Sự cợt nhả trong lời nói của anh ta khiến Chu Cẩn cảm thấy buồn nôn.
Cô nhớ đến cậu thanh niên khi nãy bị đánh cho không còn hình người, nhớ đến đàn em vâng vâng dạ dạ bên cạnh Tưởng Thành lại càng chán ghét, quá ghê tởm.Ánh mắt Chu Cẩn thêm phần kiên định, nhấc đầu gối đá vào bụng anh ta.Tưởng Thành nhất thời không kịp phản ứng nên phải nhận đòn độc này.
Anh ta đau nhưng cũng không kêu lên một tiếng, nhanh tay nhanh mắt bắt lấy bàn tay đang vươn lên cổ mình của Chu Cẩn, đưa chân chặn giữa đầu gối, xoay người, vặn tay phải của cô ngược ra sau.Chỉ một chiêu này đã khiến toàn thân Chu Cẩn không còn chút sức lực nào, đầu gối gần như khuỵu xuống.Cô vùng vẫy muốn thoát khỏi cọng kiềm của anh ta nhưng không có chút tác dụng.
Cô đau đớn tuy nhiên vẫn cắn chặt răng, xem ra sức chịu đựng nhiều hơn Tưởng Thành.Tưởng Thành phì cười, nói: “Tiểu Ngũ, sao lại lùi lại thế? Sau này ra cửa, đừng nói là được anh mang ra ngoài nhé.”Chu Cẩn lạnh giọng: “Bỏ ra!”“Giận thật à?” Tưởng Thành nghiêng đầu, cẩn thận quan sát cô rồi nhanh chóng buông tay, bắt lấy eo của cô: “Chơi với em một chút thôi, giận cái gì?”Chu Cẩn đẩy tay của anh ta ra.“Đừng động đậy.” Tưởng Thành ôm chặt Chu Cẩn: “Để anh nhìn một lát.”Nụ cười trên mặt Tưởng Thành dần nhạt đi, ánh mắt hơi trầm xuống, nhìn Chu Cẩn một lát mới nói: “Tại sao lại cắt tóc ngắn thế?”Anh ta giơ tay, mân mê vài sợi tóc rũ xuống tai Chu Cẩn, từ từ sát lại gần cô.Hai người bốn mắt nhìn nhau, chóp mũi như sắp dính vào nhau, Tưởng Thành cất giọng trầm ấm, khàn khàn: “Để tóc dài nhìn xinh hơn nhiều.”Môi Tưởng Thành gần như kề sát gò má cô, mùi thuốc lá nồng hơn.Chu Cẩn nghiêng mặt né tránh, cơ thể cô hơi run, gằn từng chữ nói: “Đừng chạm vào tôi, tôi sợ bẩn.”Toàn thân Tưởng Thành đột nhiên cứng đờ.Chu Cẩn thuận tay nhặt cây chổi đang dựng phía sau lên chĩa vào trước ngực Tưởng Thành, nặng nề đẩy anh ta ra.Tưởng Thành bị ép lùi về phía sau, cách xa Chu Cẩn.
Anh ta giơ hai tay ra vẻ đầu hàng, cười không đứng đắn nói: “Sao hung dữ với anh vậy?”“Ăn may nhất là em, chống mại dâm chống đến vị hôn phu của mình, anh là người độc nhất của cảnh đội.”Lúc đó Chu Cẩn vẫn làm trong tổ chống mại dâm của đội an ninh, tuần tra ở bên ngoài nửa tháng, cuối cùng thời điểm thu lưới cũng đến, cô một cước đá cửa phòng khách sạn, nhưng lại thấy người đàn ông đang say sưa với cô gái khác trên giường lại là Tưởng Thành.Nó giống như tiếng sét giữa ban ngày, xé toạc thực tại, sự hoảng hốt trong lòng khiến cánh tay cô tê dại.Cả đời Chu Cẩn cũng không thể quên cảm giác đó.Nếu Tưởng Thành phản bội cô về mặt tình cảm, Chu Cẩn cũng chỉ đau lòng, Tưởng Thành không thích cô, cô cũng không còn cách nào.
Nhưng bây giờ cô vẫn hận anh ta, hận anh ta chìm đắm trong trụy lạc, hận anh ta phản bội hoài bão, phản bội niềm tin…Tưởng Thành mà cô thích từ nhỏ, Tưởng Thành luôn bảo vệ cô mỗi khi cô bị bắt nạt, Tưởng Thành mà từ nhỏ đã quyết tâm trở thành một cảnh sát tốt.
Tưởng Thành, một người ngay thẳng, lương thiện, dường như đã chết chỉ ngay trong một đêm.
Và người đứng trước mặt cô bây giờ là “kẻ sát nhân”.Chu Cẩn nhướng mày: “Tưởng Thành, tốt nhất anh đừng để tôi thu giữ được chứng cứ phạm tội của anh, nếu không tôi sẽ dùng súng bắn chết anh.”Tưởng Thành mím môi, ánh mắt trầm lắng.“Cút!”Chu Cẩn đẩy anh ta ra rồi bước khỏi cửa, không thèm nhìn anh ta lấy một cái.Tưởng Thành đứng bất động tại chỗ, vài giây sau cười tự giễu, cầm điếu thuốc tựa vào cửa sổ, nghe tiếng mưa yên tĩnh.Anh ta búng nhẹ điếu thuốc, đầu ngón tay run lên không rõ ràng.
Xuyên qua bóng tối, anh ta thở dài: “Cô nhóc thối, nói thật tàn nhẫn quá mà.”Hoạt động chào mừng khai trương của quán bar đã bắt đầu, âm nhạc chói tai, trong ánh đèn rực rỡ những mảnh giấy hồng bay lượn khắp trời.Đêm của sự xa hoa trụy lạc vừa mới bắt đầu.Chu Cẩn đi về phía sân khấu ở giữa tầng hai, nơi này có thể nhìn toàn bộ sàn nhảy ở tầng một.
Bên cạnh sàn nhảy bố trí các ghế lô dạng mở, góc phía đông bắc rất ít người dám đến gần.Cô tập trung quan sát, không lâu sau thì chú ý tới nhóm người bên cạnh Tưởng Thành, họ đang ngồi trên dãy sô pha vừa nói chuyện vừa uống rượu cùng ai đó.Chu Cẩn nhớ lại, trong bọn họ có người từng nói qua với Tưởng Thành: “Chúng ta xuống lầu dưới uống rượu cùng sếp Hạ đi.”Chẳng lẽ là Hạ Vũ?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...