Buổi chiều ngày hè, ánh mặt trời nóng rực.
Bầu trời xanh xa xăm trên đỉnh đầu, mây trắng lơ lửng tầng tầng phía trên, giống hệt như kẹo bông. Những loại cây con trong sân như vừa mới thua trận, cây nào cây nấy đều rũ xuống.
Thư Minh Yên đang cùng dì Dung chuẩn bị nguyên liệu nấu cơm trong phòng bếp.
Cô khéo tay nên biết làm rất nhiều món, dì Dung chỉ là người hỗ trợ cho cô.
Nghĩ đến chuyện lĩnh chứng, trong lòng dì Dung rất vui cho Thư Minh Yên: “Dì làm giúp việc ở nhà họ Mộ đã hơn 30 năm rồi, trông thấy Mộ tổng từ khi sinh ra đến lúc trưởng thành. Có lẽ vì mẹ cậu ấy mất sớm, còn ông cụ thì ngày trước cứ bận rộn công việc, nên ngay từ nhỏ cậu ấy đã biết tự lập, bình thường nói năng chín chắn hơn những người bạn đồng trang lứa, chẳng qua là ngoài lạnh trong nóng, tính tình cũng rất tốt, không giống với kiểu người chỉ biết khua môi múa mép dỗ ngọt người ta như Tri Diễn.”
“Dì Dung nói đúng, quả thật hai người họ không giống nhau.” Thư Minh Yên nhận lấy măng trắng đã được dì Dung cắt xong bỏ vào nồi nước sôi, cho thêm gia vị rồi lại vớt ra, ngâm nước lạnh.
Xoay đầu điều chỉnh lại sốt ướp thịt nai, định rằng tối nay sẽ làm món thịt nai viên, ông cụ rất thích ăn món này.
Động tác của cô dứt khoát, gọn gàng.
Dì Dung cảm thấy có chút ngưỡng mộ, thật ra những sinh viên chưa tốt nghiệp hiện nay, rất khó kiếm được một người cái gì cũng biết làm như Thư Minh Yên.
Người ngoài chỉ cảm thấy cô giỏi giang xuất sắc, nhưng họ không hề biết cô đã đánh đổi nhiều thế nào.
Lúc còn nhỏ, ông cụ nói con gái phải biết chút tài lẻ, chính vì thế Thư Minh Yên thường nhốt mình trong phòng, cố gắng học cầm kỳ thi hoạ, cái nào cũng học ra trò trống, lúc rảnh còn chơi cờ cùng ông cụ, trao đổi thi hoạ.
Lớn thêm một chút, Thư Minh Yên lại học nấu ăn, mỗi lần đến ngày nghỉ cô đều biến đổi cách nấu những món ăn ngon cho ông cụ.
Dù hlc thường nói rồi Thư Minh Yên là cô gái quê mùa được đưa về từ bên ngoài, nên mỗi giây mỗi khắc cô đều phải nhớ ơn nhà họ Mộ.
Trong lòng dì Dung lại cảm thấy, từ lúc Thư Minh Yên vào nhà họ Mộ, cô đã rất cố gắng để báo ơn.
Tính tình cô trầm lặng, người nhà họ Mộ cho gì thì cô lấy cái đó, chưa bao giờ tự mình đòi hỏi việc gì.
Biết bao nhiêu người ở nhà họ Mộ đều có sở thích của riêng mình, Mộ Du Vãn thích khiêu vũ, thích hoa dâm bụt, Mộ Dữu thì thích sưu tầm trang sức, thích ăn xoài, còn có đam mê mãnh liệt với vẽ tranh châm biếm.
Ba cô gái lớn lên cùng nhau, nhưng không ai biết Thư Minh Yên thích gì.
Cái gì cô cũng biết, nhưng có vẻ như không quá đam mê cái nào cả, mục đích sau cùng, chỉ là để ông cụ cảm thấy vui lòng, tận tâm tận lực báo hiểu.
Lúc trước khi cô ngầm đồng ý hôn sự với Mộ Tri Diễn, thì điều lo lắng lớn nhất của cô cũng chỉ đơn giản là sợ ông cụ Mộ không vui.
Nói ở một góc độ nào đó, dì Dung cảm thấy Thư Minh Yên và Mộ Du Trầm khá giống nhau.
Một người vì báo đáp Mộ gia, một người vì chống đỡ Mộ gia.
Bọn họ đều thân bất do kỷ, sống vì người khác.
Cũng không biết bây giờ khi hai người đã kết hôn và ở bên cạnh nhau, thì liệu có thể trở thành chỗ dựa cho nhau hay không, liệu có tìm được hạnh phúc chỉ thuộc về riêng hai người hay không.
“Mộ tổng vì để tiện cho công việc ở tập đoàn, trước đây cậu ấy thường ở lại biệt thự Ngự Trà trong trung tâm thành phố, bây giờ cả hai đã lĩnh chứng, con có muốn dọn qua đón luôn không?” Dì Dung hỏi.
Vẻ mặt Thư Minh Yên cứng nhắc, cô lắc đầu: “Anh ấy không nhắc đến chuyện này, chỉ bảo là tối nay sẽ trở về.”
Ra ngoài sống cùng Mộ Du Trầm ở một nơi khác, quả thật trước đây Thư Minh Yên chưa từng nghĩ đến chuyện này.
Tốt xấu gì bên đây vẫn có ông nội, có người giúp việc.
Nếu đến biệt thự Ngự Trà thì chỉ có hai người họ, sống chung sẽ không được tự nhiên lắm nhỉ.
Hơn nữa cô cảm thấy, biệt thự Ngự Trà là không gian riêng tư của Mộ Du Trầm, hai người họ cũng không phải vì yêu nên mới kết hôn, có vẻ như cô không nên chuyển sang đó.
Thư Minh Yên lắc lắc đầu, nhắc nhở bản thân không được suy nghĩ nữa, chuyên tâm làm đồ ăn.
—
Cả buổi chiều, ông cụ vẫn còn tức giận vì thằng cháu vô sỉ Mộ Tri Diễn kia.
Càng tức giận, ông ấy càng cảm thấy mình có lỗi với Minh Yên.
Ông đã thiên vị cho cháu trai mình, quả thật là không công bằng.
May mắn là hôn sự không thành, nếu cứ kiên quyết ghép Minh Yên và Tri Diễn thành một đôi, cuối cùng lại hại con bé Minh Yên, vậy sau này xuống dưới cửu tuyền, quả thật ông ấy không còn mặt mũi gặp ông bạn nhà họ Thư.
Chẳng qua chuyện bê bối bên ngoài của Mộ Tri Diễn lại khiến ông ấy nảy ra nghi ngờ về việc Mộ Du Trầm và Thư Minh Yên đột nhiên lĩnh chứng.
Theo ông ấy biết, mấy năm nay Mộ Du Trầm và Thư Minh Yên rất ít khi tiếp xúc, cho dù là gặp mặt thì cũng chẳng nói được bao nhiêu.
Sao lần này trở về, thì hai đứa lại nói là đang hẹn hò?
Hay con bé Minh Yên kia, vì không muốn gả cho Mộ Tri Diễn, nhưng lại sợ ông cụ này tức chết nên mới đi tìm Mộ Du Trầm, còn Mộ Du Trầm vốn dĩ luôn bị ông thúc giục kết hôn, nên đã đồng ý lĩnh chứng với Thư Minh Yên?
Ông cụ càng nghĩ càng cảm thấy việc này có khả năng.
Ông ấy ngồi trên chiếc ghế bập bênh cạnh cửa sổ sát đất, hỏi ý kiến quản gia.
Quản gia suy tư một hồi: “Suy đoán của ngài cũng khá có lý, vậy ngài tính làm thế nào?”
Ông cụ trầm ngâm một lát, hỏi quản gia: “Cậu cảm thấy con bé Minh Yên thế nào?”
Quản gia: “Dịu dàng xinh đẹp, ngoan ngoãn hiểu chuyện, còn rất khéo tay.”
“Vậy thằng con của tôi thì sao?”
“Mộ tổng rất có năng lực, mặt mũi đẹp trai, đương nhiên cũng là ngàn năm có một.”
Ông cụ đảo mắt, đuôi lông mày lộ ra vẻ vui mừng: “Ý của cậu là, hai đứa nó rất xứng đôi?”
Quản gia nói lên tiếng lòng mình: “Tiểu thư Minh Yên xứng với Mộ tổng hơn cậu Tri Diễn nhiều.”
Sự hài lòng của ông cụ nhất thời không giấu được, khóe môi cong lên: “Tôi phải cân nhắc lại thật kỹ, nếu thằng nhóc Mộ Du Trầm kia chỉ kết hôn vì đối phó tôi, vậy cứ tìm đại một người bên ngoài là được rồi, sao lại cố tình chọn Minh Yên chứ? Nếu hai đứa nó là tình nguyện đi lĩnh chứng với nhau, vậy cho dù không có loại tình cảm kia thì ít nhất vẫn phải có thiện cảm với nhau chứ, cậu nói xem đúng không?”
Quản gia đã đi theo ông cụ nhiều năm, làm sao ông ấy không hiểu được tâm tư của ông cụ Mộ chứ, vội nói tiếp: “Bây giờ cũng đã lĩnh chứng rồi, mặc kệ bọn họ kết hôn vì điều gì, cứ sống chung với nhau thì dần dần sẽ có tình cảm thôi. Mộ tổng và cô Minh Yên đều là những người xuất sắc, chắc chắn sẽ thu hút đối phương.”
Nhận được sự tán thành, ông cụ thoải mái tựa đung đưa ghế bập bênh, nhắm mắt lại: “Được, vậy cứ thế đi, chúng ta coi như không biết gì, chuyện tình cảm cứ để tụi nó tự xử đi. Cứ xem như là chó ngáp phải ruồi, tôi cũng giải quyết được một nỗi lo lớn trong lòng mình.”
Thư Minh Yên đã làm xong canh măng, nhớ rằng trưa nay ông cụ vẫn chưa ăn gì, nhanh chóng múc ra một bát đưa tới cho ông.
Ông cụ nhận lấy thì húp một ngụm, vị măng thuần tuý, khen không ngớt: “Con đi học xa nhà, đã lâu rồi ta không được thưởng thức hương vị này.”
Thư Minh Yên tươi cười: “Bố thích là được rồi.”
Ông cụ nhìn đồng hồ, than thở một câu: “Đã hơn năm giờ rưỡi rồi, sao Du Trầm vẫn chưa về thế?”
Thư Minh Yên nói: “Vừa mới đến giờ tan ca thôi ạ, công việc anh ấy bận rộn, bình thường đến khuya mới về nhà.”
“Hôm nay thì khác, hai con vừa mới lĩnh chứng, nó phải về sớm một chút chứ, chúng ta còn chưa bàn bạc chuyện hôn lễ mà.” Ông cụ nói xong thì quay sang Thư Minh Yên: “Con gọi điện thoại cho nó, giục nó đi, kêu nó về sớm một chút, còn phải quyết định ngày cưới của hai đứa nữa.”
Thư Minh Yên à một tiếng, kêu cô giục Mộ Du Trầm về nhà sao?
Ông cụ lẳng lặng liếc nhìn cô một cái: “Sao vậy, rất khó xử sao?”
“Không có không có ạ, con chỉ nghĩ không biết anh ấy có đang bận không?” Trước mặt ông nội, Thư Minh Yên không thể tỏ ra quá xa cách với Mộ Du Trầm.
Cô nhìn ông rồi cười nói: “Con đi gọi ngay.”
Thư Minh Yên cầm điện thoại lên lầu, ngồi xuống sô pha phòng khách ở lầu ba, ôm gối chuẩn bị một hồi, trong lòng lặp đi lặp lại lời sắp nói.
Tìm thấy số điện thoại của Mộ Du Trầm, cô cắn răng, dứt khoát bấm nút gọi.
—
Tập đoàn Mộ Thị, thư ký Khâu đi vào văn phòng tổng giám đốc, đưa tới cho Mộ Du Trầm một ly cà phê.
Khi vừa mở cửa ra, lúc này người đàn ông mặc tây trang giày da ngồi trước bàn làm việc, trên tay anh đang cầm giấy chứng nhận kết hôn, mắt nhìn ảnh chụp bên trong đến xuất thần.
Cả buổi chiều, mỗi lần anh ta bước vào phòng làm việc thì đều thấy ông chủ đang nhìn giấy chứng nhận kết hôn.
Chỉ là một bản chứng nhận thôi, không biết có gì đẹp mà ông chủ lại nhìn nhiều như vậy.
Hơn nữa chẳng phải trưa nay ông chủ đã về nhà rồi ư, sao vẫn mang theo giấy chứng nhận kết hôn bên người chứ?
Thư ký Khâu nói thầm trong lòng, rồi đặt ly cà phê lên bàn làm việc.
Mộ Du Trầm nhấc mí mắt nhìn anh ta, không có chút xấu hổ nào, vẻ mặt thản nhiên cất giấy kết hôn vào trong túi quần.
“Lịch trình ngày mai để trống rồi chứ?” Mộ Du Trầm nhàn nhạt hỏi anh ta.
Thư ký Khâu nói: “Đều đã thu xếp xong rồi ạ, ngày mai ngài sẽ cùng phu nhân về quê cúng bái cha mẹ.”
Mộ Du Trầm ừ một tiếng, đảo mắt nhìn đồng hồ trên cổ tay: “Thông báo với hội động cấp cao, mười phút nữa mở cuộc họp.”
“Vâng, Mộ tổng.”
Vừa dứt lời, điện thoại trên bàn của Mộ Du Trầm rung lên, ánh sáng nơi khoé mắt của thư ký Khâu liếc nhìn tên hiển thị: “Nhóc con nhát gan”.
Không ngờ, ông chủ bình thường nghiêm túc, ít cười mà lại đặt tên hiển thị như vậy cho người khác.
Thư ký Khâu biết điều lui ra ngoài, thuận tiện đóng cửa lại.
Mộ Du Trầm nhìn tên hiển thị, đang định bắt máy thì cuộc gọi đã bị cúp.
Người đàn ông cúi cằm, nhìn chằm chằm chiếc điện thoại đột nhiên tối đen, khẽ cau mày.
Nếu anh không đếm nhầm, thì vừa rồi điện thoại chỉ mới đổ chuông 7 cái, không phải kiểu quá lâu không có người nhận nên tự động cúp, chỉ có thể là do cô tự cúp.
Bên kia, trong phòng khách lầu ba ở nhà họ Mộ, sau khi Thư Minh Yên cúp máy, cô đã hoàn thành nhiệm vụ nên đứng dậy khỏi sô pha, định xuống lầu nói với ông cụ rằng, Mộ Du Trầm đang bận nên không nghe máy.
Cô đã chờ điện thoại đổ chuông 7 lần rồi, nên không thể xem là đối phó với ông, nếu điện thoại ngay bên người thì chắc chắn anh đã bắt máy rồi.
Tự an ủi chính mình, cô thong thả đi tới đầu cầu thang.
Nhưng chưa kịp xuống bậc thì điện thoại đã reo lên, là Mộ Du Trầm gọi lại.
Cả người Thư Minh Yên cứng đờ, sau đó cô bấm bụng nghe máy.
Bên tai truyền đến giọng nói dễ nghe của anh: “Chuyện gì?”
Thư Minh Yên nói lấy lệ: “Hôm nay anh có thể về sớm một chút không?”
“Hửm?”
Thư Minh Yên lập tức cảm thấy câu nói này có chút mờ ám, nhanh chóng bổ sung thêm một câu: “Là ông cụ kêu tôi gọi, ông ấy muốn bàn bạc với anh về chuyện hôn lễ.”
Nói tới đây, cô xấu hổ mím môi, hạ thấp giọng hỏi: “Chúng ta có cần làm hôn lễ không?”
Chuyện lĩnh chứng của cô và Mộ Du Trầm rất vội vàng, hoàn toàn là vì cả nhà Mộ Tri Diễn, nên bất đắc dĩ mới đi đến bước này.
Chuyện hôn lễ, vốn dĩ cô chưa từng nghĩ tới.
Nhưng nếu không làm, thì phải nghĩ cách ăn nói thế nào với ông cụ.
Cô nhìn xuống dưới lầu, che điện thoại lại nhỏ giọng nói: “Vừa rồi ông cụ cứ nhất quyết kêu tôi gọi cho anh, anh nói xem chuyện chúng ta lĩnh chứng, có phải ông ấy đã nghi ngờ gì không? Cho nên muốn thử tôi?”
Chuyện bê bối bên ngoài của Mộ Tri Diễn bị vạch trần, rất dễ khiến mọi người liên tưởng đến.
Thư Minh Yên cảm thấy sau khi ông cụ bình tĩnh lại, có vẻ như đã đoán ra được.
“Nếu vậy thì chúng ta nên làm thế nào đây?” Thư Minh Yên đột nhiên có chút lo lắng.
Người đàn ông ở đầu dây bên kia im lặng một lát rồi nói: “Bây giờ em có rảnh không?”
Thư Minh Yên vội gật đầu: “Có, tôi đã ăn cơm tối xong rồi.”
“Vậy em đến công ty đón tôi đi.”
“Hả???” Thư Minh Yên suýt chút nghi ngờ thính lực của mình có vấn đề, cô không chắc chắn mà hỏi lại: “Gì cơ?”
Dùng sức ép sát điện thoại bên tai.
Cô lại nghe thấy giọng điệu vô cùng kiên nhẫn của Mộ Du Trầm truyền đến bên tai: “Bà Mộ à, chồng em nói, hy vọng em có thể đến công ty đón anh ấy tan ca.”
Giọng của người đàn ông biếng nhác, dịu dàng êm tai, qua đường truyền điện thoại lại lộ vẻ mê hoặc khó nói, cực kỳ giống một lời mời thân sĩ.
Trong lòng Thư Minh Yên như có thứ gì đó càn quấy, tim đập thình thịch, hai má nhanh chóng ửng đỏ.
Cô nắm chặt điện thoại, mím môi: “Bây… bây giờ sao?”
“Nếu không thì?” Mộ Du Trầm ung dung hỏi lại.
Thư Minh Yên không hé răng, anh dừng hai giây rồi nói: “Tới đây đi, sẵn nói về chuyện sau khi kết hôn luôn, trong nhà không tiện nói.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...