Đàm Sử Minh kinh ngạc, từ xa nhìn về phía Lại Tam, cánh tay vốn sắp bị Giang Hàn Thanh bẻ gãy, rũ xuống bên cạnh không có chút sức lực nào, phải quan sát rất kỹ mới phát hiện ra sự bất thường của cánh tay đó.
Trong lòng Đàm Sử Minh hiểu rõ, hỏi Giang Hàn Thanh: “Vì để xác nhận điều này nên cậu mới ra tay với hắn sao?”“Không phải.
” Giang Hàn Thanh rất thành khẩn trả lời: “Tôi thật sự muốn đánh hắn.
”Chu Cẩn: “………”Giang Hàn Thanh không chịu đi bệnh viện, khăng khăng đòi về nhà.
Chu Cẩn thấy sắc mặt anh nhợt nhạt, cũng không quay lại đội trọng án nữa, cùng anh trở về nhà.
Cô bật đèn ngoài hành lang, giúp Giang Hàn Thanh đi dép lê, nhẹ giọng hỏi anh: “Cánh tay của anh còn đau không? Để em giúp anh thoa ít thuốc.
”Yết hầu anh chuyển động, gật đầu, đi thẳng vào phòng tắm.
Chu Cẩn đến ngăn anh lại, hỏi: “Anh làm gì thế?”“Tắm.
”Chu Cẩn cau mày: “Cánh tay của anh đã vậy rồi còn tắm gì.
”“Thân thể…” Giang Hàn Thanh không chịu được mùi tỏa ra từ quần áo trên người mình: “Người bẩn.
”“…….
”Chu Cẩn lấy ngón tay xoa xoa lông mày, không nhịn được cười phá lên: “Sao anh lại nhiều tật như vậy hả?”Giọng điệu của cô không giống như đang trách mắng, khiến cho Giang Hàn Thanh không thể hiểu được, anh cúi đầu, cẩn thận quan sát đôi mắt cong cong của cô.
Chu Cẩn đề nghị: “Hôm nay không tắm nữa, em giúp anh lau người được không?”Cô nói một cách thẳng thắn, rất khó để khiến người khác nghĩ là không đứng đắn, nhưng Giang Hàn Thanh lại im lặng, bầu không khí dần dần trở nên gượng gạo.
Chu Cẩn tinh tế nhanh chóng nhận thấy sự bối rối, vội vàng giải thích: “Không phải, anh đừng nghĩ nhiều, em không có ý gì khác.
”Sắc mặt Chu Cẩn nóng bừng lên, cúi đầu không nhìn Giang Hàn Thanh, lấy hai tay đẩy lưng anh, giục anh ngồi lên giường.
Bị đẩy một hai bước, Giang Hàn Thanh khăng khăng muốn quay lại nhìn cô, trong giọng nói có một ý cười nhàn nhạt, nói: “Có cũng không sao, anh không để ý.
”Chu Cẩn ngẩng đầu, bắt gặp đôi mắt đen láy xinh đẹp của anh, Chu Cẩn hiếm khi thấy anh cười, không ngờ anh cười lên trông thật trong sáng và rạng rỡ.
“…….
”Giang Hàn Thanh hơi nhướng mày, như thể nhìn thấy thứ gì đó khó tin, nói: “Chu Cẩn, em đỏ mặt rồi.
”Chu Cẩn nghiến răng: “Anh câm miệng lại.
”Giang Hàn Thanh ngoan ngoãn nghe theo, tuỳ cô sắp xếp.
Chu Cẩn lấy hộp thuốc theo chỉ dẫn của anh, quỳ một gối trước Giang Hàn Thanh, cẩn thận xắn tay áo của anh lên.
Một vết thương màu đỏ tím trên cánh tay, trải dài trên làn da trắng của anh, càng thêm đáng sợ.
Cô hít một hơi: “Đau không?”Giang Hàn Thanh lắc đầu.
Chu Cẩn giúp anh bôi thuốc mỡ để loại bỏ máu ứ và sưng tấy, tiện hỏi anh: “Nguy hiểm lắm, sau này đừng làm những chuyện như vậy nữa, mà anh đi theo em từ khi nào vậy?”Cả người Giang Hàn Thanh cứng đờ.
Chu Cẩn dường như cũng nghĩ đến gì đó, tay ngừng bôi thuốc, cô nhíu mày, nhìn về phía anh dò xét.
Anh dời tầm mắt, tránh ánh mắt cảnh giác của Chu Cẩn.
Cả hai rơi vào im lặng, căng thẳng kéo dài dần phá vỡ đi bầu không khí thoải mới vừa mới tạo nên không lâu.
Cuối cùng Giang Hàn Thanh không nhịn được mà lên tiếng: “Anh thừa nhận, anh đã nhìn thấy em cùng với Tưởng Thành.
”Cho dù anh không tận mắt nhìn thấy Tưởng Thành, nhưng anh sẽ không quên được âm thanh và giọng điệu của người đó.
Trước kia quen biết Tưởng Thành, anh không biết con người có một loại cảm xúc có thể mãnh liệt như vậy, là Tưởng Thành dạy cho anh thế nào gọi là ghen tị.
Giang Hàn Thanh: “Anh không để ý đâu.
”Vẻ mặt anh đờ đẫn, từ đầu đến cuối Chu Cẩn không nhìn ra được manh mối nào khác trên gương mặt của anh.
Chu Cẩn: “Anh không để ý, em cũng phải nói, sau này không được nhắc đến anh ta nữa.
Em kết hôn với anh rồi, Tưởng Thành có quay lại hay không thì cũng vẫn như thế.
”Sắc mặt cô hơi gượng gạo, không giải thích với Giang Hàn Thanh nữa, chuyên tâm băng bó cánh tay bị thương của anh.
Ánh sáng trắng lạnh lẽo trong phòng phủ lên người Chu Cẩn, cô đưa tay lên vén lọn tóc ra sau tai, lộ ra gò má thanh tú.
Lý trí nói anh không nên nhìn nữa, nhưng tầm mắt lại không kiểm soát được trượt xuống vai cổ, xương quai xanh, làn da trắng nõn trước ngực cô.
“Chứng minh cho anh thấy.
” Ánh mắt Giang Hàn Thanh nặng nề.
Chu Cẩn ngẩng đầu thắc mắc: “Gì cơ?”Giang Hàn Thanh rốt cuộc cũng không tự chủ được, đưa tay lên giữ sau gáy cô, đôi môi nóng bỏng mãnh liệt hôn cô thật sâu.
Nụ hôn của anh vẫn vụng về như thế, nhưng lại đem theo sự cuồng loạn trước nay chưa từng có, giống như muốn thăm dò đến cùng, thế nên quấn quýt càng sâu càng thêm tàn nhẫn.
Hô hấp của Chu Cẩn rối loạn, cho đến khi một tiếng rên rỉ vô nghĩa khẽ tràn ra giữa môi và răng cô, nụ hôn sâu và dài này mới được điều chỉnh, từ từ, từ từ dừng lại.
Bàn tay giữ sau gáy cô không rút về.
Giang Hàn Thanh có đôi mắt rất sáng, chóp mũi áp vào cô, nhẹ giọng cầu xin cô: “Chứng minh cho anh thấy, Chu Cẩn.
”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...