Rừng Thép H


Lúc này, phía sau Tưởng Thành có tiếng còi vang lên, ba bốn người từ trên chiếc xe màu đen bước xuống.


Một người che ô cho Tưởng Thành, đồng thời nhìn chằm chằm Giang Hàn Thanh cách đó không xa.“Anh Thành, có chuyện gì vậy?”Tưởng Thành kiên nhẫn nghiến răng, nhìn chiếc nhẫn trên tay Giang Hàn Thanh lần nữa, nói: “Không sao, gặp phải một kẻ điên thôi.”Tưởng Thành vén mái tóc ướt đẫm trước mắt sang một bên, lộ ra vầng trán ướt nóng mồ hôi, đáy mắt sắc bén không thèm che giấu, càng trở nên bén nhọn hơn.Anh ta nói: “Mày có bản lĩnh đấy, chúng ta cùng chờ xem.”***Vào ngày hôm đó Chu Cẩn đến nhà Hoàng Mao trước, trên tủ quần áo tìm thấy vali của Quan Linh, trong vali chỉ là một số quần áo bình thường, không có gì bất thường.Đến nơi ở của Quan Linh để kiểm tra, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không tìm được bất kì manh mối hữu ích nào mà có thể chỉ ra cái gọi là “điểm yếu” của Lại Chính Thiên.Tuy nhiên, trên bức tường ở đầu giường của Quan Linh, cô phát hiện thấy hai dòng chữ nhỏ.

Người nằm trên giường, lật người là có thể nhìn thấy- “Chỉ cần có lòng quyết tâm, không quan trọng là muộn bao lâu, con người có thể bắt đầu lại từ đầu.”Chu Cẩn vuốt ve hai hàng chữ này, rồi dường như bất đắc dĩ thở dài.Cô nghĩ, vốn dĩ cuộc đời của Quan Linh có thể hồi sinh để làm lại từ đầu, nhưng nó lại đột ngột kết thúc trong phát súng hôm đó.Anh trai Chu Xuyên của cô không phải cũng thế sao? Rõ ràng là anh ấy sắp kết hôn, hướng tới hành trình tiếp theo của cuộc đời.Chỉ cần một phát súng, đã có thể làm gián đoạn cuộc sống của anh ấy, dễ dàng cướp đi sinh mạng của một người quan trọng như vậy.“…”Chu Cẩn thuận tay lau nước mắt, ngồi dậy trên giường.

Triệu Bình lững thững đi tới, thấy mắt cô hơi đỏ, thấp giọng hỏi: “Đàn chị, chị không sao chứ?”Chu Cẩn lắc đầu.Triệu Bình nói: “Phải dẫn Hoàng Tùng đến xác nhận hiện trường.”Chu Cẩn đứng dậy, nhanh chóng khôi phục lại như thường: “Đi thôi.”Đội trọng án mang Hoàng Mao đến xác nhận hiện trường gây án đầu tiên.


Hoàng Tùng cũng đã đào ra chiếc hộp đựng đạn mà cậu ta đã chôn trước đó, sau khi đối chiếu với bộ phận giám định, khẳng định đó là súng của cảnh sát.Khi chuỗi bằng chứng hoàn hảo được đặt trước mặt Lại Chính Thiên, hắn ta tức giận đến mức mặt mũi biến sắc, dựa vào tường trong phòng thẩm vấn mà điên cuồng gào thét: “Hoàng Mao, mày vậy mà dám bán đứng tao! Mày dám phản bội tao!”Hai cảnh sát rất nhanh đã khống chế được Lại Chính Thiên.Đôi mắt hắn ta đỏ ngầu, thời gian dài kháng cự và kiên trì của hắn, lúc này đã hoàn toàn sụp đổ trong nháy mắt.Đàm Sử Minh gõ bàn, nhắc nhở: “Lại Chính Thiên, hiện tại cậu vẫn còn có cơ hội lập công.”Lại Chính Thiên chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn Đàm Sử Minh.“Trả lời tôi, cậu giấu súng của cảnh sát ở đâu? Mua súng này ở đâu? Liên hệ như thế nào? Chỉ cần cậu sẵn sàng hợp tác, giúp đỡ cảnh sát điều tra thêm, sau này khi xét xử trước tòa, cũng sẽ đưa ra quyết định phán xét dựa vào biểu hiện của cậu.”Mặt còn lại của kính một chiều.Chu Cẩn siết chặt ngón tay, nín thở.Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Lại Chính Thiên muốn một điếu thuốc, Đàm Sử Minh nhanh chóng đáp ứng yêu cầu của hắn, chờ hắn hút xong điếu thuốc trong im lặng.Cuối cùng, hắn nói: “Tôi không biết đó là súng của cảnh sát.” Lại Chính Thiên bóp tàn thuốc, ngả người ra sau, trong giọng nói không còn chút sức lực nào: “Súng đó là tôi nhặt được”.“Rầm” một tiếng, Đàm Sử Minh siết chặt tay đập xuống bàn, hét lớn: “Lại Chính Thiên! Cậu không có nhiều cơ hội như vậy đâu, tốt hơn hết là cậu nên suy nghĩ cho kỹ!”Lại Chính Thiên chọn cách im lặng.Trái tim Chu Cẩn chợt chùng xuống, cô tuyệt vọng nhắm mắt lại.Lăn lộn lâu như vậy, manh mối của vụ án “8.17” lại lần nữa bị chặt đứt.Mặc dù vụ án Quan Linh bị giết đã lắng xuống, nhưng những thứ liên quan đằng sau vụ án “8.17” thì vẫn chỉ là một màn sương mù.Đội trọng án tạm thời nhận được thông báo, cấp trên đã có những sắp xếp mới cho việc điều tra vụ án “8.17”.Hiện vẫn chưa rõ lý do và nội dung thay đổi cụ thể, nhưng Cục thành phố đã chỉ đích danh rằng đội trưởng cũ của đội chuyên án – Diêu Vệ Hải sẽ tiếp nhận và toàn quyền phụ trách về vụ án “8.17”, đội trọng án tiến hành toàn lực phối hợp.Chu Cẩn sợ rằng sau khi Diêu Vệ Hải nhảy vào đội trong án, sẽ không để cô tham gia vào các bước hành động tiếp theo, vậy nên cô đã thăm dò trước giọng điệu của Đàm Sử Minh.Đàm Sử Minh nói: “Việc bố trí cụ thể như thế nào còn tùy theo ý của Cục phó Diêu.

Cháu chỉ cần nhớ rõ, sau này phải tuân theo mệnh lệnh.


Trước kia sư phụ có thể cưu mang cháu một chút, bây giờ thì khác.”Chu Cẩn khẽ mím môi, nghĩ đến Diêu Vệ Hải, đành phải nghe theo..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui