Rừng Thép H


Vu Đan thần bí liếc nhìn cô, thấp giọng nói: “Đội trưởng cũng hỏi câu tương tự, đã cùng bác sĩ pháp y đối chiếu.

Cô đoán xem là súng gì?”Ngón trỏ và ngón cái của Vu Đan linh hoạt búng tay một cái:“Súng cảnh sát.”Câu đầu tiên đội trưởng đội trọng án Đàm Sử Minh hỏi khi nhìn thấy Chu Cẩn là: “Đã nghe vụ súng cảnh sát chưa?”Chu Cẩn gật đầu.Đàm Sử Minh nói: “Đã tra ra, chính là lô súng cảnh sát bị mất trong vụ ‘8.17’ cách đây 5 năm.”Mặt Chu Cẩn tái nhợt suýt không còn chút máu.


Cô cao giọng vội vàng hỏi, như thể đang kích động: “Thật sao?”Đàm Sử Minh hiếm khi nhìn thấy cảm xúc phấn khích trên khuôn mặt của Chu Cẩn, như một ngọn lửa bùng cháy trong tro tàn.Ông lại gật đầu và nói: “Năm đó, anh trai cháu không may đã chết trong lúc vận chuyển súng.

Chú biết là cháu vẫn luôn điều tra tung tích của lô súng mất tích này trong suốt 5 năm qua.”Ngày 17 tháng 8 của 5 năm trước, đội Cảnh sát Đặc nhiệm Hải Châu đã bị các băng nhóm tội phạm phục kích trên đường vận chuyển lô súng ống.

Hai cảnh sát đặc nhiệm đã thiệt mạng trong cuộc giao tranh, và tất cả 24 khẩu súng của cảnh sát đều bị mất.Mặc dù trong quá trình điều tra sau đó đã lần lượt tìm lại được 18 khẩu nhưng những khẩu súng còn lại vẫn chưa rõ tung tích.

Kẻ chủ mưu của băng nhóm tội phạm vẫn đang lẩn trốn khiến tiến độ điều tra vụ ‘8.17’ đi vào bế tắc cho đến tận hôm nay, chậm chạp không có tiến triển.Một trong hai cảnh sát đặc nhiệm đã hy sinh là anh trai của Chu Cẩn – Chu Xuyên.5 năm sau khi xảy ra vụ án, những khẩu súng mất tích đó không hề xuất hiện trên thị trường, cũng chẳng biết chúng đã đi đâu.


Giờ đây vì xác chết của một phụ nữ vô danh bên bờ biển thành phố Hải Châu mà lô súng mất tích này cuối cùng lại trồi lên một lần nữa.Nói không vui mừng chắc chắn là giả, thậm chí Chu Cẩn còn hưng phấn một cách lạ thường.Nhưng câu nói sau đó của Đàm Sử Minh lại như tạt một gáo nước lạnh vào mặt Chu Cẩn: “Chú nghĩ lần này cháu nên tránh đi.”Chu Cẩn hơi nhíu mày, vội vàng hỏi: “Tại sao?! Cháu có gì mà phải lảng tránh? Anh trai cháu không phải là nghi phạm, anh ấy còn dùng súng bắn chết những người đó cơ mà!”Đàm Sử Minh lạnh lùng nói: “Như cháu bây giờ, chú mới nói một câu là cháu đã có mười câu chực sẵn rồi!”“…”Đàm Sử Minh vươn tay đẩy đẩy trán Chu Cẩn, giọng điệu thong thả chậm rãi, nói: “Chu Cẩn, về công, với tư cách là một đội trưởng, chú có trách nhiệm bảo đảm tuyệt đối để không xảy ra sai sót trong mọi hành động.

Về tư, sư phụ nói thì học trò phải nghe!”Chu Cẩn thuận tay chống lên bàn, vẻ mặt không phục: “Cháu không hiểu.”Chẳng lẽ bởi vì cô là em gái của Chu Xuyên nên thành hành động “sai sót” sao?“Không hiểu thì cứ ra ngoài suy nghĩ cho kỹ vào!” Giọng Đàm Sử Minh vô cùng nghiêm túc, không có chỗ cho thương lượng.“Tuân lệnh!”Chu Cẩn hiểu rõ tính tình của sư phụ mình, vô cùng bảo thủ, nói một là một hai là hai, cô căn bản không thể lay chuyển được Đàm Sử Minh.“Dựa vào đâu chứ?”Chu Cẩn cúi đầu có chút bực bội, hốc mắt ửng đỏ nhưng vẫn quật cường không chịu rơi một giọt nước mắt nào.Đàm Sử Minh nhìn dáng vẻ này của cô, khó mà nổi giận được.

Ông xua xua tay, thở dài nói: “Được rồi, đi chỗ khác cho khuất mắt chú.”Một lúc lâu sau, Chu Cẩn dùng mu bàn tay lau nước mắt, ngẩng đầu mím môi nhìn Đàm Sử Minh, trong mắt hiện lên vẻ kiên định:“Cháu không tìm hiểu vụ “8.17” nữa, chỉ điều tra về cái chết của nạn nhân kia được chưa.” Chu Cẩn bỏ lại những lời này, rồi đi ra khỏi phòng họp mà không thèm quay đầu lại.Đàm Sử Minh ở phía sau gọi cô “Này, này” nhưng không thể gọi cô lại.Chu Cẩn tức giận quay về bàn làm việc.


Vu Đan đang gấp rút viết báo cáo cho vụ án, ngẩng đầu thấy Chu Cẩn đang bực tức, bèn trượt ghế dựa lại gần rồi đưa cho cô một ly nước.Cô ấy hỏi: “Có chuyện gì thế? Từ khi quen biết cậu cho đến nay mình chưa bao giờ thấy cậu khóc cả.”Chu Cẩn lắc đầu: “Không có gì đâu.”Vu Đan nói: “Nếu thật sự không sao, thì vực dậy tinh thần rồi đi tìm Tiểu Dương xem camera giám sát đi.”Vài cuộn băng ghi hình còn lại đều là những đoạn đường dẫn ra bờ sông, nếu điều tra kỹ biết đâu có thể tìm ra trình tự sinh hoạt của nạn nhân ngày hôm đó.Chu Cẩn không thể ngồi yên nên đã điều chỉnh lại cảm xúc, nói: “Được rồi, giờ mình đi luôn.”Cô đang chuẩn bị đến phòng giám sát thì có một người bước vào cửa.

Đội trọng án trước đó còn xôn xao bỗng im bặt trong chớp mắt, hai ba giây sau thì có người mở miệng hỏi:“Anh là…”“Tôi họ Giang, tới tìm người.”Vu Đan ngồi bên cạnh “A” một tiếng, theo bản năng nắm lấy cánh tay Chu Cẩn khẽ lắc: “Này, đây không phải, không phải là ai kia sao…”Chu Cẩn ngước nhìn liền bắt gặp ánh mắt của đối phương, sửng sốt hồi lâu mới buột miệng thốt lên: “Sao anh lại đến đây?”Là Giang Hàn Thanh.Có vẻ như anh vừa về nhà một chuyến mới đến đây, mặc một bộ vest phẳng phiu, khuôn mặt tuấn tú, tác phong vô cùng nhẹ nhàng nhanh nhẹn, trên người thoang thoảng hương thảo mộc dừng lại trước cửa tổ trọng án, Chu Cẩn bỗng có cảm giác “hào quang rực rỡ”.Anh trông thấy Chu Cẩn thì đi thẳng về phía cô, ánh mắt băn khoăn nhìn cô, hỏi: “Sao mắt em lại đỏ?”“Em?” Chu Cẩn vô thức dụi mắt.Vu Đan ngồi bên cạnh không khỏi kinh ngạc, nhìn Giang Hàn Thanh rồi lại nhìn Chu Cẩn, nói: “Hai người biết nhau sao?”Giang Hàn Thanh hiển nhiên nghe thấy câu hỏi này, anh hơi nhíu mày, ánh mắt nhìn Chu Cẩn mang theo tia chất vấn.Da đầu Chu Cẩn như muốn nổ tung, cô cảm giác dưới sự im lặng không nói một lời của Giang Hàn Thanh như dồn nén một chút phẫn nộ khi bị người khác xem thường.Cô muốn giải thích nhưng lại không có dịp nói.Bởi vì gần đây Chu Cẩn vẫn luôn bận rộn với các vụ án, nên chưa tìm được cơ hội để thông báo với họ rằng cô đã kết hôn.Hơn nữa hai người đã nói trước là sẽ không tổ chức đám cưới, nên ngoại trừ gia đình hai bên thì không nhiều người biết chuyện.Mặc dù về tình có thể thông cảm được, nhưng dưới ánh mắt của Giang Hàn Thanh, Chu Cẩn cảm thấy chột dạ một cách khó hiểu..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui