Khi Thư Trừng mở mắt ra liền thấy mình đang nằm trong một căn phòng kín mít, bên tai là tiếng động hỗn tạp, có tiếng bước chân, có tiếng phụ nữ kêu, có tiếng trẻ con khóc, từng tiếng động vang lên khiến người ta nổi da gà.
Cô quan sát căn phòng này, trên trần nhà màu trắng là vết xám xịt dài ngoằng, cửa kính trong suốt xung quanh toàn máu khô, trông cực kỳ quỷ dị.
Cô muốn nhìn rõ mình đang ở đâu, nhưng bên ngoài cửa kính lại là một màu xám mờ ảo, không nhìn rõ được gì.
Thư Trừng vừa định đứng dậy thì thấy chân tay, bụng của mình đều bị buộc lại, trói lên một bàn màu xám, không sao cử động nổi.
Cô lập tức thấy bàn bên dưới hơi quen, trong đầu cô hiện lên mấy chữ “Bàn khám nghiệm tử thi”.
Bị nhốt trong căn phòng âm u như vậy khiến Thư Trừng vô cùng hoảng sợ, cô vùng vẫy muốn thoát ra nhưng tiếng bước chân ngoài cửa đang ngày một tới gần, ngày một rõ ràng hơn.
Cô muốn hét lên nhưng đầu óc lại trống rỗng, không biết nên gọi tên ai.
Bỗng nhiên trái tim lại nhói đau, cô quên rồi sao? Rốt cuộc cô đã quên ai?
“Mau chạy đi, mau chạy đi.”
Đây là giọng của anh trai, là cô đang rơi vào sự tự trách, áy náy, là nguồn cơn của mọi ác mộng.
Nhưng anh trai tên là gì? Trông như thế nào?
Thư Trừng hoang mang, quên rồi, sao cô có thể quên đi người quan trọng đó được?
Cô vẫn còn đang vùng vẫy, nhìn chằm chằm cánh cửa trước mặt, một bàn tay cầm lên tay nắm cửa, Thư Trừng bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng.
An Khả đẩy cửa đi vào, vội vã tới cạnh giường cô, đầu đầy mồ hôi, anh ấy thở hổn hển hỏi: “Thư Trừng, em sao thế? Mơ thấy ác mộng sao?”
Thư Trừng không nói gì.
An Khả lại hỏi: “Vẫn là giấc mộng lúc trước sao?”
Thư Trừng gật đầu, mặt trắng bệch, cô cố gượng cười: “Em không sao, anh ra ngoài trước đi, em thay quần áo rồi ra.” Cô không muốn nói ra sự thật, nếu cô nói với An Khả cô mơ thấy mình bị người ta giải phẫu, có lẽ An Khả sẽ như mợ, không cho cô làm pháp y tiếp nữa.
An Khả do dự một lúc, vẻ mặt bất an, nhưng anh ấy cũng không nói nhiều; “Vậy được, anh ở dưới tầng đợi em xuống ăn sáng.”
Thư Trừng cười đáp lại.
An Khả vừa đi, cô sờ xuống gối theo thói quen, một lúc sau cô mới nhớ ra thuốc an thần đã bị Quý Phạm Thạc vứt đi, nhưng dường như lâu lắm rồi cô cũng không động tới nó.
Thư Trừng lấy điện thoại ra, chuẩn bị gọi cho Quý Phạm Thạc, lúc này cô mới thấy điện thoại nhận được n tin nhắn.
Thư Trừng đọc xong hết, ám ảnh trong giấc mơ lập tức tan biến, cô mỉm cười, đặt điện thoại xuống, chọn một bộ váy ngắn màu xanh nhạt trong tủ, sau đó xuống tầng ăn sáng.
Trên bàn ăn chỉ có Thư Trừng và An Khả, sáng sớm cậu đã đi làm, mợ tới công viên tập thể dục.
An Khả gặm bánh mì, nhìn Thư Trừng: “Hôm nay anh rảnh, em có muốn đi dạo không?”
Thư Trừng lắc đầu, cười nói: “Xin lỗi, em không rảnh, em có hẹn rồi.’
An Khả cảm thấy trái tim lạnh lẽo, đúng là trọng sắc khinh anh!
Ăn xong, Thư Trừng định đứng dậy thì điện thoại trên bàn đổ chuông.
Cô ấn nút nghe, ngọt ngào nói một tiếng Phạm Thạc, nhưng nghe được một lúc, vẻ mặt cô lại tối đi, tựa như mây mù trước cơn mưa.
An Khả thấy sắc mặt cô không đúng lắm, anh ấy không khỏi lo lắng.
Thư Trừng nặng nề nói vào điện thoại: “Được, em chuẩn bị chút rồi ở nhà đợi anh.”
Thư Trừng vừa tắt máy, An Khả đã hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Thư Trừng vừa đi lên tầng vừa nói: “Tòa nhà Hoằng Nghị có vụ án, em phải tới đó ngay.”
___
Mười phút sau, mấy xe cảnh sát đi tới phía tòa nhà.
Lúc này, nơi đây đã có vô số người vây quanh, mọi người lấy điện thoại ra quay chụp, chỉ trỏ.
Người trên xe đi xuống, một nhóm cảnh sát sơ tán người dân, một nhóm đang kéo dây cảnh báo.
Thư Trừng nhìn lên đỉnh tòa nhà, dưới bầu trời âm u, một nam một nữ chắp tay hình chữ thập, quỳ trên sân thượng ở tầng cao nhất.
Họ ngây ngốc nhìn lên trời như đang thành tâm cầu khấn, không hề quan tâm tới chuyện xảy ra bên dưới.
Cho dù các mấy trăm mét nhưng Thư Trừng vẫn nhìn rõ trên cổ hai người đó có quấn một quả bom hẹn giờ, ánh sáng đỏ nháy lên liên tục, thời gian nổ là…
Lúc này, con số màu đỏ đã dừng lại, tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, một luồng nhiệt ùa ra ngoài, tiếng gào thét vang lên không dứt.
Thư Trừng cảm thấy khi ấy có người đã kéo cô vào lòng, sau đó đã đè lên người cô, che chắn cho cô.
Một lúc lâu sau, cô mới từ từ ngẩng đầu lên, vừa nhìn đã chạm vào đôi mắt lo lắng của Quý Phạm Thạc: “Thư Trừng, em không sao chứ?”
Thư Trừng nhìn anh: “Em không sao, anh có sao không?”
Quý Phạm Thạc buông cô ra: “Uy lực của quả bom không lớn lắm, anh cũng không sao.”
Hai người cùng nhìn vào đám người, vẫn có mấy người gần tòa nhà không kịp di dời, trên người dính đầu máu thịt, ai cũng hoảng loạn, sợ hãi, không biết là máu của mình hay máu của người chết.
Thư Trừng nhìn cảnh tượng kinh khủng này, hiện trường đã bị quả bom quét sạch, muốn thu tập đủ thi thể sẽ khó khăn hơn nhiều.
Cô đi về phía xe cảnh sát, Quý Phạm Thạc cũng đã đi theo, anh lấy một chiếc loa trong xe ra: “Tất cả mọi người đứng im tại chỗ, không được cử động.”
Lúc này, những người đang luống cuống tay chân nghe thấy giọng Quý Phạm Thạc như tìm được ánh sáng trong con đường tối tăm.
Dù sao anh cũng là cảnh sát, lời anh nói chắc chắn không sai được.
Mọi người ôm theo suy nghĩ này đứng im tại chỗ, những người đang định chạy đi cũng bình tĩnh lại, ai nấy đều nhìn Quý Phạm Thạc, chờ đợi mệnh lệnh thứ hai của anh.
“Mở rộng phạm vi cảnh báo ra hai mươi mét, những người còn lại xếp hàng đi ra ngoài theo lối đi có ít vết máu nhất, nếu như có người bị thương thì chủ động nói rõ tình hình với nhân viên y tế.”
Mấy phút sau, hiện trường đã được kiểm tra qua hết, Tiểu Đặng xác nhận không có nhân viên nào bị thương.
Lúc này Cát Vân đột nhiên hét lên: “Cảnh giám Quý, đội trưởng Trần, hai người mau nhìn lên đỉnh tòa nhà đi.”
Mọi người đều nhìn lên đó, trên bức tường sân thượng mà cặp nam nữ vừa quỳ vừa nãy đã hiện lên ba con số phát ra ánh sáng xanh lam.
Tiểu Đặng nổi da gà: “105? Này là sao?”
Quý Phạm Thạc nhìn ba con số, trầm tư suy nghĩ: “Đi, lên tầng xem sao.”
Khi Quý Phạm Thạc đi kiểm tra hiện trường, Thư Trừng cầm túi đi thu thập xương cốt người chết.
___
Một tiếng sau, tại văn phòng phòng hình sự cục Công an.
Quý Phạm Thạc đứng trước bảng trắng, trên bảng dán hai bức ảnh.
Bức đầu tiên là dáng vẻ cặp nam nữ chắp tay hình chữ thập, hướng lên trời cầu nguyện trước vụ nổ, bức thứ hai là ba con số 105 xuất hiện trên tường sau vụ nổ.
Quý Phạm Thạc chỉ vào bức ảnh, nói: “Hai bức ảnh này biểu đạt hai thông tin, thông tin thứ nhất là tà giáo, phán quyết, thông tin thứ hai là hung thủ không chỉ có một người.
Từ hai điểm này có thể thấy có ít nhất hai hung thủ, một tên chế tạo bom, một tên viết ra dãy số đó.”
“Loại bom kiểu này chỉ có người có chuyên môn mới tạo ra được, hơn nữa biên độ của hai quả bom được khống chế rất tốt, ngoại trừ hai người kia ra, không một ai ở hiện trường bị thương, từ đó có thể thấy người làm ra quả bom này là một tay lão làng.”
“Con số màu xanh xuất hiện sau khi vụ nổ xảy ra chứng tỏ ban đầu đã có người động tay động chân vào bức tường.
Điều này cho thấy có người đã dùng chất đặc biệt viết ba số 105 lên tường, sau vụ nổ, những chất này tiếp xúc với máu sẽ tạo ra phản ứng hóa học, bức tường màu trắng cũng sẽ xuất hiện ba số đó.
Trong các vật phẩm hóa học gặp được máu sẽ chuyển sang màu xanh, chỉ có một chất duy nhất, đó là luminol.
Luminol không có thành phẩm nên không thể mua trực tiếp được, nhất định phải được tạo ra qua nhiều chất khác, vậy nên trong số các hung thủ, có người cực kỳ am hiểu hóa học.”
“Nếu đã nói là tà giáo thì có khả năng hung thủ gây án theo nhóm, mục tiêu chúng lựa chọn người bị hại là, thứ nhất, người không muốn gia nhập vào tà giáo, thứ hai, tín đồ thành kính.
Từ trạng thái cơ thể của nạn nhân trước khi chết, nạn nhân có thể là người không muốn gia nhập tà giáo, hung thủ xuất hiện như một kẻ phán quyết, để người bị hại ngẩng đầu lên trời, sám hối với bề trên, cuối cùng để họ tiếp nhận cái chết trước ánh mắt của bao người.”
Tiếp đó Quý Phạm Thạc chỉ vào bức ảnh thứ hai: “Còn về ba số 105, nếu hung thủ đã giữ nó thì có khả năng hắn đang muốn cho ai đó xem, một là một cách triệu hồi, kêu gọi, hai là ẩn ý tội ác nào đó.”
Tiểu Đặng hỏi: “Cảnh giám Quý, vậy chúng ta phải bắt đầu điều tra từ đâu? Là tà giáo hay là con số?”
Quý Phạm Thạc đáp lại: “Bắt đầu điều tra từ nạn nhân.
Nếu như tra tà giáo thì trong nước có vô vàn tà giáo lớn nhỏ, có những tổ chức thậm chí còn chưa nghe tới bao giờ, như vậy sẽ rất tốn công tốn sức.
Còn con số, chúng ta không thể hiểu hết được ý nghĩa ẩn sau nó, có điều tra cũng vô ích.”
“Cát Vân, cậu đưa người đi kiểm tra lại hiện trường lần nữa, Tiểu Đặng đưa người kiểm tra camera gần tòa nhà Hoằng Nghị.
Mọi người vẫn tan ca như bình thường, những người cần trực ban vẫn tiếp tục trực, người nên nghỉ thì nghỉ tiếp, nhưng trong vòng ba ngày này, không ai được đi xa, phải ở nhà đợi lệnh bất cứ lúc nào.”
Tiểu Đặng yếu ớt hỏi: “Cảnh giám Quý, như vậy có được không?”
Quý Phạm Thạc nhìn cậu ấy một cái, sau đó nhìn tất cả mọi người: “Không có manh mối thì mọi người không cần hao tâm tổn sức ở đây, các cậu là tuyến bảo vệ hàng đầu cho an ninh xã hội, nhất định phải sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào.
Tôi không muốn khi cần các cậu nhất, ai cũng nhụt chí, mệt mỏi.”
Lời này rất có lý, không ai phản bác lại, mọi người lục đục rời đi, duy chỉ có Trần Hàn vẫn ngồi trên ghế.
“Chú Trần, sao chú không đi?”
Trần Hàn lo lắng: “Phạm Thạc, mặc dù mọi người đều rõ khả năng phá án của cháu, nhưng dù sao đây cũng là vụ án đầu tiên sau khi cháu nhậm chức, chú không yên tâm.”
Quý Phạm Thạc cười nhạt: “Chú Trần, việc nhậm chức cảnh giám không khiến IQ của cháu thấp đi.
Chú yên tâm quay về đi, một khi có chuyện gì cháu sẽ bảo Tử Khiêm báo cho chú.”
Cuối cùng Trần Hàn chỉ đành về nghỉ ngơi.
Lúc này trong văn phòng chỉ có mình Tử Khâm, anh bàn giao công việc cho cô ấy rồi đi tới phòng khám nghiệm.
Vì vẫn đang trong kỳ nghỉ nên Tôn Hoàn đã đưa mọi người tới Hàn du lịch, Lưu Hiểu Đống đưa bạn gái về quê ra mắt, hai pháp y thực tập còn lại phải một tháng nữa mới quay về, lúc này trong phòng khám nghiệm chỉ có mình Thư Trừng.
Thi thể lần này rất đặc biệt, bàn khám nghiệm cần dùng tới cũng khác với những bàn khám nghiệm lần trước.
Bên trên bàn là mặt kính thủy tinh trơn bóng, bên dưới có gắn hai đèn.
Thư Trừng cẩn thận lấy xương cốt đen xì trong túi ra, đặt vào một góc của bàn khám nghiệm.
Do bị nhiệt độ cao trong vụ nổ thiêu đốt nên những xương cốt này đã dính vào nhau như một đống than.
Sau khi lấy xương cốt ra hết, Thư Trừng bắt đầu quá trình ghép thi thể.
Vì có hai người bị hại, sau vụ nổ không thể phân biệt nổi đây là xương của ai, kia là thịt người nào, Thư Trừng chỉ có thể gộp xương đầu vào một chỗ.
Muốn ghép được những thi thể này, chuyện đầu tiên cần làm là phân tách thi thể nam và nữ ra.
Thư Trừng vào FBI ba năm, trong ba năm này cô đã giải phẫu vô số người chết, cũng từng được điều tới nông trường thi thể học tập, nhờ vào kinh nghiệm tích lũy được trong mấy năm nay, cộng thêm khả năng ghi nhớ siêu phàm của cô, cô đã luyện được kỹ năng phân biệt giới tính qua xương người rất đỉnh.
Khi Quý Phạm Thạc đi vào, anh đã thấy Thư Trừng đang vùi đầu vào xử lý thi thể.
Nghe thấy tiếng động, Thư Trừng ngẩng đầu lên, mỉm cười rồi mấp máy môi với Quý Phạm Thạc.
Quý Phạm Thạc ngồi lên sofa, anh hiểu ý của cô: Công việc hơi nhiều, nếu anh quyết định đợi thì phải chuẩn bị trước tâm lý.
Quý Phạm Thạc cười đáp lại, Thư Trừng thấy vậy thì tiếp tục cúi đầu làm việc..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...