Rừng Thép H


Trong lòng Chu Cẩn cảm thấy vô cùng tội lỗi.

Quả nhiên cô không hiểu gì về Giang Hàn Thanh.Tuy rằng nhìn anh có vẻ lạnh lùng, có thể thấy không mấy nhiệt tình với chuyện nam nữ, nhưng diện mạo tuấn tú như thế khiến Chu Cẩn cho rằng ít nhất anh cũng từng có bạn gái.Chu Cẩn sợ động đến tự trọng đàn ông của anh, nhẹ nhàng ôm lấy anh, nói: “Yên tâm, em sẽ có trách nhiệm với anh.”Giang Hàn Thanh luôn bình tĩnh, khách quan.

Vốn dĩ anh cũng đã thừa nhận những thay đổi của mình, nhưng nghe câu nói trêu trọc của Chu Cẩn lại cảm thấy có chút xấu hổ.“… Chu Cẩn.”Đôi mắt phượng hẹp dài, đôi môi mỏng mím lại.

Chu Cẩn nhìn khuôn mặt bối rối của anh chỉ biết mỉm cười, đẩy ngực anh: “Em đi tắm đã.”Phòng tắm tràn ngập hơi nước.


Chu Cẩn quay mặt vào bức tường, nước nóng chảy trên làn da của cô.Cô khó có thể bình tĩnh được.

Vừa nhắm mắt lại nghe thấy tiếng thở gấp gáp của Giang Hàn Thanh, cái thứ cứng như sắt đó, làn da nóng bỏng cùng cánh tay dày vò đôi bồng đảo của cô.Chu Cẩn vỗ vỗ lên mặt khiến mình tỉnh táo hơn.Cửa phòng tắm bị mở ra nhẹ nhàng.Chu Cẩn kinh ngạc nhìn Giang Hàn Thanh đi vào.…Cánh tay đã băng kín của anh giờ đã ướt hết rồi.

Những giọt nước trượt xuống theo sống lưng của anh.Ẩn giấu dưới vẻ bề ngoài ấm áp nho nhã của anh là cơ bắp đầy mạnh mẽ, trông rất vừa vặn chứ không gồ ghề, thô cứng.Giang Hàn Thanh đứng sau lưng cô.

Một tay giữ eo của cô, một tay kéo cánh tay cô đặt lên bức tường, đan mười ngón tay vào nhau.Chu Cẩn nghĩ, đúng là giữa đàn ông và phụ nữ luôn có điểm khác biệt.

Cô khá cao, vừa mạnh mẽ, vừa dẻo dai, lúc chấp hành nhiệm vụ còn linh hoạt hơn so với đồng nghiệp nam.

Nhưng khi Giang Hàn Thanh đứng sau lưng cô, hoàn toàn giam cầm cô vào lòng thì cô mới biết cảm giác áp bức mạnh mẽ từ thân thể của người đàn ông là như thế nào.“Chu Cẩn.” Đôi mắt anh đỏ ngầu, nghiêng người cắn vào tai cô như dã thú, nói: “Anh vẫn muốn.”Mái tóc đen của anh rối loạn và ướt đẫm, những giọt nước chảy theo sợi tóc rơi xuống.

Anh khẩn cầu: “Cho anh đi.”Chu Cẩn nhẹ nhàng thở vài hơi, nhắm mắt lại, cảm nhận sự run rẩy đầy nhẫn nại của Giang Hàn Thanh.Cô thừa nhận, thấy anh khổ sở như vậy, cô cũng cảm thấy đau lòng.Thứ cứng dài đang chần chừ bên ngoài hoa huyệt bỗng cứ thế đi vào, chậm rãi, kiên quyết, sâu một cách đáng sợ.Chu Cẩn không kìm nổi tiếng rên rỉ.Sự đau đớn và tê dại thi nhau kéo tới.

Cô ngửa cổ để nước từ vòi hoa sen chảy xuống làm mờ tầm mắt, trượt trên làn da run rẩy của cô.Giang Hàn Thanh cắn lên vai cô, mút cần cổ trắng nõn, thân dưới hết lần này đến lần khác tiến vào thật sâu.Dấu răng, vết hôn, còn có thứ cứng như sắt kia khảm chặt vào nơi sâu nhất của cô.


Tất cả đều là dấu vết do Giang Hàn Thanh để lại.Không biết bao lâu sau, từ phòng tắm, đến bàn làm việc của anh, rồi đến giường ngủ, đồ đạc bừa bộn trên mặt đất.

Chu Cẩn không nhớ nổi lần điên cuồng gần nhất là từ bao giờ nữa.Giang Hàn Thanh khi ở trên giường không giống dáng vẻ lạnh lùng, kiềm chế thường ngày.

Anh như dã thú lần đầu ngửi thấy mùi máu, cuồng dã, nhiệt tình, không phải là kỹ thuật hoàn hảo mà đem hết những thứ bị anh kìm nén thường ngày ra thỏa thuê giải tỏa trên người Chu Cẩn.Cuối cùng, Chu Cẩn không còn chút sức lực nào, đôi tay theo phản xạ bám vào giường.

Trong bóng tối, chỉ có thứ mạnh mẽ kia va chạm ở nơi sâu nhất của cô, vừa mãnh liệt vừa dứt khoát.Cơ thể nõn nà không ngừng bị chiếm lấy khiến Chu Cẩn run rẩy, chỉ có thể thở chứ không đủ sức rên rỉ nữa.Cuối cùng, cô ngất đi trong sự dồn dập của những động tác ra vào.

Trong mơ hồ, Chu Cẩn nghe thấy Giang Hàn Thanh không ngừng xin lỗi bên tai cô.“Xin lỗi.


Chu Cẩn, anh xin lỗi.”Đôi môi nóng bỏng của người đàn ông, thành kính hôn lên bờ vai, lên sống lưng rồi đến cái eo thon của cô.Trước khi ngất đi, Chu Cẩn còn cố hỏi anh: “Sao lại xin lỗi?”Nhưng cô không thể nghe được câu trả lời.Ngày hôm sau, Chu Cẩn từ từ mở mắt, vô thức nhìn rèm cửa trắng nhạt một lúc mới dần tỉnh táo lại.Chân cô vừa cử động liền đau, thắt lưng ê mỏi, gắng gượng trở mình.Hai mắt Chu Cẩn khép hờ, cô ngồi dậy, hỏi: “Mấy giờ rồi?”“Tỉnh rồi à?”Cuối cùng thì trời cũng quang đãng, nắng ấm tràn vào.

Giang Hàn Thanh ngồi ở bàn làm việc, đưa tay đỡ màn hình laptop nhìn Chu Cẩn.“Chín rưỡi rồi.

Anh đã xin đội trưởng Đàm cho em nghỉ, nếu mệt thì ngủ thêm chút nữa đi.”Người Chu Cẩn đã được lau sạch một lần, làn da nhẹ nhàng khoan khoái, quần áo đổi thành áo sơ mi nam.

Đây là áo của Giang Hàn Thanh, nó rộng và dài đến đùi nhưng không che được đôi chân thon dài của cô, cũng không che được dấu hôn và dấu răng trên cổ cô..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận