư Minh Yên cầm tấm thiệp trên bàn đặt vào lòng bàn tay, chữ viết dứt khoát mạnh mẽ, thế bút sắc bén.
Nhìn chằm chằm câu “Mộ phu nhân của tôi”, hai má Thư Minh Yên bỗng nóng lên.
Mặc dù có chút xấu hổ, nhưng chỉ với một chậu hoa tươi mà tâm trạng sáng nay của cô đã hào hứng thế này rồi.
Cửa phòng có người đẩy vào, Thư Minh Yên nhìn thấy đôi mắt lạnh lùng của Mộ Du Trầm thì nụ cười chợt vụt tắt, cô vội đứng thẳng người.
Hôm nay Mộ Du Trầm mặc một bộ đồ rất thoải mái, áo sơ mi trắng phối với quần kaki màu nâu nhạt, mái tóc đen ngắn rũ trên chân mày, gọn gàng khoan khoái, so với mặc tây trang giày da thì trông bình dị hơn rất nhiều, thậm chí còn có cảm giác của một cậu thiếu niên đã lâu rồi chưa thấy trên người Mộ Du Trầm, thiếu một chút sự điềm tĩnh và bươn chải.
Thư Minh Yên nhớ rõ, trước kia lúc anh vẫn chưa tiếp quản tập đoàn Mộ Thị, ở nhà cũng thường xuyên mặc đồ thế này, là một cậu thiếu niên rất hay cười.
Đã trải qua nhiều năm nhưng gương mặt này của anh vẫn không thay đổi quá nhiều, chỉ là bớt đi sự non nớt trước kia, từng đường nét khuôn mặt đều bị năm tháng mài dũa tạo nên vẻ cứng cỏi và trưởng thành.
Thấy anh bước vào, Thư Minh Yên quét mắt nhìn chậu hoa trên bàn, cùng với tấm thiệp trong tay, cô khẽ cong môi cười với anh: “Cảm ơn, hoa rất đẹp.”
Mộ Du Trầm gật nhẹ đầu, đáy mắt lộ ra tia vui mừng: “Thích là được rồi.”
Thư Minh Yên nhớ rõ trong nhà không có loại hoa này, chắc hẳn anh vừa chuẩn bị sáng hôm nay, trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy rất ngọt ngào và ấm áp.
Thư Minh Yên nhớ ra hôm nay còn phải đi thăm cậu, ngượng ngùng nói: “Có phải tôi dậy muộn rồi không? Đêm qua quên đặt báo thức, anh cũng không gọi tôi dậy.”
“Không muộn, hôm qua em không nghỉ ngơi đầy đủ nên cần ngủ nhiều một chút.” Mộ Du Trầm bình tĩnh nói xong, lại bổ sung thêm: “Dậy rồi thì đi đánh răng rửa mặt đi, rồi xuống lầu ăn sáng.”
“Ừm, được.” Thư Minh Yên trả lời, khi định bước vào phòng tắm nhìn nhận ra trong tay vẫn còn cầm tấm thiệp, không biết nên xử lý thế nào.
Do dự một lát, cô kẹp vào một quyển sách trên bàn.
Sau đó đi vào đóng cửa phòng tắm.
Mộ Du Trầm đút tay vào túi đứng lẳng lặng ở góc phòng, tầm mắt dừng trên quyển 《 Mỹ học của tình yêu 》 đặt trên bàn, anh khẽ nhướng mày, khoé môi giương lên một độ cong tuyệt đẹp.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...